Chương 239: Phu Nhân Ngoại Giao

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì dùng lời nói rất hào ái, Vân Lăng động đậy đầu trong đám cỏ, từ từ ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì: “Ngài…. ngài nói đó… có thật không?”

“Ừ, ngươi có thể để lại lời di ngôn, hoặc nếu ngươi còn có yêu cầu gì khác, chỉ cần sức của bổn quan có thể làm được, bổn quan sẽ tận khả năng giúp ngươi làm.”

Vân Lăng lúc lắc đầu, cố gắng nhỏm dậy ngồi xếp bằng.

Dương Thu Trì hỏi: “Ta còn muốn hỏi thử xem Vương điển sứ có phải là ngươi giết không?”

Vân Lăng rất vất vả khi ngước nhìn Dương Thu Trì: “Đinh Phong văn thư đã truyền đến, nói cái này còn có tác dụng gì?”

“Đúng a, dù sao cũng chết, nói thử cũng đâu có sao a.”

Vân Lăng hiện nụ cười châm biếm: “Nếu như ta nói là ta không giết, ngài có tin không?”

“Tin!” Dương Thu Trì gật gật đầu, “Chỉ cần ngươi có chúng cứ chứng minh đích xác không phải ngươi giết, ta có thể điều tra ra rõ ràng.”

“Chứng cứ? Trên tay ta có máu, đao cũng có máu, bị bắt ngay tại trận, còn cần chứng cứ gì nữa chứ?”

Dương Thu Trì nhíu mày: “Như vậy có thể nói, Vương điển sứ đích xác là do ngươi giết rồi?”

Vân Lăng từ từ nằm thẳng xuống cỏ, không lý gì đến Dương Thu Trì nữa.

Dương Thu Trì có chút phát cáu, bản thân hắn hảo tâm hỏi coi gã có oan khuất gì hay không, gã lại làm ra vẻ như lão đại không chịu nổi phiền vậy, thực là hết biết! Dương Thu Trì đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

Rời khỏi đại lao, Dương Thu Trì chợt đứng lại, ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo lao đầu đưa hắn tới gặp phụ thân của Vân Lăng là trại chủ của Miêu trại Vân Thiên Kình.

Từ danh tự có thể tưởng tượng, vị Vân Thiên Kình này là một đại hán lưng cọp vai gấu, không ngờ sau khi gạp mặt chẳng thấy giống chút nào. Vị Vân Thiên Kình này là một lão đầu thân hình nhỏ thó, đầu râu bạc trắng, con mắt thì hình tam giác, mặt đầy nếp nhăn giống như da cây vậy. Lão mang cùm gỗ có xích tròng qua, ngồi trên đống cỏ.

Dương Thu Trì giới thiệu xong bản thân, hỏi: “Vân Thiên Kình, ngươi mang người xông vào nha môn là vì cớ gì?”

Vân Thiên Kình nghe nói Dương Thu Trì là tri huyện mới đến, không ngờ được hắn trẻ tuổi như vậy đã làm thất phẩm tri huyện, cũng đoán được có khả năng là dùng tiền mua chức quan. Lão chề chề môi, dùng thứ Hán ngữ cứng ngắc nói: “Con trai ta bị người hãm hại, đánh đập ép khai, ta đương nhiên phải mang người đến đòi người từ các ngươi rồi.”

Dương Thu Trì kiển nhẫn hỏi: “ngươi sao biết con trai ngươi bị người ta vu oan giá họa? Gã bị bắt ngay tại trận đấy.”

“Ta tin con trai ta không phải là hạng giết người như vậy, nếu nó muốn giết Vương điển sứ thì đã sớm giết từ lúc Vương điển sứ đến Miêu trại thu lương rồi, vì sao lại phải chờ đến đêm hôm khuya khoắc một mình chạy đến nha môn giết người chứ.”

Dương Thu Trì nghe thế hơi sửng sờ: “Ta nghe nói con trai ngươi và Vương điển sứ có thù oán, rốt cuộc đó là chuyện gì, ngươi có thể nói ra nghe không?”

“Nói? Nói để làm gì?” Vân Thiên Kình rống lên: “Con trai ta đã bị các người phán vào tử tội, còn có điều gì có thể nói nữa chứ!”

