Chương 389: Bên Cội Mai Già

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì nhịn cơn nhảy mũi, chọc cho Hoa Tưởng Dung cười nắc nẻ, hỏi: “Tước gia, sớm như vậy đi đâu đó a?”

“Đến linh đường tế bái Xảo Trinh tiểu thư.”

“Vậy ư…! Con bé không có phúc hưởng thọ đó sao lại phải khiến cho đường đường một vị tước gia như thế này khuất tất tế bái chứ. Tôi đã nói rồi, khuê nữ có thể gả sớm thì gả đi, nếu đã chết rồi thì cứ để chết đi, có cần lao sư động chúng lập linh đường tốn kém như vậy không. Dù gì bọn khuê nữ đó đều là thứ chẳng đáng tiền, sao bằng đứa con trai mà tôi sanh cho lão gia nhà này chứ.”

Dương Thu Trì nhíu mày, vừa định lên tiếng, thì Tống Vân Nhi đã giành nói trước: “Ài! Dường như cô cũng là nữ đó thôi, cô là thứ không đáng tiền hay sao?” Tống Vân Nhi thấy giọng điệu yêu yêu quái quái của ả như vậy, đã sớm chịu không nổi rồi. Hiện giờ nghe ả nói như thế, càng tức không đánh ngay cho một trận.

Hoa Tưởng Dung nghe nói trong phủ có một vị tước gia trẻ tuổi, ngụ ở hậu hoa viên, bèn mang tiểu nha hoàn đến xem, thấy Dương Thu Trì mặc quan bào, đoán được thân phận của hắn, cho nên mới bước lại bắt chuyện. Hiện giờ nghe lời của Tống Vân Nhi không khách khí gì, không khỏi liếc xéo mắt dò xét. Ả không biết Tống Vân Nhi, không biết đây là một cô nàng không nên chọc vào, còn cho đó là thị nữ thiếp thân của tước gia, nên cười khỉnh mũi, nhướn mắt nhìn ra ngoài hành lang: “Ta đã đã lấy chồng sanh con rồi, chứ không phải là hoàng hoa khuê nữ không biết tư vị nam nhân là gì đâu, như thế mới là thứ không đáng đồng tiền…!”

“Ngươi…!” Nếu luận về đấu võ mồm, thì Tống Vân Nhi không phải là đối thủ của ả này, nên tức đến đỏ phừng mặt, không nói được lời nào.

Hoa Tưởng Dung không thèm lý gì Tống Vân Nhi, miệng cười hàm tiếu, đưa ngón tay như hoa lan ra trước mặt Dương Thu Trì, vẽ một vòng tròn hướng về phía một gốc mai già ở ngoài hành lang, ỏn ẻn nói: “Tước gia, ngài nhìn xem, hoa mai đó kiều diễm như thế nào…, nhưng nếu sánh với tiểu muội, thì ai đẹp hơn?”

Tống Vân Nhi xoay tròn mắt, bước lên một bước, mặt đổi sang cười tươi rói nói: “Hoa mai có đẹp mấy cũng là vật chết, còn phu nhân đây là đại mỹ nhân còn sống sờ sờ, sao nó có thể sánh bằng phu nhân chứ?”

Hoa Tưởng Dung không ngờ Tống Vân Nhi biến đổi thái độ nhanh như vậy, hơi ngạc nhiên, chờ đến khi nàng khen ngợi dáng vẻ của mình còn hơn hoa mai, cảm thấy rất vui, liếc nhìn về phía Tống Vân Nhi, lòng nghĩ con nhỏ này coi vậy mà cũng biết chuyện. Tống Vân Nhi lại nói tiếp: “Phu nhân, tước gia chúng tôi thích nhất là hoa mai, đặc biệt là hoa mai do mỹ nữ hái, nếu thế thì nhất định sẽ gìn giữ kỹ lắm, cho dù khô héo điêu linh rồi cũng không nỡ vứt đi.”

