Chương 309: Phong Ấn Tái Hiện

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Khẩu khí rất lớn, không nghĩ tới ở nước Tuyết Nguyệt thậm chí có người dám nói như vậy với ta.

Quỷ Sát Vương thân thể phiêu đãng giữa không trung, trong mắt mang theo yêu tà ý.

– Bản thân ta muốn nhìn một chút, ngươi là người phương nào.

Quỷ Sát Vương thoại âm rơi xuống, vô tận xiềng xích điên cuồng hướng tới người mặc hắc bào cùng tám cao thủ trường thương kia.

Nhưng mà vào lúc này, chỉ thấy trên người tám cường giả kia, chân nguyên lưu chuyển, phía trên trường thương, khí tức bá đạo tuyệt luân từ từ tuôn ra.

– Sát!

Giận quát một tiếng, trường thương đồng thời đâm ra. Tám đầu độc long trên không trung bay múa, mở ra răng nanh sắc bén. Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, xiềng xích điên cuồng rung động, thậm chí có rất nhiều xiềng xích trực tiếp nổ tung thành phấn vụn.

Cũng trong lúc này, chỉ thấy người thần bí mặc trường bào màu đen hai chân đạp một cái xuống mặt đất. Thân thể bắn thẳng vào hư không, hai tay kết ấn. Nhất thời, một cỗ lốc xoáy kinh khủng xuất hiện trong không gian.

Phía sau Quỷ Sát Vương đột ngột lóe lên hư vô chi môn. hư vô chi môn này dường như không có đáy, một màu đen tuyền, mang theo khí tức khủng bố vô cùng.

Lâm Phong đôi mắt lóe lên tinh mang sắc bén, huyết mạch Vũ hồn, Phong Ấn Chi Môn!

– Là người của hoàng thất!

Lâm Phong trong lòng mãnh liệt run rẩy, Tịch Diệt Chi Môn màu đen hắn đã gặp qua. Đoàn Phong đã từng sử dụng, nhưng mà khí tức không có kinh khủng như vậy, dao động nhân tâm.

– Đoàn gia!

Quỷ Sát Vương sắc mặt kịch biến, nổi giận gầm lên một tiếng.

Tốc độ kết ấn của người thần bí mặc áo choàng đen càng lúc càng nhanh, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó.

– Tá Thi Hoàn Hồn, yêu pháp mà thôi, lực lượng linh hồn, há có thể chống lại được Vĩnh Hằng Chi Môn!

Người mặc áo choàng đen gầm lên một tiếng, giọng nói rơi xuống leng keng không ngừng bên tai. Mỗi một giọng nói đều mang theo một Phong Ấn Chi Môn. Chỉ một lát sau, chung quanh thân thể Quỷ Sát Vương toàn bộ là Phong Ấn Chi Môn, vây lấy hắn ở bên trong.

Khí tức khủng bố từ trong Phong Ấn Chi Môn chảy ra, người mặc áo choàng đen đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, lạnh băng nói:

– Linh hồn, phong!

Giọng nói rơi xuống, năm phiến Phong Ấn Chi Môn hóa thành một chữ Phong vô cùng lớn, trực tiếp khắc lên trên người Quỷ Sát Vương.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vô cùng lớn truyền ra. Thân thể Quỷ Sát Vương nổ tung, một đoàn bóng người hư ảo màu đen xuất hiện, nhưng mà có một chữ Phong đã trực tiếp tiến vào linh hồn của hắn.

– Thật là khủng khiếp!

Lâm Phong đôi mắt lóe ra từng đạo tinh mang, Phong Ấn Chi Môn này rất mạnh.

Hơn nữa, dường như chuẩn bị đặc biệt cho Quỷ Sát Vương. Năng lực của Phong Ấn Chi Môn chính là khắc chế hoàn toàn Tá Thi Hoàn Hồn. Nếu không, với thực lực của người thần bí mặc áo choàng đen không nhất định chế phục được Quỷ Sát Vương.

Đúng như hắn đã dự đoán, đây là một âm mưu, âm mưu liệp sát Quỷ Sát Vương. Có lẽ, người thả tin tức này làm cho mọi người tụ tập ở bên ngoài Thành cổ Thiên Lạc chính là người thần bí mặc áo choàng đen này.