Dương Thu Trì giận bốc lửa lên đỉnh đầu, hai cha con nhà này sao không biết cứng mềm gì hết vậy. Hắn quay người định đi, nhưng cuối cùng cũng áp lửa giận xuống, nói: “Vân Thiên Kình, bổn quan nễ tình người là trại chủ, do đó đặc biệt đến tra hỏi lại lần nữa. Cho ngươi biết, triều đình đã gửi đinh phong văn thư đến rồi, con trai của ngươi trong vòng ba ngày tới sẽ bị đưa ra pháp trường xử trảm!”

Vân Thiên Kình đột nhiên ngồi phất dậy, mang theo dây xích kêu leng keng, nhào tới hàng rào, hai tay nắm cứng cọc gỗ, cả kinh hỏi: “Ngươi nói cái gì? Các ngươi định giết con trai ta?”

“Gã giết chết Vương điển sứ, phóng hỏa thiêu nha môn, xúc phạm vương pháp, tội đáng chém đầu!”

“Cục….t! Đó là do giá họa, có người hãm hại con trai ta!” Vân Thiên Kình vừa gấp vừa tức, hai tay chụp lấy rào lắc mạnh. “Những tên cẩu quan các ngươi chỉ biết khi áp người Miêu chúng ta! Cẩu quan, ngươi dám giết con ta, ta ra rồi nhất định sẽ giết ngươi báo thù!”

Dương Thu Trì tức giận quát lớn: “Ê, tới giờ mà còn chưa rõ nữa sao? Giết người thường mệnh, thiếu nợ trả tiền đó là những chuyện thiên kinh địa nghĩa, chém đầu của gã chính là tội gã phải chịu vậy! Ngươi dám lấy chuyện này để uy hiếp, có chiêu gì ngươi cứ sử ra hết, xem bổn quan có thể tiếp được hay không! Hừ…!” Dương Thu Trì phất tay áo rời khỏi lao phòng, Vân Thiên Kình ở sau lưng la hét chửi mắng không ngừng.

Dương Thu Trì tức không thể nào chịu được, hắn có lòng hảo tâm đi tra xem coi có oan khuất gì hay không, thế mà không những chịu những cú trợn mắt nghiến răng của Vân Lăng, còn bị Vân Thiên Kình mắng nhiếc tối mạt mũi, quả thật là chuyện chẳng ra trò trống gì.

Dương Thu Trì tức giận trùng trùng trở về nội nha, ngồi trong phòng khách cho bớt bực tức. Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình không biết Dương Thu Trì bị gì, cũng khong dám hỏi nhìêu, ra lệnh cho nha hoàn bưng cho hắn chung trà.

Từ từ nhắp nháp trà thơm, Dương Thu Trì lúc này mới từ từ bớt giận.

Đến lúc này, mụ Trương giữ cửa tiến vào thưa: “Lão gia, cử nhân quản gia của Lý Thừa Minh Lý đại viên ngoại trong huyện đến bái phỏng, đang chờ ở hoa phòng trong nha môn.

Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái, hôm qua hắn cho đánh người gác cổng Vương Kha của Lý Thừa Minh này một trận, y đã từng phái quản gia tới, thái độ lúc đó không tệ, còn tuyên bố sẽ đuổi việc Vương Kha, hiện giờ lại phái quản gia tới làm gì?

Dương Thu Trì mang theo cân ban và hộ vệ đến hoa phòng, quản gia đó chính là vị Tiêu quản gia hôm qua đã đến. Tiêu quản gia nhìn thấy Dương Thu Trì, liền móc trong người ra một thiếp mời màu đỏ, quỳ xuống thưa: “Đại lão gia, lão gia chúng tôi thập phần ngưỡng mộ đại lão gia, đêm nay đặc ý chuẩn bị mâm rượu nhạt, hân hạnh thỉnh đại lão gia đến dự.”

“Ah, lão gia các ngươi quả thật là khách khí.” Dương Thu Trì tiếp lấy thiệp mời, cười ha ha đáp.

