Chương 145: Vạch Màn Bí Mật

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì nói: “Ta nghe nguyên phối Phạm thị của Lỗ Học nho nói phương thuốc dùng mật ong ngâm hoa trúc đào để trị bệnh lỡ miệng là do Triệu bán tiên cấp cho. Ta còn nghe Mễ lý chánh nói tiểu thiếp Trầm thị có dẫn Lỗ học nho đi tìm Triệu Bán tiên để xem mệnh, còn Triệu Bán tiên lại đoán rất đúng, đúng ở chỗ năm nay Lỗ học nho sẽ gặp kiếp nạn, ngay cả Tiệu Bán tiên hắn cũng không thể giải được. Ngoài ra Triệu Bán tiên còn đem chuyện này rêu rao khắp nơi, dường như sợ người ta không biết là không được vậy. Ta liền hoài nghi trong chuyện này nhất định có mắc mứu gì đây.”

“Trầm thị chẳng có cảm tình gì với Lỗ học nho, lão chết rồi ả chỉ khóc dối. Ả mới ba chục tuổi đầu, Lỗ học nho lại không tiền không địa vị, đương nhiên ả chẳng cam tâm. Đến lúc đến chỗ Triệu Bán tiên coi bệnh ta mới biết ả Trầm thị này ba lần năm lượt đưa Lỗ Học Nho đi đến nhà hắn xem và trị bệnh mà vẫn không bớt, tuy vậy cứ đến xem hoài, trong chuyện này tất có trò gì đây.”

“Lúc coi bói, ta nhận ra ánh mắt của Triệu Bán tiên nhìn Trầm thị rất ái muội, còn Trầm thị thì đẩy đẩy đưa đưa, không hề cự tuyệt cũng chẳng tiếp nhận, dường như là đang bỡn cợt với y, rõ ràng là trong lúc lòng trống vắng đi tìm thú vui trong chốc lát.”

“Còn Triệu Bán tiên thì dường như cho rằng Trầm thị thật tâm để ý đến hắn. Hắn cũng biết Trầm thị không an tâm thủ tiết với Lỗ Học nho, nhưng không tự nguyện nhận tiếng cười chê là phụ rẫy Lỗ học nho lúc khốn cùng, đành sống dở chết dở như vậy. Và thế là, Triệu Bán tiên quyết định dùng việc giết chết Lỗ Học nho để làm vừa lòng Trầm thị. Có như vậy, một mặt vừa làm cho Trầm thị vui lòng vì thoát cục nợ, mặt khác lại chứng minh bản thân xem bói rất chuẩn xác. Đây là thế một viên đá ném hai chim.”

“Thế là ta đoán Triệu Bán tiên sau khi biết Lỗ học nho chết rồi, nhất định ngay trong đêm sẽ đi tìm Trầm thị để lấy công cầu lợi, dù tay của y đã bị thương, nhưng y vẫn nhất định nhân cơ hội lửa còn nóng đem nung sắt để tiếp cận Trầm thị. Do đó, chúng ta ôm cây đợi thỏ, nhất định sẽ có thu hoạch. Không ngờ ta đoán đúng, nếu không thì chúng ta mất công phí sức suốt cả đêm rồi.”

Hồ Giang và mọi người đến lúc này mới rõ tên Triệu Bán tiên này đã để lộ nhiều chỗ hở đến như vậy mà họ chẳng phát hiện được gì, trong lòng không khỏi kính nễ và bộ phục Dương Thu Trì hơn.

Tống Vân Nhi nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Ca, tên Triệu Bán tiên này tự xưng là dùng pháp thuật giết chết Lỗ học nho, hắn làm sao mà giết được vậy?”

Dương Thu Trì nghe thế, sắc mặt hơi biến, bất an nói: “Cái đó ta cũng không biết – đúng a, tên Triệu Bán Tiên này có phép thuật, có thể dùng để giết Lỗ Học nho, y có khi nào dùng phép thuật chạy trốn không?”

Hồ Giang cả kinh, vội hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Tống Vân Nhi đáp: “Dùng máu chó mực thì y sẽ không còn ẩn hình được đâu.”

Cô nhóc này quả là biết nhiều! Nàng còn nói tiếp: “Chúng ta hiện giờ đi tìm người trong thôn mua con chó về cắt cổ lấy máu tưới lên người y, chỉ có điều chó vừa thấy người đã sủa loạn, thật phiền!”

Mễ lý chánh khóac tay liên hồi: “Như vậy không được, người trong thôn coi chó là bạn coi nhà canh vườn, chưa bao giờ giết chó ăn thịt cả, sẽ không ai đồng ý bán chó cho chúng ta giết đâu.”

Tống Vân Nhi gãy gãy đầu, không biết phải làm sao cả.