“Ta có bao giờ….” Dương Thu Trì trừng mắt nói, chợt thấy Tống Vân Nhi nhìn hắn nháy mắt thật nhanh, tức thì hội ý, biết cô nàng này muốn chỉnh cho Hoa Tưởng Dung một trận, nên dừng ngay lại, mỉm cười nhìn Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung cười hăng hắc, đá mắt với Dương Thu Trì: “Vậy tiểu muội đi hái cho tước gia một đóa!” Xong ả đưa lò sưởi tay cho nha hoàn phía sau lưng, vén áo váy bước ra khỏi hành lang đến dưới cây mai ấy.

Cây mai này có thân nghiêng nghiêng ra ngoài ao, ở bên rìa tuy có mấy cành nhưng không đẹp. Hoa Tưởng Dung nhìn thấy một cành chìa ra ngoài ao mọc đầy hoa cực kỳ đẹp, liền đưa tay vịn cành, với người ra hái. Nhưng tai ả chợt vang lên một tiếng xuy nhẹ, một đạo ám khi bắn về phía đùi của Hoa Tưởng Dung. Ả tựa hồ đã sớm phòng bị, cười lạnh một tiếng, nhấc đùi tránh một đồng tiền do Tống Vân Nhi bắn tới. Đồng tiền đó vọt qua khe đùi của Hoa Tưởng Dung, bắn lên mặt nước, làm dậy lên một đám bọt nước. Hoa Tưởng Dung này không ngờ lại có võ công! Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì đều hô lên kinh ngạc. Tống Vân Nhi lại phóng ra hai đồng tiền. Hoa Tưởng Dung lui chân với tay tránh được, tay đã hái được đóa mai trắng, cười hi hi quay lại định nói chuyện, chợt thấy trước mặt lại lóe lên hàn quang, mấy ám khí bắn liên tiếp trước mặt. Đây không phải là đùa, mà là muốn lấy mạng ả! Hoa Tưởng Dung chẳng nghĩ ngợi gì, dùng một thế thiết bản kiều ngã người rồi lộn vòng về phía sau, tránh mấy đồng tiền đó. Thân ả khi ở khung trung, cảm thấy đắc ý vô cùng, nhưng tiếp đó thấy mặt nước trắng xóa phía dưới, bấy giờ mới thét lên một tiếng không xong. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ả chỉ biết tránh mấy ám khí đoạt mạng phía trước, quên luôn phía sau là hồ nước. Cú lộn người về phía sau này tuy đẹp, nhưng lại vừa khéo đáp chân xuống mặt nước. Thân ả đang ở không trung, làm gì còn có chỗ nào để mượn lực đáp người trở lại bờ chứ? Thế là ầm một tiếng, nước bắn tung tóe. Rìa của hồ nước đã kết một lớp băng mỏng, ở giữa hồ toàn là lá vàng héo úa. Hoa Tưởng Dung rơi xuống hồ, lập tức chòi ngay ra khỏi mặt nước. Ả không biết bơi,trong lúc hoảng loạn uống vài ngụm nước, ho khù khụ. Rất may là mực nước chỉ tới vai, ả chới với một lúc đứng vững được, không hề phát hiện trên đầu dính đầy lá cây úa vàng. Tống Vân Nhi cười ha hả, cười đến nổi không đứng thẳng được. Dương Thu Trì cùng mọi người không nhịn được cười, nhưng lập tức cảm thấy không ổn, vội thu lại nụ cười, chỉ có mình Tống Vân Nhi là vẫn lớn tiếng cười rất thoải mái. Lúc này, nguyên phối Hạ thị của Ngô Từ Nhân đã mang theo mấy người trong bộ dạng di nương cùng các nha hoàn đi vội tới, xem ra là có nha hoàn chạy đi báo tin rồi.

“Các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Sao không mau kéo tứ di nương lên!” Hạ thị trách mắng.

