Chương 521: Manh Mối Chợt Hiện

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đội nhân mã đó đến rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt.

Bạch lý chánh cùng mọi thôn dân thấy khí thế của Dương Thu Trì như vậy, biết là quan lớn, tuy không biết quan lớn đến cỡ nào, nhưng xem ra không nhỏ, liền quỳ xuống lạy hết, an an tĩnh tinh không có người nào dám nói gì.

Dương Thu Trì buông mình xuống ngựa, bước đến trước mặt Dương Đạp Sơn, nhìn con trai đã cao lớn gần bằng mình. Lâu quá không gặp, thấy con trai đã khỏe khoắn chính chắn hơn xưa nhiều, Dương Thu Trì vỗ vai con bảo: “Sơn nhi, cha đến rước con về kinh thành.”

“Về kinh thành? Vì sao? Thời gian hai năm còn chưa đến mà?”

Dương Thu Trì nhìn thôn dân và bộ khoái xung quanh, định nói lại thôi.

Hồng Lăng ở bên cạnh nói: “Sơn nhi, mẹ con, thái phu nhân, phu nhân đều rất nhớ con, do đó đặc biệt nhờ cha con đến tiếp con trở về kinh thành gặp họ.”

Dương Đạp Sơn từ thần tình của Dương Thu Trì đoán ra ắt là có chuyện gì đó nhưng hiện giờ không tiện nói, nên hắn cũng không hỏi dồn, chuyển thân kéo Thành Tử Cầm lại trước mặt cha, giới thiệu: “Cha, đây là tổng bộ đầu của con, tên là Thành Tử Cầm.” Rồi quay sang Thành Tử Cầm: “Tử Cầm, đây là cha ta, là cẩm y vệ chỉ huy sứ, bên cạnh là dì sáu của ta.”

Thành Tử Cầm kinh hãi đến ngẩn ra. Nàng vạn lần không thể ngờ là vị Dương phó bộ đầu khờ khờ này lại có cha là cẩm y vệ chỉ huy sứ phá án như thần, là Trấn quốc công Dương Thu Trì hách hách hữu danh. Nàng không khỏi đứng ngẩn một hồi, rồi không biết vì sao mà đỏ mặt quỳ một chân ôm quyền thưa: “Tử Cầm tham kiến bá phụ, dì sáu.”

Hồng Lăng vội bước tới đỡ nàng dậy.

Dương Thu Trì cười ha ha nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thành Tử Cầm, gật gật đầu nói nhỏ với Dương Đạp Sơn: “Dì năm của con về kinh thành nói với ta rồi. Ừ, không tệ đâu nghe!”

Thành Tử Cầm lập tức mẫn cảm đoán được hàm ý trong lời nói của Dương Thu Trì, tức thời đỏ mặt tới tận mang tai, cúi đầu lui đứng qua một bên.

Dương Đạp Sơn hỏi: “Cha, mọi người sao biết con ở chỗ này?”

“Chúng ta đến Khánh Dương phủ, Hàn tri phủ cho chúng ta biết các con tới Bạch gia thôn rồi, chúng ta vội đến đây, Hàn tri phủ định theo, ta không cho. Vừa rồi ta dường như thấy các thôn dân này định làm khó con, có chuyện gì vậy?”

Dương Đạp Sơn đem án này giản đơn thuật lại cho Dương Thu Trì nghe.

Dương Thu Trì minh bạch, quay lại nhìn. Nam Cung Hùng lập tức hiểu ý, đến nói với Bạch lý chánh và các thôn dân: “Án này hiện do cẩm y vệ phụ trách trinh phá. Cẩm y vệ hiện cần tra án, các ngươi ở đây xem náo nhiệt hay lùi xuống dưới núi kia?”

Thôn dân nghe nói là cẩm y vệ đều rùn mình, vội vã co giò bỏ chạy, chẳng mấy chốc chẳng còn ai, chỉ lưu lại mình Bạch lý chánh quỳ ở đó.

Nam Cung Hùng cười lạnh bảo: “Xem ra ngươi định nhúng tay vào chuyện của cẩm y vệ chúng ta? Không biết hậu đài của ngươi là ai mà cản rỡ làm vậy?”

Bạch lý chánh sợ đến nổi mặt cắt không còn giọt máu, dập đầu thưa: “Không… không dám, tiểu nhân… tiêu nhân chỉ muốn hỏi thử… vừa rồi… Dương bộ đầu nói… nói muốn mổ bụng vợ tôi kiểm tra… tiểu nhân định hỏi…”

“Hỏi cái gì? Hỏi cẩm y vệ chúng ta tra án làm sao hả, phải không?” Nam Cung Hùng chuyển thân ngoắc người của mình: ‘Các huynh đệ, mang vị lão ca hiếu kỳ này qua một bên, cho y biết cẩm y vệ chúng ta tra án thế nào!”

