Chương 280: Vẹn cả đôi đường

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Đại Tráng kết thúc câu chuyện dài lê thê của mình:
– Dư chưởng quầy mời một thợ mộc rất có tiếng ở vùng ngoài tới, dựa theo hình dạng ban đầu khúc gỗ, điêu khắc thành bàn trà. Ngoài ông ta ra, ta chưa bao giờ nghe nói có ai khác sở hữu loại gỗ này.

Tả Thiếu Dương thì đã chẳng thèm nghe nữa, theo đuổi ý nghĩ của mình, gỗ thì thích hợp rồi, nhưng đó là bảo bối của người ta, chỉ e không dễ xin được.

Kiều lão gia quen thân với Dư chưởng quầy, nghe thế đứng dậy:
– Để ta đi cầu ông ta, mua cái bàn trà đó.

Tả Thiếu Dương dặn:
– Không cần nhiều, đủ làm ba đôi đũa là được rồi.

Đã có vật liệu làm châm, vậy có thể đặt dụng cụ cố định ngoài, Tả Thiếu Dương lấy giấy vẽ ra, đi tìm thợ rèn lần trước làm cho y nồi cao áp.

Hiệu rèn vẫn mở, bếp vẫn đỏ lửa, đây là số ít cửa hiệu vẫn còn làm ăn được khi quân địch bao vây thành, Tả Thiếu Dương giao bản vẽ, mô tả yêu cầu của mình, thợ rèn nhiệt tâm, nói sẽ ưu tiên làm trước, trước khi giới nghiêm sẽ mang tới.

Tới trưa, cả nhà cơm nước xong liền đi sang Cù gia, Trí Nhi thì được giao cho tiếp tục chép sách học thuộc lòng.

Đi qua ngõ nhỏ tới Cù gia, cả một đại trạch viện rộng lớn vắng lặng, mấy người đi tới chính phòng.

Cù lão thái gia nằm nghiêng trên giường, mặt như tro tàn, Cù lão thái thái và Cù phu nhân ngồi bên, khóc thầm lặng lẽ.

Tả Quý đi vào thấy Cù lão gia nỗ lực muốn ngồi dậy, vội ngăn cản:
– Lão đại nhân cứ nằm là được, không cần ngồi dậy.

Long thẩm và Bạch Chỉ Hàn lấy ba cái ghế tới cho người Tả gia ngồi, hai người họ thì đứng.

Tả Thiếu Dương nhìn Bạch Chỉ Hàn, nàng không mặc áo tang, nhưng chuyển sang bộ váy trắng mộc mạc, ánh mắt đượm buồn, càng thêm nhu mì quyến rũ.

Cám ơn Tả gia thăm hỏi xong, Cù lão thái gia điều chỉnh lại tư thế nằm, thong thả nói:
– Nhân tiện hiền khang lệ và lệnh lang tới đây, lão hủ có một việc muốn thương lượng.

– Lão đại nhân có chuyện gì cứ phân phó là được.
Tuy Cù lão thái gia không phải là quan nữa, song Tả Quý vẫn một mực tôn trọng:

Cù lão thái gia nhìn bốn xung quanh căn nhà lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm:
– Tòa trạch viện này sinh sống không biết bao đời Cù gia, đời đời truyền thừa, có vinh quang cung có lúc sa sut, nhưng chưa bao giờ đến mức này, lão hủ mệnh bạc, nhi tử đi tới hoàng tuyền trước cả lão hủ, chẳng để lại chút hương hỏa nào.

Tả Quý thở dài cảm thán.

Thời xưa có câu ” bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, không có nhi tử để kế thừa hương hỏa là tội bất hiếu lớn nhất, là bi ai lớn nhất, nhi tử Cù gia chưa có con cái gì đã chết trong đại lao, hương hỏa Cù gia từ nay đoạn tuyệt.

– Lệnh lang cứu mạng lão hủ, thời gian trước lại tặng bốn đấu lương thực, lão hủ chẳng còn gì báo đáp, thương nghị với người nhà, dù sao trạch viện này không còn ai để truyền lại rồi, nên muốn tặng nói cho lệnh lang.

Tả Quý giật mình xua tay ngay:
– Không dám, khuyển tử chữa bệnh là bổn phận của y giả, không thể nhận hậu lễ như vậy.

– Nếu nói tới hậu lễ thì Cù gia nợ các vị quá nhiều, vì cứu mạng già này, hiền kháng lệ lấy ra nhân sâm ngàn năm, đủ mua hai cái trạch viện thế này. Bốn đấu lương thực càng có tiền chẳng mua được, trạch viện này cũng chưa đủ.

Tả Thiếu Dương nói vào:
– Lão thái gia, củ sâm đã đổi lấy Chỉ Nhi rồi, còn …

Cù lão thái gia lắc đầu cắt ngang:
– Bây giờ nô tỳ đâu đáng tiền, củ sâm đó đổi hàng nghìn nô tỳ cũng được.

Nghe Cù lão thái gia gọi Bạch Chỉ Hàn là nô tỳ, Tả Thiếu Dương chợt thấy vô cùng chướng tai:
– Nhưng cả vạn nô tỳ cũng không bằng một mình Chỉ Nhi.

Bạch Chỉ Hàn người khẽ run lên, đưa mắt nhìn y, gò má băng thanh ngọc khiết ửng hồng thấy rõ.

– Đa tạ công tử yêu thương Chỉ Nhi, nó được theo công tử là phúc của nó.

Lương thị hết nhìn nhi tử lại nhìn Bạch Chỉ Hàn, mắt sáng rực lên, lòng kích động không gì sảnh bằng, Tả Quý trừng mắt một cái mới ngồi im, song hai tay cứ chà vào nhau không thôi.

Tả Quý mới hỏi:
– Lão đại nhân vì sao không chọn người trong tông tộc thừa tự, kế thừa hương hỏa?

Cù Văn Chính lắc đầu:
– Bỏ đi, thừa tự chẳng qua là thứ lừa mình lừa người, đã không phải là hương hỏa lão hủ nữa. Cứ tặng cho các vị, cũng là để hoàn thành một phen tâm nguyện, huống hồ lão hủ cũng có lòng riêng, tương lai còn cần lệnh lang nhọc lòng.

– Lão thái gia cứ nói.

Cù lão thái gia nói một lúc đã thở dốc ho khù khụ, sức khỏe ông vốn hồi phục nhiều, nhưng cái chết của nhi tử độc nhất giáng cho ông một đòn mạnh, Bạch Chỉ Hàn đưa nước tới, Cù phu nhân ngồi bên khẽ đấm lưng cho ông. Cù lão thái gia uống nước xong mới nói tiếp:
– Phu thê lão hủ chẳng còn sống được vài ngày nữa, năm xưa lão hủ cáo tội từ quan, hoàng thượng ban ân, cho giữ lại hai thành bổng lộc dưỡng lão, cho nên chi dùng hàng ngày cũng đủ. Chỉ có một việc, là tương lai phu thê lão hủ cưỡi hạc quy thiên, muốn phiền lệnh lang an táng ma chay, đưa tới mộ tổ ở ngoài thành. Cho nên nói là tặng nhà, chẳng qua là nhờ cậy, nếu lệnh lang không đồng ý thì cũng không sao.

Tả Quý vuốt râu nhìn nhi tử:
– Trung Nhi, còn thấy thế nào?

Tả Thiếu Dương trong lòng đã hiểu, Cù lão thái gia chỉ còn một tôn nữ là Bạch Chỉ Hàn, tuy chẳng thể kế thừa hương hỏa, cũng vẫn là cốt nhục Cù gia, nguyên ý ông hẳn là muốn để lại cái nhà này cho nàng, nhưng nàng thân nữ nhi, e bị kẻ khác nhòm ngó, khó giữ nổi, nên mới tặng cho mình, để mình cảm kích đối xử tốt với Bạch Chỉ Hàn, hoặc cưới nàng làm thê tử càng tốt hơn, như thế cũng bằng với truyền lại cho ngoại tôn nữ rồi.

Cho nên bảo an táng ma chay chỉ là cái cớ, phu thê họ quan tài mộ đều có, gia sản vẫn còn ít nhiều, tang sự này kỳ thực chỉ cần Long thẩm lo liệu là đủ, trịnh trọng lấy ra làm điều kiện là che dấu mục đích, mấu chốt là vì Bạch Chỉ Hàn.

Tâm tư Cù lão thái gia giống cha y, cha y suốt ngày nói tỷ tỷ là bát nước hất đi, thực sự là lo cho khuê nữ, có điều không bao giờ thể hiện ra điều ấy.

Tả Thiếu Dương nhìn Bạch Chỉ Hàn, áng hồng trên mặt đã phai, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn băng khiết như sương, không vui không buồn, dường như chẳng phải chuyện của mình, nghĩ với sự thông minh tuyệt đỉnh của nàng, chẳng khó đoán ra dụng ý của ngoại tổ phụ, lúc này vị trí của nàng không tiện tỏ bất kỳ thái độ nào, vờ không hiểu gì là cao minh nhất, nha đầu này tuy ít tuổi mà sử xự vô cùng lão luyện.

Chỉ là mối quan hệ hai bọn họ trước giờ vì quá nhiều chuyện tình cờ hiểu lầm biến thành phức tạp, giờ đây mới mơ hồ có chút chuyển biến, Tả Thiếu Dương không muốn yếu tốt ngoài làm chuyện không kiểm soát được, chắp tay nói:
– Đa tạ lão thái gia, xin nhị lão yên tâm, sinh dưỡng an táng của nhị lão từ nay về sau, cháu sẽ tận lực, còn Chỉ Nhi theo cháu, sẽ không để cô ấy chịu ủy khuất thiệt thòi. Long thẩm tận tâm tận lực vì Cù gia cả đời, tương lai nhị lão quy tây, cháu cũng phụng dưỡng Long thẩm, không để thẩm ấy không có chỗ nương tựa.

Cù Văn Chính nghe lời này biết y đã hiểu ý muốn thực sự của mình, không khỏi hoan hỉ, mặt lúc này mới hiện lên chút tươi tỉnh, cùng lão thê nhìn nhau gật đầu. Long thẩm mắt ươn ướt, nhún người thi lễ:
– Đa tạ thiếu gia, có câu này của thiếu gia, lão thân yên tâm rồi.