Nha hoàn vội vã chạy đến bên hồ, lúng ta lúng túng kéo Hoa Tưởng Dung lên. Hoa Tưởng Dung bước lên được bờ hồ, hất tay bọn nha hoàn ra, nhảy mũi liên tục, chọc cho Tống Vân Nhi cười ha hả khoái trá, cho đến khi Dương Thu Trì trừng mắt nhìn nàng, bấy giờ mới che miệng cố nhịn lại được. Hoa Tưởng Dung bước tới trước mặt Tống Vân Nhi, giơ tay định đánh, Hạ thị quát: “Dừng tay, ngươi muốn làm gì?”

Hoa Tưởng Dung bấy giờ mới phát hiện Hạ thị đã đến, bỏ tay xuống khóc rống lên: “Phu nhân….! Ả thị nữ của tước gia này dùng ám khí đánh lén tôi, phu nhân coi tôi nè…., phu nhân, bà phải lấy lại công bằng cho tôi a, hu hu hu….”

“Càn quấy!” Hạ thị quát, “Ngươi càng lúc càng không có quy củ gì, dám động thủ với quý khách, ngươi ăn gan hùm rồi sao? Còn không mau cút sang một bên?”

Dương Thu Trì cũng không muốn mọi chuyện náo loạn đến như vậy, lập tức xin lỗi: “Xá muội tinh nghịch, mong phu nhân, tứ phu nhân thứ tội.”

Hạ thị và Hoa Tưởng Dung nghe thế, không ngờ thiếu nữ này là muội muội của Dương tước gia, không khỏi ngẩn người. Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Tống Vân Nhi, thấy nàng thè lưỡi nháy mình, mặt vô cùng đắc ý. Hoa Tưởng Dung này vốn là người xuất thân từ chốn phong trần, sao lại không biết cái đạo khinh trọng, cho nên vội bước đến trước mặt Tống Vân Nhi làm lễ: “Tiểu muội có mắt như mù, không ngờ đắc tội Dương cô nương, thỉnh thứ tội!”

Dương cô nương? Tống Vân Nhi phải qua một lúc mới phản ứng được, không ngờ Hoa Tưởng Dung này coi nàng như em gái ruột của Dương Thu Trì rồi! Có câu tay dù giơ ra nhưng không tát vào gương mặt tươi cười, nếu như người ta đã nhận thua rồi, bản thân nàng cũng hơi quá đáng, nên mượn đó mà hạ đài, làm lễ đáp lại: “Tiểu muội giởn chơi cho vui, không ngờ làm ướt y phục… mong thứ tội.”

Hạ thị trừng mắt nhìn Hoa Tưởng Dung, thấy ả tuy mặc quần áo rất dày, nhưng toàn thân ướt nhẹp, lộ ra hết đường nét của cơ thể, không khỏi nhíu mày mắng: “Còn không mau về thay y phục, còn hiềm chưa mất mặt đủ hay sao?”

Hoa Tưởng Dung dạ nhỏ, cúi đầu dẫn hai nha hoàn vội vã bước đi. Hạ thị chờ Hoa Tưởng Dung đi xa rồi, mới đổi lại nét mặt tươi cười, giới thiệu các di nương bên cạnh. Theo lẽ thường thì nội quyến không cần ra chào hoặc tiếp khách, nhưng Dương Thu Trì có thân phận đặc thù, lại đang điều tra án của Ngô Xảo Trinh, cho nên Ngô Từ Nhân đã dặn mọi người phải coi Dương Thu Trì như người nhà. Vừa rồi xảy ra chuyện, Hạ thị đang nói chuyện với các di nương, nghe nha hoàn đến thông báo, liền cùng nhanh chân kéo đến.

“Mới đến đã làm phiền phu nhân rồi, thật ngại quá.” Dương Thu Trì nói lời xin lỗi.

