Chương 420: Án Tử Vong Li Kỳ Của Hiền Phi

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Tháng hai năm nay, trẫm thân chinh phía bắc Trường thành, đắc thắng hồi triều, trên đường ngang qua Lâm thành ở Sơn đông, Hiền phi nàng… nàng ấy không ngờ bạo bệnh mà chết…!” Minh Thành Tổ đấm mạnh một quyền trên lan can bằng ngọc thạch, hiển nhiên là đau đớn đến cực điểm.

Dương Thu Trì không nói gì, tuy hoàng thượng quân lâm thiên hạ, có hoàng quyền sinh sát chí cao vô thượng, nhưng đối mặt với sinh tử của người thân cũng bất lực như kẻ thường.

Dương Thu Trì muốn khuyên mấy câu đại loại như người chết rồi không thể sống lại, hãy dằn nén cõi lòng gì đó, nhưng lời đến miệng thì cảm thấy dư thừa, vì Minh Thành Tổ văn công vũ lược, nhất đại kiêu hùng, cần gì dùng đến cái giọng bà bà mụ mụ nhiều chuyện của hắn khuyên nhủ chứ.

Kỳ thật, lòng Dương Thu Trì rõ như gương sáng, Minh Thành Tổ lúc này hướng về hắn đề cặp chuyện này, tuyệt đối không phải là tìm sự đồng tình, hay tìm người cùng nhớ đến Hiền phi cùng ông ta, mà là có nguyên nhân khác.

Quả nhiên, Minh Thành Tổ sầm mặt, từ từ nói tiếp: “Vốn ra, trẫm cũng cho rằng Hiền phi bị bệnh nặng mà vong, nhưng những ngày gần đây trẫm càng lúc càng cảm thấy không ổn, cho gọi thái y chẩn trị cho Hiền phi lúc đó lại hỏi kỹ, càng cảm thấy trong này có vấn đề. Nhưng mà trẫm không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, cho nên mới điều ngươi trở về.”

Hiện giờ Dương Thu Trì đã hiểu, Minh Thành Tổ hạ chỉ bảo hắn trở về trong tiết Nguyên tiêu, một là con thỏ lớn Kiến Văn đế đã chạy ra hải ngoại, thỏ bé đã bị bắt gần như toàn bộ, cho nên gọi chó săn trở về kinh thành để bắt thỏ hay hồ li gì đó ở kinh thành. Hai là, gọi hắn về là để hắn trinh tra ra chuyện Hiền phi bị bệnh chết có điều gì đó mờ ám hay không, tìm ra một đáp án khiến người tín phục. Nếu như là mưu sát, thì coi như tổ tông mười tám đời của chân hung ắt phải xui xẻo theo.

Hiện giờ hắn mới biết nội dung chân chánh của thánh chỉ chẳng phải là thỏ chết giết chó gì, tảng đá lớn trong lòng Dương Thu Trì mới được buông bỏ. Đạo thánh chỉ không minh bạch kia đã khiến cả nhà hắn thần kinh căng thẳng, xét ra quả có điểm tức cười.

Minh Thành Tổ chuyển thân, nhìn xoáy vào Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, trẫm giao cho ngươi án đầu tiên để điều tra chính là dò ra chân tướng tử vong của Hiền phi! Vô luận là tra đến ai, đều phải tra cho đáo để, cấp cho trẫm một đáp án minh minh bạch bạch!”

Dương Thu Trì vén y bào quỳ xuống dập đầu: “Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định đem án này tra ra cho rõ ràng, cấp cho vạn tuế gia một câu trả lời vừa ý!”

Minh Thành Tổ gật đầu: “Bình thân đi.”

“Tạ vạn tuế!” Dương Thu Trì đứng dậy, ngẫm nghĩ, lại thưa: “Vạn tuế, nếu như muốn tra rõ nguyên nhân tử vong của hiền phi, vi thần chỉ sợ phải khai quan nghiệm thi, thỉnh vạn tuế châm chước.”

Minh Thành Tổ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Trẫm ưng chuẫn, phàm là điều gì cần cho tra án, ngươi cứ tận khả năng mà làm. Có tình huống gì, ngươi trực tiếp hướng trẫm báo cáo. Trẫm chuẩn cho ngươi tiến cung bất cứ lúc nào.”

“Dạ, thần lĩnh chỉ.” Dương Thu Trì cung thân đáp, “Hoàng thượng có thể nói qua tình cảnh lúc Hiền phi nương nương khứ thế hay không, để vi thần xem coi có mắc mứu gì hay không.”

“Ừ,” Minh Thành Tổ ngẫm nghĩ, “Chiều ngày mười ba tháng bảy, đội ngũ đến Lâm thành ở Sơn Đông, khí trời rất nóng, trẫm và hiền phi vào canh ba còn chưa ngủ, đột nhiên có quân tình khẩn cấp báo đến, trẫm đến thư phòng phê duyệt tấu văn, cho đến sáng hôm sau thì cung nữ báo hiền phi bệnh nặng. Trẫm cả kinh vội đến, thấy Hiền phi đã… đã mất rồi.” Lời nói có chút nghẹn ngào.

Hồi ức lại cái chết của người yêu dầu sao vẫn làm cho người ta vô cùng thống khổ. Dương Thu Trì biết rõ điều này, vội nắm lấy yếu điểm hỏi ngay: “Hoàng thượng, vi thần cần biết tình trạng tử vong của Hiền phi và những người tại đương trường lúc đó.”

“Hiền phi chết rất đột nhiên, trước đó Hiền phi không có triệu chứng sinh bệnh gì…” Minh Thành Tổ thật tại không nguyện ý hồi ức lại tình cảnh lúc đó, đành nói: “Lúc đó chẩn trị cho Hiền phi có hai vị thái y Cao Đức và Ngải hành theo trẫm xuất chinh. Tình huống cụ thể thế nào ngươi hỏi nữ quan Vương Tư Thái trong cung. Trẫm lệnh cho nàng ta cùng Quyền phi đồng hành, nàng ta biết một số tình huống. Ngày đó người phát hiện Hiền phi bệnh chết trước nhất đó là thiếp thân thị nữ Liên nhi. Những tình huống khác, ngươi có thể tìm Tư lễ giám chưởng ấn thái giám là Kim Lương tùy hành để tìm hiểu.”

Cơ qua nội vụ ở Minh triều có tới hai mươi bốn cái, bao gồm mười hai giam, bố ti, tám cục, tổng cộng hai mươi bốn nha môn. Trong thời kỳ của Minh Thành Tổ, Tư Lễ giám không có quyền thế lớn mạnh như sau này, chẳng qua là một cơ cấu quản lý phục vụ cho sinh hoạt ăn ở của hoàng đế mà thôi. Thủ lĩnh của Tư lễ giám được goi là “Chưởng ấn thái giám”.

“Thần minh bạch rồi.” Nghe Minh Thành Tổ vắn tắt nói như vậy, một con đường phá án đại khái đã hình thành trong đầu Dương Thu Trì.

“Được rồi, đi xem đèn thôi!” Minh Thành Tổ chắp tay sau lưng từ từ quay trở lại. Dương Thu Trì bám theo sau y như cũ.

Có hoàng thượng làm cái hậu đài lớn nhất, án mạng này xem ra khá thuận tiện để điều tra. Dương Thu Trì thầm nghĩ, nguyên nhân tử vong của nàng ta có lẽ không phải là chuyện khó gì. Bỏ qua không tính Kiến Văn dư đảng, án này có thể xem là án đầu tiên mà hoàng thượng giao cho hắn, cần phải làm cho chu đáo mới được, có như thế đối với tiền đồ sẽ hữu ích cực lớn.

Dương Thu Trì theo Minh Thành Tổ đến chỗ tửu yến thưởng đèn. Tửu yến này được bày trong một vườn mai. Hàng vạn đóa mai tranh nhau khoe sắc, cạnh tranh phô bày. Dưới gốc mai có bày một bàn yến tiệc thịnh soạn. Trên bàn tiệc có mấy đạo bình phong che gió, bốn phía có những đống lửa hồng tỏa hơi ấm.

Trên một cây mai già treo đầy các loại đèn. Lúc này trời đã tối, đèn đã được đốt sáng, khiến cho những cây mai như các vị tiên tử, đua nhau nhảy múa tứ phía.

Trước tửu yến có một vùng đất trống có hai hàng nhạc công, cạnh đó bày đủ loại nhạc khí.

Trên yến tiệc đã có Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết ngồi. Vân Lộ trong trang phục Miêu tộc đang ngồi bên còn lại nghe Dương mẫu nói chuyện. Phùng Tiểu Tuyết thỉnh thoảng nhìn về một phía, thần tình sột ruột và lo lắng. Trên yến tiệc còn có năm phi tần, đều mặc khăn áo của mệnh phụ, mỗi người một vẻ, khuynh quốc khuynh thành.

Thấy Dương Thu Trì cùng Minh Thành Tổ đến, Phùng Tiểu Tuyết bấy giờ mới đỡ lo, suýt chút nữa mừng rỡ gọi một tiếng phu quân. Nhưng khi nàng thấy Minh Thành Tổ đi trước, nhớ tới lời của lễ quan trong Lễ bộ dặn dò, rằng trước mặt vạn tuế gia không được tùy ý lớn tiếng náo loạn, cho nên vội vã ngậm miệng đứng dậy, quỳ xuống nghênh thánh giá. Dương mẫu và mọi người cùng các phi tần kia cũng vội vã quỳ xuống.

Minh Thành Tổ đến bên bàn ngồi xuống, bảo: “Bình thân!”

Mọi người bấy giờ mới đứng dậy, theo thứ tự mà ngồi.

Minh Thành Tổ nói: “Hôm nay là tiết Nguyên tiêu, chúng ta cùng cộng hưởng hoa đăng, bất tất câu thúc.” Tiếp đó ông ta giản đơn giới thiệu, ngồi cạnh Minh Thành Tổ là quý phu Vương thị.

Sau khi hoàng hậu Từ thị chết đi, Minh Thành Tổ không lập hoàng hậu nữa. Hiền phi Quyền thị sau khi tiến cung, đã được Minh Thành Tổ sủng ái vạn phần, cho chưởng quản hậu cung, địa vị tương đương với hoàng hậu. Rất tiếc là Hiền phi phúc mỏng, chỉ tiến cung hai năm đã hương tiêu ngọc nát.

Sau đó, Minh Thành Tổ đem quyền quản lý hậu cung cho vị quý phi Vương thị này. Vương thị là con gái của Hà Gian Trung vũ vương đã được truy phong, Là người Tô châu.

Những người còn lại đều là những phi tần người Triều Tiên cùng tiến cung với Hiền phi Quyền thị, phân biệt gồm Thuận phi Nhâm thị, Chiêu nghi Lý thị, Tiệp dư Lữ thị, mỹ nhân Lự thị. Nhân vì bọn họ cùng tiến cung với Hiền phi Quyền thị, nên được hưởng phúc lây. Trong dịp xem đèn tiết Nguyên tiêu năm nay, Minh Thành tổ đặc biệt cho gọi năm người họ mà không gọi những phi tần khác.

Đến lúc này, tiếng đàn sáo du dương cất lên.

Dương Thu Trì cùng mọi người nâng ly hướng Minh Thành tổ kính rượu, chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương xong bấy giờ mới nâng ly uống cạn.

Hòn đá tảng trong lòng đã được phóng xuống, rượu này được Dương Thu Trì uống một cách sướng khoái. Hắn nghĩ đến Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi bên ngoài còn chưa biết tình huống thế nào, nhất định là trong lòng nôn nóng lắm. Trong khi đó, tửu yến này xem ra còn tiếp tục rất lâu.

Sau mấy ly rượu vào bụng, hơi rượu bốc lên, khiến gan Dương Thu Trì cũng to hơn một chút. Hắn bẩm báo với Minh Thành Tổ: “Hoàng thượng, vi thần có một lời thỉnh cầu không hợp tình, không biết có nên nói hay là không.” Lòng hắn rất tức cười, hắn không biết mình đã học nói theo giọng điệu nho nhã văn vẻ trớ trớ từ bao giờ nữa.

Minh Thành Tổ bảo: “Dương ái khanh có chuyện gì cứ nói đi, trẫm đã bảo rồi, bất tất phải câu nệ.”

“Tạ hoàng thượng!” Dương Thu Trì đắn đo một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí thưa: “Hai thiếp thất của vi thần cũng theo vi thần mà đến, vi thần muốn…”

“Ta biết rồi.” Minh Thành Tổ vẫy vẫy tay, quay đầu lại nói với Lý công công ở bên cạnh: “Lão Lý đầu, ngươi đi đưa hai vị thiếp thát đó của Dương ái khanh đến đây.”

Lý công công dạ một tiếng, phe phẫy phất trần khoan thai bước đi.

“Đa tạ hoàng thượng!” Dương Thu Trì vội cung thân cảm ơn.

Minh Thành Tổ cười cười: “Dương ái khanh, nhìn không ra là ngươi cũng đa tình như vậy a.” Khẽ thở dài, ông ta than, “Giai nhân của ái khanh ở bên người, còn Hiền phi và trẫm… đã cách nhau dương gian và chín suối rồi a…. ai!”

Những phi tần Triều Tiên trước khi tiến cống đã được tập trung huấn luyện Hán ngữ, hơn nữa ở thời Minh, Triều Tiên cũng lưu hành Hán ngữ, đều lấy chuyện có thể nói năng thông thạo Hán ngữ mà tự hào. Do nên, Hán ngữ của những phi tần này có thể coi là không tệ. Khi họ nghe Minh Thành Tổ thương cảm Hiền phi Quyền thị, và năm người họ đều cùng rời khỏi quê nhà đến trong cung của Minh triều này, tình như tỷ muội, cho nên khi nghe vậy không khỏi lấy ống tay áo che mắt, nhỏ lệ đỏ hoe đôi mắt.

Vương quý phi cũng rơi lệ, cầm ly rượu trước mặt Minh Thành Tổ, từ từ đổ xuống đất: “Ly rượu này là do vạn tuế gia cấp cho Hiền phi tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ ở âm gian mọi chuyện bình an như ý…”

Minh Thành Tổ gật đầu, thanh thản nhìn Vương quý phi.

Vương quý phi lau sạch nước mắt, lại châm đầy ly rượu cho hoàng thượng, cầm lên cười ngọt ngào dùng giọng như gió xuân phất qua cành liễu: “Vạn tuế gia, hôm nay cao hứng, chúng ta hay là đừng nghĩ đến những chuyện thương tâm nữa. Nào, thần thiếp kính người một bôi.”

Vân Lộ nói: “Đúng a, phụ hoàng, chúng ta không nghĩ đến chuyện đó nữa, Vân Lộ cũng kính phụ hoàng một bôi.”

Những phi tần khác đều lau khô nước mắt, nâng ly lên cùng.

Minh Thành Tổ tiếp lấy ly rượu: “Được, không nói nữa, không nói đến chuyện đó nữa.” Nói xong uống cạn, mọi người cùng uống theo.

Dương Thu Trì lần đầu tiên nhìn thấy được các mỹ cơ Triều Tiên, quả nhiên ôn nhu như thủy, ngọt ngào như mía lau, khiến cho người ta cảm thấy như cây được gió xuân thổi mát. Đặc biệt là vị mỹ nhân Lữ thị ở cuối hàng đó, mặt trái xoan, mắt hàm tình, đôi mắt dường như biết nói, ôn nhu đến cùng cực, và cũng kiều mị đến cùng cực.

Lữ mỹ nhân phát hiện Dương Thu Trì lén nhìn mình, mắt liền thoáng hiện chút thẹn thùn, cúi đầu, lát sau cũng len lén nhìn Dương Thu Trì một cái, phát hiện hắn vẫn còn ngơ ngẩn nhìn mình, khóe miệng chợt dậy lên nụ cười mỉm ôn nhu khó hiểu.

Đến lúc này, Lý công công đã dẫn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi tiến vào. Hai người thấy Dương Thu Trì ngồi lù lù ở đó, đều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi khấu đầu ra mắt Minh Thành Tổ, đến ngồi dưới Phùng Tiểu Tuyết.

Minh Thành Tổ đang cầm ly rượu định uống, đột nhiên nhìn thấy Liễu Nhược Băng, lập tức ngẩn người, mắt nhìn nàng không chớp, ly rượu đó cũng quên cả uống.

Liễu Nhược Băng khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Dương Thu Trì sợ nàng bực mình, vội mời nàng ăn. Liễu Nhược Băng mỉm cười nhìn hắn, gật gật đầu.

Nụ cười này của Liễu Nhược Băng suýt đem ba hồn chín vía của Minh Thành Tổ cướp đi mất. Cho đến khi Vương quý phi khẽ ho một tiếng, Minh Thành Tổ bấy giờ mới phản ứng, vội cười chữa ngượng, uống cạn chung rượu. Sau đó, ông ta đưa tay chỉ Liễu Nhược Băng, hỏi: “Dương ái khanh, vị này là….”

“Vị này là tứ thiếp thất của vi thần, họ Liễu.” Dương Thu Trì cũng nhìn thấy bộ dạng trư ca ca của Minh Thành Tổ, vừa rồi ông ta còn thương cảm hồng nhan đã chết, không ngờ hiện tại đã ham muốn mỹ sắc khác rồi.

Hắn lập tức nghĩ tới đây là vị hoàng thượng quân lâm thiên hạ, chuyện gì cũng dám làm. Từ cổ đến giờ hoàng thượng cướp con gái thậm chí thê thiếp của đại thần là chuyện không hiếm, không thể nào để hoàng thượng động tâm với Liễu Nhược Băng được. Hắn ho khan một tiếng, quay sang Liễu Nhược Băng, cố ý hỏi: “Băng nhi, lúc nàng đến đây đã cho con chúng ta bú chưa?”

Liễu Nhược Băng không biết vì sao Dương Thu Trì lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, đỏ mặt thấp giọng đáp: “Dạ cho rồi…”

Quả nhiên, Minh Thành Tổ hơi ngẩn người, hơi bối rối, hỏi: “Dương ái khanh mừng có quý tử rồi sao?”

“Dạ a,” Dương Thu Trì nhún người thưa, “Vị tứ thiếp Liễu thị này của vi thần vừa sinh được một con trai cho vi thần, đây là trưởng tử của vi thần.”

“Vậy sao?” Minh Thành Tổ quay đầu sang nhìn cái hắc ban to trên mặt của Phùng Tiểu Tuyết, lại nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cười nói: “Dương ái khanh, thiếp thất của ngươi người nào cũng đẹp, hiện giờ lại sinh con cho ngươi nữa, ngươi đừng có quên người vợ tào khang đó nghe.”

Dương Thu Trì vội cúi người cười nịnh đáp: “Vi thần không dám, vi thần nhất định nhớ kỹ lời dạy của hoàng thượng.”

Tống Vân Nhi tuổi còn nhỏ, lại là kẻ không sợ trời không sợ đất, nhịn không được lên tiếng: “Hoàng thượng, ca ca của tôi chưa bao giờ quên Tiểu Tuyết tỷ tỷ, năm xưa Bạch thiên tổng bức huynh ấy bỏ vợ cưới con gái của Bạch thiên tổng, bị ca ca của tôi cự tuyệt thẳng đấy.”

“Ca ca của ngươi?” Minh Thành Tổ nhất thời không minh bạch lối xưng hô của nàng là đang chỉ ai.

Dương Thu Trì vội giải thích: “Vị thiếp thứ năm này của vi thần là Tống thị, trước đây xưng hô huynh muội với vi thần, sau đó gả về cho vi thần, cách xưng hô này vẫn chưa được cải.”

Minh Thành Tổ lúc này mới minh bạch, cười khà khà, lấy làm hứng thú hỏi Tống Vân Nhi: “Ngươi vừa rồi nói ca ca của ngươi cự tuyệt bức hôn, rốt cuộc sự thể thế nào?”

Tống Vân Nhi liền đem chuyện đó kể lại một lượt. Trong quá trình tự thuật, không khỏi thêm dầu thêm mở, biến cho con mèo Dương Thu Trì không khỏi trở thành một vị tình thánh, khiến cho hắn và Phùng Tiểu Tuyết đều đỏ mặt thẹn thùng.

Chờ Tống Vân Nhi nói xong, Minh Thành Tổ khen: “Không ngờ Dương ái khanh là một con người trong tình cảm như vậy. Giỏi, Trẫm thập phần bội phục! Nào, trẫm kính hai vợ chồng nhà ngươi một bôi!”

Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết cũng nâng ly rượu đứng dậy, cung thân tạ ơn, rồi uống cạn rượu trong ly.

Từ khi tiến vào ngự hoa viên, Dương mẫu nhất mực tính toán làm sao để mở lời đề thân. Dương gia họ hiện giờ đã là siêu phẩm Trấn Viễn hầu, muốn cưới một vị công chúa cũng có thể coi là môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, bà ta chỉ đang định yêu cầu công chúa người ta gả về cho con trai mình làm tiểu thiếp, hơn nữa Dương mẫu là nông phụ xuất thân, trước đây gặp Tống tri huyện nói chuyện cũng sợ đến nỗi không nói nên lời, hiện giờ bảo bà đề thân với hoàng thượng thì quả thật là… Khi nghĩ đến chuyện này, ngay cả đầu lưỡi của Dương mẫu cũng không thể uốn được, lòng cứ quay cuồng tính toán làm sao để mở miệng cất lời.

Minh Thành Tổ cũng phát hiện Dương mẫu mãi không hề lên tiếng, ngồi ở đó run lẫy bẫy, biết là bà ta khẩn trương, không khỏi cười bảo: “Thái phu nhân, bà cũng uống một bôi đi…? Thái phu nhân….?”

Phùng Tiểu Tuyết liếc nhìn, thấy Dương mẫu đang phân tâm nghĩ chuyện khác, không nghe được lời của hoàng thượng, vội thò tay dưới bàng đẩy đẩy Dương mẫu, hạ giọng nhắc: “Mẹ, hoàng thượng gọi mẹ kìa.”

Dương mẫu bấy giờ mới phản ứng: “Hả? Cái gì?”

Phùng Tiểu Tuyết đỏ mặt, lại nói thêm một lần nữa. Dương mẫu nghe hoàng thượng nói chuyện với mình, tức thời hoảng loạn, cầm chung rượu đứng dậy, run rẫy thưa: “Hoàng… thượng…., Vân Lộ công chúa…. con trai của tôi,…. tiểu thiếp… được không?”

Minh Thành Tổ ngẩn người, không nghe ra được ý Dương mẫu nói gì. Kỳ thật cho dù ông ta chú ý lắng nghe, nghe ra được toàn bộ, cũng không hiểu được gì, nhân vì Dương mẫu quá khẩn trương, câu nói này thật ra không nói được sao cho hoàn chỉnh.

Vân Lộ ngược lại nghe hiểu rất rõ, đỏ mặt đến tận mang tai, cúi đầu không nói, nhưng vành tai cứ dỏng lên. Nhưng nghe Dương mẫu nói cả nửa ngày cũng không nói rõ ra được, lòng không khỏi gấp lên.

Minh Thành Tổ thấy Dương mẫu khẩn trương đến nỗi mặt tái nhợt, ly rượu cầm trong tay vì run đã sánh rượu ra ngoài hết hơn phân nữa, khe khẽ cười bào: “Thái phu nhân, đừng gấp, bà uống rượu trước đi, rồi từ từ nói.”

Phùng Tiểu Tuyết đứng dậy, đỡ lão thái thái, giữ vững cánh tay bà, nhẹ giọng xoa dịu: “Mẹ, hoàng thượng cho mẹ uống rượu trước, xong từ từ nói, đừng có gấp.”

Dương mẫu nghe lời, vội vã uống cạn rượu trong chung, kỳ thật rượu đã bị sánh ra ngoài gần hết rồi.

Uống cạn gần nửa ly rượu còn lại, được Phùng Tiểu Tuyết đỡ, Dương mẫu từ từ ngồi xuống, hít hà một tiếng, nói: “Hoàng thượng, lão thân… lão thân muốn hướng đến hoàng thượng đề thân…”

Minh Thành Tổ cười đáp: “Được a, thái phu nhân, trầm có Hàm Ninh công chúa chưa có hôn phối,” rồi chuyển thân, ông ta nắm cánh tay của Vân Lộ, “Còn có Thanh Khê công chúa của trẫm cũng chưa có hôn phối, thái phu nhân định đề thân lấy ai? Nói ra nghe thử?”

Dương mẫu nghe Minh Thành Tổ nói đến Vân Lộ, lòng mừng khấp khởi, miệng lưỡi cũng trơn tru hơn, đáp: “Lão thân muốn đề thân Thanh Khê công chúa Vân Lộ.”

“À, được a, là vị công tử nào trong phủ nào vậy?”

“Lão thân… lão thân muốn đề thân cho con trai ạ.”

“Hả?” Minh Thành Tổ ngẩn người, nụ cười trên mặt từ từ tiêu thất, “Thái phu nhân, bà có mấy con trai a.”

Dương mẫu kéo tay Dương Thu Trì, cười ruồi đáp: “Dạ… chỉ có một người con thôi a.”

Mặt Minh Thành Tổ sầm ngay lại: “Thái phu nhân không phải là muốn trẫm đem Thanh Khê công chúa gả về làm thiếp cho Dương ái khanh chứ?”

Dương mẫu cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ, lo sợ vô cùng, nhưng lời đã nói ra rồi, rốt cuộc cũng phải nói ra cho rõ hết, nên e dè đáp: “Vân Lộ công chúa…. thích Thu Trì nhà chúng tôi…., trước đây đã tốt với nhau rồi… do đó lão thân mới….”

Minh Thành Tổ nhìn về phía Vân Lộ: “Lộ nhi, Dương ái khanh chính là vị như ý lang quân mà lúc trước con đã nói đó hả?”

Vân Lộ thẹn đỏ mặt gật đầu. Nàng cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ, lòng lo lắng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói: “Phụ hoàng, lúc con ở Thanh Khê huyện, cha của con đã có ý đem con gái gả cho Thu Trì ca ca làm thiếp rồi….”

“Vậy đã gả hay chưa?” Minh Thành Tổ lạnh lùng hỏi.

“Chưa….”

“Vậy thì đúng rồi, Dương ái khanh tuổi trẻ tài cao, vốn ra đây là một cuộc hôn nhân tốt, nhưng Dương ái khanh đã có nguyên phối rồi, lúc xưa thà chết không chịu bỏ vợ, đối với chuyện vợ chồng khang lệ tình thâm như vậy, trẫm rất kính trọng. Nếu là như thế, con không có cách gì làm vợ Dương ái thanh được. Còn về chuyện làm thiếp – con cảm thấy một công chúa mà làm thiếp của người ta là thỏa đương hay sao?”

“Phụ hoàng….”

Minh Thành Tổ khoát tay, ngắt ngang lời của Vân lộ: “Được rồi, chuyện này không được đề cập nữa. Phụ hoàng hơi mệt, về trước đây.” Ông ta đứng dậy, cúi đầu thấy Vân Lộ ứa nước mắt đáng thương như vậy, vỗ vỗ vai của nàng, “Lộ nhi, chuyện hôn nhân của con không cần con lo, phụ hoàng sẽ an bài cho con.”

Minh Thành Tổ cũng không nhìn bọn Dương Thu Trì, chấp tay sau lưng vững bước bỏ đi. Vương quý phi cùng các phi tần mỉm cười ra vẻ áy náy với Dương Thu Trì cùng mọi người rồi cũng bỏ đi. Vị Lữ mỹ nhân trước lúc đi đã nhìn sâu vào mắt Dương Thu Trì, đôi mắt biết nói đó đầy vẻ nhu nhuận, khiến người ta dậy lên sự thương xót vô hạn.

Trong trường chỉ còn lại một nhà Dương Thu Trì, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, đều ngẩn ngơ hết.

Vân Lộ oa một tiếng gục xuống bàn khóc rống lên.

—-o0o—-

Ngày hôm sau, Dương Thu Trì bàn với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, quyết định ủy thác cho mẹ của Tống Tình là Tống phu nhân đến Vũ Xương lo liệu chuyện làm ăn ở Hồ Quảng. Hắn viết một phong thư cho mẹ của Tống Tình, sau đó nhờ Hạ Bình mang theo nữ hộ vệ đến Ninh Quốc phủ, tiếp mẹ của Tống Tình hộ tống đến Vũ Xương, sau đó hộ tống Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình và hai mẹ con Bạch Tố Mai trở về.

Tiếp sau đó, hắn mang theo Kim sư gia, Long sư gia đến Ứng Thiên Phủ nha môn tiếp nhiệm trước, sau khi tiếp thu sự ra mắt của các tá quan, hắn cho hai vị sư gia lo liệu bàn giao tiền bạc sổ sách tín vật và các vụ án đang điều tra xử lý với các sư gia của Cố phủ doãn tiền nhiệm… Đem chính vụ của nha môn giao cho hai vị sư gia lo liệu xong, Dương Thu Trì lại đến đồng tri nha môn tại cẩm y vệ Bắc trấn phủ ty mà hắn vừa được bổ nhiệm, chính thức bái kiến chỉ huy sứ Kỷ Cương, sau đó mới quay trở về Dương phủ.

Dương Thu Trì cho gọi Tống Vân Nhi lại, rồi đem chuyện hoàng thượng giao điều tra án nói tổng thể cho nàng biết. Tống Vân Nhi khi nghe nói án điều tra lần này lại là vụ tử vong ly kỳ của ái phi mà hoàng thượng sủng ái nhất khi xưa, vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Chuyện liên quan đế án mạng trong hoàng thất là không thể giản đơn được, không biết sẽ liên lụy đến ai. Nhưng mà, lần này hậu đài chính là hoàng thượng, cho nên cũng không cần lo lắng quá.

Về việc phá án như thế nào, Dương Thu Trì đã có kế hoạch sơ bộ. Hắn trước hết tiến hành điều tra, tra rõ tình huống đương thời, cho đến khi trong tay nắm chắc rồi, thì mới đến Sơn Đông Lâm thành khai quan nghiệm thi, xác định tử vong có tính chất tự sát, rủi ro bất ngờ hay là bị người ta giết, sẽ căn cứ vào đó tra rõ án này, sau đó sẽ tính đến bước cuối cùng.

Nếu như hiện giờ Dương Thu Trì đã là cẩm y vệ đồng tri, thân phận cẩm y vệ đã công khai rồi, nên hắn mặc quan bào của cẩm y vệ đồng tri, cho Nam Cung Hùng và sáu thiếp thân hộ vệ mặc áo cánh chuồn, mang theo Tống Vân Nhi vào hoàng cung bắt đầu tra án.

Do hoàng thượng đã hạ chỉ cho phép Dương Thu Trì có thể tiến cung bất cứ lúc nào, nên không có bất kỳ trở ngại gì. Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào trong cung, tìm đến nữ quan Vương Tư Thái.

Vương Tư Thái hai chục tuổi, cũng có mấy phần xinh đẹp (vì để tránh dọa sợ hoàng thượng, trong hoàng cung cấp tuyệt những co gái xấu như khủng long tiến cung), cấp cho người ta cảm giác rất giỏi giang.

Vương Tư Thái vừa nghe nói có cẩm y vệ tìm mình, tức thì sợ run. Từ thời Vĩnh Nhạc của Chu Lệ, cẩm y vệ, sau đó là đông hán và tây hán đều khiến cho mọi người kinh tâm tán đởm, là những từ ngữ dùng để đe nẹt những em bé khóc nhè trong đêm.

Tư Thái kỳ thật là một nữ quan chưởng quản phòng lưu trữ trong hoàng cung. Và buổi điều tra này được tiến hành trong phòng làm việc của Vương Tư Thái.