Tiêu quản gia lại nói: “Lão gia của chúng tôi với Tiền bố chánh sứ đại nhân của Hồ quảng là cố giao, hôm qua vừa nhận được thư của bố chánh sứ đại nhân, nói tri huyện đại lão gia ngài là hảo hữu của bố chánh sứ đại nhân, bảo lão gia của chúng tôi phải tận tình địa chủ, do đó lão nhân gia chúng tôi đặc ý bày gia yến này, đặc biệt thỉnh đại lão gia và phu nhân cùng đến dự yến, để sau này hai nhà có thể lai vãng cho gần nhau thêm.”

A? Thì ra là Tiền bố chánh sứ đã đi trước một bước, hèn gì hôm qua Lý Thừa Minh có thái độ tốt như vậy, thì ra là y biết được hậu đài của y là người một nhà. chỉ có điều không ngờ cháu rễ giữ cửa của ý vừa khéo đụng tới chiêu ra uy của hắn, đương nhiên y phải đành gạc lệ chém cổ ngựa để làm vui lòng hắn thôi! Ha ha, Lý Thừa Minh này quả thật là biết làm người!

Mang phu nhân theo dự yến? Phu nhân ngoại giao hay sao? Xem ra Lý viên ngoại này chẳng những chiêu đãi hắn không thôi, nhất định là Tiền bố chánh sứ thấu lộ tin tức là hắn có lai lịch cực lớn gì đó, cho nên mới thực hiện cái gọi là phu nhân ngoại giao, để gắn kết mối quan hệ của hai nhà.

Dương Thu Trì sờ cằm, lòng nghĩ ngoại giao phu nhân thì ngoại giao phu nhân, nhưng mà đệ nhất phu nhân Tiểu Tuyết không có mặt ở đây, mà là ở Vũ Xương tận hiếu thế cho hắn rồi, hiện giờ chỉ còn biết mang tiểu thiếp đi mà thôi.

Dương Thu Trì gật đầu đáp ứng: “quay về bẩm báo lão gia các ngươi, nói rằng bổn quan sẽ mang theo nương tử đêm nay đến tôn phủ bái phỏng.”

Tiễn Tiêu quản gia đi, Dương Thu Trì trở về phòng khách nội nha, Tần Chỉ Tuệ và các nàng đều ở đó, Dương Thu Trì đem chuyện này nói ra, sau đó cười bảo: “Hai vị nương tử, đại phu nhân của hai nàng không có ở đây, bổn quan đêm nay sẽ mang hai nàng đi phó yến vậy.” Bạch Tố Mai còn chưa quá môn, hơn nữa trên người có tang, cho nên chuyến này được miễn.

Tống Vân Nhi trong lòng thật chẳng ra làm sao, nàng ta rất muốn thành một người trong số họ, nhưng phụ thân của nàng là ngũ phẩm đồng tri, nàng là thân thiên kiêu tiểu thư mà gả cho Dương Thu Trì làm tiểu thiếp, độ khó khan rất cao, hơn nữa Dương Thu Trì căn bản không đề cập đến chuyện này, nàng là một cô gái làm sao nói thành lời được. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy tức, dập mạnh chân chuyển thân về phòng.

Dương Thu Trì biết Tống Vân Nhi đang nghĩ gì, nhưng làm sao hắn có thể làm gì được? Vốn ra còn có thể dễ nói, chỉ cần cha của nàng là Tống đồng tri gật đầu, nguyện ý để Tống Vân Nhi làm tiểu thiếp của hắn, cưới Tống Vân Nhi về là xong. Nhưng tình huống hiện tại đã bất đồng, sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng bị hắn hồ đồ đoạt mất trinh tiết, tình huống hiện tại chẳng còn đơn giản như vậy nữa, cần phải suy xét đến rất nhiều vấn đề.

Liễu Nhược Băng suốt ngày ở hậu hoa viên không hề bước chân ra. Nàng sinh tính đạm bạc, không thích náo nhiệt, không có chuyện gì sẽ không rời khỏi hậu hoa viên.

Tần Chỉ Tuệ và các nàng đối với quan hệ của Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì đều đã sớm biết, và cũng biết chuyện này có điều khó khăn, hiện giờ không biết nói với Tống Vân Nhi như thế nào, chỉ có thể chờ từ từ phát triển.