“Tước gia không cần để tâm làm gì, ngược lại chúng tôi phải xin lỗi mới phải, tứ di nương nhất mực cư xử không phải với mọi người như vậy, chỉ ỷ mình sinh cho lão gia một đứa con trai rồi ngông nghênh không biết sợ ai. Ngoài lão gia ra, chúng tôi ở đây ai cũng nhường cho ả mấy phần. Lần này để cho ả thụ khổ cũng tốt, đừng để tiếp tục như vậy nữa, chúng tôi ai cũng không quản nổi ả nữa rồi.” Bà ta hơi xoay người, nói với các di nương phía sau: “Các ngươi cũng nghe đó, sau này đối với người của tước gia ai cũng phải cung cung kính kính, không được có điểm sơ xót nào, nếu không dùng gia pháp trị tội!”

“Dạ….!” Các di nương đều thi lễ đáp ứng.

Xem ra, địa vị phu nhân đứng đầu của Hạ thị là không thể động vào, mọi lời nói đều có uy lực, uy nghiêm. Dương Thu Trì nhìn về phía các di nương, thấy trong đó có một cô gái rất trẻ, chưa đầu hai chục tuổi, ánh mắt hiện vẻ ưu sầu, mặt trắng mịn, mày ngài mắt to, da thịt nõn nà như em bé, người mặc một cái áo màu xanh lục, váy thì vải bông trắng, nhìn rất xinh xắn. Nhìn thoáng qua, nàng này có vẻ cực kỳ ôn hòa, nếu hắn đoán không sai, thì đó là người thiếp mà Ngô Từ Nhân sủng ái nhất theo lời gia nô Trương Chiêu khai, và đó cũng là người có quan hệ rất tốt với Ngô Xảo Trinh – thất di nương rồi! Dương Thu Trì động lòng, thất di nương này nếu thường ngày chơi thân với Ngô Xảo Trinh, thì nên hỏi han một chút, nói không chừng sẽ tra ra manh mối gì đó.Thất di nương này lộ thần tình bi thương có vẻ rất thật, xem ra có tình cảm rất sâu với Ngô Xảo Trinh, và nàng ta đi sát cạnh Hạ thị, hình ảnh không rời, dường như là con gái của Hạ thị vậy, và Hạ thị cũng ra vẻ rất thương nàng. Hạ thị cười tươi, bước lại trước mặt Tống Vân Nhi, cầm tay nàng, nhìn lên nhìn xuống, tấm tắc khen: “Mọi người coi này, muội muội của tước gia thật là đẹp a.” Lại tiếp tục nhìn nàng như đánh giá, tựa như nói với mình mà cũng tựa như bảo các di nương: “Ta thấy cô ấy rất xứng với Kỳ nhi của chúng ta…”

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi giật nảy mình, chẳng lẽ Hạ thị định đề thân với Tống Vân Nhi? Dương Thu Trì vội nói: “Xá muội đã định thần rồi.” Hắn đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng cũng đang long lanh sướng vui nhìn đáp lại hắn.

Hạ thị à một tiếng, từ từ buông tay Tống Vân Nhi, ra vẻ áy náy nói: “Cô nương và Xảo Trinh của chúng tôi xê xích nhau, nếu Xảo Trinh còn sống thì…” Thế rồi bắt đầu thút thít khóc.

Tống Vân Nhi biết bà ta nhớ đến con gái đã chết, kẻ đầu bạc khóc người đầu xanh thử hỏi ai không khổ đau chứ, cho nên lên tiếng an ủi: “Bá mẫu, người chết rồi không thể sống lại được, bá mẫu cũng đừng quá đau buồn. Ta và ca ca nhất định sẽ bắt hung thủ về quy án, báo thù cho Xảo Trinh cô nương.”

Hạ thị gật đầu, buồn bã nói: “Xin đa tạ.”

Dương Thu Trì mượn dịp đó hỏi: “Ngô phu nhân, trừ đô chỉ huy sứ Lý đại nhân đã từng đề thân cho con trai ông ta ra, còn có ai dạm ngỏ với Xảo Trinh cô nương nữa không?”

