Chương 288: Tà Công

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chiến! Lâm Phong hắn muốn chiến!

Cảm nhận được sát ý và chiến ý khủng bố tản ra từ người Lâm Phong, mọi người không nhịn được mà run sợ, thật là một thanh niên cuồng ngạo.

Mặc dù là Linh Vũ cảnh, kém cảnh giới, nhưng đối mặt với cường giả Huyền Vũ cảnh lại ý chí chiến đấu bất khuất, linh hồn chiến đấu bất diệt.

Ba chiêu cuối cùng, ai nói Lâm Phong nhất định phải ngăn cản, vì sao hắn không thể chủ động công kích?

Ưng bảo chủ cũng ngẩn ra nhìn Lâm Phong, chiến, Lâm Phong lại dám bỏ qua né tránh mà chiến với y!

Ảo ảnh yêu ưng bao trùm lên người y, ánh sáng màu vàng kia chói mắt vô cùng, chân nguyên khí phun ra nuốt vào không thôi.

Chiến, Lâm Phong nhất định là chết!

Lúc này Lâm Phong ngẩng đầu nhìn không trung, vươn tay lạnh lùng quát:

– Kiếm!

Lời vừa dứt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Lâm Phong, thanh kiếm chân nguyên, thanh kiếm hủy diệt, thanh kiếm chiến thần.

Cả người Lâm Phong như một thanh kiếm, sắc bén không gì sánh kịp, cả người lộ ra ý cảnh chỉ có hủy diệt và chiến đấu.

– Chiến ý và kiếm ý này còn mạnh hơn cả lúc giết Ngốc Thứu kia!

Mọi người càng thêm khiếp sợ, lúc này khí tức của Lâm Phong quá mạnh, dường như muốn chém giết tất cả những kẻ dám chặn trước mặt.

– Một thanh kiếm chân nguyên mà thôi, sao có thể đối kháng được với sức mạnh chân nguyên chân chính được chứ!

Ngốc bảo chủ lạnh lùng nói. Ánh sáng chân nguyên liên tục lưu chuyển quanh thân thể y, y ngửa đầu kêu lên một tiếng chim ưng khiếp sợ lòng người.

Huyền Vũ cảnh, Vũ hồn càng ngưng thực hơn, có thể phụ trợ tốt cho chiến đấu, khiến võ tu càng mạnh hơn.

Lúc này Ưng bảo chủ như bị một con yêu ưng phụ thể, có được sự nhạy bén của ưng.

Khi võ tu đạt đến một thực lực nhất định, tiềm năng của Vũ hồn có thể phát huy đến tận cùng. Nếu Vũ hồn là thú thì Vũ hồn của võ tu sẽ như một con yêu thú không ngừng trưởng thành, mạnh lên theo võ tu.

– Thanh kiếm chân nguyên mà thôi ha!

Lâm Phong cười lạnh, bước chân ra, kiếm ý lại càng mạnh như muốn hủy thiên diệt địa.

– Chiến!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, chiến ý cuồn cuồn trào ra từ cơ thể hắn điên cuồng phóng tới Ngốc bảo chủ. Mọi người xung quanh đều thấy lạnh thấu xương tủy, dù bọn họ đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự kiên định, sự mãnh liệt, không e sợ của chiến ý này!

Lúc này Lâm Phong hệt như chiến thần!

– Chết!

Ngốc bảo chủ thét to, thân thể y hóa thành tàn ảnh lợi hại như yêu ưng, phóng tới Lâm Phong.

Rống!

Vũ hồn màu tím sau lưng Lâm Phong điên cuồng hóa thành mấy trăm ảo ảnh yêu xà kéo ra, chỉ chớp mắt đã quấn lấy thân thể Ngốc bảo chủ, khiến cả người Ngốc bảo chủ rung lên, Vũ hồn lực trên người lại dậy sóng mãnh liệt.

– Nuốt!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng. Những ảo ảnh yêu xà này hóa thành rắn độc điên cuồng cắn nuốt, thôn phệ năng lượng Vũ hồn, ăn Ưng Vũ hồn kia từng tí từng tí một. Lực ăn mòn mạnh dường như muốn ăn hết chân nguyên lực trên người Ngốc bảo chủ.

