Chương 328: Bằng hữu của Tả Thiếu Dương

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Được rồi, bây giờ gắn thêm cái cánh này vào đây nữa, tốt thế là xong …

Tả Thiếu Dương thở phào, y về nhà một cái là bỏ hết mọi việc, gọi Lý Đại Tráng tới lầu gác của mình, cả hai tập trung làm guồng nước, lúc đầu tưởng ngon ăn hóa ra không dễ chút nào, hồi trước y làm thì có khoan điện, có keo siêu dính, có nhựa mảnh có mica, đại khái thiếu thứ gì chạy ra cửa hàng tiện lợi mang về là được, còn thời Đường này lấy đâu ra mấy thứ như vậy, tất cả chỉ có thể làm bằng gỗ mà thôi.

Lý Đại Tráng rõ ràng là thợ mộc giỏi, chỉ có điều hắn đóng bàn đóng ghế thì không thành vấn đề, chứ bảo hắn làm những thứ nhỏ xíu thì hắn chịu thua rồi. Hai người bọn họ loay hay tới gần nửa buổi chiều mà kết quả chỉ là đống gỗ nát bừa bộn khắp phòng.

May sao Bạch Chỉ Hàn làm xong việc ở hậu hoa viên trở về, thấy nhà cửa như bãi chiến trường hỏi bọn họ làm gì, nghe y trình bày liền đi lấy dao, kéo, lấy mấy mẩu gỗ nhỏ gọt tỉa một hồi, đôi bàn tay khéo léo của nàng làm ra đúng thứ như Tả Thiếu Dương yêu cầu, chỗ cần nối thì lấy chỉ buộc, trục thì dùng tạm kim thêu, thế là cái guồng nước cao chừng một xích hoàn thành, Tả Thiếu Dương đưa tay xoay thử, bánh xe quay tít.

Tả Thiếu Dương lùi lại một bước, hết sức hài lòng nhìn cái guồng nước cao chừng một xích.

Bạch Chỉ Hàn cũng đưa tay xoay thử, nàng không hiểu thiếu gia làm thứ này làm gì, trông giống như một cái bánh xe:

– Thiếu gia, đây là cái gì vậy?

– Cô không biết?

– Không biết.

Bạch Chỉ Hàn lắc lắc đầu, cái mặt ngơ ngơ trông hết sức đáng yêu:

– Lý đại ca, huynh có biết không?

– Thiếu gia, ta cũng không biết.

Lý Đại Tráng gãi đầu, mặt đầy thắc mắc trông rõ ngu:

Tả Thiếu Dương không hiểu lịch sử lắm, y không rõ con người biết làm guồng nước từ bao giờ, nhưng xem phim cổ trang, thời Tần Hán thậm chí xa hơn như Đôn Chu Liệt Quốc gì đó đều dễ dàng nhìn thấy những cảnh guồng nước lớn, đôi khi là cảnh lãng mạn, có lúc là cảnh chiến đấu hoành tráng, ai ngờ tới tận thời Đường mà người ta còn không biết guồng nước là cái gì, hay tại Hợp Châu là vùng lạc hậu?

Kệ, chuyện này không quan trọng, Tả Thiếu Dương hưng phấn xoa xoa tay:

– Đây là một thứ rất tuyệt vời, đợi lát nữa mọi người sẽ biết, Chỉ Nhi, lấy chậu nước tới đây, cả một cái gầu nữa.

Bạch Chỉ Hàn mau chóng mang tới chậu gỗ đầy nước và cái gáo bầu, Tả Thiếu Dương đặt guồng nước một nửa ở thành chậu nửa hướng ra ngoài, nửa ở bên trong, bảo Bạch Chỉ Hàn giữ lấy, còn mình múc nước đổ chầm chậm lên bánh xe, bánh xe quay tròn đều đặn.

Lý Đại Tráng vẫn không hiểu:

– Thiếu gia, đây là đồ chơi trẻ con sao.

– Huynh lại đây dội nước cho ta, dội chậm thôi … thế …

Tả Thiếu Dương điều chỉnh mảng nước nhỏ, hồi hộp nhìn, lúc sau nước chảy từ từ ở máng ra, nhảy cẫng lên:

– Thành công, thành công rồi ha ha ha …

Trong khi Lý Đại Tráng còn ngơ ngơ ngác ngác thì Bạch Chỉ Hàn hai mắt mở lớn, mồm cùng há ra, để lộ hai cái răng thỏ, nhìn dòng nước nhỏ chảy ra từ máng lại nhìn bánh xe quay tròn, thốt lên:

– Thiếu gia, cái này, cái này chẳng lẽ dùng để dẫn nước.

Tả Thiếu Dương bật ngón cái:

– Thông minh, cô nghĩ mà xem sông Thạch Kính nước siết sẽ thay thế cho gầu nước kia, tự động làm quay bánh xe, nước sẽ được đưa lên, chảy qua cái máng này dẫn vào ruộng, chỉ cần chúng ta làm máng dẫn nước này đủ dài thì bao giờ phải lo chuyện nước tưới nữa, tiết kiệm được rất nhiều sức lao động đấy.

Cái đầu chậm chạp của Lý Đại Tráng rốt cuộc cũng sáng ra rồi, liên tục múc nước đổ lên bánh xe, mặt hớn hở như đứa trẻ con có được món đồ chơi yêu thích:

– Thiếu gia, với thứ này chúng ta có thể làm được rất nhiều ruộng đấy, gấp đôi, thậm chí gấp ba..

– Đừng mừng vội, lý thuyết là thế, nhưng chúng ta phải làm cái guồng nước lớn hơn thế này rất nhiều lần như thế mới có thể đưa đủ nước vào đồng được, Lý đại ca, huynh thấy có làm được không?

