Chương 290: Ngôi chùa trên núi

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người kia cũng giới thiệu danh tính, binh sĩ chỉ nói mình tên Bá Đào, chẳng rõ là quan binh hay phản quân, song khả năng trước cao hơn, Ngực Lớn tên Thúy Nương, nhà nô tỳ cho cô nương trên hoa thuyền sông Thạch Kính, còn mũi khoằm tên là Mị Nhi, nha hoàn đại hộ.

Đoàn người đi tiếp, hai nữ tử thích nói, hỏi hết cái này tới cái khác, Thúy Nương ngó nghiêng bốn phía, đi thì luôn cẩn thận nhìn dưới chân:
– Đại sư, ở đây nơi nào cũng giống nơi nào, sao đại sư nhìn ra đường thế?

– Lão nạp xuất gia ở đây từ nhỏ, đi nhiều năm thành quen thôi.

Mị Nhi thì nơm nớp hỏi:
– Đại sư, nơi này là Quỷ Cốc phong, mọi người nói ở đây có yêu ma quỷ quái, đúng vậy không?

– Nếu có quỷ quái, lão nạp phải chết từ lâu rồi mới đúng chứ.
Liễu Thiện cười giải thích:
– Quỷ Cốc phong quanh năm sương mù không tan, thợ săn lên núi này không rõ địa hình, lỡ chân rơi xuống vực, người khác chỉ biết họ có đi không có về, nên cho rằng bị quỷ quái ăn thịt, lại có người thấy quái thạch, cây khô, hoặc nghe tiếng gió thổi qua khe núi, thế là đoán bừa đồn bậy, truyền tai nhau, lâu dần thành thuyết quỷ thần ma quái.

Tả Thiếu Dương gật đầu, giống muôn vàn hiểu lầm ở nới khác, nơi này mây mù mịt, đúng là cho người ta cảm giác thần bí.

Hai nữ tử luôn mồm hỏi.

– Đại sư, nơi này không có, vậy nơi khác có ma quỷ không?

– Đại sư đã bao giờ gặp ma quỷ chưa.

Bá Đào cười lớn:
– Các cô hỏi mấy câu này thì đại sư khẳng định nói có rồi.

– Vì sao?
Thúy Nương thắc mắc:

– Vì ông ấy thờ bồ tát, có bồ tát thì phải có yêu ma quỷ quái, nếu không làm sao còn giáng yêu trừ ma nữa?

Liễu Thiện kệ họ tranh luận, chỉ thi thoảng dặn mọi người cẩn thận nhìn đường:
– Chúng ta tới rồi, phía trước là cầu treo.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Liễu Thiện chỉ, lờ mờ thấy được cây cầu treo từ trong mây xuyên qua, xa xăm hư vô, giống như cầu thang lên thiên đường, không thấy đầu đối diện.

Bá Đào thô lỗ hỏi:
– Đại sư, vì sao lại làm cầu treo, lại còn phải kéo lên? Sợ người ta quấy rầy ông thanh tu à?

– Không phải thế, trước kia nó vốn là cầu gỗ, nhưng nơi này có ít dã thú rất hung bạo, thường theo cầu gỗ tới chùa, hai sư đệ của lão nạp bị sói cắn chết, người xuất gia lại không thể sát sinh, cho nên làm cái cầu treo, khi nào cần kéo lên.

– Thì ra đại sư còn suy nghĩ cho mãnh thú nữa.
Bá Đào nói với điệu bộ chế nhạo rõ ràng:

Mặc kệ hắn nói gì mặt Liễu Thiện luôn không bi không hỉ, leo lên một cái cây đại thụ mép nói, tháo một sợi dây thừng, cái cầu treo chầm chậm rơi xuống.

Cái cầu này rộng hơn vai người trưởng thành một chút, hai bên có xích sắt to bằng ngón tay cái, đu đưa theo gió núi, trông mà khiếp người.