Cù Văn Chính nói:
– Tả công tử nếu đã hiểu tâm nguyện lão hủ, lại còn hừa chăm lo cho phu thê gia bọn ta cả đời, vậy trạch viện này xin hãy nhận lấy.

– Lão thái gia, hiện giờ loạn lạc đói kém, rất nhiều người phải làm chuyện mình không muốn, cháu không tự nhận mình là quân tử, song cũng không làm chuyện lợi dụng nguy khó của người khác. Cho dù nhị lão thực lòng muốn tặng trạch viện cho cháu, cháu không muốn nhận, chút thể diện này cháu vẫn muốn giữ.

Bạch Chỉ Hàn hơi mím môi, chính nàng là người trước kia kết tội Tả Thiếu Dương lợi dụng nguy khó người khác, xem ra y vẫn đề bụng chuyện này, cũng hàm ý giải thích cho nàng nguyên nhân thực sự không muốn nhận trạch viện.

Cù lão thái gia thở dài:
– Nếu vậy thế này, cái nhà quá lớn, có bốn người chúng ta sống quá trống vắng, cô đơn, tuổi cao rồi, mong được con cháu quây quanh, vậy mời cả nhà Tả lang trung tới đây ở, được chăng.

Cù lão thái gia lúc này mới lên tiếng:
– Đúng đấy, thời buổi binh hoang mã loạn, trạch viện này tuy hơi cũ, song tường cao vững trãi, tránh đạo tặc lưu khấu vẫn tốt, nhiều phòng trống lắm, mấy người lão thân ở, đêm bước ra ngoài phòng cũng không dám, nếu mọi người tới ở cùng thì tốt quá, hai nhà chúng ta không phải người ngoài mà.

Cái này Tả Thiếu Dương không lên tiếng, để cha mẹ định đoạt.

Tả Quý trầm ngâm:
– Nói thật tình bây giờ rối ren loạn lạc, ở trong trạch viện cũng an toàn.

Cù lão thái thái mừng lắm, như thế được ở gần tôn nữ, nhất cử lưỡng tiện:
– Vậy quyết định như thế, phía tây có một tiểu viện, hơn chục gian phòng, phòng khách phòng bếp đầy đủ, có cả cửa viện đơn độc thông ra ngoài.

Cù Văn Chính nói thêm:
– Phu thê Tang lang trung ở tây viện, còn Tả công tử và Chỉ Nhi ở trong lầu gác ở hậu hoa viên, vậy có được không?

Thế này mục đích quá trắng trợn, Tả Thiếu Dương chưa phản ứng, Tả Quý gật đầu này:
– Vâng, lão đại nhân

– Như vậy thì tốt quá rồi, tạ ơn lão đại nhân.
Lương thị cũng cười nói.

Phu thê Tả Quý bảo Tả Thiếu Dương ở lại kiểm tra sức khỏe cho Cù lão thái gia lần nữa rồi về trước.

Vừa mới đi ra ngoài tiểu viện, Lương thị không kìm nén được kích động:
– Lão gia có thấy không, Trung Nhi và Chỉ Nhi, chúng nó, chúng nó …

– Ta cấm bà làm bất kỳ chuyện gì đấy, hai đứa chúng nó tiến tới bước này không phải dễ dàng, hãy để diễn ra tự nhiên, rồi đâu sẽ vào đó thôi.
Tả Quý tuy mắng thê tử, nhưng lại vuốt râu cười vô cùng mãn nguyện.

– Vâng, thiếp hiểu.
Theo ý Lương thị thì chỉ hận không thể tối nay cho nhi tử động phòng, song cũng biết trượng phu nói đúng, hưng phấn một lúc hỏi:
– Vậy Kiều gia phải làm sao?

– Thì từ chối thôi chứ biết thế nào.

– Ý thiếp là chúng ta từ chối, cũng có nghĩa là không tiếp tế cho họ, họ chết đói mất, dù sao cũng là do Nghê lão thái thái làm mai.

Giải quyết xong nỗi lo nhi tức phụ, tâm trạng Tả Quý vô cùng tốt, sảng khoái nói:

– Vậy thế này, không nói với họ vội, chỉ bảo để xem thương thế Kiều tiểu thư ra sao rồi định đoạt, dù gì Chỉ Nhi và Trung Nhi rất phức tạp, chẳng biết hai đứa nó có đột nhiên giở quẻ hay không, để lại đường lui vẫn tốt hơn. Nhà ta chuyển vào Cù gia ở, Quý Chi Đường cải tạo thành phòng bệnh chuyên dụng, cho Kiều gia ở đó cũng tiện hơn, chúng ta lại thuê Kiều lão gia làm quản sự, như thế trả công họ lại không làm tổn hại tự trọng của người ta. Nếu Trung Nhi và Chỉ Nhi thành, tiếc gì chút gạo, còn nếu không thành coi như cũng là đáp ứng điều kiện Kiều gia đưa ra, vẹn cả đôi đường.