“Có mấy người, nhưng đều không môn đăng hộ đối, nên lão gia nhà chúng tôi không đồng ý.”

“Vừa rồi Tứ di nương Hoa Tưởng Dung mà ta gặp đó tựa hồ biết võ công, phải không?”

Hạ thị chề môi: “Ba mớ võ mèo quào ấy mà, nhưng suốt ngày cứ đi khoe khoang.”

Dương Thu Trì hỏi: “Người ngụ trong nội nha của bố chánh sứ này, ngoại trừ Khuông tiên sinh, lệnh ái và tứ di nương ra, còn ai biết võ công nữa không?”

Hạ thị ngẫm nghĩ: “Không còn ai nữa.”

“Vậy Xảo Trinh cô nương có bằng hữu, người quen nào biết võ công không?”

Hạ thị lắc đầu: “Xảo Trinh của chúng tôi tâm cao khí ngạo, chẳng nể phục công tử tiểu thư con nhà ai hết, ngoại trừ cùng Khuông tiên sinh và Tử Yên thỉnh thoảng cưỡi ngựa ra ngoài, rất ít khi rời khỏi nội nha, cũng không có bằng hữu gì, và cũng không nghe nói có ai biết võ công.”

Thất di nương đứng cánh đó nhìn Hạ thị rồi nhìn Dương Thu Trì, định nói lại thôi. Dương Thu Trì động tâm, hỏi: “Thất phu nhân, nghe nói bà và Xảo Trinh cô nương ngày thường rất thân nhau, bà biết Xảo Trinh tiểu thư có bằng hữu nào có võ công hay không.”

Thu Trì biết cô ta tính tình cẩn thận, không dám nói bừa, liền bổ sung: “Vấn đề này rất quan trọng, hi vọng phu nhân, thất phu nhân nói ra sự thật, để tiện cho bổn quan tra án.”

Hạ thị nghe thất khẽ gật đầu, Thất di nương mới nói: “Chồng của Xảo Vân – cũng chính là công tử Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ Lý Đại Nhân dường như võ công không tệ, thường đến phủ tìm Xảo Trinh tỷ thí võ nghệ.”

“Lý Thiên Bằng?” Dương Thu Trì lẩm bẩm, nhìn về phía Hạ thị, “Là tên hoa hoa công tử đó sao?”

“Chính là hắn! Ta đã dặn là không có chuyện gì không được đến tìm Xảo Trinh, nhưng tên đó da mặt rất dày, cửa chính không cho đi thì hắn len lén trèo tường vào.”

Thất di nương nói: “Đúng vậy, Xảo Trinh còn trốn đến chỗ tôi mấy lần.”

“Xảo Trinh không thích hắn?” Dương Thu Trì hỏi.

“Đương nhiên không thích, tên này cưới Xảo Vân rồi, thấy Xảo Trinh lại còn nói nhăng nói cuội này nó, thậm chí còn động tay chân. Vì chuyện này, Xảo Trinh đã mấy lật suýt trở mặt động thủ với hắn, và dường như võ công của hắn không dưới Xảo Trinh, Xảo Trinh không làm gì được hắn, nên có lúc phải trốn đến chỗ tôi.”

Dương Thu Trì lại hỏi: “Còn có người nào khác không? Bíết võ công ấy?”

“Tôi nghe Xảo Trinh nói không lâu trước đây nó cùng Tử Yên cưỡi nghựa ra ngoài, gặp phải công tử của Mi châu tri châu Phương đại nhân tên là Phương Tiệm. Nghe Xảo Trinh nói, tiểu tử này võ công không tệ, nhân phẩm rất tốt, lại rất thích Xảo Trinh. Đúng rồi, buổi chiều trước ngày Xảo Trinh khứ thế, tôi và Xảo Trinh nói chuyện trong phòng, thì Phương Tiệm đến tìm. Hai người nói chuyện trong phòng cả buổi, sau đó Phương Tiệm mới bỏ đi. Tôi hỏi Xảo Trinh là hai người nói chuyện gì, nó cười không chịu nói, dù sao thì nhìn bộ dạng của hai người họ rất là thân mật.”

