Chương 273: Khiêu Khích

Tuyệt Thế Vũ Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong một gian phòng khách quý, Lâm Phong và Mộng Tình ngồi trên ghế mềm, mà Bá Đao thì đứng sau hai người.

Xuyên qua chiếc màn che kỳ lạ kia, ba người Lâm Phong có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ bên ngoài, cả một phòng đấu giá to như vậy mà không sót thứ gì.

Lúc này, một bóng người uyển chuyển đi ra phía trước phòng đấu giá, đúng là cô gái đã đón tiếp Lâm Phong cách đó không lâu. Lúc này cô ta đã đổi một bộ xiêm y khác, một chiếc váy dài màu xanh với phần tà váy kéo dài trên đất, vẫn để lộ bờ vai gợi cảm. Từ góc độ của Lâm Phong hắn thậm chí còn nhìn khe ngực sâu hút kia, khiến Lâm Phong cảm thấy hơi khác thường.

Mộng Tình liếc nhìn Lâm Phong. Lâm Phong như nhận ra, quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Phong không khỏi cười cười.

Vào lúc này, ở trong phòng khách quý bên cạnh Lâm Phong, một tên thanh niên bình thường ngồi đó, ánh mắt lạnh như đao. Sau lưng hắn, một hàng người cung kính đứng hầu, đúng là hai nam hai nữ mà Lâm Phong gặp được ở trong tửu lầu.

– Ả đàn bà Lam Kiều này càng ngày càng hấp dẫn!

Lãnh Nguyệt thản nhiên nói, một câu vốn mờ ám như thế nhưng nói ra từ miệng hắn lại mang theo vài phần sắc bén.

– Nếu Lãnh Nguyệt sư huynh thích thì chắc chắn Lam Kiều sẽ không từ chối!

Một người đứng sau Lãnh Nguyệt kia vội nịnh hót.

Lãnh Nguyệt hơi gợi khóe miệng, cười nói:

– Thuận theo thì còn gì thú vị, ta thích dùng sức mạnh!

Nghe như thế, bốn người kia nhìn nhau một cái. Đao công tử có tính cách quái dị và bá đạo vô cùng, hắn không để ý xem người khác có thuận theo hắn hay không, hắn hưởng thụ lạc thú dùng đao ép kẻ khác phải thuận theo, không ngờ với phụ nữ mà hắn cũng vẫn thích dùng sức mạnh tới ép buộc như vậy.

– Vất vả lắm mới đến thành cổ Thiên Lạc một chuyến, đao phải lấy được, đàn bà cũng không thể thiếu.

Lời của Lãnh Nguyệt khiến bốn người phía sau sợ hãi, xem ra Lam Kiều không thoát khỏi bàn tay Lãnh Nguyệt rồi, ai bảo nàng ta lại quyến rũ như thế, lại còn ăn mặc khêu gợi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hôm nay bán đấu giá cũng giống mọi khi, vẫn là mười món vật phẩm. Mấy món đầu kia, Lâm Phong không có hứng thú, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn người bên dưới đấu giá.

Mãi đến khi Lam Kiều tuyên bố vật bán đấu giá thứ tám, Lâm Phong mới có hứng thú.

Linh khí thượng phẩm, Tàn Nguyệt, giá bắt đầu là một ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Hôm nay có rất nhiều người hướng tới Tàn Nguyệt, nên vừa bắt đầu mà giá của Tàn Nguyệt đã tăng lên tới hai nghìn nguyên thạch trung phẩm, vượt qua khả năng của không ít người.

Linh khí thượng phẩm tuy quý báu, nhưng hai nghìn nguyên thạch trung phẩm tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

– Ba nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một giọng nói đầy sắc bén như đao vang lên, đao ý phóng ra, bao phủ lấy tất cả mọi người trong phòng đấu giá rồi biến mất.

Mọi người ngẩn ra, lập tức nhìn đến một căn phòng khách quý, ở đó như có một thanh đao sắc bén sắp ra khỏi vỏ.

– Là Đao công tử!

Mọi người thầm run sợ, đao ý này chắc là Đao công tử thả ra. Đã nghe nói từ trước là hắn đến thành cổ Thiên Lạc, lại dám trực tiếp phóng thích ra đao ý với mọi người. Nhưng bản thân Đao công tử có thiên phú và thực lực siêu quần, sau lưng lại có Hạo Nguyệt tông nên đương nhiên là có cái để mà bá đạo. Cường giả Huyền Vũ cảnh bình thường còn phải nhường hắn mấy phần, mà dưới Huyền Vũ cảnh, Đao công tử hoàn toàn không hề e sợ.

Đao ý này phóng thích ra, quả nhiên phòng đấu giá liền yên tĩnh một lát.

– Ba nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một âm thanh đạm mạc đánh vỡ bình tĩnh. Tiếng nói này phát ra từ một phòng khách quý ở hàng của Đao công tử, hơn nữa chỉ cách phòng Đao công tử có một gian.

– Hử?

Lãnh Nguyệt híp mắt lại, lập tức nói:

– Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Bốn nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Giọng nói mang theo hàn khí kia lại vang lên một lần nữa. Sắc mặt Lãnh Nguyệt dần dần thay đổi, một luồng đao ý mênh mông chợt phóng ra, kéo tới gian phòng khách quý kia.

– Đao công tử đây là ý gì, bán đấu giá vốn cạnh tranh công bằng, ngươi đang làm cái gì thế?!

Một khí tức rét lạnh như hàn băng, như sương tuyết kéo ra, chặn đao ý ở ngoài.

– Người của Băng Tuyết sơn trang!

Mọi người giật nảy mình, Băng Tuyết sơn trang lại dám khiêu khích Đao công tử, mà chỉ có một người.

