Chương 286: Bộc Lộ Tài Năng

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Băng Hà Đằng!

Ngốc bảo chủ cũng khiếp sợ.

Đại trưởng lão Băng Hà Đằng của Băng Tuyết sơn trang kia có thực lực siêu cường, nổi tiếng bốn phương, chính là nhân vật hùng mạnh Huyền Vũ cảnh tầng ba, có thực lực tương đương với trang chủ Băng Tuyết sơn trang là Hàn Tuyết Thiên. Lần này hắn đích thân xuất mã là bởi vì Băng Nguyên là đệ tử nhập thất của hắn, một tay hắn đào tạo bồi dưỡng lên, nhưng nay lại bị kẻ khác giết trong thành cổ Thiên Lạc, sao hắn không tức giận cho được.

– Băng trưởng lão, ta và ngươi đều cùng một mục đích! Ngươi bá đạo như thế dường như không được tốt cho lắm!

Ngốc bảo chủ hơi nheo mắt lại. Băng Hà Đằng trực tiếp bảo y cút, làm cho mặt mũi Ngốc Ưng bảo y để nơi đâu.

– Không tốt lắm? Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?

Băng Hà Đằng khinh thường nói, Ngốc Ưng bảo chỉ là một lũ gà đất chó kiểng mà thôi, tục tằng vô cùng, dù có chút thế lực ở thành cổ Thiên Lạc này nhưng đại trưởng lão Băng Tuyết sơn trang coi thường.

– Còn ta thì sao!

Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên truyền ra khiến Băng Hà Đằng sửng sốt, ngay sau đó một hàn ý lạnh lẽo vô cùng giáng xuống, lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Một bóng người giáng xuống từ trên bầu trời, nhanh vô cùng, mang theo chưởng lực mạnh mẽ bay thẳng tới Băng Hà Đằng.

– Cút!

Băng Hà Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, trời giáng sương tuyết, bàn tay hắn hóa thành hàn sương đánh tới một chưởng đầy sát khí kia.

– Ầm ầm!

Tiếng nổ vô cùng mạnh vang lên, không gian rung lên dữ dội, tuyết bay lả tả khắp bầu trời.

– Lạnh quá!

Người ở ngoài chỉ thấy hàn ý xâm nhập cơ thể, lạnh lẽo vô cùng, giữa hàn ý này còn mang theo sát khí vô cùng đậm.

Băng Hà Đằng đột nhiên lui ra sau, xẹt trên mặt đất một vệt thật sâu. Mà hắn vẫn nhìn chằm chằm người đứng trước mặt.

Tóc dài rối bời thả trên bờ vai, cả người gầy trơ xương hệt như một bộ thây khô, tràn ngập tà khí. Nhưng Băng Hà Đằng lại thấy kẻ này dường như đã gặp đâu đó.

– Bái kiến bảo chủ!

Đám người Ngốc Ưng bảo đều quỳ xuống, trong ánh mắt hiện lên sợ hãi.

– Y chính là bảo chủ hiện nay của Ngốc Ưng bảo, quả nhiên là thần bí!

Mọi người thấy người kia xuất hiện thì nheo mắt lại như muốn nhìn lão ta cho thật rõ. Băng Hà Đằng vẫn nhìn chằm chằm kẻ đứng trước mặt.

– Sao vậy, không nhận ra bằng hữu cũ ư?

Bảo chủ Ngốc Ưng bảo âm trầm nói.

Băng Hà Đằng giật mình, đồng tử co rụt lại, khiếp sợ nói:

– Là ngươi!

– Là ta! Băng Hà Đằng, ngươi không ngờ nhỉ!

– Đúng là không ngờ, ngươi lại đến thành cổ Thiên Lạc, trở thành bảo chủ Ngốc Ưng bảo.

Băng Hà Đằng kinh ngạc trong lòng, kẻ này hắn ta có biết, lúc trước bọn họ còn giao thủ, đối phương còn yếu hơn hắn một cảnh giới. Nay đối phương lại giống hắn, thậm chí còn đánh lui được hắn.

– Thế sự vô thường! Ngày xưa con ta bị giết, tâm cảnh ta lột xác, một lòng theo đuổi thực lực hùng mạnh, mới có ta của ngày hôm nay.

Người này âm trầm nói với ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

– Băng Hà Đằng, lần này chúng ta gặp lại là vì chung một mục đích, hãy làm chính sự trước thôi.

– Được!

Băng Hà Đằng gật đầu. Đối phương có tư cách nói chuyện với hắn.

Hắn quay sang nhìn Thiên Sơn tửu lầu.

– Một đám phế vật, hủy toàn bộ cái tửu lầu này cho ta.

Bảo chủ Ngốc Ưng bảo lạnh lùng nói. Ngay lập tức đám người quỳ trên mặt đất mới dám đứng dậy, làm cho mọi người cảm thấy tên bảo chủ kia thật uy nghiêm.

Bảo chủ Ngốc Ưng bảo thật bá đạo, lại khiến người của Ngốc Ưng bảo sợ hãi đến thế.

– Không cần!

Một giọng nói đạm mạc truyền ra từ trong tửu lầu, một bóng người xuất hiện trước cửa tửu lầu rồi chậm rãi bước ra.

Bên cạnh người đó, một bóng hình thánh khiết đi theo như hình với bóng.

Bảo chủ Ngốc Ưng bảo, Băng Hà Đằng cùng ba người Lâm Phong nhìn nhau.

Người quen, đều là người quen.

“Quả nhiên là tên Lâm Phong của Vân Hải tông!” Ánh mắt Băng Hà Đằng lộ ra sát khí, thầm nghĩ: “Tên yêu nghiệt này, hôm nay nhất định phải giết!”

Vân Hải tông diệt vong, Băng Hà Đằng cũng tham dự. Ngày đó hắn thấy Lâm Phong ngông nghênh thế nào, quật khởi ở trên Sinh Tử đài của Vân Hải tông ra sao. Nay, vị thiếu niên ngông cuồng một năm rưỡi trước đã trưởng thành khủng bố như vậy, có thể giết được đệ nhất nhân trong đám đệ tử hạch tâm Băng Tuyết sơn trang của hắn, nếu cho Lâm Phong thêm vài năm nữa e là hắn cũng không thể chế phục nổi Lâm Phong.

Hôm nay hắn nhất định phải giết Lâm Phong, không chỉ để báo thù mà còn là chấm dứt hậu họa.

Bên cạnh Băng Hà Đằng, bảo chủ Ngốc Ưng bảo kia sát ý trong mắt còn nồng đậm hơn cả Băng Hà Đằng, âm trầm nhìn Lâm Phong.

– Là ngươi!

– Là ta!

Lâm Phong cũng nhìn gã, tên bảo chủ Ngốc Ưng bảo này hắn lại quen biết, ngày xưa cũng là người của Vân Hải tông hắn, mà địa vị còn cực kỳ tôn quý.

– Mạc Thương Lan, ngươi bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi!

Tên bảo chủ Ngốc Ưng bảo này đúng là phản đồ của Vân Hải tông, đại trưởng lão chấp pháp Mạc Thương Lan, phụ thân của tên trưởng lão Mạc Tà đã mấy lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Ngày Vân Hải tông diệt vong, chính là Mạc Thương Lan đã đánh lén, chém đứt một cánh tay của tông chủ Nam Cung Lăng.

– Người không ra người, quỷ không ra quỷ?

Mạc Thương Lan cười chế giễu:

– Diện mạo chẳng qua chỉ là cái bộ ra, muốn đẹp đẽ để làm gì chứ, thực lực mới là quan trọng nhất! Giống ngươi vậy, còn trẻ như vậy nhưng hôm nay sẽ chết trong tay ta. Còn cô ả bên cạnh ngươi nữa, đẹp đấy, nhưng cũng phải chết.

Nhìn khuôn mặt đầy tà khí của Mạc Thương Lan, ánh mắt Lâm Phong càng ngày càng lạnh. Kẻ này nhất định là tu luyện công pháp tà ác nào đó nên mới ra cái bộ dáng bây giờ, gầy như que củi, khiến cho người ta cảm thấy âm u kinh khủng.

Mọi người cảm khái, đúng rồi, ở trên đại lục này thì thực lực mới là vương đạo. Chính như Lâm Phong lúc này đây liền gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, sợ là khó mà thoát chết được.

– Tên khốn này!

Lam Kiều thầm mắng Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong không trốn tránh mà tự đẩy mình vào tuyệt địa.

Bảo chủ Ngốc Ưng bảo, đại trưởng lão Băng Tuyết sơn trang lại thêm một vị phó bảo chủ của Ngốc Ưng bảo nữa, ba gã Huyền Vũ cảnh hùng mạnh, Lâm Phong khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.

– Lâm Phong, ngươi muốn chết theo kiểu nào?

Mạc Thương Lan âm trầm nhìn Lâm Phong. Ngày xưa con trai Mạc Tà của gã vì Lâm Phong mà bị Không lão giết chết, nay gã cuối cùng đã có cơ hội giết Lâm Phong.

Nghe Mạc Thương Lan muốn giết Lâm Phong, Mộng Tình lập tức bước ra, nhất thời hàn ý như muốn đóng băng trời đất tỏa ra, tràn ngập khắp nơi.

Hàn ý phóng ra từ trên người Mộng Tình kia không hề kém Băng Hà Đằng, còn rót vào tận trong xương tủy.

– Huyền Vũ cảnh tầng hai!

Mạc Thương Lan và Băng Hà Đằng đều ngẩn ra, cô ả này lại có được thực lực Huyền Vũ cảnh tầng hai, hơn nữa hàn ý kia còn mạnh hơn hàn ý bình thường rất nhiều, thảo nào Ưng bảo chủ lại bị giết.

– Không tệ! Thật đáng tiếc, dù là ngươi cũng chẳng thể ngăn cản được ai trong hai người bọn ta, kết cục chỉ có chết!

Mạc Thương Lan âm lãnh nói.

– Lão già này đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, cũng muốn vô giúp vui đây!

Lúc này, một lão già đi ra từ trong đám người.

– Hỏa lão!

Lâm Phong ngẩn ra, lão già này đúng là Hỏa lão nhưng dường như hôm trước ông ta vừa xuất hiện.

– Ừ!

Hỏa lão khẽ gật đầu với Lâm Phong rồi đi đến bên cạnh hắn. Trên người lão, một hơi thở cuồng loạn nóng rực tỏa ra, hoàn toàn ngược lại với hàn băng tỏa ra từ người Mộng Tình.

– Huyền Vũ cảnh tầng ba!

Mọi người đều khiếp sợ, không ngờ lại có cao nhân đột nhiên xuất hiện giúp đỡ Lâm Phong.

– Cảm ơn, Hỏa lão!

Lâm Phong liếc lão già bên cạnh một cái, lại nghe Hỏa lão cười nói:

– Thứ ngươi đáp ứng trao đổi với ta còn chưa giao cho ta đâu, sao có thể để ngươi chết trong tay chúng được!

Lâm Phong gật đầu, nói:

– Hỏa lão, xong chuyện này rồi, Lâm Phong tất hậu tạ!

– Tiểu tư ngươi đúng là tự tin!

Hỏa lão cười lắc đầu. Giờ bọn họ đang phải đối mặt với ba gã cường giả Huyền Vũ cảnh, chính ông cũng còn e ngại nữa là. Cho dù không địch lại thì với tu vi của mình, Hỏa lão muốn đi là không thành vấn đề, nhưng ông ta lại muốn bảo vệ Lâm Phong.

Huyết Hồn Huyền đan chính là thứ tốt.

– Lại thêm một kẻ muốn chết!

Băng Hà Đằng lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

– Ngươi cũng thật ngây thơ! Cho dù 2 người bọn chúng có thể thay ngươi ngăn cản một trận, bọn ta còn một vị cường giả Huyền Vũ cảnh nữa, ngươi sẽ chặn thế nào đây?

– Huyền Vũ cảnh ha!

Lâm Phong thì thầm một tiếng, liếc qua Ngốc bảo chủ kia rồi nói với Mộng Tình:

– Mộng Tình, không vấn đề chứ?

– Ta có thể khiến y không đến gần ngươi được nửa phần!

Mộng Tình nhìn chằm chằm Băng Hà Đằng.

– Tốt!

Lâm Phong khẽ gật đầu:

– Hỏa lão, cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia làm phiền ngài rồi!

– Lão già này tuy đã lâu không động đậy chân tay, nhưng chưa đến mức không đối phó được một tên không phải người chẳng phải quỷ kia.

Hỏa lão đáp:

– Nhưng còn một tên nữa, ngươi làm sao giờ?

– Còn một kẻ nữa, để ta!

Lâm Phong lạnh nhạt nói, một vệt sáng chói lóa bừng lên!