Vài đại hán vạm vỡ hò hét bước tới.

Bạch lý chánh đương nhiên biết cẩm y vệ lợi hại, cho dù là giết chết y tại đương trường, tùy tiện tìm tội danh gì đó gán ghép lên đầu y thì không ai dám nói hai lời. Y tức thời sợ hồn phi phách tán, dập đầu lia lịa: “Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Cầu đại gia tha mạng…!”

Nam Cung Hùng bây giờ mới phất tay, nói: ‘Vậy được, ngươi xuống núi kia, bảo các thôn dân chờ. Cẩm y vệ chúng ta tra án xong, các ngươi lên hạ táng tiếp, nghe rõ chưa?”

“Nghe…. nghe rõ rồi a…” Bạch lý chánh dập đầu mấy cái nữa, bò dậy chạy như bay xuống núi.

Nam Cung Hùng liền hạ lệnh cho quân sĩ xuống núi hết, phong tỏa các yếu đạo lên núi, hiện trường chỉ còn Dương Thu Trì, Dương Đạp Sơn, Hồng Lăng, Nam Cung Hùng và vài hộ vệ cận thân. Các bộ khoái cũng được Thành Tử Cầm dẫn xuống núi hết.

Dương Thu Trì vừa ý gật đầu, nói với Dương Đạp Sơn: “Được rồi, Sơn nhi, con có thể tiến hành giải phẩu thi thể rồi, mưa hơi lớn, con làm nhanh chút đi.”

Mấy cẩm y vệ bước lên mở nắp quan tài, khiên thi thể ra đặt xuống đất.

Dương Đạp Sơn lấy dao giải phẩu ra, trước hết rạch một đao ngay lổ châm ở huyệt kiên tỉnh của thi thế. Theo tập quán ngay từ lúc nhỏ khi theo Dương Thu Trì học pháp y, hắn vừa giải phẩu vừa báo cáo tình huống phát hiện với Dương Thu Trì: “Cha, chung quanh lổ châm co xuất huyết dưới da, có phản ứng sinh hoạt, thuộc về vết thương tạo ra lúc còn sống.”

Tiếp theo đó, hắn dùng đao thủ tuật rạch hình chử T ở ngực bụng, mở khoang ngực bụng ra kiểm tra, hồi báo: “Ở trong khung ngực bộ vị huyệt Kiên tỉnh phát hiện lổ châm. Vị trí phổi tương ứng cũng phát hiện dấu vết, chứng tỏ khi châm cứu đã đâm xuyên qua ngực, thủng phổi, dẫn tới phổi không ép hơi được.”

Dương Thu Trì gật đầu hỏi: “Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Hài nhi cho rằng là châm cứu không đúng cách đã gây thủng ngực thủng phổi, do lổ đâm nhỏ, khí thể có tiến mà không ra, hình thành trương lồng ngực, khiến cho hai phổi nhanh chóng bị ép lại, cuối cùng tạo thành suy hô hấp cấp tính mà tử vong.”

Dương Thu Trì gật đầu vừa ý: ‘Rất tốt, vậy tiếp theo nên làm thế nào?”

“Tra rõ người châm cứu gây thủng phổi là ai, có phải là có lòng mưu sát hay không.”

“Vậy con tiếp tục tra đi, vi phụ sẽ theo con. Chờ con tra án này xong, chúng ta sẽ nói rõ chuyện của chúng ta.”

“Dạ, phụ thân!”

Nam Cung Hùng lần này đã phái cẩm y vệ thân tính vào trong thôn đem đến nhiều gổ củi, thấy Dương Đạp Sơn giải phẩu xong liên hạ lệnh nổi lửa thiêu thi thể, thiêu xong mới lấy tro xương nhập quan bảo Bạch lý chánh cho hạ táng.

Dương Thu Trì đương nhiên không chờ ở đây để xem thiêu thi thể, mọi chuyện này đều do Nam Cung Hùng an bài.

Dương Thu Trì, Dương Đạp Sơn mang cẩm y vệ xuống núi cùng Thành Tử Cầm và bộ khoái hội hợp, xong nói với Bạch lý chánh muốn tiếp tục vào thôn tra án, Bạch lý chánh đương nhiên không dám nói gì, vội đi trước dẫn đường.

Trước khi xảy ra việc này, Bạch lý chánh đã phái người đi báo cáo tình hình với tộc trưởng. Bạch gia tổng trưởng cả đời chưa gặp quan viên nào to hơn huyện lệnh, giờ nghe có một vị siêu phẩm Trấn quốc công muốn vào thôn tra án, vội vàng cho người an bài mọi thứ, bản thân thi dẫn người ra cửa thôn hồi hộp nghênh tiếp.