– Băng Nguyên!

Đao công tử quát lên, lại hét giá:

– Năm nghìn nguyên thạch trung phẩm!

– Năm nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

– Tám nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lúc này, Lãnh Nguyệt trực tiếp tăng giá lên tám nghìn, đồng thời đao thế vô cùng sắc bén ùn ùn trào ra.

Mọi người khẽ run, Đao công tử thật giàu có, giá này đã rất cao.

– Nếu Lãnh huynh thích như vậy, ta sẽ không tranh nữa.

Băng Nguyên thản nhiên nở nụ cười, hàn băng ý lại lần nữa tràn ra, sương tuyết màu trắng lan tràn trong không trung. Một tiếng ầm vang lên, tấm màn che của gian phòng giữa gian của hai người kia ầm ầm nổ tung, để lộ ra ba bóng người.

Một nam một nữ ngồi đó, còn một nam tử đeo mặt nạ đứng ở sau.

– Vậy ta cảm ơn Băng huynh, Tàn Nguyệt đao thuộc về ta.

Đao công tử lạnh lùng nói, lại hoàn toàn không đếm xỉa đến ba người Lâm Phong đang ngồi ở giữa kia.

Mọi người nhìn ba người Lâm Phong mà thầm lắc đầu, chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, lại chọn gian phòng ngay giữa Băng Nguyên và Đao công tử nên bị vạ lây.

– Lam Kiều, tuyên bố đi.

Đao công tử nói với người trên đài đấu giá một tiếng. Lam Kiều nhìn căn phòng khách quý đã bị nổ tung kia, khẽ gật đầu với Lâm Phong tỏ vẻ xin lỗi.

Cô ta vừa định mở miệng thì lại nghe Lâm Phong thản nhiên nói:

– Tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Không gian lập tức ngưng lại, Lâm Phong ra giá tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm, tranh đoạt với Đao công tử.

– Hắn đang bực bội đó hả?

– Có lẽ là bị vạ lây nên lòng khó chịu, mới hành động theo cảm tính thế. Xem ra kẻ này xui xẻo rồi.

Mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng người đã nhìn thấy Lâm Phong và Băng Nguyên xung đột thì không cho là thế, không ngờ lại là người này, hắn chẳng những trêu chọc Băng Nguyên mà lúc này dường như lại muốn khiêu khích Đao công tử Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt nghe thế thì cũng sững sờ, hắn khép hờ mắt lại, thả ý thức ra, nhất thời biết đối phương là ai. Hắn mở mắt, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lẽo.

– Xem một đao của ta ở trong tửu lầu kia còn chưa đủ với ngươi.

Lãnh Nguyệt bá đạo nói, lập tức hô:

– Chín nghìn nguyên thạch trung phẩm.

– Chín nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Lãnh Nguyệt vừa nói xong, Lâm Phong lập tức nâng giá. Điều càng đáng hận là giọng nói của Lâm Phong cực kỳ bình tĩnh, không chút gợn sóng, dường như hắn vốn chẳng để Đao công tử vào mắt.

– Ngươi muốn chết!

Lãnh Nguyệt đứng bật dậy, đao ý cuồng bá ầm ầm phóng ra. Màn che trước người Lãnh Nguyệt ầm ầm nổ tung, người hắn xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này hắn chỉ cách Lâm Phong một bức tường, nếu hai người bước tới một bước là có thể nhìn thấy đối phương.

Bá Đao đột nhiên bước lên một bước, nhất thời đao thế bá đạo ùn ùn trào ra.

Hư không phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, đây là đao và đao va chạm.

– Bán đấu giá không được thì đừng ở đây mà mất mặt làm gì! Đao công tử, đổi tên thành Vô Sỉ công tử nghe có vẻ hợp hơn đấy.

Lâm Phong mỉa mai một tiếng, mỉa mai Lãnh Nguyệt ngay trước mặt mọi người.

– Mười hai nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lãnh Nguyệt cắn răng nói, Lâm Phong lại châm chọc hắn không đấu giá được.

– Ha ha, người của Hạo Nguyệt tông quả nhiên nhiều nguyên thạch tới mức không chỗ để tiêu.

Lâm Phong nở nụ cười châm chọc:

– Linh khí đắt thế này, ta không trả nổi.

– Đáng chết, hắn ta cố ý!

– Kẻ này thật thú vị, lại cố ý chọc giận Đao công tử để hắn mất nhiều nguyên thạch như vậy để có được Tàn Nguyệt đao!

Nghe được lời của Lâm Phong, mọi người đều ngẩn ra, kẻ này thật là to gan.

Lạc Vũ và bốn người sau lưng hắn kia sắc mặt cũng cứng đờ lại, ánh mắt hình viên đạn mà nhìn Lâm Phong.

– Ha ha, huynh đệ nói không sai, xem ra Hạo Nguyệt tông thật là nhiều nguyên thạch tới mức không chỗ để tiêu.

Băng Nguyên ở phòng bên cạnh cũng mở miệng châm chọc với ngữ khí vui sướng, cố ý đổ thêm dầu vào lửa để khiến Lãnh Nguyệt hận Lâm Phong, nếu hai người bọn họ đấu nhau thì chẳng phải là chuyện thú vị sao.

Nhưng Lâm Phong lại cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói:

– Ai là huynh đệ với ngươi, người của Băng Tuyết sơn trang, cũng như ngươi đó, thích làm mấy trò ám muội, không dám quang minh chính đại.

Mọi người lại khiếp sợ, Lâm Phong chẳng những khiêu khích Đao công tử, mà lúc này hắn cũng muốn đắc tội cả Băng Nguyên, sỉ nhục cả hai, không sợ kẻ nào!