Chương 255: Tùy phong

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên đường, mấy con tuấn mã chạy băng băng, người ngồi trên là một hàng thanh niên nam nữ.

Chỉ thấy cô gái rong ruổi giữa đường kia khoác một bộ trường bào đỏ như lửa, trông khí khái hào hùng, cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

– Thiên Thiên, lần này trở về thành Dương Châu, muội nhất định có thể tỏa sáng, người của gia tộc sẽ tự hào vì muội!

Lúc này, một tên thanh niên nói với cô gái mặc trường bào đỏ lửa kia, ánh mắt đầy hưng phấn. Thanh niên này đúng là Lâm Hồng.

Mà cô gái mặc trường bào đỏ kia chính là muội muội của y, Lâm Thiên, người đã từng khiến cả Lâm gia đều tự hào.

So với một năm trước, Lâm Thiên của hôm nay đã thêm vài phần mị lực trưởng thành, khí chất trên người lại càng phi phàm.

Một năm ở Hoàng thành, cô ta chỉ cần một năm là từ cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng một bước vào Linh Vũ cảnh tầng bốn, thiên phú là khỏi phải bàn. Trong đó, cô ta cũng đã bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức. Lâm Thiên hy vọng mình có thể trở thành rồng trong loài người, trở thành nhân vật có thể nhìn xuống kẻ khác. Sự kiêu ngạo của cô ta ép cô ta phải nghiêm khắc bản thân, không ngừng mạnh lên.

– Huynh cũng không yếu, mấy tên thanh niên đệ tử thành Dương Châu, không có mấy người là đối thủ của huynh.

Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Hồng khẽ cười, đạt được một thân tu vi áo gấm vinh quy, loại chuyện vinh quang này sẽ làm gia tộc phải kiêu hãnh vì bọn họ.

– Thiên Thiên, so với muội là huynh còn kém lắm.

Lâm Hồng cười nói, thiên phú của Lâm Thiên quả thật mạnh hơn kẻ làm đại ca như y, hơn nữa còn làm cho Đại Bằng công tử, một trong Bát đại công tử có ý với cô ta, khiến vô số người hâm mộ và nịnh bợ. Những người chạy song song với bọn họ đây đều là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, thiên phú đều mạnh hơn Lâm Hồng y, nhưng không phải là vẫn cam tâm tình nguyện đi theo đó sao. Đại Bằng công tử đủ để cho quá nhiều người phải ngước nhìn.

Lâm Thiên không nói gì thêm, cô ta biết Lâm gia còn có một người mà cô ta không thể nào đuổi kịp.

Lâm Phong, từng là phế vật của Lâm gia, tên phế vật từng bị trục xuất khỏi gia tộc, mỗi một lần gặp là thực lực hắn lại mạnh lên rất nhiều. Nay đã lâu không thấy, Lâm Phong chắc là lại mạnh lên rồi.

Chuyện Lâm Phong phong hầu bái tướng, Lâm Phong hoàn toàn không biết gì. Vì để quay về thành Dương Châu, thời gian này cô ta quyết tâm cùng Lâm Hồng bế quan tu luyện, để lúc về thành Dương Châu thì thực lực sẽ mạnh hơn.

Mà vừa kết thúc bế quan tu luyện, Lâm Phong liền cưỡi ngựa vung roi lao tới thành Dương Châu.

Cũng trên một con đường đất khác, cũng một bộ trường bào đỏ như lửa, cưỡi tuấn mã từ Hoàng thành về thành Dương Châu.

Nạp Lan Phượng liếc nhìn chàng trai bên cạnh, nở nụ cười thật dịu dàng.

– Độc Cô, cảm ơn chàng đã nguyện theo em cùng về thành Dương Châu!

Trong mắt Nạp Lan Phượng lóe lên tình yêu. Độc Cô Hiểu là người của Độc Cô gia ở Hoàng thành, con nhà công khanh, gia thế vững chắc, mà thực lực bản thân Độc Cô Hiểu cũng cực kỳ mạnh, là người đàn ông của Nạp Lan Phượng.