Sau khi gặp mặt, lại dập đầu lạy rồi hàn huyên, Dương Thu Trì đương nhiên không có lòng nào nghe tộc trưởng rề rà câu chuyện, chờ vào thôn xong là đến diêu động của Bạch lý chánh điều tra. Người trong thôn nói có quan triều đình đến tra án, đều chạy xem náo nhiệt.

Dương Đạp Sơn nói cần gặp Phượng nhi, tộc trưởng vội cho người gọi.

Cô bé đó dù sao vẫn còn nhỏ, thấy nhiều người như vậy cũng hơi e dè, nhưng do nhiều lần nói chuyện với Dương Đạp Sơn nền thấy hắn là chào: “Thúc thúc!”

Hồng Lang thấy cô bé khả ái, liền ẵm lên, cho trái cây ăn.

Phượng nhi tuy là con nhà nông thôn, chưa trải qua cảnh đời gì lớn, nhưng thấy Hồng Lăng thập phần mỹ lệ, không như mẫu thân của mình suốt ngày la mắng, nên không sợ sệch gì.

Dương Đạp Sơn ngồi cạnh Hồng Lang, lấy cái nút màu hồng phát hiện trong phòng Khúc Mân đưa ra hỏi Phượng nhi: “Phượng nhi, cháu nhìn thấy cái nút này chưa?”

Phượng nhi thấy cái nút đó, sắc mặt biến ngay, tuột từ trên người Hồng Lăng xuống, không nói, cũng ngừng ăn.

Hồng Lăng mỉm cười, lấy viên kẹo đường ra cho: “Phượng nhi, kẹo này ngon lắm, ăn đi.”

Phượng nhi cũng không tiếp lấy, mà nhìn ra ngoài cửa, nước mắt chực ứa ra.

Dương Đạp Sơn thuận theo ánh mắt của Phượng nhi nhìn ra ngoài, thấy trong đám người náo nhiệt có một hình dáng quen thuộc, chính là nữ tử dữ dằn Khương Thiên Linh!

Dương Đạp Sơn nhìn ánh mắt sợ sệch của Phượng nhi, linh quang liền lóe lên, hiểu rõ chuyện, bước đến trước mặt Khương Thiên Linh đưa cái nút trong tay ra, mỉm cười hỏi: ‘Cô nhân thức cái nút này không?”

Khương Thiên Linh tuy nói là đứng ở cửa xem náo nhiệt, nhưng dù sao cũng khá xa, không biết trong nhà vừa rồi có chuyện gì, giờ đột nhiên thấy cái nút, tức thời tái mặt, “Ngươi… ngươi nói cái gì thế! Cái gì mà nút a. Cái này… cái này không phải của ta, ta…. ta không nhận thức.”

Dương Đạp Sơn dựa lời xem mặt, lòng đã có thêm tự tin: “Thỉnh cô theo chúng ta một vòng!”

Khương Thiên Linh nghe thế chuyển thân định chuồn, nhưng vừa chui ra thì phát hiện xung quanh đã có mấy bộ khoái đang chờ sẵn.

“Các ngươi ngăn ta làm cái gì?” Ả lớn tiếng quát lên.

Dương Đạp Sơn bảo: “Mang ả vào cho ta!” Nói xong đi vào diêu động. Khương Thiên Linh bị hai bộ khoái kéo vào theo.

Khương Thiên Linh thấy Dương Thu Trì ngồi ở giữa, mặt nghiêm túc và lạnh lùng nhìn ả, xung quanh là quan binh cẩm y vệ mặc áo phi ngư, ngay cả tộc trưởng bình thường uy phong bát diện nhắc cái ghế ngồi trong góc, Khương Thiên Linh liền mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống.

Dương Đạp Sơn lạnh lùng hỏi: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, cái nút này là của ai?”

“Tôi…. tôi không biết….” Khương Thiên Linh ấp úng.

“Hừ! Ta vừa rồi chỉ hỏi ngươi có nhận ra cái nút này không, người trả lời là ‘không phải của ngươi’, ta dường như đâu có hỏi có phải của ngươi không, đúng không nào?”

Khương Thiên Linh run rẫy hơn nữa, không nói gì.

Dương Đạp Sơn đến cạnh Thành Tử Cầm, hạ giọng nói với nàng mấy câu. Thành Thử Cầm gật gật đầu, chuyển thân rời khỏi diêu động.

Dương Đạp Sơn bước tới trước Phượng nhi, dịu giọng bảo: “Phượng nhi không cần sợ, cháu không muốn nói thúc thúc không hỏi cháu nữa.”

Phượng nhi nghe Dương Đạp Sơn nói thế, liền lén khiếp đảm nhìn Khương Thiên Linh rồi vội thu về.

