Chương 88: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạch thiên tổng đứng cạnh bên khẽ ho một tiếng nhìn Mã Độ và Dương Thu Trì.

Mã Độ hơi sửng sốt, dường như mới vừa phát hiện ra Bạch thiên tổng vậy. Thấy y mặc áo bào của võ quan dính đầy máu nhưng không hề nhận ra. Bạch thiên tổng sau khi đến chưa hề gặp qua Mã Độ, nên hai người không nhận ra nhau. Lão nghi hoặc hỏi Dương Thu Trì: “Vị này là…”

“Đúng rồi, đại ca, tiểu đệ xin dẫn kiến hai vị.” Rồi chỉ Bạch thiên tổng, “Vị này là Bạch thiên tổng của Bạch đại nhân của Ứng thiên phủ.” Rồi chỉ Mã Độ, “Vị này là Cẩm y vệ Tổng kỳ Mã Độ Mã đại nhân.”

“A! Cửu ngưỡng cửu ngưỡng!” Mã Độ chấp tay thi lễ. Án theo đạo lý thì Mã Độ là quan thất phẩm, Bạch thiên tổng là quan lục phẩm, Mã Độ nên lấy lễ hạ quan tham kiến. Nhưng Mã Độ là cẩm y vệ, là người của hoàng thượng, đối với những quan lại khác căn bản không cho vào mắt, nên chấp tay xá đã là quá khách sáo rồi.

Bạch thiên tổng là võ quan, vốn là những người không chú y đến lễ tiết, hơn nữa đã biết rõ đức tinh của cẩm y vệ nên không để ý gì, vội đáp lại một lễ.

Mã Độ lại cung tay xá xá với Tống tri huyện, không thèm nói một lời, quay sang hỏi ngay Dương Thu Trì: “Huynh đệ, những người của Kiến Văn đế đâu?”

Dương Thu Trì chỉ vào đám loạn thạch: “Ở trong đó, ba tên bị bắt, bảy tên bị tiêu diệt.”

“Đi! Xem coi nào” Mã Độ kéo Dương Thu Trì đến đó. Bạch thiên tổng và mọi người thấy bọn cẩm y vệ chúng tra án không tiện ở bên cạnh, bèn đứng tại chỗ chờ họ.

Mã Độ quan sát tử tế mọi thứ, lắc đầu nói: “Không nhân ra.”

“Còn có một tên chết rồi, xem bộ dạng là thủ lĩnh của chúng, đại ca huynh đến coi xem.” Dương Thu Trì nói.

Vừa nghe nói đó là người cầm đầu, Mã Độ liền lấy lại hứng thú, hai người đến chỗ Hồng lão đại nằm chết, Mã Độ cúi xuống quan sát gương mắt đầy máu và não của y rất cẩn thận, dùng tay áo chùi sạch mặt, sau đó nhận định một lần nữa, đột nhiên hưng phấn gọi ta: “Mau! Mau mang họa đồ phạm nhân đến cho lão tử!”

Một cẩm y vệ mang trên lưng một cuộn giấy lớn chạy ngay lại, đặt nó xuống mở ra từng bức họa hình. Mã Độ đối chiếu từng cái một, sau đó đột nhiên dừng lại, rút ra một tờ so sánh thật kỹ, Dương Thu Trì liếc nhìn thấy rất giống với Hồng lão đại.

“Ha ha! Huynh đệ, đệ quả thiệt là phúc tướng!” Mã Độ ngẩng mặt lên trời cười lớn, một lúc sau mới dừng lại thần thần bí bí hỏi Dương Thu Trì, “Đệ có biết người này là ai không?”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, xem bộ dạng của ngươi thì biết người này là nhân vật tai to mặt bự gì đó bên cạnh Kiến Văn đế, nếu không ngươi sao lại cao hứng đến như vậy, tuy nhiên hắn vẫn lắc đầu.

“Huynh đệ lại lập đại công rồi! Ha ha ha, cái lão đầu chết toi này chính là thị vệ tổng quản ở đại nội của Kiến Văn đế năm xưa, ngoại hiệu là Thần Đao Hồng Ưng! Năm xưa lão là người bảo hộ Kiến Văn đế cùng đào tẩu, là tử đạng của Kiến Văn đế!” Mã Độ vỗ vai Dương Thu Trì, “Huynh đệ, đệ giúp lão ca bắt liên tiếp hai nhân vật trong yếu bên cạnh Kiến Văn đế, lần này núi cũng không ngăn được huynh đệ chúng ta hưởng vinh hoa phú quý rồi, ha ha ha ha!”

