Chương 327: Thấy Mà Giật Mình

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mưa không ngừng rơi, hòa lẫn với máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Kiếm mang sáng chói không ngừng qua lại, không ngừng có người bị chém giết, ngã xuống vũng máu.

Song, từ xa, rất nhiều nam tử không hề sợ chết, không ngừng chạy về phía này, muốn giết Lâm Phong. Dường như bọn họ căn bản không cần mạng, đến để Lâm Phong giết.

Nhìn thi thể đồng bạn ngã xuống, lòng họ dường như không hề rung động, cũng không có chút sợ hãi nào, người của Ám Minh chính là một nhóm tử sĩ, vô cùng đáng sợ.

Dù thực lực của họ không bằng ngươi, nhưng chỉ cần ngươi hơi qua loa mà bị họ tìm được kẽ hở, liền có thể cho ngươi một kích chí mệnh, lấy mạng đổi mạng.

Lâm Phong sắc mặt không đổi, chỉ có kiếm trong tay, vẫn sáng chói, không sợ chết, vậy thì giết toàn bộ mới thôi.

Lâm Phong đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất, căn bản không có khả năng xảy ra qua loa, hắn đối với mỗi một sát chiêu tinh tế, đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trong đầu vận chuyển như một cỗ máy, chém kiếm ra, huyền diệu vô cùng.

Chính thức khiến Lâm Phong kiêng kỵ chính là cường giả Huyền Vũ cảnh kia, lúc thì đánh lén Lâm Phong, lại cũng không chống cứng, chỉ sử dụng mạng của tử sĩ Ám Minh đối kháng với Lâm Phong, vô cùng âm hiểm.

Cách đó không xa, Vu Kỵ đứng đó nhìn Lâm Phong đồ sát người của Ám Minh, trên mặt không hề biến đổi, chẳng qua trong lòng, lại hơi có chút rung động, quả nhiên như nhị hoàng tử nói, Lâm Phong rất rất mạnh.

Hơn nữa, nhị hoàng tử cũng từng nói, ngay cả hắn cũng không biết Lâm Phong phát huy toàn bộ thực lực có thể đạt tới trình độ nào, nhưng ít nhất thì giết Huyền Vũ cảnh tầng một là không có vấn đề.

Bởi vậy, Vu Kỵ kỳ thực không hề lo lắng cho an toàn của Lâm Phong, hắn tới, chỉ là muốn xem xem, Lâm Phong rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Đồng thời, cũng có thể xem xem những người này bị Lâm Phong chém giết thế nào, cứ thế mà làm, Lâm Phong tất nhiên sẽ như nước với lửa, không thể hòa hợp với thế lực sau lưng những người này.

– Gào…

Ánh sáng màu tím chiếu sáng bầu trời, người của Ám Minh dường như không chỉ là thế lực có một đám võ tu Linh Vũ cảnh cấp cao hùng mạnh, còn có rất nhiều võ tu Linh Vũ cảnh cấp thấp không sợ chết, từ Linh Vũ cảnh tầng một đến Linh Vũ cảnh tầng chín đều có, cuồn cuộn không dứt, dường như giết không hết, diệt không tận.

Đại dương tím cuồn cuộn đột ngột hiện lên, cuồn cuộn dâng trào, rít gào xông ra, chỉ trong nháy mắt, liền có rất nhiều người xông lên bị đại dương tím dung hóa đến mức biến mất.

Cường giả Huyền Vũ cảnh kia hơi nheo mắt, Lâm Phong mạnh vượt xa dự liệu, cũng may bọn họ đã chuẩn bị tất cả, Lâm Phong hôm nay nhất định phải chết.

Quanh người Lâm Phong trống trải, đám người vừa tiếp cận hắn liền bị đại dương tím nuốt sạch, nhưng từ bốn phía, vẫn như trước có người không ngừng xông tới, bao vây hắn.