Nghe con gái mình lén có tình nhân, Hạ thị hơi đỏ mặt, tiếp đó nghĩ đến đây là vì tra án, báo thù cho con gái, nên cũng không nói gì. Dương Thu Trì hỏi: “Mấy ngày nay Phương Tiệm có đến phúng điếu Xảo Trinh tiểu thư hay không?”

Thất di nương cùng Hạ thị đưa mắt nhìn nhau như dò hỏi, rồi cùng lắc đầu. Thất di nương đáp: “Không có đến, từ chiều hôm đó tôi không hề nhìn thấy Phương Tiệm nữa.”

Dương Thu Trì động tâm, như vầy là không bình thường, nếu như Phương Tiệm thật sự hợp ý với Ngô Xảo Trinh, nam nữ yêu đương nhau thường là một khắc cũng không muốn rời, sao lại liên tục mấy ngày không lộ diện thế này? Nếu như y biết Ngô Xảo Trinh chết rồi, khẳng định là đến khóc than, xem ra phải đến Mi châu tra xét một vòng mới được. Dương Thu Trì lại hỏi: “Thất phu nhân, bà hãy nghĩ kỹ lại nữa xem còn có ai lai vãng với Xảo Trinh mà biết võ công không?”

Thất di nương ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu: “Không còn ai nữa, tôi dường như ngày nào cũng gặp và ở bên cạnh Xảo Trinh, cô ấy thật sự không có mấy bằng hữu.”

Nói như vậy thì Ngô Xảo Trinh đã chết có tổng cộng bốn người thân quen biết võ công, bao gồm Khuông Di, Lý Thiên Băng, Phương Tiệm và tứ di nương Hoa Tưởng Dung. Giết Ngô Xảo Trinh là một kẻ biết võ công với chiêu thức quái dị, sẽ là ai trong số họ đây? Hay là căn bản có một người nào khác nữa? Dương Thu Trì từ biệt Hạ thị cùng mọi người, mang theo Tống Vân Nhi và nhóm người của mình đến linh đường. Vừa đến cửa, hắn gặp ngay Ngô Từ Nhân đang đi cạnh một người trẻ tuổi bước ra ngoài. Người này khoảng hai chục tuổi, khí vũ hiên ngang, tướng mạo khá anh tuấn, đang u buồn khóc khẽ. Ngô Từ Nhân nhìn thấy Dương Thu Trì, mặt lộ vẻ vui, kéo nam tử đó đến trước mặt hắn giới thiệu trước, rồi nói với Dương Thu Trì: “Tước gia, vị này là ta nói với ông qua rồi, chính là tiên sinh của tiểu nữ lúc còn sống – Khuông Di Khuông công tử.”

Khuông Di thi lễ với Dương Thu Trì, u buồn nói: “Tại hạ đã sớm nghe tước gia phá án như thần, vừ rồi nghe ông chủ nói, tước gia phen này đã trượng nghĩa trợ giúp, tự thân điều tra án này báo cừu cho Xảo Trinh, tại hạ cảm kích bất tận!”

Dương Thu Trì trả lễ, nhìn Khuông Di chằm chằm, hỏi: “Khuông tiên sinh, ta có vài chuyện muốn hỏi tiên sinh, không biết có tiện hay là không?”

Khuông Di hơi ngẩn người, tiếp đó cung kính nói: “Tại hạ quyết không dám giấu chuyện gì.”

“Như vậy thì tốt.” Dương Thu Trì nói: “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện.”