– To cỡ nào thì vừa, nếu cao hơn nhà hai tầng …

Lý Đại Tráng là người trong nghề lập tức nhìn ra khó khăn trong đó, nhíu mày trầm tư, gáo nước đổ hết cũng không biết.

Bạch Chỉ Hàn lại chú ý tới ý tưởng hơn, hiếu kỳ hỏi:- Thiếu gia, làm sao nghĩ ra được thứ này?

Tả Thiếu Dương không dám tự nhận mình nghĩ ra, thuận miệng đáp:

– Là bằng hữu của ta nói với ta, hắn đi rất nhiều nơi thấy nhiều thứ, kể với ta có nơi dùng thứ này dẫn nước tiết kiệm được sức lao động, ta dựa vào lời hắn kể mà làm.

– Bằng hữu của thiếu gia?

Bạch Chỉ Hàn nghe câu trả lời này tương đối nhiều rồi, quan sát vẻ mặt Tả Thiếu Dương không nhìn điều gì khác thường, có điều nàng không tin vào câu trả lời này:

– Hắn có nói là nhìn thấy ở đâu không?

– Hắn nói cũng lâu rồi, ta không nhớ lắm, hình như ở kinh thành, đúng, là ở kinh thành.

Tả Thiếu Dương cũng không phải đáp bừa, có một thời gian y tới Hằng Xương dược hành giúp làm kho chứa thuốc, ở đó có người thợ cả được mời tận kinh thành về, lão này cực kỳ khó chịu, hơi tỳ là nói “ở kinh thành người ta thế này, ở kinh thành người ta làm thế kia”, giống như thời hiện đại lên thủ đô về bốc phét tung trời vậy.

– Thiếu gia, Chỉ Nhi sống ở kinh thành mười mấy năm, chưa bao giờ nhìn hay nghe nói tới thứ tương tự …

Ặc, sao quên mất điều này, ấn tượng của nha đầu này với mình vốn không tốt, mãi mới cải thiện được, đừng để bây giờ mắc thêm cái tội nói dối.

Còn chưa biết trả lời ra sao thì Lý Đại Tráng vỗ đùi đốp một cái, nói oang oang:

– Thiếu gia, ta biết làm thế nào rồi, trước tiên phải chọn một thanh gỗ lớn làm trục chính, thanh gỗ này phải là loại gỗ nhẹ, nhưng mà chắc lại chịu được, sau đó tới nang nhỏ, tùy độ cao thấp mực nước của nơi cần dẫn nước tới mà làm độ dài ngắn của nó khác nhau.

Hắn càng nói càng hưng phấn, khua khoắng tay minh họa:

– Chúng ta có thể lấy trúc già chẻ mỏng ghép thành phiên mỏng làm cánh quạt, ống dấn nước cũng phải tính toán thật kỹ, làm sao cho tất cả các ống cùng nghiêng một dộ nhất định thì bánh xe mới không lỗi nhịp khi guồng nước..

Tả Thiếu Dương không hiểu hết những gì Lý Đại Tráng nói, y chỉ chịu trách nhiệm làm mô hình mẫu, còn lại phủi tay giao cho chuyên gia là tốt nhất:

– Huynh nói đúng đấy, chính thế, vậy huynh tính xem mất bao lâu làm được guồng nước như thế?

– Năm ngày … à không, phải làm nhanh cho kịp xuân canh, ba ngày, nhất định ba ngày …

Đúng lúc này Đinh Tiểu Tam thở hồng hồng chạy tới, nói gấp:

– Thiếu gia, nhanh lên nhanh lên, có nhiều người tới lắm, lão gia bảo phải gọi thiếu gia về hiệu thuốc gấp.

– Có chuyện gì? Chẳng lẽ có người bệnh?

Tả Thiếu Dương vừa chạy vừa hỏi:

– Là.. thiếu gia cứ về là biết, tiểu nhân … tới sau..

Đinh Tiểu Tam ôm ngực tụt lại phía sau:

Vừa về tới hiệu thuốc thì thấy có đám đông vây quanh cửa, nhốn nháo ầm ĩ, tay vẫy vẫy tờ giấy, cha thì toát mồ hôi, làm Tả Thiếu Dương nhớ lại cảnh chủ nợ bao vây nhà mình, cuống lên hỏi:

– Cha, chuyện gì thế?

Tả Quý thở phào mừng rỡ vẫy tay:

– Trung Nhi, con tới rồi, đang đợi con đấy.

Vừa nghe thấy thiếu gia trứ danh của Quý Chi Đường về rồi, những người kia đồ dồn sang bao vây lấy y, một người lão giả gân guốc giơ tay lên cao vẫy vẫy thu hút sự chú ý của y:

– Tả Mẫu Mực, lão tới thuê ruộng nhà cậu, hôm nọ không phải Tả gia có dán cáo thị tuyển điền hộ sao? Thực tình lão muốn thuê lắm, không có hai tháng Tả gia phát cháo, lão chẳng sống tới bây giờ, ân tình này ai cũng muốn báo, nhưng không có cái ăn, nên tính đường chạy nạn rồi, mong sau này còn sống quay về báo đáp. Giờ tốt rồi, triều đình bán lương thực, có thể ở lại rồi, cho nên tới thuê ruộng, nhà lão ba người, lão và hai nhi tử, muốn thuê mười lăm mẫu.

– Ài, ông lão, nói nhiều quá, Tả Mẫu Mực, nhà chúng tôi nữa, muốn thuê hai mươi mẫu.

– Nhà lão thân muốn thuê sáu mẫu ruộng.