Tần Chỉ Tuệ xuất thân là nha hoàn, khi ở nhà Hạ lão gia tử làm nha hoàn đã chứng kiến rất nhiều trường cảnh về loại ngoại giao phu nhân này, không ngờ có một ngày bản thân nàng lại trở thành nhân vật chính, vừa cao hứng vừa khẩn trương, nói: “Phu quân, Chỉ Tuệ cái gì cũng không biết, chỉ sợ sẽ nói lời làm chàng mất mặt a.”

‘Cái gì mà không biết nói chuyện? Nàng như vậy không phải nói quá hay rồi sao?” Dương Thu Trì cười bảo, “Hơn nữa, phu quân của nàng là tri huyện đại lão gia, lại là cẩm y…., cái này…., dù sao thì chỉ có bọn họ cố lấy lòng các nàng, các nàng không cần phải cố gắng nói cái gì hết, ha ha.”

Tống Tình kéo tay Tần Chỉ Tuệ, nói: “Tỷ tỷ đừng lo, hai chúng ta nếu sợ nói sai nói bậy, thì chỉ cần dỏng tai lên nghe là được rồi.”

Tần Chỉ Tuệ cảm thấy chủ ý này hay, vui vẻ gật đầu, lòng đã có chút yên tâm.

Đêm đó, Nam Cung Hùng mang theo các hộ vệ đến nhà Lý Thừa Minh trước kiểm tra an toàn, bố trí cảnh giới, sau đó mới bẩm báo Dương Thu Trì có thể xuất phát.

Dương Thu Trì và hai người thiếp ngồi kiệu mang theo thiếp thân tiểu nha hoàn là Nguyệt Thiền và Hồng Lăng, cùng cân ban Thường Phúc dưới sự hộ vệ của Nam Cung Hùng, Hạ Bình và các bộ hạ hùng dũng đi dự yến.

Lý Thừa Minh Lý viên ngoại chỉ là một tài chủ của tiểu huyện thành, tuy không thể nào sánh được với Mễ viên ngoại, thậm chí không bằng Hác viên ngoại, nhưng ở Trấn Viễn châu này là nhà giàu có danh, lại xuất thân cử nhân, cho nên vừa có công danh vừa có tài thế.

Trạch viện của Lý viên ngoại nếu luận về quy mô hay hào hoa, đừn nói gì đến huyện Thanh Khê nhỏ nhoi này, cho dù cả Trấn Viên châu cũng không có mấy nhà bằng được. Dương Thu Trì cùng mọi người đến Lý phủ, thấy trong phủ trương đèn kết hoa giống như là đón mừng năm mới vậy. Lý viên ngoại đã được thông báo từ trước, mang theo con trai trưởng Lý ánh, con trai thứ Lý Kiệt, vợ tiểu thiếp và con gái đứng cả đám trước của đại môn tự thân nghênh tiếp.

Dương Thu Trì xuống kiệu, cân ban trưởng tùy Thường Phúc giới thiệu lão giả đứng ở giữa chính là Lý viên ngoại Lý Thừa Minh, Dương Thu Trì nhìn kỹ một chút, thấy con người này cũng có chút ấn tượng.

Vị Lý viên ngoại này khoảng 50 tuổi, nửa đầu đã hói bóng, thân hình mập đến khoảng hai trăm cân, vác cái bụng to như cái trống cười ha ha bước tới chấp tay nói: “Đa tạ Dương đại nhân quang lâm hàn xá! Lý mỗ mang theo khuyển tử tự thân nghênh tiếp.”

Con của Lý viên ngoại là Lý Ánh và Lý Kiệt lại có vóc dáng của nhân tài, người khoảng hai ba chục tuổi, lấy lễ của vãn bối bước tới quỳ dập đầu lạy. Những con gái của lão cũng đua nhau quỳ xuống dập đầu theo, còn vợ và tiểu thiếp thì hành lễ nói lời vạn phúc. Dương Thu Trì vội vã bước tới đỡ Lý Ánh, Lý Kiệt và mời mọi người đứng lên.

Đến lúc này, Hồng Lăng đỡ Tống Tình xuống kiệu. Lý Ánh, Lý Kiệt thấy Hồng Lăng vũ mị kiều diễm như vậy, tức thời hai mắt sáng quắc, cả người đờ ra.