Ánh sáng lóe ra, trong tay người thần bí mặc áo choàng đen xuất hiện một cái ô màu xanh. Ô mở ra, bên trong ô xuất hiện khí tức khủng bố, kim quang nở rộ.

– Đi!

Người thần bí mặc áo choàng đen quát lạnh một tiếng, cái ô trong tay hắn rời đi, hướng tới linh hồn Quỷ Sát Vương đang giãy dụa, trực tiếp bắt lấy linh hồn Quỷ Sát Vương vào trong.

– Hợp!

Người áo choàng đen quát một tiếng, cái ô chậm rãi khép kín lại. Ngay sau đó, khí tức khủng bố biến mất không thấy tăm hơi nữa. Ngay cả lực phong ấn của Phong Ấn Chi Môn cũng không thấy đâu.

Không gian nơi này, chỉ còn lại những xiềng xích vô tận đã vô lực mà rơi xuống dưới, hồn phách Quỷ Sát Vương đã biến mất.

Nhìn cái ô trong tay người áo choàng đen, Lâm Phong trong lòng hơi hơi rung động. Người này không ngờ đã thu lại hồn phách của Quỷ Sát Vương.

Quang mang lấp lánh, cái ô lập tức biến mất không thấy. Chắc là bị người áo choàng đen thu vào trong không gian trữ vật rồi.

Thân thể chậm rãi đáp xuống, người áo choàng đen đạm mạc nói một tiếng:

– Còn có người nhìn trộm, các ngươi nên biết làm thế nào chứ.

Giọng nói của hắn vừa rơi xuống, tám cường giả cầm trường thương thân hình lóe lên, nháy mắt đã biến mất, đi ra chung quanh.

Cùng lúc này, người áo choàng đen đôi mắt chuyển qua, đầu hơi hơi thấp xuống, nói với Lâm Phong:

– Vốn tưởng sau đó phải đi tìm ngươi, nhưng ngươi không đi, vậy thì lấy ra đi.

Giọng nói hắn rơi xuống, ánh mắt Lâm Phong nhất thời ngưng tụ lại, trong mắt tinh quang chợt lóe.

Dường như nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc, người áo choàng đen bổ sung một câu:

– Không cần ta phải nhắc nhở ngươi, Cửu Thiên Thương Long đỉnh là ở trên người ngươi chứ!

– Quả nhiên!

Lâm Phong ánh mắt ngưn tụ, thật là nhạy cảm, Lâm Phong nghĩ không ai biết được, thật không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra.

Cửu Thiên Thương Long đỉnh chính là bị Thập Tam Quỷ Sát mang theo tới. Nhưng mà, mười hai Quỷ Sát bị giết hại, bị Quỷ Sát Vương cắn nuốt sạch sẽ. Cửu Thiên Thương Long đỉnh lại chưa từng xuất hiện. Thậm chí ngay cả khi Quỷ Sát Vương bị đánh thành hồn phách vẫn như trước không nhìn thấy bóng dáng Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Đơn giản nó được Quỷ Sát định ám sát Lâm Phong lúc đi ngang qua cửa thành mang theo, sau khi giết hắn, Lâm Phong đã chiếm nhẫn trữ vật của hắn.

Chẳng qua lúc ấy tất cả mọi người chỉ thấy được kiếm quang rực rõ, lại không nhìn thấy động tác của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà Quỷ Sát Vương nói hắn to gan.

Nở nụ cười, một cổ đỉnh xuất hiện trên mặt đất, rõ ràng là Cửu Thiên Thương Long đỉnh.

– Ngươi có thể đi rồi!

Người áo choàng đen cười nhẹ nói, thu Cửu Thiên Thương Long đỉnh lại. Lâm Phong đạm mạc gật gật đầu, xoay người, nhấc chân trực tiếp rời đi.

Lúc này, tám cường giả cầm trường thương đã lục tục trở lại bên người người áo choàng đen. Bọn họ đã làm xong chuyện của mình.

Lâm Phong lúc này đã bước vào trong thành cổ Thiên Lạc. Nhìn những thân thể đầy đất, máu tươi còn chưa khô, vẫn không ngừng chảy xuống, trong lòng hiện lên lãnh quang.