Dương Thu Trì trầm ngâm nói: “Ta nghe nói người bị xuyên xương tì bà (xương quai xanh) rồi, thì cho dù có pháp thuật lợi hại đến đâu cũng không sử dụng được. Hay là chúng ta lấy đao xuyên hai lổ trên xương tì bà của hắn, chia ra dùng xích sắt xỏ qua cột lại.

Hồ Giang gật đầu tán đồng, lớn tiếng ra lệnh: “Xỏ xương tỳ bà rồi trói hắn lại cho ta!”

Mấy bộ khoái dạ vang đáp ứng, rút đao ra định động thủ.

Triệu bán tiên vốn đang đau đến chết lên chết xuống, vừa nghe Hồ Giang nói thế liền sợ đến hồn bay ra khỏi chín tầng trời, vội vã kêu gào liên tục: “Đại gia tha mạng, tôi không biết pháp thuật, là tôi gạt người ta thôi, cầu xin ngài đừng xuyên xương tỳ bà của tôi.”

Mặt Dương Thu Trì bạnh ra: “Ngươi nói dối! Rất nhiều người thấy ngươi biết pháp thuật, hơn nữa lại còn rất cao minh, cái gì là kiếm chém quỷe, cái gì là dầu nấu quỷ, lợi hại quá đi chứ,” hắn quay sang hỏi Mễ lý chánh đang đứng sau lưng, Lý chánh đại nhân, ta nói có đúng không?”

Lý chánh theo bản năng gật đầu, nhưng rồi nhìn lại cánh tay của Triệu Bán tiên bị dầu sôi làm bỏng, lại bẻn lẻn lắc đầu. Lão không biết rốt cuộc pháp thuật của Triệu Bán Tiên có phải là cao minh hay không.

Hai cánh tay của Triệu bán tiên hiện giờ đau khiến mồ hôi lạnh, giờ không thể để xương tỳ bà bị xuyên thủng nữa, vôi vã kêu gào: “Đại nhân tha mạng a! Tôi chỉ làm trò gạt người thôi, không phải là pháp thuật gì cả!”

Nghe đến đây, Mễ lý chánh và những người khác đều cả kinh, duy chỉ có Dương Thu Trì không hề cảm thấy bất ngờ, cười cười hỏi: “Bán tiên bất tất khiêm nhường nữa, rất nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, sao có thể gạt người ta được? Cha ta cứ xuyên xương tỳ bà đi cho an tâm.”

Triệu Bán tiên bị dây thừng trói không thể nào chống trả được, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào mà vụt một cái ngồi ngay được dậy, kêu to: “Đại nhân, đại nhân, xin tha cho tôi. Tôi thiệt là gạt người đó mà.”

Mễ lý chánh kỳ quái hỏi: “Ngươi khăng khăng nói là gạt người, vậy hãy nói rõ coi gạt làm sao?”

Triệu Bán tiên lúc này nào dám ẩn man, đáp: “Cái gọi là dầu nấu quỷ chỉ là trò lừa, là tôi để cho Tôn lão mụ tử bỏ vào trong nồi một lớp dấm, trên lớp dấm đó mới đổ một lớp dầu. Sau khi đốt lửa, dấm ở phía dưới sôi lên rất mau, nhìn vào rất giống như dầu đã sôi, kỳ thật chỉ mới hơi âm ấm, ai cũng có thể thò tay vào.” Nói đến đây mặt mày y đỏ au, cũng không biết là vì đau hay là vì thẹn.

Mễ lý chánh đột nhiên hiểu ra, phẫn nộ nhìn Triệu Bán tiên, cảm thấy mình già như vậy mà vẫn bị lừa, thật là căm phẫn quá đi đó mà. Nhưng ngay lập tức, y hiếu kỳ hỏi: “Không đúng a, ta trước đây thấy người bỏ cục xương có quỷ hồn vào trong nồi dầu nấu, con tiểu quỷ đó còn kêu thảm lăn lộn lung tung, cái đó là vì sao?”

“Cái đó, cái đó là tôi đổ vào trong tủy của khúc xương một chút thủy ngân, chờ khi dầu sôi thật sự, bỏ cục xương này vào sẽ phát ra tiếng chít chít giống như quỷ đang kêu gào giãy giụa vậy.”

“Giỏi cho thằng chột nhà ngươi, dám lừa ta đó hả!” Mễ lý chánh tức khí không chịu được, tát một cái thật mạnh, khóe miệng Triệu bán tiên lập tức lưu huyết nhưng không dám rên rĩ tiếng nào.

Hồ Giang nghe mà cảm thấy rất tức cười, nhưng cũng rất kỳ quái, hỏi: “Sao lần này ngươi lại bị dấm sôi làm nấu chính vậy?”