– Nứt ra cho ta!

Ngốc bảo chủ nổi giận gầm lên, chân nguyên lực hóa thành một thanh đao cực lớn chém tới ảo ảnh yêu xà, khiến Tử Hồn bị chặt đứt.

Nhưng mà ngay sau đó yêu xà màu tím vô tận lại nhào ra, quấn lấy cơ thể y rất chuẩn xác, sau đó điên cuồng quấn xoáy. Năng lượng Vũ hồn này như đã được khống chế, vô cùng tinh chuẩn.

– Lên!

Lâm Phong quát lên, ánh mắt lóe lên phong mang. Mấy trăm con yêu xà màu tím kia cuốn thân thể Ngốc bảo chủ lên.

Lâm Phong dựa vào sức mạnh Vũ hồn cuốn cường giả Huyền Vũ cảnh lên.

Cảnh này khiến mọi người đều khiếp sợ.

Vũ hồn thật mạnh, Lâm Phong quá mạnh. Vũ hồn kỳ lạ này dường như có thể hóa thành trăm ngàn, mấy trăm con yêu xà màu tím kia đều được trao cho sinh mệnh, phụ trợ Lâm Phong chiến đấu, cuốn lên thân thể Ngốc bảo chủ.

Nhưng không biết Vũ hồn màu tím này có thể như được trao cho sinh mệnh, có thể tinh chuẩn như vậy là Lâm Phong đã chịu đựng nỗi đau tách linh hồn đầy đau đớn, dùng Tàn Hồn Thiên Thuật tách linh hồn ra rồi rèn luyện tàn hồn, sau đó dùng mấy trăm sợi tàn hồn này dùng lên Tử Hồn của hắn mới có thể mạnh như thế, tinh chuẩn như thế, mấy trăm yêu xà màu tím đồng thời nhào ra, đồng thời được trao cho sinh mệnh.

Những sinh mệnh này chính là hồn phách của hắn.

Nhắm mắt lại, Lâm Phong cảm thấy linh hồn hơi suy yếu. Một lần lại sử dụng năng lượng linh hồn khổng lồ như vậy, hắn vẫn cảm thấy không chịu nổi, quá khó để nắm giữ.

Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được nếu đem Tàn Hồn Thiên Thuật luyện đến hậu kỳ, phân ra hàng tỉ tàn hồn thì sẽ là cảnh tượng chấn động đến nhường nào.

Lâm Phong tuy nhắm mắt lại, nhưng chiến ý trên người hắn lại càng mạnh, kiếm khí càng bốc lên, kiếm trong tay như có thể chém xuống bất cứ lúc nào.

Mà đồng thời vị Ngốc bảo chủ bị yêu xà cuốn lên kia sắc mặt cứng ngắc, chân nguyên lực hóa thành vô số đao quang lợi hại.

– Chém!

Một tiếng gầm vang lên, ánh đao rực rỡ tỏa ra trên không trung. Vũ hồn màu tím đứt đoạn, y rơi xuống phía dưới.

Nhưng lúc này, Lâm Phong đang nhắm đôi mắt lại kia động, phiêu động như gió.

– Thập Tự – Ảnh Sát!

Một quầng sáng chữ thập nở rộ trên không trung, nhanh đến khó có thể tin nổi, nhanh đến ánh mắt mọi người đều không thể đuổi kịp.

Nhưng duy chỉ chiến ý và hủy diệt ý kia là vẫn rõ ràng như thế.

Mãi đến khi chữ thập long lánh, máu tươi rơi xuống, mọi người đang hoảng sợ kia mới phát hiện, lúc này vị Ngốc bảo chủ còn chưa kịp đạp xuống kia đã có một vết thương hình chữ thập đầy máu trên ngực.

Chân nguyên lực hộ thể bị xé nứt ra một vệt, ánh sáng yêu ưng cũng ảm đạm đi, vết thương chữ thập kia tuôn ra máu tươi.

Chân nguyên lực, Thiên Nhân Hợp Nhất, Chiến thần chi kiếm, Tử Xà Vũ hồn lại thêm Thập Tự Ảnh Sát đã trở thành một chiêu tuyệt sát, một kích tuyệt sát với cường giả Huyền Vũ cảnh.