Dương Đạp Sơn lấy cái yếm chưa thêu xong của Khúc Mân ra, cẩn thận xem xét, thấy trên đó có một đóa hoa hồng, trên là một con bướm, con bướm chưa thêu xong, định hỏi, thì Hồng Lăng nhìn thấy: “Đây là của cô nương nào thêu cho Sơn nhi của chúng ta vậy a? Tay nghề khéo quá!” Rồi giành lấy từ tay Dương Đạp Sơn, hứng thú lật tới lật lui xem, sau đó tự lẩm bẩm: “Đây là của ai cho con vậy? Người ta nói tâm sự của nữ nhân đều hiện lên trên từng nét thêu của những vật liền kề theo người, hi hi, cô nương nhà ai thêu cho con cái này?”

Dương Đạp Sơn cười nói: “Đây không phải là của con, là của mẫu thân Phượng nhi làm cho đệ đệ của cô bé. Con lần đầu tiên nhìn thấy nó không tầm thường, nhưng mỗi lần ra xem thì không nhìn ra được điểm gì cả.”

Hồng Lăng xem kỹ rồi nói: “Thường thì thêu yếm cho hài tử đều là những đồ án may mắn, cái này không phải là cấp cho hài tử, mà là cho người mình yêu đấy.”

“vậy à? Hồng di nói tiếp đi!” Dương Đạp Sơn nghe thế hứng thú ngay.

“Con xem đồ án này, có hoa và bướm, có ý nam hoan nữ ái. Thường thường là thứ nam nữ yêu nhau, nữ tử thường hướng nam nhân biểu đạt sự yêu thương của mình mới thêu như vậy.”

“Hừ! Khúc Mân là một con điếm thúi!” Khương Thiên Linh ở bên cạnh nhịn không được cất giọng âm dương quái khí mắng.

Phượng nhi bước tới, tức giận chỉ vào mũi Khương Thiên Linh: “Không cho phép nói mẹ cháu như vậy, mẹ cháu nói con bướm là Sô di của cháu, còn cái hoa hồng là mẹ.”

“Hừ! Vậy sao? Ta thấy không có đơn giản như vậy đâu!” Khương Thiên Linh lạnh lùng nói.

Lúc này, Thành Tử cầm đã cầm trong tay một cái áo màu hồng tiến vào diêu động. KHương Thiên Linh vừa thấy nó, sắc mặt liền tái hẳn.

Dương Đạp Sơn tiếp lấy y sam nhìn, bước tới trước mặt Khương Thiên Linh, quẳng nó xuống mặt ả: “Đây là y sam do Thành bộ đầu tìm lấy từ trong nhà ngươi ra, của ngươi phải không?”

Thì ra, vừa rồi Dương Đạp Sơn nói nhỏ vài tai Thành Tử Cầm mấy câu là nhờ nàng bí mật tìm kiếm nó ở nhà Khương Thiên Linh.

“Áo là của ta, nhưng đó không cho thấy cái nút là của ta. Ngươi coi áo của ta đâu có mất nút đâu a!” Khương Thiên Linh tự nhiên là mồm mép lanh lẹ, không thừa nhận.

Dương Đạp Sơn cũng không gấp: “Ngươi đừng cho chúng ta là kẻ ngốc, cái áo này có một nút khác nhau về độ cũ mới với các nút khác, là mới được khâu vào.”

“Cái này… cho dù đó là nút trên áo của ta, thì đã sao nào? Ngươi dù sao cũng không thể nói ta giết Khúc Mân chứ a?”

“Hà hà, ta nói ngươi giết nàng ta hồi nào a? Ngươi không đánh mà khai rồi sao?” Dương Đạp Sơn cười lớn.

Khương Thiên Linh lập tức cảm thấy mình nói hớ, vội vã im miệng không nói gì nữa.

Lúc này Phượng nhi đứng dậy, bước đến cạnh Dương Đạp Sơn: “Thúc thúc, cái nút này của Khương di, cháu biết, nhưng cháu không dám nói.”

Dương Đạp Sơn ngồi xuống: “Vì sao?”

Phượng nhi không nhìn Khương Thiên Linh, cúi đầu đáp lời Dương Đạp Sơn: “Nhân vì cha cháu bảo không được phép nói những sự tình liên quan đến dì Khương, nếu không sẽ không cần cháu nữa.” Nói xong nước mắt chảy dài.

Dương Đạp Sơn ôm Phượng nhi vào lòng: “Cháu vừa rồi sao không nói, hiện giờ mới cho thúc thúc biết?”

Phượng nhi ứa lệ nói: “Phượng nhi vốn không dám nói, nhưng vừa rồi Khương di làm cháu rất ghét. Lúc mẹ cháu chưa chết, dì ấy thường cùng ở một chỗ với mẹ cháu thêu thùa. Mẹ cháu đối với dì ấy thật tốt, thường thêu lên áo của dì ấy, sao dì ấy lại nói mẹ cháu như vậy được?”

Dương Đạp Sơn gật gật đầu, “Vậy cháu cho thúc thúc biết, ngày đó… là ngày Sô di của cháu bị chúng ta đưa đi đó, cháu về nhà nhìn thấy Khương di không?”