Liễu Thiện leo xuống, gật đầu nói:
– Các vị, mời theo lão nạp.
Nói xong đi đầu leo lên cầu treo.

Tiếp đó là Tả Thiếu Dương, Miêu Bội Lan, ba người kia đợi một lúc, thi thoảng hỏi vọng lên, thấy an toàn mới lần lượt lên theo.

Vì mây dầy, không nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, nên leo lên cũng không đáng sợ lắm, chỉ có điều gió thổi qua làm cây đong đưa theo, hai nữ tử kia cứ la hét chói lói.

Mọi người đứng đợi hai nữ tử kia run rẩy leo lên, đủ người rồi Liễu Thiện lại kéo cầu, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Cảnh tượng nơi này cũng không khác gì cả, nhưng tầm nhìn thoáng hơn nhiều, mây như đều đã ở dưới chân, xung quanh đa phần là tuyết, đá, một ít cây cối khá to, cành lá nặng trĩu tuyết, thi thoảng cũng có con thú hoang phóng vù qua bọn họ, bọn chúng đều có lông trắng, cho nên không nhìn rõ là con gì.

– Đại sư, nơi này hẳn là đỉnh núi rồi phải không?

– Đại sư sao lại tới tận nơi này mà tu hành chứ, lạnh chết đi được.

Hai nữ tử qua cơn sợ hãi lại nói luôn mồm.

Cũng không phải đi lâu lắm thấp thoáng trong mây thấy vài căn nhà gỗ, đi tới gần hơn một chút nhìn rõ chúng được xây dựng trên triền dốc thoai thoải, xung quanh có tường gỗ cao bằng nửa người, trông hết sức thanh bình nên thơ.

Tả Thiếu Dương thì chú ý tới cái khác, chạy nhanh tới bên bờ rào, phủi tuyết trên mấy cây, nhổ một cái lên xem, nhìn quanh thấy rất nhiều cây tương tự, mừng khôn tả:
– Đúng nó rồi, không ngờ lại nhiều thế này, phải hái nhiều chút mang về, tránh lần sau phải leo lên đây hái, mệt chết.

– Cây sống nơi nào hợp đất nơi đó, mang về sợ không trồng được, giờ muội biết ở đây có nhiều rồi, dùng hết muội lên hái là được.

Liễu Thiện đi tới, chắp hai tay làm một:
– Hai vị, giờ trời đã muộn, ở tạm tiểu tự một đêm, mai hẵng hái thuốc mang về.

Mây che kín cả trời, chẳng thấy mặt trời đâu, tuyết trắng phau phau khó phân biệt được sớm muộn, nhưng dựa vào cái bụng đói thì đã biết khá muộn rồi, có câu lên núi dễ, xuống núi khỏ, chân chưa hoàn toàn khôi phục, cả một ngày hết leo núi lại bỏ trốn, Tả Thiếu Dương thực sự muốn nghỉ ngơi một đêm mới về:
– Đa tạ đại sư.

– Thí chủ khách khí rồi.

Sân chùa này không lớn lắm, chừng bằng sân bóng rổ, mặt đất bằng phẳng, tuyết tích một lớp mỏng, hai bên chất thành đống cao, hiển nhiên là có người quét sân, có điều chẳng nhiều ý nghĩa lắm.
Cửa một căn phòng gỗ mở ra, có hai nam tử, một là lão đầu năm sáu chục tuổi, không hiểu thế nào mà leo lên tận đây được, người kia cao lớn có phần thô kệch.

Lão đầu già nhìn bọ họ với ánh mắt đề phòng, thanh niên thì lại gật đầu với Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương thấy ánh mắt hắn, hình như quen với mình, chưa kịp hỏi thì từ gian nhà bên xuất hiện đôi nam nữ nữa, cả hai đều còn rất trẻ, y phục hoa lệ, nam đeo cái nhẫn lam ngọc ở ngón giữa, tướng mạo đường đường, chỉ là khí sắc không tốt má hơi tóp lại, nữ thì mặt hoa da phấn, bẽn lẽn rụt rè, thấy có nam tử lạ đầu cúi xuống.