Thanh kiếm chân nguyên của Lâm Phong đâu chỉ đơn giản là chân nguyên lực, kiếm này còn dung hợp chiến lực rất mạnh.

– Tám chiêu, còn hai chiêu nữa!

Lâm Phong bình tĩnh nói, lời của hắn vang lên trong không gian yên tĩnh.

Tám chiêu, vẫn chưa tới mười chiêu, nhưng kẻ thua không phải là Lâm Phong mà là Ngốc bảo chủ Huyền Vũ cảnh kia.

Mười chiêu tất giết, ai giết ai?

Chân nguyên lực lưu chuyển, Ngốc bảo chủ che miệng vết thương lại, lúc này y đã nhụt chí không phấn chấn nữa. Ánh sáng chữ thập kia không chỉ làm thương tổn mặt ngoài mà kiếm khí còn xé rách nội phủ của y.

– Một kiếm thật bá đạo, tên thanh niên thật mạnh!

Mọi người thầm run sợ trong lòng, thật quá rung động. Chuyện lại không hề tiến triển giống những gì bọn họ tưởng tượng.

Lâm Phong lại lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, một kiếm, chỉ với một kiếm và tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám mà đánh bại cường giả Huyền Vũ cảnh!

Một kiếm này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong khác hẳn, Lâm Phong là cùng cấp với cường giả Huyền Vũ cảnh, là những nhân vật mà bọn họ phải nhìn lên.

Lam Kiều nhìn chằm chằm Lâm Phong, vị thiếu niên khinh cuồng này, thảo nào Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật của nàng ta đều không có tác dụng, Lâm Phong không phải kẻ tầm thường, mà là thiên tài chân chính.

Mà lúc này sát ý trong mắt Băng Hà Đằng càng đậm, thầm nghĩ:

– Yêu nghiệt!

Lâm Phong là yêu nghiệt chân chính, còn yêu nghiệt hơn bất kỳ đệ tử nào của Băng Tuyết sơn trang bọn họ. Nếu Vân Hải tông không bị diệt, có được loại đệ tử như Lâm Phong này thì tất sẽ dốc toàn lực ra bồi dưỡng. Kẻ này nhất định phải giết!

– Ăn hại!

Một âm thanh tà ác vang lên, ngay sau đó Mạc Thương Lan run cơ thể, mà đồng thời thân hình Hỏa lão cũng động, theo sát lão, không cho lão ta cơ hội động đến Lâm Phong.

Nhưng mục tiêu của Mạc Thương Lan không phải là Lâm Phong, mà là Ngốc bảo chủ.

– Đừng…

Ngốc bảo chủ như ý thức được cái gì đó, thân thể run lên dữ dội, vội chạy lên hư không. Nhưng lúc này, từng sợi dây leo phóng tới trói chặt y lại, nhất thời những sợi dây đó hóa thành những sợi dây leo hút máu. Huyết nhục trên người Ngốc bảo chủ không ngừng chảy theo dây kia rót vào cơ thể Mạc Thương Lan.

Rầm!

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ, thứ công pháp thật đáng sợ, thật tà ác.

Dây leo của Mạc Thương Lan lại hút đi huyết nhục và chân nguyên của Ngốc bảo chủ. Lúc này đây khuôn mặt Ngốc bảo chủ méo mó, sợ hãi vô cùng, thân thể y điên cuồng run rẩy, nhanh chóng ủ rũ.

Nhưng Mạc Thương Lan lại như một con quỷ tham lam, hưởng thụ mà cắn nuốt tất cả của Ngốc bảo chủ.

Đám người Ngốc Ưng bảo đều sợ hãi, thân thể khẽ run lên. Ma quỷ, bảo chủ của bọn họ là ma quỷ, bọn họ dù có gian ác đến đâu cũng không nghĩ đến loại tà công này.

Sau một lát, thân thể Ngốc bảo chủ đã hóa thành thây khô, chỉ còn lại da rũ xuống mặt đất. Dây leo thị huyết thu về, Mạc Thương Lan hít vào một hơi, khuôn mặt rất là ngất ngây.

– Súc sinh!

Lâm Phong lạnh lùng nói, Mạc Thương Lan phản bội khỏi Vân Hải tông, lại đi tu luyện loại tà công bậc này!