Triệu Bán tiên ráng nhịn cơn đau, đáp: “Tôi, tôi cũng không biết tại làm sao nữa. Khi các đại gia đi rồi tôi có hỏi Tôn lão mụ tử, bà ta cũng không biết.”

Tống Vân Nhi cười hi hi nói: “Chuyện này ta biết rõ nhất!” Nói rồi quay sang liếc Dương Thu Trì cười, xong quay lại nhìn Triệu Bán tiên hỏi: “Ngươi không biết à? Đó là vì đấy là một nồi dầu chân chính, hi hi, đó chính là ca ca của ta bảo ta đi đánh tráo nồi dầu của ngươi.”

Mễ lý chánh kỳ quái hỏi: “Đổi? Đổi làm sao?”

“Ta chạy vào trong giúp đỡ nhưng Tôn lão mụ tử không cho, nhưng ta vẫn thừa lúc bà ta ra ngoài sắp xếp, đem nồi dầu đó đổ đi, sau đó lấy dầu trong bếp đổ trả lại. hi hi…”

Triệu Bán tiên lúc này mới biết cả hai bàn tay của mình đều bị hủy về tay con tiểu nha đầu này! Mễ lý chánh lúc này mới biết nguyên nhân vì sao pháp thuật của Triệu bán tiên không linh, thì ra là dấm và dầu trong nồi bị cô nhóc này lén đổi thành dầu tinh (*)!

Hồ Giang càng kỳ quái, hỏi Dương Thu Trì: “Dương công tử, công tử sao lại biết hắn đang làm trò quỷ, và vì sao biết trong dầu có vấn đề?”

Dương Thu Trì đáp: “Ta trước giờ chẳng tin vào trò bói toán, đa phần là lừa người, đương nhiên rất có khả năng là có phép thuật, ví dụ như vị Triệu bán này đây!” Nói xong quay sang nhìn đầu vai của Triệu Bán tiên như đang nghiên cứu xương tỳ bà nên xuyên qua làm sao cho gọn, khiến cho Triệu Bán tiên sợ rúm ró người.

Dương Thu Trì nói tiếp: “Ta nghe Mễ lý chánh nói đã từng nhiều lần tận mắt chứng kiến Triệu Bán tiên thi pháp nấu dầu giết quỷ, ta liền phán đoán Triệu Bán tiên này đang làm trò. Nhưng mà phương pháp làm trò này có rất nhiều, ta cũng không biết Triệu bán tiên dùng loại nào. Nhưng vạn biến bất ly kỳ tông, du cho thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, đa phần là dùng dầu làm trò, do đó ta bảo Vân Nhi tìm cơ hội đánh tráo nồi dầu đó đi.”

Dương Thu Trì nhìn Triệu Bán Tiên cười cười, tiếp, “Ta cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của vị bán tiên này, dây dưa thời gian với y chính là chờ cho nồi dầu sôi lên chân chánh, dù sao thì vị Triệu Bán tiên này cũng có pháp thuật, nếu như có thể đưa tay vào trong đó, thì dù dầu có sôi hay không sôi cũng chẳng có gì khác biệt đâu đó hả?”

Mọi người đều bật cười lớn, Tống Vân Nhi hì hì nói: “Không ngờ vị Triệu bán tiên này hiệu xưng là bán tiên mà chẳng có chút tiên thuật nào, bản thân lại bị dầu biến thành chân heo luột!” Mọi người lại tiếp tục cười.

Mễ lý chánh lại hỏi Triệu bán tiên: “Vậy cái đào mộc kiếm chém tiểu quỷ, tiểu quỷ máu chảy đầy mình hiện lên trên giấy đó lừa gạt thế nào?”

Triệu bán tiên vừa thẹn vừa đau, cố gắng cất giọng trầm thấp: “Trước hết tôi dùng bút chấm nước muối vẻ hình quỷ lên trên giấy, sau đó phơi khô, hình quỷ này biến mất. Chén thánh thủy trên pháp đoàn chính là nước nghệ do tôi chuẩn bị từ trước. Nước nghệ phun lên tấm giấy đó, nước muối sẽ biến thành màu đỏ, do đó sẽ hiện lên hình quỷ máu me chảy khắp người.” Dương Thu Trì nghe thế thở dài, về mặt nào đó tên Triệu Bán tiên này còn biết chút xíu về phản ứng hóa học nữa!

Chú thích:

(*) Thật ra có rất nhiều trò ảo thuật liên quan đến giấm, ví dụ như biến trứng gà thành hình vuông (ngâm trứng gà vào giấm 7 ngày, nhét nó vào 1 cái hộp hình vuông, bỏ vào nước lạnh trứng sẽ cứng lại). Trò thò tay vào dầu sôi có cách làm dễ hơn là bỏ vào đáy nồi một lớp hàn the, chỉ hơi nóng là hàn the sẽ cuồn cuộn lên y như dầu sôi vậy.