Bọn họ, dường như muốn tiêu hao hết tinh lực và nguyên khí của Lâm Phong.

– Giết!

Cường giả Huyền Vũ cảnh kia quát một tiếng trầm thấp, nhất thời, đám người kia toàn bộ phát ra công kích của bản thân. Âm thanh ầm ì không ngừng truyền ra, vô số công kích từ phía xa đánh tới Lâm Phong.

Đại dương tím vẫn rít gào như cũ, Lâm Phong bước ra một bước, thân ảnh lóe lên, trong chớp mắt có hai người bị ánh sáng cắn nuốt.

Còn không đợi Lâm Phong chủ động đi giết, lại một đám người xuống tới giết hắn, không cần mạng sông tới, đồng thời, mấy bóng người nhảy lên không trung, một tấm lưới bạc bày ra giữa không trung, sợi lưới võng cực kỳ mảnh, nhưng lại sắc bén, giống như từng sợi đao vậy, nếu tấm lưới ấy chụp lên người, sợ rằng có thể cắt thân người thành từng mảnh.

– Lên!

Lâm Phong quát lớn một tiếng, đại dương tím xông thẳng lên trời, hóa thành vô số con rắn tím, ngăn cản lưới bạc, đồng thời, rất nhiều con rắn chớp động, cuốn về phía đám người cầm lưới.

Trên mặt đất, lại có người xông tới, giết về phía Lâm Phong.

Đồng thời, tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia cũng động, phía sau hiện lên hư ảnh một lưỡi hái, chân nguyên chi lực khởi động, thân thể hắn hóa thành ảo ảnh, sau lưng hắn, lại vô cùng sắc bén.

– Nguyệt Ảnh Như Câu!

Cường giả Huyền Vũ cảnh hét lớn một tiếng, song chưởng đánh về phía Lâm Phong, tức thời, trong tay hắn, lại có thêm một lưỡi hái sắc bén giống vầng trăng khuyết chém về phía Lâm Phong, bao phủ cả phiến không gian.

Mỗi mảnh lưỡi hái sắc bén, cũng mang theo khí tức đáng sợ, nếu dính trên thân người, có thể dễ dàng cắt nhỏ thân thể người ta ra.

– Vút vút…

Tiếng lưỡi đao cắt qua thân thể truyền tới, vô tận lưỡi hái hình mảnh trăng cắt trên thân hai người Ám Minh, trực tiếp xuyên qua thân thể chúng, máu tươi tung tóe. Hai người kia không kịp kêu thảm, đã bị gạt bỏ rồi, chỉ có mấy tiếng vun vút nho nhỏ truyền vào tai đám người, cực kỳ khủng bố.

– Lưỡi đao chân nguyên, lại phối hợp với sức mạnh của vũ hồn, thật mạnh.

Lâm Phong ngẩn ra, sợ là vũ hồn màu tím sẽ không thể ngăn cản được Khuyết Nguyệt Liêm Đao vô cùng sắc bén này.

– Chém!

Quát lên một tiếng, kiếm quang chói mắt tỏa ra. Lâm Phong tay cầm kiếm như muốn chém hết tất cả.

– Ầm ầm!

Lúc trước rất nhiều Khuyết Nguyệt chi nhận đã bị chém sạch, nhưng Lâm Phong không hề đắc ý mà ngược lại, lúc này toàn thân hắn đều thấy lạnh như băng, thân thể như cứng ngắc lại.

Một con rắn độc theo dõi hắn từ sau lưng, tung ra một kích trí mạng với hắn.

Một kích này là khi Tử Xà Vũ Hồn xông lên trời, cầm kiếm chém xuống kia là phát ra, tinh chuẩn đến không thể tinh chuẩn hơn.

Trong đám người Ám Minh xông lên chịu chết kia, một tên cường giả Huyền Vũ cảnh có thể đẩy hắn vào chỗ chết ẩn giấu. Tên Huyền Vũ cảnh lúc nãy tung Khiếu Nguyệt nhận ra kia chỉ là che dấu, một kích này mới là một kích trí mạng.