“Cung hỉ đại ca!” Dương Thu Trì ôm quyền nói.

“Cái gì cung hỉ ta, cung hỉ hai chúng ta thì đúng hơn! Ha ha” Mã Độ cười nói, sáng ngày mai ta sẽ áp giải Vương Việt, Tạ quả phụ, Hạ lão tài chủ cùng mọi người tiến kinh! Đúng rồi, còn có lão Hồng Ưng và thi thể của bọn dư đảng Kiến Văn đế này tiến kinh lĩnh thưởng! Đến lúc đó, lão ca nhất định tiến cử đệ, huynh đệ, đệ cứ đợi được phong đại quan nha, quang tông diệu tổ lắm đa! Ha ha ha!”

Dương Thu Trì đứng nghiêm lại rồi cúi người sát đất: ‘Đa tạ đại ca đề bạt!”

“Huynh đệ chúng ta không cần khách khí, sau này lão ca ta còn phải nhờ nhiều ở đệ đó. Ha ha.”

“Đại ca quá lời rồi!” Dương Thu Trì thi lễ đáp, chợt nghĩ những lời Mã Độ vừa nói, liền hỏi: ‘Đúng rồi, đại ca vừa nói Hạ lão tài chủ có phải là Hạ lão thái gia ở Hạ gia thôn không?”

‘Đúng vậy! Ta mang theo các huynh đệ ập tới Hạ gia thôn, cái lão Hạ thái gia này còn đang ôm tiểu thiếp mới nạp về hôn hít giữa trưa đấy, lão tử bắt luôn một ổ chúng nó! Đúng rồi, tiểu thiếp đó rất xinh đẹp a.” Vừa nói y vừa nháy mắt, cười hi hi hỏi Dương Thu Trì: “Huynh đệ, có cần lưu lại cho ngươi không? Đẹp lắm đó nha. Dù gì thì nàng ta cũng là tiểu thiếp mới nạp, không có quan hệ gì lớn với án này. Ta lưu lại tặng cho huynh đệ là được, không có phiền phức gì đâu.”

Dương Thu Trì mỉm cười lắc đầu: “Đại ca quên rồi? Tiểu định mới vừa nạp xong một thiếp, hơn nữa, nói cho cùng thì tiểu đệ chẳng có hứng thú gì đối với những thứ người ta dùng qua rồi.”

“Hơ…! Hứng thú trong cái nghề này lâu lâu sẽ có thôi mà…”

“Đại ca nếu thích, sao không lưu lại dùng cho mình đi?” Dương Thu Trì đưa đẩy.

Mã Độ gãi đầu: “Chị dâu ngươi lợi hại lắm, len lén ả thử vài lần ở bên ngoài thì đơợc, muốn mang về nhà thì còn khó hơn lên trời.”

Dương Thu Trì cười: “Vậy thì cứ để nàng ta cùng Hạ lão thái gia cùng tiến kinh đi thôi.”

Mã Độ thở dài: ‘Huynh đệ không thích thì đành phải vậy thôi, đẹp lắm đó nghe…”

Dương Thu Trì hỏi: “Sau đó thì sao? Hạ lão đầu có thừa nhận không?”

“Cái đó thì đương nhiên, lão tử bắt một rọ chúng nó, rồi lập tức thẩm vấn, mới có đánh được hai roi thì Hạ lão tài chủ ngoan ngoãn thừa nhận rồi. Thì ra lão già này nhất mực ám trợ Kiến Văn đế.”

Dương Thu Trì nói: ‘Đúng vậy, lúc xế chiều khi Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng còn chưa chết, có nói rằng Hạ lão đầu là người ngầm giúp dư đảng của Kiến Văn đế.”

“Chuyện này thiệt là đúng đường rồi.” Mã Độ cao hứng nói.

“Ơi! Ca, mọi người làm xong chưa? Bụng chúng tôi sắp đói chết rồi!” Từ xa truyền lại thanh âm của Tống Vân Nhi.

“Xong rồi!” Dương Thu Trì lên tiếng. Mọi người gồng gánh mang vác mọi thứ trở về huyện thành.