Chương 453: Chém Giết

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ngươi, ngươi…

Nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc nhìn đám người xung quanh bị kiếm quang chém giết từng tên từng tên một, ngồi trên lưng ngựa run rẩy không ngừng, trong mắt lộ ra sợ hãi vô cùng vô tận.

– Ngươi, muốn giết ta?

Lâm Phong bước tới, lơ lửng trước mặt nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia, lạnh lùng nói một câu.

Nhị thiếu gia vẻ mặt cứng ngắc, giết Lâm Phong? Hắn còn dám giết Lâm Phong, hắn còn có thể giết Lâm Phong sao, lúc này tất cả mọi người bên cạnh hắn, đều đã bị Lâm Phong giết rồi, hiện giờ mệnh của hắn, cũng nằm trong tay Lâm Phong.

– Ngươi muốn thê tử của ta, làm người đàn bà của ngươi?

Lâm Phong lại nói một câu, một cỗ sát phạt chi khí, tràn ra ngoài, đâm thẳng vào trong lòng đối phương.

– Ta là nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc, con trai của Lang Vương cường đại, ngoài Thiên Nhai Hải Các, toàn bộ đều là địa bàn của Sói Sa Mạc ta, ngươi giết ta rồi, chờ đợi ngươi, sẽ là đuổi giết không có kết thúc.

Nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc cuối cùng mở miệng, giọng nói càng lúc càng lớn, dường như, là để bản thân hắn có thêm can đảm, hắn là con của Lang Vương vĩ đại, Lâm Phong, nhất định không dám giết hắn.

– Không cần đuổi giết, sau khi ta giết ngươi, sẽ chờ ở chỗ này.

Lâm Phong không ngờ đối phương còn dám uy hiếp hắn, khóe miệng không khỏi thoáng hiện tia châm chọc.

– Trong vòng ba nhịp thở, ta sẽ chém ra một kiếm, giết ngươi.

Lâm Phong lại nói một tiếng, khiến nhị thiếu gia trong lòng run rẩy, ba nhịp thở?

– Còn hai nhịp.

Trong lúc đối phương ngây người, Lâm Phong lại nói một câu, nhị thiếu gia kia mới phản ứng, ngựa cũng không cần nữa, thân thể run rẩy, điên cuồng quay người chạy trốn, nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, khủng bố đến mức cả bản thân hắn cũng không ngờ hắn có thể chạy tới tốc độ như thế.

– Đến lúc rồi.

Lâm Phong nhìn bóng lưng đang điên cuồng chạy trốn kia, lạnh lùng cười, lại là một kiếm, lăng không chém ra, mang theo ánh mặt trời.

– Không.

Nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia điên cuồng hét lên, nhưng tất cả đều vô ích, đạo kiếm quang phía sau trực tiếp tiến vào trong thân thể hắn, phá hủy tất cả trong cơ thể hắn, mắt hẳn mở thật to, lập tức thân thể chậm rãi ngã xuống, chết không nhắm mắt, hắn đường đường là nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc, lại cứ như vậy chết đi!

Lâm Phong giết nhị thiếu gia kia sắc mặt vẫn không hề thay đổi, chậm rãi quay người, liếc nhìn đám người bộ lạc Hắc Mộc một cái, nhất là lúc nhìn Hắc Mộc, trong mắt đầy vẻ chế nhạo.

Khóe miệng Hắc Mộc co quắp, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói lên lời, vì một câu nói của nhị thiếu gia Sói Sa Mạc, hắn để người đi giết Lâm Phong, nhưng lúc này hắn phát hiện, một người Lâm Phong, lại có thể giết hết đám người Sói Sa Mạc, mà hắn lại đi đối phó Lâm Phong một cách buồn cười.

Vút, vút…

Mấy tiếng nho nhỏ truyền tới, dây thừng buộc chặt Nặc Na bị cắt đứt, chỉ thấy Nặc Na lúc này cũng đang đánh giá Lâm Phong, vô cùng chấn động.

Lâm Phong, mới từng này tuổi, đã là tồn tại Huyền Vũ cảnh khủng bố, thiên phú đến mức này, thực là đáng sợ.

– Lâm Phong, ngươi nhanh chạy đi, nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc bị ngươi giết rồi, cường giả trong Sói Sa Mạc sẽ không bỏ qua cho ngươi, lợi dụng lúc này, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.

Nặc Na dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói với Lâm Phong, thế lực của Sói Sa Mạc rộng đến ngoài Thiên Nhai Hải Các, trong đó cường giả vô số, mười mấy tù trưởng phân bộ lạc, toàn bộ đều là Huyền Vũ cảnh, bọn họ, khẳng định muốn đến tìm Lâm Phong báo thù.

Lâm Phong nghe được Nặc Na nói cười cười lắc đầu. Rời đi? Có cần không?

– Lâm Phong, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng đám người Sói Sa Mạc, cũng không phải những kẻ yếu đuối, bọn họ thực sự sẽ tới giết ngươi đó.

Nặc Na lo lắng nói.

– Nặc Na, con không cần nói nữa, Lâm Phong thiếu gia, chắc chắn có đủ thực lực để đối phó Sói Sa Mạc.

Lúc này, Hắc Mộc mở miệng nói:

– Lâm Phong thiếu gia, sự việc lúc trước là Hắc Mộc ta có mắt không tròng, không nhìn thấy Thái Sơn, hy vọng Lâm Phong thiếu gia có thể cho ta một cơ hội chuộc tội, ngài ở lại trong bộ lạc Hắc Mộc, Hắc Mộc ta nhất định sẽ tiếp đãi Lâm Phong thiếu gia thực tốt.