Cô ta đã theo Độc Cô Hiểu gần hai năm, một mực yên lặng làm người phụ nữ của Độc Cô Hiểu, nhưng vẫn không có danh phận gì. Nhưng cô ta không ngại, có thể trở thành người của Độc Cô Hiểu, đó chính là chuyện đáng để kiêu ngạo.

Nạp Lan Phượng dù là thiên kim tiểu thư của thành chủ thành Dương Châu, nhưng thành chủ của một thành nho nhỏ mà so với gia tộc công khanh thì đúng là nhỏ bé như con kiến, không đáng chú ý chút nào. Nạp Lan Phượng biết, với thân phận của đối phương, chịu cùng cô ta về thành Dương Châu một chuyến đã là vinh hạnh rất lớn cho cô ta. Cũng làm cho cô ta cảm thấy rất cảm động.

– Nàng đã theo ta lâu như vậy, ta nói rồi, sẽ cho nàng danh phận.

Câu nói bình tĩnh của Độc Cô Hiểu lại khiến khuôn mặt Nạp Lan Phượng vui sướng, danh phận là thứ mà cô ta luôn mong mỏi có được.

– Giá!

Nạp Lan Phượng vung trường tiên trong tay, vó ngựa lao đi, gió ùa tới làm mái tóc dài cùng chiếc váy đỏ như lửa của cô ta tung bay, lúc này tâm cô ta cũng đang lao vụt đi.

– Lâm gia, Lâm Thiên, ta xem các ngươi đấu với ta thế nào nữa!

Vẻ chờ mong hiện lên trên khuôn mặt Nạp Lan Phượng, lần này về thành Dương Châu, có Độc Cô Hiểu đi cùng, bọn chúng nhất định sẽ khiếp sợ.

Lúc này, Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng đều hăng hái, cả hai đều cho là lần này thành Dương Châu bọn họ sẽ tỏa sáng, bọn họ sẽ trở thành nhân vật chính độc nhất vô nhị.

Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng lại không biết khi hai người bọn họ chạy về thành Dương Châu, ở ngoại thành Hoàng thành, hai con Long Câu thần tuấn đang chậm rãi bước đi.

Trên người hai con Long Câu này là hai người, một nam và một nữ.

Nam tử tuấn tú, gọng gàng sạch sẽ, khuôn mặt phấn khởi; Nữ tử thì áo trắng như tuyết, khuynh quốc khuynh thành. Hai người đi cùng nhau như một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhìn con đường mịt mờ rước mặt, Lâm Phong quay đầu nhìn ngoại thành. Thế sự vô thường, năm tháng trôi qua nhanh chóng, không ai biết được nó vận chuyển như nào.

Còn nhớ rõ năm trước hắn và phụ thân bị trục xuất khỏi Lâm gia, sau đó hắn xuất sắc thể hiện trong hội võ thành Dương Châu, rồi trở về tông môn.

Nhưng trở lại Vân Hải tông, thứ chờ đợi hắn lại là diệt môn. Vân Hải tông bị thảm sát, Lâm Phong không thể không đến Hoàng thành, bước vào thánh địa của Tuyết Nguyệt này, trái tim của hắn cũng luôn hướng tới tương lai.

Nay, một năm đã trôi qua, hắn vẫn kiên trì, chấp nhất theo đuổi võ đạo, nhưng tâm tính đã hoàn toàn khác với trước đây. Một năm này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã quen thuộc hơn với thế giới này.

Từ một con người dị giới xuyên đến đây, dần dần dung nhập vào thế giới võ đạo này, hôm nay hắn đã là tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, người mang vô số con át chủ bài, thiên phú lại mạnh khiến người ta phải khiếp sợ.

