Chương 344: Say hết cả rồi (2)

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tang mẫu cắt ngang suy nghĩ của y, nói bằng giọng bà ta cho là ngọt nhất:

– Tả công tử, cậu cứu mạng cả nhà ta, ta cảm kích bất tận, đời này không báo đáp được, Tam nha đầu được vào Tả gia, là phúc của nó, tuy chưa quá môn, nhưng chúng ta coi như thông gia rồi, nào, uống một chén.

Tiểu Muội vừa rồi mời rượu Tả Quý và Lương thị, tuy không say, song má hồng hồng, đôi mắt ướt át nhìn y, vô cùng đáng yêu.

Tả Thiếu Dương nâng chén, mỉm cười với Tiểu Muội, còn chưa kịp uống thì Tang mẫu đã tới gần than vãn:

– Tả công tử, không phải lão thân kể khổ đâu, cơ mà ta cùng Tang lão đầu thành thân tới nay, vất vả cả đời, tích góp được chỉ mở quán trà nho nhỏ, nhưng hai tháng đói kém, thành của Tả gia rồi còn nợ mấy chục lượng phải gả cả khuê nữ trừ nợ, không biết sau này sống dựa vào cái gì, nhi tử không trông cậy được, tôn tử không thấy đâu, nghĩ mà đau lòng.

Nói tới đó Tang mẫu nghẹn ngào, Tả Thiếu Dương xấu hổ lắm, cảm giác mình giống như cường hào ác bá xã hội cũ lợi dụng cưỡng ép khuê nữ người ta vậy.

Tang phụ cười áy náy với Tả Thiếu Dương, cạn chén rượu kiếm cớ đi mất, chỉ còn Tiểu Muội khẽ cắn môi đứng đó, nàng cũng biết mẹ mình nói có lý, đại ca của nàng chỉ biết nói sao thì nghe vậy, xưa này chưa bao giờ có chủ kiến, có đại tẩu đảm đang lại xung khắc với mẹ mình.

Tang mẫu càng khóc càng thương tâm:

– Tả công tử, cậu có biết không, ta và Tang lão đầu năm xưa ở bến tàu vất vả, cuộc sống đó không phải của con người mà, mùa đông nước đóng băng, thuyền bè không đi được, lão đầu đó còn mình trần kéo thuyền, thương lắm, bây giờ nhìn khỏe mạnh chứ trong người có sẵn mầm bệnh rồi, giống như Chúc lão hán ấy, chỉ sợ phát bệnh một cái không đứng lên được. Ta ở trên con thuyền nhỏ, thức khuya dậy sớm may vá giặt giũ cho người ta, đến ba mươi tết mà vẫn còn giặt đống quần áo, lạnh tơi tay không còn cảm giác, không giặt không có tiền ăn tết… Đám Oa Tử, Tiểu Muội với cả tẩu tử của nó đâu có biết những khó nhọc đó, đâu có hiểu kiếm được một đồng gian nan ra sao, chúng cứ trách lão thân cứ tính toán từng đồng từng xu, nhưng nếu không như thế chúng chết cả rồi, đâu còn đứng đó trách lão thân… Oan ức, buồn lắm, hu hu hu…

Tang mẫu khóc, Tiểu Muội nghe mẹ kể cũng khóc theo, Tả Thiếu Dương đau đầu không thôi, muốn tránh đi không nghe, nhưng Tang mẫu khóc thì khóc, nhưng lời tuôn ra không ngưng nghỉ, làm y muốn xen vào một câu cũng khó.

– Ái dà, cái gì thế này…

Tang mẫu bị ai đó xô vào, đưa tay ra đỡ:

– A, Tam nương, sao lại say thành thế này, nữ nhân phải biết giữ gìn chứ, say thế không hay đâu…

– Ngại quá…

Triệu Tam Nương nắm tay áo Tả Thiếu Dương kéo đi:

– Đại lang, mấy vị thúc bá đang muốn chúc rượu cậu đó, Tang gia tẩu tử xin lỗi nhé.

Tang mẫu tức lắm, nhưng chỉ biết dậm chân.

– Tam thẩm, đa tạ giải vây, ta phải về chúc rượu…

Tả Thiếu Dương không kịp mừng thì phát hiện Triệu Tam Nương kéo mình ra khỏi đại sảnh, đi vòng vèo thế nào lại ra sau một bụi cây khuất bóng người thì có linh cảm không lành, muốn thoát thân nhưng tay áo y vẫn bị giữ chặt:

Triệu Tam Nương đứng lại, giọng nũng nịu:

– Đại lang, ta giải vây giúp cậu, cậu tạ ơn ta thế nào?

– Tam thẩm ai chuốc thẩm uống nhiều rượu thế này, để ta về bảo Thảo Nhi nấu cho ít canh giải rượu.

Tả Thiếu Dương khuyên nhủ:

– Là Hồi Hương nói, nói thay mặt Tả lang trung đáp tạ đám nữ nhân chúng ta, ai cũng phải uống với nó một chén. Say thế nào được, năm xưa ta uống rượu cũng giỏi lắm đó, chỉ là mấy năm nay không uống rồi.

Triệu Tam Nương như làm ảo thuật, biến từ trong ống tay trái ra một bầu rượu:

– Ta lấy một cầu, chỉ để uống với cậu thôi đó.

Đưa tay khoác cánh tay y:

– Đại lang, hôm nay thế nào cũng phải uống với cậu sáng khoái.