“Có thấy, cháu đi cắt cỏ trâu trở về, dì ấy gặp cháu, còn cho cháu ăn trái cây nữa. Lúc đó dì ấy muốn đi tìm mẹ cháu, nhờ mẹ thêu dùm lên áo, hai dì cháu về, thấy cha và mẹ đang cãi nhau. Cha xô mẹ té, sau đó bỏ đi. Dì Khương giúp mẹ châm cứu, cháu nhìn chán nên đi chơi một mình.”

Dương Đạp Sơn chuyển thân lạnh lùng nhìn Khương Thiên Linh: “Vừa rồi ta kiểm nghiệm thi thể của Khúc Mân lần nữa, phát hiện nàng ta bị người dùng châm đâm xuyên Kiên tỉnh huyệt, thủng ngực thủng phổi mà chết. Vừa rồi ngươi nghe lời Phượng nhi nói rồi đó, giải thích thế nào?”

Khương Thiên Linh cười lạnh: “Giải thích cái gì? Không sai, là ta, là ta giết Khúc Mân đó, vì ả thật đáng chết! Ả sống cũng bằng thừa, ta giúp ả giải thoát không được sao?”

Phượng nghi nghe thế nổi điên chạy tới cào cấu Khương Thiên Linh. Dương Đạp Sơn không kịp đề phòng nên ngăn không kịp. Phượng nhi nhào tới cạnh Khương Thiên Linh, chụp vào mặt Khương Thiên Linh đang quỳ, bị ả hẩy một cái văng ra xa: “Cút ra!”

Phượng nhi lảo đảo thụt lùi ra ngoài, được Hồng Lăng đỡ lấy, hoảng sợ tái mặt.

Dương Đạp Sơn nhíu mày: “Thật là nữ tử độc ác! Phượng nhi chỉ là một hài tử, ngươi làm vậy với nó làm gì?”

Khương Thiên Linh đáp: “Các ngươi nên nhìn kỹ lại nha đầu này, ả sao lại giống con yêu tinh đó quá vậy?”

Dương Đạp Sơn nghe ra trong lời ả có ý khác, biết là Khương Thiên Linh đề cập tới Sô Điệp, liền nhìn kỹ lại Phượng nhi, phát hiện mắt mi có mấy phần tương tự, nhưng không có thời gian suy nghĩ thêm, hỏi: “Đừng có đánh trống lảng, nói coi ngươi giết Khúc Mân ra sao?”

“Ngươi gấp cái gì? Ta không biết vì sao đám nam nhân các người lại cứ gấp gáp như vậy.”

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ lời này nghe ra sao mà ái muội sao sao ấy.

Khương Thiên Linh khẽ vén tóc trên trán, nhìn ả cũng khá xinh, chỉ có điều nếu so với Sô Điệp thì thiếu đi một chút vũ mị và hấp dẫn, có thể đó chính là nguyên nhân khiến nam nhân dễ động tâm với Sô Điệp hơn là Khương Thiên Linh.

“Đúng như Phượng nhi nói, ta nhất mực gần gũi với Khúc Mân, trước là tốt với nhau thật, sau là vì tướng công của ả cướp vị trí lý chánh của chồng ta, ta không còn tốt thật với ả nữa, chỉ vì ả là vợ của lý chánh, ta muốn gần gũi để tìm cơ hội cấp cho nam nhân ta nắm quyền.”

“Ngươi giết nàng ta là vì cướp chức lý chánh cho tướng công của ngươi à? Nếu vậy người không nên đem oán khí đó rút lên mình nàng ta chứ.”

“Tự nhiên là không, trước ngày các ngươi đưa con yêu tinh đó đi, ta biết Sô Điệp bị đưa đến ám phòng trong từ đường, nói là ngày hôm sau tẩm lồng heo, ta cao hứng lắm, liền đi tìm Khúc Mân, nói cho ả nghe tin tức này.”

“Chờ đã, ngươi không biết Khúc Mân quan hệ rất tốt với Sô Điệp sao?” Dương Đạp Sơn ngắt lời ả.

Khương Thiên Linh hừ lạnh, ngồi luôn xuống đất, có vẻ như quỳ mỏi rồi: “Có phải là tốt thật không? Ngươi làm sao biết Khúc Mân tốt thật với con yêu tinh đó chứ? Có khả năng kẻ chân chính muốn Khúc Mân chết ngoài ta còn có Khúc Mân nữa!”

Dương Đạp Sơn kinh ngạc, chẳng lẽ Sô Điệp nói dối? Có vẻ không giống a!

“Có sự tình người ngoài các người tự nhiên không biết được, thậm chí trong Bạch gia thôn chúng ta cũng chẳng có mấy người biết. Năm xưa Bạch Lạc Phong và Sô Điệp là thanh mai trúc mã, ngụ ở Trương gia thôn cách đây mấy chục dặm. Phụ thân của Bạch Lạc Phong là con rễ nhập chuế (Chú: Nhập chuế là ở rễ, con rễ đổi họ thành họ vợ, sinh con ra lấy họ của vợ. ND), lúc đó nhà của Sô Điệp cũng có của ăn của để, tự nhiên không xem trọng Bạch Lạc Phong, cho nên khi nhà Bạch Lạc Phong đề thân thì Sô gia không đáp ứng. Sau đó Bạch Lạc Phong có cô cô ở thôn này, liền hỏi cưới ta, nhưng lại nhập chuế vào nhà ta. Không ngờ, mấy năm sau, quỷ thần sai khiến Sô Điệp lại lấy đại ca của ta!”

Khương Thiên Linh chợt dừng kể, Hồng Lăng đưa một ly nước cho, Khương Thiên Linh cảm kích nhận uống.

Dương Thu Trì nhất mực ngồi một bên nghe Dương Đạp Sơn tra án, không nhúng tay vào, lúc này thấy Hồng Lăng bận rộn, liền xót lòng bảo: “Lăng nhi, nàng ngồi cho bọn nha đầu rót nước cho ả được rồi. Chúng ta vừa đi gấp, đường xa như vậy đủ cho nàng cực khổ rồi.”

Hồng Lăng mỉm cười ngọt ngào nhìn Dương Thu Trì: “Không ngại đâu, thiếp không mệt.”

Khương Thiên Linh uống cạn ly nước, nói tiếp: “Trước đây ta không biết chuyện của Sô Điệp và con yêu tinh đó, sau vô tình nghe được mới biết chân tướng của ả. Và thế là ta cố ý làm khó ả, hi vọng ả rời khỏi Bạch gia thôn chúng ta. Nhưng thật không ngờ, đại ca của ta không ra gì, đối với yêu tinh đó cực tốt, hai người quan hệ ngày một nồng ấm, vô luận ta nói gì với đại ca, đại ca đều không nghe, thậm chí đối với hai đứa con hoang đó còn tốt hơn. Sau đó, ta cũng phát hiện Bạch Lạc Phong tuy vẫn có ý với Sô Điệp, Sô Điệp lại không muốn có lỗi với đại ca ta, hai người không vượt qua lễ giáo, ta cũng không quá phần, chỉ lo lắng trong lòng. Lúc ấy ta thường đến chỗ Khúc Mân làm thủ công thêu vá, chó đến một ngày ta phát hiện một chuyện khiến mọi thứ đều biến đổi hết…”

“Chuyện gì?” Dương Đạp Sơn hỏi.

“Hừ! Bạch Càn là tên mặt người lòng thú, không ngờ có quan hệ mờ ám với Sô Điệp!”

“A?” Dương Đạp Sơn cả kinh, quay lại nhìn Phượng nhi. Hắn không muốn cô bé này nghe chuyện xấu của cha, vừa định lên tiếng thì Hồng Lăng đã hiểu ý, vội ra lệnh nha hoàn bên người dẫn Phượng nhi đi ra ngoài.

Khương Thiên Linh hứng thú nhìn Dương Đạp Sơn: “Ngươi kinh ngạc lắm phải không?”

“Có một chút, ngươi nói tiếp đi.”

“Đó là chuyện tháng trước, ta đến nhà Khúc Mân, trên đường gặp Bạch Càn cùng mấy người trong thôn đi săn bắn về được mấy con thỏ hoang, ta hỏi xin một con, y không cho. Sau đó ta nói với Khúc Mân, lúc đó ả nói với ta là y cho người khác rồi, ta hỏi là ai, ả không nói. Ta không tiện hỏi nữa, cho rằng là đi nịnh tộc trưởng, sau đó trên đường về nhà, đại ca gọi vào nhà ăn cơm, phát hiện trên bàn có thịt thỏ rừng. Lúc đó ta không nghĩ gì, sau mới thấy kỳ quái, sau nữa vô tình hỏi Sô Điệp, phát hiện ả nói năng hàm hồ, mới biết là không ổn.”

“Vậy ngươi không thể nói là Sô Điệp và Bạch Càn có quan hệ mờ ám a?” Dương Đạp Sơn tìm một cái ghế ngồi, Hồng Lăng trao cho hắn ly nước, xem ra án này có cửa giải quyết rồi.

“Đúng vậy, nhưng đó là chuyện hôm sau, ta đến nhà Khúc Mân vô ý nghe vợ chồng họ đàm thoại, ta mới chứng thật suy đoán của mình.”

“Bọn họ nói cái gì?” Dương Đạp Sơn hỏi.

“Khúc Mân dường như khóc, ta lúc đó đi không được mà ở cũng không xong, sợ người khác thấy ta ở cửa nghe lén, đang lúc chuẩn bị đi, Khúc Mân chợt nói một câu: ‘Nếu chàng không rời bỏ nó, tôi sẽ để chàng không làm được chức lý chánh này nữa!’ Ta nghe thế do có liên quan đến vị trí lý chánh, nên dừng chân không đi nữa, tiếp tục nghe.”

“Sau đó thì sao?”

“Bạch Càn dường như không thèm để ý cho lắm, nói nào là y yêu Sô Điệp thật, không cần chức lý chánh gì hết, tiếp đó hai người cấu xé đánh nhau, ta sợ người khác nghe thấy tìm đến thấy ta thì không tốt, cho nên li khai.”

“Ngươi nói ngắn gọn lại đi.” Dương Đạp Sơn thấy phụ thân nghe có vẻ mệt rồi, ngắt ngang lời vòng vo của Khương Thiên Linh.

“Sau đó ta trực tiếp bàn với Khúc Mân tìm cách đuổi con yêu tinh đó đi, Khúc Mân cũng nói ả sẽ tìm cơ hội. Lúc ấy ta mới biết Khúc Mân là một nữ nhân rất có tâm cơ, ả hận con yêu tinh đó mà vẫn nói nói cười cười hàng ngày, ta thật không bằng.”

“Nói quá trình giết người của ngươi đi, mấy cái này mọi người đại khái đều biết hết rồi.”

“Chính là ngày các ngươi mang Sô Điệp đi, các ngươi cũng thấy rồi đó, Bạch Lạc Phong trước mặt mọi người công nhiên bảo vệ cho con yêu tinh đó. Ta thương tâm cùng cực, chờ các ngươi đi rồi, ta liền đi tìm Khúc Mân thương lượng đối sách, dọc đường gặp Phượng nghi. Chúng ta vừa đến cửa, liền nghe ở trong có tiếng cãi cọ, chúng ta nhìn vào kẻ hở, thấy Bạch Càn tát mạnh vào mặt Khúc Mân, ta giật nãy mình, liền nghe Bạch Càn hỏi Khúc Mân có phải là ả báo cho tộc trưởng biết Sô Điệp giết cả nhà, còn nói không trừ Sô Điệp thì Bạch gia thôn chúng ta vĩnh viễn không an lành.”

“Khúc Mân chỉ che mặt không nói gì, lúc này ta mới biết thì ra là Khúc Mân làm trò quỷ. Bạch Càn thấy ả không nói, xem ra là xác định chuyện ả làm, liền nắm đầu gặt một cái đẩy ả ngã, sau đó xống ra ngoài, thấy ta ở cửa liền cả kinh. Khúc Mân cũng chạy ra theo, kéo tay Bạch Càn hỏi y định đi đâu. Bạch Càn nói bảo nhị ca đưa Sô Điệp đến tri phủ nha môn. Khúc Mân hỏi đưa làm sao, Bạch Càn không nói, giằn ra đi, ta cũng lên kéo y lại, những Bạch Càn tức giận đẩy tôi ra.”

“Lúc đó Khúc Mân ngồi xuống đất khóc rất thương tâm, ta và Phượng nhi lên khuyên, chúng ta tiến vào phòng, ngồi lên phảng. Khúc Mân nói vừa rồi Bạch Càn đẩy một cái vào vai ả, giờ vai rất đau, ta nói ta giúp ả châm cho vài cái ngăn cái đau, ả đáp ứng đi lấy châm để ta châm vào huyệt Kiên tỉnh. Lúc này Phượng nhi đi ra ngoài chơi rồi, châm xong ả nói ngực đau, có thể là châm kim quá sâu, xong đưa tay vịn lấy rồi ngã xuống. Ta sợ quá chạy ra khỏi cửa.”

“Vậy ngươi đi rồi có đóng cửa không?” Dương Đạp Sơn hỏi.

“Đóng chặt rồi.” Khương Thiên Linh đáp.

“Sau đó thì sao?”

“Ta vừa chạy ra cổng thì gặp phải Bạch Càn, y hỏi sao vậy, ta đem sự tình nói với y, y mang ta vội chạy vào diêu động xem thì Khúc Mân chết rồi. Y và ta thương lượng làm sao che đậy chân tướng.”

“Bạch Càn chết vợ, sao y có thể giúp ngươi che đậy chân tướng? Còn nói cái gì là mẹ đặt thuốc chuột Khúc Mân ăn nhằm?”

“Nhân vì người y yêu không phải là Khúc Mân, Khúc Mân chết đối với y thậm chí còn là chuyện tốt. Hơn nữa, y mà lôi đầu ta ra, ta sẽ đem chuyện xấu của y nói, bản thân y coi như rồi đời. Cái bánh bao đó là do ta và Bạch Càn nhét vào miệng Khúc Mân, trong đó có thuốc chuột.”

“Hai ngươi đều thật là độc ác a, một người thì là chồng, một người là bạn thân a!” Dương Đạp Sơn không khỏi cảm khái.

“Ta vô tâm giết ả, chân chánh giết ả là Sô Điệp. Từ khi nữ nhân đó đến thôn chúng ta thì chết liền một lúc bốn người, sau đó là Khúc Mân, ả là kẻ tội đồ hàng đầu!” Khương Thiên Linh bắt đầu kích động.

Lúc này, một thôn dân hoảng trương chạy vào quỳ xuống bẩm báo với tộc trưởng: “Không xong rồi! Lão thái gia, thôn lý chánh treo cổ chết trong phòng rồi!”

Mọi người đều cả kinh, kéo ngay đến phòng Bạch Càn.

Lúc này thấy Bạch đại nương đang mang theo ba đứa bé khóc inh ỏi trong thư phòng của Bạch Càn. Thi thể của Bạch Càn treo trên xà nhà, lưỡi thè dài, một chiến ghế nằm dưới đất, trên mặt ghế có hai dấu chân rất rõ.

Dương Đạp Sơn tử tế kiểm tra thi thể và hiện trường, không phát hiện có dấu hiệu giết người, dấu chân trên ghế phù hợp với giày của Bạch Càn, xác định là một vụ tự sát.

Hiển nhiên, Bạch Càn thấy Khương Thiên Linh bị bắt, biết sự tình đã bại lộ, không mặt mũi nào sống trên đời này nên treo cổ chết.

Trong thôn một lúc chết nhiều người như vậy, đều đua nhau nghị luận, nhận định rằng đã chọc giận đến thần linh, nên trời giáng tội xuống Bạch gia thôn.

Án phá rồi, Dương Đạp Sơn chuẩn bị trở về Khánh Dương phủ, thì Bạch Lạc Phong từ trong đám người chạy ra, thần sắc ảm đạm quỳ trước mặt Dương Đạp Sơn: “Dương bộ đầu, đều là tôi sai! Xin hãy tha cho Thiên Linh! Cầu xin bộ đầu, hãy trừng phạt hết lên người tôi!”

Khương Thiên Linh bị quan binh áp giải đứng gần đó, không hề ngờ nam nhân của mình lại cầu xin cho, bất ngờ vô cùng.

“Ngươi làm sai cái gì?” Dương Đạp Sơn hỏi.

“Dù gì cũng là tôi sai! Bộ đầu đừng mang Thiên Linh đi, hài tử ở nhà còn nhỏ, nàng ấy đi ba đứa nhỏ ở nhà làm sao bây giờ?” Nói xong nước mắt ứa dài.

Khương Thiên Linh thấy gã ứa lệ, nhịn không được cũng khóc theo, vừa khóc vừa nói: “Phu quân, chàng đứng lên đi! Đừng có không có cốt khí như vậy, chàng hãy chiếu cố ba hài tử của chúng ta thật tốt, người do thiếp giết, chàng thế thiếp chịu thế nào được? Chàng đứng lên đi a!”

Dương Đạp Sơn đỡ Bạch Lạc Phong dậy: “Nương tử ngươi nói đúng, hơn nữa, án chiếu Đại Minh luật, tội của ả vẫn chưa chí tử a!”

Lão bá tánh không có nhiều người hiểu pháp luật quy định thế nào, chỉ cho rằng giết người đền mạng, nghe Dương Đạp Sơn nói vậy, Bạch Lạc Phong nhìn được hi vọng: “Thật vậy sao?”

“Không sai.”

Bạch Lạc Phong vui mừng dập đầu lia lịa: “Đa tạ! Đa tạ Dương bộ đầu!” Xong đứng dậy quay sang bảo Khương Thiên Linh: “Ta và con nhất định chờ nàng về, hiểu chưa?”

“Thiếp cứ nghĩ trong tim chàng chỉ có ả… Sô Điệp đó!” Khương Thiên Linh khóc nói.

Án Khúc Mân chết đã phá xong, Dương Đạp Sơn thở phào, nhưng án của Sô Điệp vẫn chưa điều tra gì. Nữ nhân này giết luôn một lúc ba người, ba người chồng thay nhau chết, cuối cùng mang theo ba đứa con, rốt cuộc đây là xảo hợp hay là mưu sát?

Đoàn người trở về Khánh Dương Phủ.

Trên đường, Dương Đạp Sơn và Dương Thu Trì cưỡi ngựa sánh vai, Dương Đạp Sơn hỏi: “Phụ thân, người vội đến đây định đưa con về kinh thành, ắt không phải chỉ là tổ mẫu và mẹ con nhớ đơn giản vậy đâu? Nhất định là phát sinh đại sự gì đó, rốt cuộc là gì hả cha?”

Dương Thu Trì nhìn về phương xa, khẽ thở dài: “Chuyện này…, hay là chờ con phá án còn lại xong đi rồi vi phụ sẽ cho con biết.”