Thực hiển nhiên, những người này đều bị tám cường giả cầm trường thương giết chết. Bọn họ giết sạch những người nhìn thấy chuyện này, ngày hôm nay, ngoại trừ người áo choàng đen cùng tám thủ hạ của mình biết ra, cũng chỉ có mấy người Lâm Phong là rõ ràng.

Nhìn một màn máu chảy đầm đìa này, không thể nghi ngờ đây cũng là một lời cảnh cáo đối với đám người Lâm Phong.

– Ôn hòa, bình dị, gần gũi sao?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quân vương vô tình, hoàng tử vô đạo, vì thành nghiệp lớn, thây chất thành đống sẽ không thương tiếc, nói chi mấy nhân mạng.

Người hoàng thất lợi hại, có mấy người là chân chính ôn hòa, nhân từ.

– Điện hạ, tiếp theo ngươi muốn làm gì, trực tiếp mở miệng với Lâm Phong là được.

Một giọng nói vang lên trong không gian, cuồn cuộn truyền vào trong tai người áo choàng đen, làm cho đôi mắt dưới áo choàng kia hơi chút nheo lại.

Hắn lập tức ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn về phía Lâm Phong ở xa xa, khóe miệng của hắn không còn nụ cười lạnh lùng nữa mà trở nên ôn hòa, bình dị, gần gũi.

Hắn biết, lấy cơ trí của Lâm Phong nhất định đoán được hắn là ai. Nhưng mà, hắn không ngờ, Lâm Phong sẽ đánh vỡ trầm mặc, nói ra chuyện này.

Nở nụ cười, Đoàn Vô Nhai cũng không để ý, thản nhiên nói:

– Lâm Phong, sớm ngày tới hoàng thành đi, giải đấu Tuyết Vực không còn xa nữa. Tuyết Nguyệt chúng ta phải chọn ra thiên tài kiệt xuất nhất để tham gia giải đấu lần này. Ví dụ, bát đại công tử, Lâm Phong, lấy thiên phú của ngươi có thể có được danh ngạch giải đấu Tuyết Vực. Hiện nay, mười ba nước Tuyết Vực đã không còn bình tĩnh rồi.

– Lâm Phong nhớ kỹ lời điện hạ rồi.

Một đạo giọng nói từ xa đáp lại, Lâm Phong bóng người dần dần biến mất giữa tầm mắt Đoàn Vô Nhai.

Sau khi Lâm Phong rời đi, ánh mắt Đoàn Vô Nhai liếc qua những thi thể chung quanh một cái, lập tức khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.

Lần này, thu hoạch rất lớn.

Cửu Thiên Thương Long đỉnh là thu hoạch lớn nhất. Tuy rằng, đây chỉ là một trong cửu đỉnh, nhưng vẫn là vô giá, ngoài ra còn có linh hồn Quỷ Sát Vương, cũng là trọng bảo.

Nghĩ vậy, Đoàn Vô Nhai không có lý do gì để mất hứng cả.

Huống hồ nơi này còn chết đi không ít người hắn không muốn nhìn thấy.

– Đi!

Đoàn Vô Nhai đạm mạc nói một tiếng, chân bước đi, cũng hướng tới bên trong thành cổ Thiên Lạc. Việc nơi này đã xong, nên trở về Hoàng thành.

Chín bóng người lóe ra, trong nháy mắt đã tới gần thành cổ Thiên Lạc. Nhưng đột nhiên Đoàn Vô Nhai dừng lại.

Không chỉ có hắn, tám vị cường giả cầm trường thương trong tay cũng dừng lại. Toàn bộ ánh mắt đều nhìn về một hướng.

Trên tường thành thành cổ Thiên Lạc, vị trí lúc trước Đoàn Vô Nhai đứng, lúc này xuất hiện một bóng người đang đứng đưa lưng về phía họ. Người này cũng mặc áo choàng đen, đón gió mà bay, mà sau lưng bóng người đó có một thanh kiếm cổ xưa.

Tóc dài theo gió, dưới ánh nắm sớm chiết xạ, tiêu sái không nên lời. Bên trong khí tức tiêu sái này còn mang theo vài phần cô độc.