Ngô Từ Nhân vội đưa họ đến phòng khách ở gần đó ngồi xuống, đuổi những người không liên quan ra, còn bản thân cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn Khuông Di, Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và năm thiếp thân hộ vệ. Dương Thu Trì hỏi: “Khuông tiên sinh, ta ở phòng của Xảo Trinh tiểu thư phát hiện được một thanh thư hùng bảo kiếm, nhưng chỉ còn lại thanh thư kiếm, hùng kiếm không thấy đâu nữa, không biết tiên sinh biết nó hạ lạc ở chỗ nào không?”

Khuông Di một ngờ Dương Thu Trì không trực tiếp tra hỏi án, mà lại đề cập đến chuyện thư hùng bảo kiếm, hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp: “Có biết, Xảo Trinh đem thanh hùng kiếm tặng cho tại hạ.”

“Vậy sao?” Sự thẳng thắng của Khuông Di làm cho Dương Thu Trì bất ngờ, “Ta nghe nói thư hùng bảo kiếm thường có một đôi, thường là do một nhân sĩ võ lâm dùng song kiếm sử dụng. Xảo Trinh tiểu tư vì sao lại tách chúng ra, đem tặng một thanh cho tiên sinh vậy?”

Nói đến chuyện này, mắt Khuông Di hơi ửng đỏ, buồn bã đáp: “Thư hùng song kiếm là bội kiếm lúc còn sống của Xảo Trinh, nàng ấy rất thích sử song kiếm. Ta với Xảo Trinh tình đầu ý hợp, trước khi xảy ra chuyện, hai ta đã tự định chuyện chung thân với nhau. Cho nên, Xảo Trinh đã phân kiếm thành hai đem tặng hùng kiếm cho ta, coi như là tín vật, hiện giờ kiếm còn mà người đã chết rồi, thật là khiến…” Nói đến đây đã nghẹn ngào, không tiếp tục được nữa.

Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là tương đồng với suy đoán của hai người. Chờ cho tâm tình của Khuông Di hơi bình tĩnh trở lại, hắn hỏi tiếp: “Trước khi Xảo Trinh tiểu thư khứ thế, đã nói với tiên sinh chuyện gì không?”

Khuông Di càng buồn khổ hơn: “Ngày hôm trước là ngày giỗ của từ mẫu, tại hạ từ biệt với ông chủ đến Lô châu tế lễ. Xảo Trinh tiễn tại hạ đến ngoài thành, gạt lệ mà biệt… chỉ nói những chuyện nam nữ tình trường, chứ không có dặn dò gì khác, nếu biết sự tình sẽ như thế này, tại hạ….”

Dương Thu Trì thấy dáng vẻ bi thương của y không phải là giả, vì nếu hai người không thật sự tình thâm ý thiết như thế, thì Khuông Di này phải có tài diễn xuất đến mức tuyệt đỉnh mới có thể biểu hiện được như vậy. Hắn hỏi: “Khuông tiên sinh, sau khi tiên sinh rời khỏi Thành Đô, có quay trở lại hay không?”

Khuông Di ngẩn người, tiếp đó đỏ mặt kêu lên: “Tước gia ngài, ngài nói vậy… là ngài hoài nghi tại hạ giết Xảo Trinh hay sao? Tại hạ với Xảo Trinh đã định ra ước hẹn trăm năm, làm sao… làm sao lại….., như vậy không phải là hoang đường quá hay sao?”

Tống Vân Nhi lạnh lùng nói: “Cố ý dối lừa, giấu đầu hở đuôi thì cũng có thể lắm.”

Khuông Di nhìn Tống Vân Nhi trừng trừng: “Cô nương này là…”

Dương Thu Trì nói: “Đó là xá muội, xá muội còn trẻ, chỉ ác khẩu chứ lòng dạ vô tâm, tiên sinh đừng trách.”

Thần tình của Khuông Di tức thời hòa hoãn lại, chấp tay nói: “Lời của Dương cô nương Khuông mỗ không dám đương a.”

Lại một tiếng Dương cô nương, Tống Vân Nhi thầm cảm thấy tức cười, nhưng vẫn đanh mặt hỏi: “Vậy ngươi nói ngươi không quay lại thì có chứng cứ gì không?”