Lâm Phong nhìn Hắc Mộc, trên mặt lộ ra một tia thú vị, hắn giết đám người Sói Sa Mạc, còn giết nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc, Sói Sa Mạc báo thù là tất nhiên, nếu quân đoàn Sói Sa Mạc báo thù đến nơi phát hiện Lâm Phong không còn ở đây, không thể nghi ngờ sẽ tiến hành giết chóc bộ lạc Hắc Mộc, vì thế Hắc Mộc, mới biểu hiện có vẻ ân cần như vậy, khiến Lâm Phong thậm chí quên mất vừa rồi ai muốn giết hắn.

– Xa được bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu.

Lâm Phong lạnh lùng nói ra, khiến ánh mắt Hắc Mộc sững lại, lập tức cung kính nói:

– Chỉ cần ngài có thể ở lại, ta sẽ cút xa hết mức có thể. Nói xong, Hắc Mộc lẫn vào đám người, dường như tuân theo lời của Lâm Phong, cút xa hết mức có thể.

Lâm Phong và Mộng Tình quả thực không rời khỏi bộ lạc Hắc Mộc, ở lại trong sân nhà Nặc Na, còn Hắc Mộc, lại thường tới đây dò xét, hắn không thể yên tâm, nếu Lâm Phong rời đi, bộ lạc Hắc Mộc sẽ không thể cứu được nữa.

Ở bộ lạc Hắc Mộc được một ngày, ngày thứ hai, bên ngoài bộ lạc Hắc Mộc, tiếng vó ngựa cuồn cuộn rung động, mặt đất bị dẵm cũng rung động không ngừng, khiến người ta có cảm giác khí huyết sôi trào.

Nhưng đám người bộ lạc Hắc Mộc, lại không có chút sôi trào nào, tiếng vó ngựa rầm rập mang đến cho bọn hắn, chỉ có sợ hãi sâu sắc.

Đám người Sói Sa Mạc, tới báo thù rồi.

Khói lửa cuồn cuộn nhuộm cả đất trời thành một màu vàng đất, đám người sát phạt, cuối cùng cũng đã tới, tới bên ngoài bộ lạc Hắc Mộc.

Cả bộ lạc Hắc Mộc hoàn toàn yên lặng, sợ rằng dù là tiếng đinh rơi cũng không truyền ra.

Đám người này tới bên ngoài bộ lạc Hắc Mộc thì dừng lại, rồi một nam tử uy nghiêm cầm đầu khóe môi giật giật, nói ra từng tiếng một:

– Giết không tha, đạp bằng bộ lạc Hắc Mộc, tất cả mọi người, đều giết hết!

– Vâng!

Một đạo giọng nói cuồn cuộn rung động mà tới, thiết kỵ chạy lồng, xông vào trong bộ lạc Hắc Mộc.

– Giết!

Một cỗ sát khí đáng sợ xông lên trời, đám người này xông vào bộ lạc Hắc Mộc, trực triếp động thủ, giết, phàm là gặp ai, đều giết hết.

– A…

– A… Cứu với!

Từng tiếng hô thảm mang theo vô tận sợ hãi truyền ra trong hư không, đám người Sói Sa Mạc, đi tới đâu, chỉ có giết chóc, không một ai còn sống, nhất thời máu chảy thành sông.

Ở một góc, Hắc Mộc nhìn thấy rõ ràng người bộ lạc mình bị chém giết, nhưng hắn cũng không dám đi ra, như vậy là tự tìm chết.

Thân thể run rẩy mãnh liệt, Hắc Mộc cố gắng khống chế bản thân, chạy về phía Lâm Phong đang ở.

Không quá lâu, Hắc Mộc đã xuất hiện trước mặt Lâm Phong, nhìn Lâm Phong nói:- Lâm Phong thiếu gia, người của Sói Sa Mạc, giết tới nơi rồi!

– Thì sao?

Lâm Phong nhìn Hắc Mộc, nhàn nhạt mở miệng.

– Bọn họ tới là để giết Lâm Phong thiếu gia ngài đó.

Hắc Mộc cố gắng khống chế khóe miệng không co quắp, chậm rãi nói.

– Tới nơi ta tự nhiên sẽ đối phó, không cần ngươi quan tâm, hiện giờ, cút đi.

Lâm Phong lạnh lùng nói, lời nói không hề có chút tình cảm.

– Nhưng, người của Sói Sa Mạc, hiện đang giết hai người của bộ lạc Hắc Mộc ta khắp nơi.

Hắc Mộc vẫn không rời đi, dường như muốn Lâm Phong ra tay.

– Chuyện này liên quan gì tới ta!

Giọng nói Lâm Phong càng ngày càng lạnh.

– Ta hy vọng Lâm Phong thiếu gia có thể đi ra, xuất hiện trước mặt đám người Sói Sa Mạc, đối kháng với họ.

Lâm Phong cười, cười vô cùng quỷ dị, bước ra một bước, thân ảnh hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt Hắc Mộc, khóe miệng nói một câu vô cùng lạnh lẽo:

– Người của bộ lạc Hắc Mộc các ngươi đều muốn giết ta, hiện giờ gặp phải nguy hiểm, lại muốn ta đi bảo vệ, có khả năng sao?

– Lâm Phong ta, không có ngu như vậy.

Cùng lúc Lâm Phong nói, lại sải bước mà đi, vô tận sát khí khủng bố từ từ lan tràn.

– Còn không cút, giết!