Mấy người này không thân thiện lắm, như sợ thêm người sẽ ăn mất phần của họ, nhìn một cái rồi quay về phòng, cũng chả chào hỏi.

Bá Đào nhìn thấy nhiều người như vậy thì đâm lo:
– Đại sư, đông người thế có đủ ăn không?

– Mời các vị tới đại điện lễ phật, thuận tiện nhìn qua khó lương cho yên tâm.
Liễu Thiện đi trước dẫn đường:
– Vì nơi này lên xuống không dễ, cho nên tiểu tự tích trữ rất nhiều lương thực, thi thoảng cũng cứu tế quanh đây, chỉ là lần này binh hoang mã loạn, số lương thực này chỉ là muối bỏ biển, lão nạp không dám mang lương thực xuống núi, sợ gặp thảo khấu đánh cướp, đành tùy duyên.

Đoàn người đi tới ngoài đại điện, bên ngoài trông ngôi chùa có vẻ thanh bình đẹp đẽ, nhưng vào trong nhìn kỹ mới thấy nhà cửa xuống cấp, không khi có cái gì đó rờn rợn, ngước đầu lên nhìn đại điện, thấy tấm biển gỗ không toàn vẹn, kiểu chữ trông có vẻ rất cổ, chỉ đọc được hai chữ “Quỷ Cốc …”

– Quỷ Cốc, đại sư, chùa này đặt tên lạ thật nhỉ?
Bá Đào hỏi:

– Bản tự lấy tên dựa theo núi thôi, thật ra không quan trọng.

Miêu Bội Lan vốn sợ nơi này, lời giải thích của Liễu Thiện cũng chẳng yên tâm hơn, ôm lấy cánh tay Tả Thiếu Dương, không buông.

Đại điện tối mù, phải căng mắt ra mới nhìn thấy Phật tổ chính giữa được dùng lụa đen bao phủ toàn bộ, Thúy Nương tò mò hỏi:
– Đại sư, sao lại che Phật tổ đi thế này, vậy làm sao tham bái?

Liễu Thiện thở dài:
– Tiểu tự rách nát, nhiều năm thiếu tu bổ, lão nạp đang tích góp tiền tài, vốn đợi khai xuân chọn ngày lành mới thợ lên núi sửa chữa, không ngờ gặp chiến loạn. Đành che đi tạm ..

Tả Thiếu Dương không tin thần thánh, bất kể là Phật hay Chúa, Miêu Bội Lan thì cung kính quỳ xuống bồ đoàn, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi khấu đầu mấy cái, rồi đi lên bàn cúng bỏ lại vài đồng.

Mấy người kia cũng lần lượt lễ bái quyên tiền.

Liễu Thiện chắp hai tay cảm tạ:
– Chư vị xin đi bên này, chúng ta xem qua khó lương của tiểu tự.

Miêu Bội Lan thiện ý nhắc:
– Đại sư không sợ có người nảy ý xấu, trộm mất lương thực sao?

– Không sao, lương thực chẩn tế nạn dân, có bị trộm cũng vậy. Hơn nữa là muộn trộm lương thực tiểu tự cũng không phải dễ dàng.

Tả Thiếu Dương lập tức liên tưởng Trí Không:
– Ồ, vậy hẳn đại sư là võ lâm cao thủ, không sợ đạo tặc rồi.

– Thí chủ nói đùa, chẳng qua lão nạp có vị sư huynh, am hiểu cơ quan kiến trúc đã xây nên cái hầm này, lối vào có cơ quan, năm xưa đề phòng cường đạo cướp bóc trốn vào dùng, trước khi làm được cây cầu treo kia dùng phòng mãnh thú.

– Ồ thì ra là thế.