Cánh tay Tả Thiếu Dương cọ sát vào bầu ngực nảy nở của Triệu Tam Nương, toàn thân ngứa râm ran, thầm than vừa thoát hang hùm đã rơi vào miệng sói, nhưng càng sợ lại càng kích thích, nuốt nước bọt:

– Tam thẩm, đừng uống nữa…

– Suỵt, đừng gọi ta là Tam thẩm, ta nói rồi, gọi Tam tỷ.

Triệu Tam Nương gần như ôm chặt lấy Tả Thiếu Dương:

– Đại lang, tỷ nói rồi, tỷ thích cậu, thật đó, lần này không có mưu đồ gì, chỉ muốn nói lời trong lòng ra! Lần trước ở nhà ta, ta nói thích cậu là có mục đích… Nhưng cũng là lời trong lòng…

– Tam thẩm.

– Tam tỷ.Triệu Tam Nương dậm chân nũng nịu như tiểu cô nương:

Tả Thiếu Dương đành nói xuôi theo:

– Tam tỷ, chúng ta ra đại đường nói chuyện đi, thế này bị người ta nhìn thấy không hay đâu…

– Cậu sợ gì chứ, cậu là đại nam nhân, ta là quả phụ còn…

Triệu Tam Nương nói tới đó ngừng lại, một lúc sau sụt sùi:

– Trượng phu ta mất mấy năm rồi, khi đó ta mới hai lăm, đêm khuya vò võ một thân một mình, trằn trọc cho tới sáng, rồi sao nữa?… Chẳng có gì hết, hức… Rồi sẽ một đêm nữa như vậy, như vô tận vậy…

Tả Thiếu Dương thở dài, nhưng còn cách nào, cuộc sống là như thế, y không phải thần thánh giải quyết tất cả, Triệu Tam Nương nếu là hơn nghìn năm sau, có thể đi bước nữa, bắt đầu cuộc sống mới, mà kể cả khi đó với hai đứa con nhỏ cũng rất gian nan.

Triệu Tam Nương thương tâm đưa bầu rượu lên miệng, tu ực một cái, uống quá gấp, sặc ho khù khụ, đưa bầu rượu tới:

– Tỷ uống rồi, tới lượt cậu.

Tả Thiếu Dương cầm lấy bầu rượu tu luôn, miệng bầu có mùi thơm, chẳng biết hương rượu hay từ môi Triệu Tam Nương, nghĩ tới đó thất kinh, y đã uống không ít cứ như thế này không khéo xảy ra chuyện mất, vội nói:

– Tam tỷ, tỷ say rồi, để ta bảo người đưa tỷ về nhà.

– Không về.

Triệu Tam Nương lắc đầu:

– Hai đứa nhỏ hôm nay đều gửi về nhà gia gia nó rồi, ta một mình về làm cái gì, ta không muốn về, trước kia cũng ở đây đấy thôi, ta muốn cùng đại lang uống say.

Đừng thấy Triệu Tam Nương nói năng lưu loát như thường, thực tế là đã say mất kiểm soát rồi, Tả Thiếu Dương dỗ dành:

– Đi nào, chúng ta tới phòng của ta uống cho thoải mái.

– Được, được.

Triệu Tam Nương tán đồng ngay.

Hai người vừa mới đi ra ngoài thì thấy bóng người đứng nhìn họ, Triệu Tam Nương không biết gì chứ Tả Thiếu Dương thì sợ tới suýt nữa đứng tim:

– Ai đó?

– Thiếu gia, là Thảo Nhi, thái thái bảo Thảo Nhi đi theo thiếu gia.

Thoáng chốc mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Tả Thiếu Dương, gió thôi qua lạnh toát, tình huống này y còn sợ người hơn cả sợ ma, may là Thảo Nhi, nếu người khác thì hậu quả khó lường, mà y cũng chẳng làm gì, giải thích:

– Tam thẩm say rồi, ta dìu thẩm ấy về phòng nghỉ.

Thảo Nhi định đi lên đỡ, nhưng Triệu Tam Nương đẩy ra:

– Không cần đỡ, ta không say.

Tả Thiếu Dương đành một mình đỡ nàng, Thảo Nhi không yên tâm đi theo.

Phía tây trạch viện có nhiều phòng cho khách, trước kia những người tới Cù gia ở tạm đều sống nơi này, hôm nay đề phòng khách say phải ở lại, cho nên quen tước sạch sẽ, chăn đệm đầy đủ.

Tả Thiếu Dương đỡ Triệu Tam Nương tới tận bên giường.

– Đại lang, cậu cũng thật nóng vội đó, rượu vẫn còn mà, chúng ta uống hết rồi hẵng…

Triệu Tam Nương lúc lắc cái bầu rượu trống không:

– Tam tỷ, nằm xuống một lúc, ta đi lấy mấy đĩa thức ăn, uống rượu không hại người.

Áo sam của Triệu Tam Nương có từng hàng từng hàng nút nối với nhau, độ khó cởi của nó Tả Thiếu Dương được lĩnh giáo rồi, thầm nghĩ, lần trước sờ hết rồi, ngại gì nữa, hơi rượu thôi thúc, Tả Thiếu Dương đưa tay cởi từng cái nút một.

– Đại lang, đồ tiểu bại hoại, tam tỷ thích…

Triệu Tam Nương cười khúc khích, đưa tay kéo áo y một cái, Tả Thiếu Dương đứng không vững, ngã xuống, thân thể nóng bỏng đầy khao khát này chạm vào người, Tả Thiếu Dương thấy thoáng chốc lửa người nàng truyền sang mình.