Liếc Mộng Tình ở bên cạnh, Lâm Phong khẽ mỉm cười đầy nhu hòa. Trong khoảng thời gian này, chỉ có cô gái thánh khiết như tiên tử này một mực yên lặng đi theo hắn, không oán không hối hạn, chỉ lặng lẽ vì hắn mà trả giá, mỗi một chuyện nàng làm đều là vì Lâm Phong. Mộng Tình dường như là ông trời ban cho hắn vậy.

Mộng Tình cảm giác được ánh mắt của Lâm Phong, hơi mất tự nhiên quay sang nhìn con đường rộng lớn trước mặt. Nàng vẫn an tĩnh, lạnh lùng giống nữ thần băng như vậy.

– Mộng Tình, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta cưỡi ngựa không?

Lâm Phong cười hỏi, Mộng Tình khẽ gật đầu, nàng đương nhiên là còn nhớ rõ.

– Vậy ta sẽ làm như lần đó, cùng nàng cưỡi một con ngựa!

Lâm Phong cười đầy giảo hoạt, đột nhiên lăng không nhảy lên, trực tiếp ngồi xuống sau Mộng Tình.

Lông Câu hí lên một tiếng, dựng thẳng hai chân trước lên, khiến Mộng Tình hơi nghiêng ra sau, Lâm Phong thuận thế ôm lấy nàng. Hai người dựa sát vào nhau.

Cả người Mộng Tình cứng đờ lại, tên Lâm Phong này…

– Để ta!

Lâm Phong cười sang sảng, cầm lấy dây cương trong tay Mộng Tình rồi hơi giật một cái, nhất thời Long Câu đạp bốn vó lao đi.

Mộng Tình cảm thấy tay như bị điện giật, nhanh chóng buông ra. Dựa vào lồng ngực phía sau, nàng bỗng sinh ra cảm xúc khác thường, nhưng mà không có mâu thuẫn gì, chỉ an tĩnh ngồi trên ngựa, thi thoảng lại dựa vào lòng Lâm Phong.

Thật yên tĩnh, thi thoảng trong lòng lại gợn lên chút sóng, thật ấm áp.

Trong một vùng núi non trùng điệp hoang tàn cách thành Dương Châu khoảng trăm dặm, ở giữa núi rừng đó lại có nhiều người sinh sống trong hang đá.

Đám người kia đều mang theo sát khí, hoặc là đang chiến đấu, hoặc tự mình tu luyện.

Ở giữa núi non còn có những con thiết kỵ toàn thân màu đỏ, Xích Huyết mã, Xích Huyết thiết kỵ.

Một đỉnh núi với vách đá dựng đứng bên dưới, một người bình tĩnh đứng đó, nhắm mắt lại cảm nhận gió phất qua, hư vô, mờ ảo.

Cứ như vậy một lúc thật lâu, người này mới đột nhiên mở mắt ra, một ánh sáng bễ nghễ phóng lên, mà trên mặt y lại có một chữ Bá thật lớn, trông vô cùng uy nghiêm, khí phách.

– Đao, tùy phong!

Y khẽ quát một tiếng, trường đao quét qua mờ ảo như gió, vô hình vô ảnh. Ánh sáng rực rỡ nở rộ trên không trung.

– Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, từ một vách đá xa xa, một tảng đá lớn nứt toác, bị chặt đứt, mà nơi nứt ra kia lóe lên ánh sáng như bạc.

– Phù…

Bá Đao có vẻ hài lòng, thả đao ra sau người, hướng mắt nhìn về phía xa. Ngay sau đó trong mắt y hiện lên hai người một ngựa đang lao đến vùng núi hoang vu vắng vẻ này.

– Cuối cùng đã tới!

Nhìn hai bóng người kia, khuôn mặt uy nghiêm của Bá Đao lại hiện lên nụ cười. Hơn vạn Thiết Huyết quân bọn họ đã ở trong vùng rừng núi này quá lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể vào thành Dương Châu.