– Năng lực ẩn nấp và ám sát thật đáng sợ!

Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng là chủy thủ vô cùng sắc bén kia cách lưng hắn càng lúc càng gần, tên cường giả Huyền Vũ cảnh phía sau hắn kia chỉ cần chút xíu thời gian nữa là có thể đâm chủy thủ vào trái tim hắn.

– Tuyệt Ảnh!

Lâm Phong thầm quát, cả người hắn hóa thành ảo ảnh, biến mất tại chỗ ngay lập tức, vụt tới phía trước.

– Lui!

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh ở phía trước kia sải bước ra, quát to một tiếng. Ánh đao vô tận lóe lên trong không gian, muốn ép cho Lâm Phong lui ra sau, mà chủy thủ cũng càng lúc càng gần, dù Lâm Phong sử dụng Tuyệt Ảnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi một kích tất sát như hình như bóng kia.

Trong tình huống này, hắn chẳng thể nào lui, vì lui chính là chết!

– Ah!!!!

Một tiếng rống khủng bố chấn động trời cao, phía sau Lâm Phong, tử xà điên cuồng lao xa, không hề giữ lại chút nào.

Đồng thời thân thể Lâm Phong vẫn lao tới phía trước, mặc dù trước mặt hắn toàn bộ đều là Khuyết Nguyệt nhận tàn sát khắp nơi.

– Xùy… xùy…

Quần áo bị xé rách, dưới những lưỡi đao đáng sợ kia, máu tươi điên cuồng phẩy ra trên người Lâm phong, thành từng mảng máu thịt trông mà ghê người.

Nhưng lúc này Lâm Phong chẳng có thời gian mà để ý, người của hắn đã hóa thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén, xông tới tên cường giả Huyền Vũ cảnh trước mặt hắn.

Nhanh, nhanh như ảo ảnh, nhanh như cả người hắn đều hóa thành kiếm quang.

– Sát!

Một âm thanh đáng sợ phun ra từ trong miệng Lâm Phong, tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia hoảng sợ. Ngay sau đó, Lâm Phong lao vào người gã, hơn nữa trực tiếp xuyên qua. Gã phát hiện mọi thứ gã thấy đang từ từ rớt ra, thân thể gã bị chém thành hai nửa, bị thân thể Lâm Phong bổ đôi.

– A…

Tiếng kêu vô cùng sợ hãi vang lên, máu tươi văng khắp nơi, thân thể bị chém thành hai nửa kia lập tức ngã xuống, chấn động lòng người.

Tên cường giả ám sát Lâm Phong từ phía sau kia đột ngột dừng bước chân lại, nhìn thi thể bị chém đôi kia, hắn chỉ thấy hoảng sợ vô cùng.

Dùng thân thể chém đôi thân thể kẻ khác ra.

Vừa rồi Lâm Phong đã không là người nữa, mà là một thanh kiếm đánh đâu thắng đó!

– Nhân kiếm hợp nhất!

Thì thào một tiếng, hắn chỉ cảm thấy lòng mình run lên từng đợt. Một tên Linh Vũ cảnh nộ khí xung thiên, giết cho máu chảy thành sông, thây chất khắp đường. Hơn nữa lại dùng chính thân thể mình chém một tên cường giả Huyền Vũ cảnh hùng mạnh thành hai nửa, cảnh tượng đó quá kinh khủng, quá rung động, thậm chí còn khiến hắn không thể nào tin tưởng được.

Lâm Phong chậm rãi xoay người lại, trên người hắn đầy vết thương, máu tươi không ngừng chảy dọc theo thân thể, nhưng Lâm Phong như không nhận ra, mà nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt lạnh lẽo tới tận xương tủy.

Trái tim hắn đập thình thịch, lần đầu tiên hắn đối mặt với một tên Linh Vũ cảnh mà lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy.