Chương 806: Thiên cổ đệ nhất nhân.

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ầm!
Nhìn thấy mấy pho tượng kia, mấy người Lâm Phong chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng run rẩy, dường như có sức mạnh to lớn vô thượng trực tiếp khắc sâu vào trong đầu bọn họ, khiến linh hồn bọn họ cũng phải run rẩy, cả người cũng run rẩy.

– Thật đáng sợ.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, đưa mắt dời đi, nhưng bước chân của hắn lại lùi vào giữa đại điện, trên vách đá phía sau bốn pho tượng lần lượt đều có khắc lại văn tự.

Lại lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt Lâm Phong tách ra tia nhọn dũng mãnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bốn pho tượng kia, chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông truyền đến, cả người run rẩy không ngừng. Cảm giác khó thở, giống như có người bóp chặt lấy yết hầu, muốn lấy đi sinh mệnh của hắn.

Pho tượng có được ý chí đáng sợ, vô cùng dũng mãnh, chỉ là liếc mắt nhìn thôi đã làm cho linh hồn bọn họ run rẩy, thật lợi hại.

– Đây là pho tượng Hoàng giả thượng cổ sao?
Tổng cộng có năm người đi vào trong đại điện Lâm Phong, Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương, Đường U U cùng với Hoàng Phủ Long, còn Vũ Thiên Cơ độc lai độc vãng tách ra khỏi bọn họ đi riêng. Năm người này sau khi bước vào đại điện, cả đám nội tâm run rẩy mãnh liệt, kinh ngạc há lớn miệng, không thể nói gì.

Quá hùng mạnh, kinh khủng, ý chí thần vận trong pho tượng làm cho bọn họ không dám không ngưỡng mộ. Đây là Đại Năng Giả chân chính, Hoàng, thông thiên triệt địa.

Pho tượng đầu tiên kia, trong tay cầm kiếm, tràn đầy khí tức coi khinh trời đất, ánh mắt muốn đâm thủng thiên địa, trong mắt hắn, trời chỉ bằng cái vung.

Liếc mắt nhìn pho tượng đó, kiếm khí trong thân thể Lâm Phong cũng không tự giác tuôn trào, ý chí kiếm đạo tầng sáu cũng nhào ra, nhưng tại thời điểm tiến gần tới pho tượng, lại bị xóa sạch trong nháy mắt, tiêu tan trong vô hình, thật giống như chưa từng tồn tại. Trước mặt pho tượng Hoàng giả thượng cổ, kiếm của hắn, yếu ớt, nhỏ bé đến đáng thương, trong pho tượng đó ẩn chứa kiếm ý vô thượng, nếu là có sát ý thì hắn đã chết vô số lần rồi.

– Vô Thiên Kiếm Hoàng, tung hoành đại lục, coi trời bằng vung, chưa từng nghe nói y sợ ai, bất kể ai đối địch với y, đều chết dưới một kiếm. Chân chính là ngạo mạn vô thiên, không ai trong thiên hạ y để vào trong mắt, ta đem pho tượng Vô Thiên Kiếm Hoàng đặt ở nơi này, lãnh hội hào quang kiếm đạo vô thượng, dùng cái này trợ giúp trả lời câu hỏi của bổn hoàng.

Từng nét chữ cứng cáp được khác lên mặt thạch bích phía sau Vô Thiên Kiếm Hoàng, dù đã qua nhiều cái ngàn năm như vậy…. chữ viết này vẫn như xưa, thông qua chữ viết mấy người đều có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ tràn ngập ra, làm cho tâm thần bọn họ run rẩy. Dường như xuyên thấu qua chữ viết kia có thể nhìn thấy chủ nhân của điện Hoàng giả ngày xưa có lực lượng vô thượng.

Pho tượng thứ hai là một người con gái, đẹp đến run rẩy lòng người a. Chỉ liếc mắt nhìn liền sẽ giống như không thể tự kiềm chế, sẽ yêu nàng thật sâu, nhưng mà vẻ đẹp của nàng lại là loại thánh khiết không thể vấy bẩn. Trong pho tượng này ẩn chứa khí tức cao quý làm cho người ta phải ngưỡng mộ, cuối cùng cả đời cũng không thể thân cận một chút nào.

– Cô gái này không ngờ cũng là Hoàng giả, nếu là tại thế, hiển nhiên sẽ điên đảo chúng sinh.
Mấy người Lâm Phong thì thào nói nhỏ, Mỹ Hoàng, bản thân đã có được một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Ánh mắt mấy người Lâm Phong nhìn về dòng giới thiệu phía sau nữ tử, trên đó có khắc:
– Hi Hoàng, trăm ngàn năm qua, biết bao nhiêu Hoàng chịu khom lưng, muốn cưới nàng vào trong hoàng cung. Lúc trước khi bổn hoàng trở thành Hoàng cũng có một tâm nguyện. Đó là có một ngày có thể nạp Hi Hoàng làm phi, thiên kiêu thành tựu tuyệt đại. Đáng tiếc, sau khi bổn hoàng thành Hoàng, một thế hệ hồng nhan đã hương tiêu ngọc tổn, vì tìm kiếm đường lớn, không tiếc bỏ mình, không biết nàng ngày sau có trở thành Hoàng lần nữa hay không, chỉ tiếc, cho dù là thành Hoàng cũng không còn là hồng nhan ngày xưa.

Đoạn văn này có chút mơ hồ, trong đó lộ ra ý tiếc hận vô cùng. Một thế hệ nữ hoàng hùng mạnh không thể tin nổi, điên đảo chúng sinh, Hoàng giả của điện này chung tình với nàng, nhưng nàng lại mưu cầu đường lớn, không ngại bỏ mình.

Lâm Phong có chút không thông suốt. Đã tìm kiếm đường lớn, vì sao lại không tiếc bỏ mình, sau đó lại có một câu là “ không biết ngày sau có trở thành thành Hoàng lần nữa hay không”, chết rồi, làm sao trở thành thành Hoàng? Câu nói sau cùng ẩn chứa điều kì quái, cho dù là thành Hoàng cũng đã không còn là hồng nhan ngày xưa.

Lời lẽ rất mơ hồ, làm cho người xem không cách nào hiểu rõ được. Chẳng lẽ Hoàng giả có thể dựa vào lực lượng vô thượng của bản thân, trước bỏ mình, sau chuyển thế tái sinh? Tiếp tục mưu cầu đường lớn?

Những thứ này Lâm Phong đều không hiểu được, hiện tại hắn còn cách Hoàng giả rất rất rất xa, Hoàng giả là cao cao tại thượng, không thể trèo lên.

Ánh mắt lại nhìn tới pho tượng thứ ba. Nhìn tới pho tượng này, Lâm Phong lại cảm thấy cả người run lên, nhưng lại hiện lên một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Tuy chỉ là một pho tượng, nhưng mà pho tượng này lại ánh lên từng vầng sáng, dường như tự mình biến đổi. Một lần thành ma, một lần thành phật, rồi sau đó lại hóa thành bản tôn, dường như pho tượng này không phải là một người mà là ba người. Nhưng Phật, Ma, Nhân dung hợp cùng một chỗ lại hài hòa như vậy.

– Cửu Chuyển Phật Ma công!
Trong nháy mắt Lâm Phong liền nghĩ ra loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Giờ phút này, Cửu Chuyển Phật Ma công trên người hắn tự động lưu chuyển khiến trong lòng Lâm Phong điên cuồng rung động.

Chẳng lẽ chủ nhân pho tượng này thật sự có liên quan tới Cửu Chuyển Phật Ma công?

Ánh mắt của Lâm Phong ngay lập tức nhìn về dòng giới thiệu khắc sau pho tượng này, chỉ thấy trên đó có khắc:
– Tam Sinh Đại Đế có tài thông thiên triệt địa, khả năng quỷ thần khó lường. Hắn lấy thân thể con người, tu luyện Phật Ma Thần, lấy một hóa ba, lại lấy ba hợp thành một, lập nên công pháp thần thông vô thượng “Tam Sinh Kinh”. Tam Sinh, ba người sinh, lại ý chỉ ba người, ba thân thể đều có tính mạng của mình, chỉ cần một thân thể bất tử, Tam Sinh Đại Đế chính là bất tử bất diệt, tạo hóa thông thiên, Tam Sinh Kinh là điều kỳ lạ nhất khi ta làm Hoàng đã trải qua.

Lâm Phong nhìn xong đoạn giới thiệu này, nội tâm điên cuồng dao động. Tam Sinh Kinh, Phật Ma Nhân, tam sinh hợp nhất, lại có thể một hóa ba, quá dũng mãnh, thân thể Phật Ma, còn có người, không phải là trong Cửu Chuyển Phật Ma công ẩn chứa loại lực lượng ấy ư. Chẳng lẽ Cửu Chuyển Phật Ma công chính là năng lực thần thông của hậu nhân của Tam Sinh Kinh suy diễn ra?

Trong nội tâm Lâm Phong sinh ra mục tiêu vô tận. Nếu là một ngày kia, hắn có thể có được Tam Sinh Kinh, tu luyện thành ba pho thân thể Phật Ma Nhân hùng mạnh dữ dội như vậy, chỉ cần một thân thể bất tử, chính là bất tử bất diệt.

Hơn nữa, Tam Sinh Đại Đế này được Hoàng giả của đại điện này tôn vi làm Đại Đế, không biết Đế và Hoàng này có đồng cấp hay không….. Hoặc là nói, chỉ có Hoàng giả lợi hại mới có thể phong Đế?

Những chuyện này Lâm Phong cũng không thể lý giải được, chỉ có nội tâm là điên cuồng run rẩy. Cái vị Hoàng giả của cung điện này đem bốn pho tượng bày ở đây, giống như dòng chữ đã khắc ngoài điện, là mượn thần uy vô thượng của Tứ Hoàng, tới vấn đạo, từ trong câu chữ đó có thể thấy được, trong lòng Hoàng giả chủ cung điện này vẫn còn kính sợ Tứ Hoàng. Tứ Hoàng này nhất định là cường đại hơn Hoàng giả, nên chủ cung điện này mới đưa bọn họ vào đây cung phụng, mượn vấn đạo của bọn họ.

Pho tượng cuối cùng, Lâm Phong chỉ liếc mắt nhìn đã bị hấp dẫn thật sâu. Pho tượng này nhìn qua thì giống như bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng bất kể là thần vận hay là trong ánh mắt đều lộ ra một cỗ khí tức ngạo mạn, coi trời bằng vung, thiên hạ không ai hắn để trong mắt. Cặp con ngươi đen nhánh kia giống như ma đồng, muôn dân trăm họ trong thiên hạ hắn cũng không để vào mắt. Trong thiên hạ, hắn là duy ngã độc tôn, nếu ai phạm hắn, thiên địa đổ máu, sát phạt vô tận.

– Ma!
Con mắt Lâm Phong mở lớn một trận, đây là ý chí của ma, coi thường trời xanh, ngạo nghễ dưới gầm trời. Vẻ mặt im lặng kia dường như muốn đem cả thiên địa dẫm dưới chân, không sợ hãi.

– Ma Hoàng!
Trong đầu Lâm Phong tự nhiên xuất hiện một cái tên. Đồn đại, chủ nhân cung điện này là bị Ma Hoàng đuổi giết đến đường lên trời cũng không có. Pho tượng này chẳng lẽ chính là Ma Hoàng?

– Hử?
Ánh mắt Lâm Phong run lên, hắn mơ hồ cảm thấy, Vũ Hồn của mình dường như cũng rung động, bắt đầu chuyện động. Chính là Vũ Hồn thật lâu không có động tĩnh, Vũ Hồn Thiên Thư!

Chau mày, pho tượng kia làm sao lại có thể làm Vũ Hồn của hắn rung động thức tỉnh?

Ánh mắt nhìn tới vách đá phía sau pho tượng, mặt trên vẫn là có khắc một nhóm chữ:
– Cửu Tiêu đại lục, thiên cổ đệ nhất nhân, thiên phú tuyệt luân, được xưng là Ma Hoàng. Chính là người mà vô số người phải kiêng kỵ, cũng là người đầu tiên chưa thành Hoàng đã có thể trảm tuyệt thế Ma tôn!

– Cửu Tiêu đại lục, thiên cổ đệ nhất nhân!
Thân thể Lâm Phong chấn động, run rẩy. Ma Hoàng, quả nhiên là Ma Hoàng. Đồng dạng là Hoàng giả, nhưng mà chủ nhân cung điện này lại suy tôn hắn thành thiên cổ đệ nhất nhân, vô số người kiêng dè. Có thể thấy được, Ma Hoàng này có bao nhiêu đáng sợ.

Trong lòng Lâm Phong bốn bề dậy sóng, nhấc lên một trận cuồng phong sóng lớn, dường như thấy được tư thế oai hùng của tuyệt thế Ma Hoàng. Đây mới thực sự là ma, không bị giết chóc khống chế, hơn nữa khinh thường thiên địa, vì ma đạo giẫm đạp trời cao. Ta chính là ma, thiên hạ, duy ngã độc tôn!

Chưa thành Hoàng, đã trảm Hoàng, thiên cổ đệ nhất nhân!