Tống Vân Nhi hỏi tuy vô lệ, giống như thẩm vấn phạm nhân, nhưng trực tiếp và đơn giản, và đó cũng chính là điều Dương Thu Trì cần biết.

Khuông Di ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn không ngăn nàng lại, nghĩ hai người nhất định đã thông đồng hiểu ngầm nhau, cho nên khẽ thở dài, đáp: “Ta có người nhà có thể làm chứng.”

“Người nhà của ngươi? Bọn họ đều là người của ngươi, làm sao mà làm chứng được?” Tống Vân Nhi vẫn không tha.

Khuông Di ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Đêm Xảo Trinh xảy ra chuyện, chúng tôi đã rời kinh thành bảy chục dặm, ngụ ở Phúc Lại khách sạn tại Mãnh Lương trấn, đêm đó chúng ta ăn món nổi tiếng của trấn này là súp thịt trâu nấu chua, ban đêm ở khách sạn, sáng khởi hành vào canh năm lúc trời rạng sáng, tước gia có thể tra chứng cứ.”

Dương Thu Trì nghe y nói có vẻ đâu ra đó đàng hoàng, lòng rộn lên như trống trận, nếu như lời y nói là đúng, thì y không không có thời gian gây án, không thể nào là hung thủ.

Tống Vân Nhi vẫn đanh mặt như cũ: “Chúng ta đương nhiên sẽ tra.”

Dương Thu Trì nói: “Còn có một chuyện làm phiền đến tiên sinh, ta cần lấy dấu tay và một ít máu của tiên sinh, cần cho việc tra án, mong thông cảm.”

Khuông Di tuy không hiểu rõ dụng ý của Dương Thu Trì, nhưng cũng không hỏi, nói: “Tước gia quá lời rồi.”

Dương Thu Trì lấy từ rương pháp y vật chứng ra một ống trích máu, lấy mẫu máu của y trước, sau đó lấy miếng đất lấy dấu tay cho Khuông Di ép tay lên, rồi tiễn y ra khỏi phòng khách.

Tống Vân Nhi ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì: “Ca, tên Khuông Di này có vẻ như không phải là kẻ gây án, làm sao bây giờ?”

“Có phải là kẻ gây án hay không thì cần phải tra chứng cứ rồi mới kết luận được.”

“Vậy muội đi đến Mãnh Lương trấn một chuyến nghe, xem coi hắn có nói dối hay không.”

Dương Thu Trì gật đầu: “Được, nhưng mà một mình muội đi ta không yên tâm, như vầy đi, muội và Hạ Bình cùng năm nữ hộ vệ đến Mãnh Lương trấn trước, sau đó vòng đến Mi châu.”

“Mi châu?” Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi, rồi lập tức phản ứng ngay, “Đúng rồi, đến tra Phượng Tiệm con trai của Mi châu tri châu xem, vì ngày trước khi Xảo Trinh khứ thế, hắn đã từng ở cạnh cô ta nửa ngày. Sau khi Xảo Trinh xảy ra chuyện, y nhất mực không lộ diện, đích xác là rất khả nghi, muội sẽ đi tra!”

Dương Thu Trì nhìn ngắm khen ngợi Tống Vân Nhi: “Nếu muội là bộ khoái thì nhất định sẽ là một tên bộ khoái rất ưu tú.”

“Hi hi!” Tống Vân Nhi đắc ý cười, “Vậy còn huynh?”

“Sợ ta ở không hả?” Dương Thu Trì cười, “Ta trước hết sẽ kiểm tra thử một số cái, sau đó sẽ đến bái phỏng công tử Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ.”

“Đúng đúng! Tên hoa hoa công tử này cứ bám mãi Xảo Trinh, lại còn từng động thủ với cô ta, cũng có hiềm nghi rất lớn. Vậy chúng ta chia ra hành động!”