Chương 411: Điều Kiện Bất Đắc Dĩ

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì hưng phấn vô cùng nói: “Quá tốt rồi, nếu vậy thì ba người một nhà chúng ta nhất định lần này phải ăn mừng một phen cho lớn mới được.”

Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, nhìn chăm vào Dương Thu Trì, chậm rãi nói: “Ta muốn chàng đáp ứng một chuyện, nếu như chàng làm không được, ta sẽ mang con đi. Nếu như chàng làm được, ta sẽ lưu lại cạnh chàng.”

“Thật không? Vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta?” Dương Thu Trì vui mừng kéo tay Liễu Nhược Băng, nồng ấm hỏi.

“Vĩnh viễn!” Liễu Nhược Băng gật đầu.

“Quá tốt rồi!” Dương Thu Trì cao hứng reo lên một tiếng, ôm chầm lấy cổ Liễu Nhược Băng, hôn sâu vào đôi môi hồng của nàng, sau đó gật đầu thật mạnh: “Nàng nói đi! Là chuyện gì? Ta nhất định sẽ làm được!”

“Ta muốn chàng về xong hãy cưới Vân nhi, rồi từ đó về sao coi ta như là trưởng bối chân chánh, không được gần gũi thân mật với ta, và không được thấu lộ thân phận chân thật của con, sau này cũng không thể nói cho con biết chàng là phụ thân của nó, chàng làm được không?”

Dương Thu Trì ngẩn ra, không ngờ Liễu Nhược Băng đề xuất sự tình như vậy. Cưới Tống Vân Nhi hắn đương nhiên muốn, nhưng sau này không được thân mật với Liễu Nhược Băng, cũng không được nhân con, thì quả là khiến hắn cảm thấy khó khăn vô cùng. Bình tĩnh suy nghĩ lại, hai chuyện này thật ra là cùng một chuyện: cưới Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng sẽ thành trưởng bối của hắn, nếu như lén lén lút lút đi lại với trưởng bối, thì còn ra thể thống gì? Cho dù mặt hắn dày, cũng phải tránh né và hiểu cho cảm thụ của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi a? Nếu như không thể công khai quan hệ với Liễu Nhược Băng, đương nhiên không thể nhận con rồi.

Đây chỉ sợ là lựa chọn không có quyền chọn lựa rồi! Dương Thu Trì không còn cách nào khác đành gật đầu, thảm não đáp: ‘Được, ta đáp ứng nàng, sau khi cưới Vân nhi, ta không đụng đến nàng nữa, và cũng không nhận con.”

Lòng Liễu Nhược Băng cũng rất khó chịu, ôm chặt con cúi đầu không nói. Tuy đáp ứng cưới Tống Vân Nhi xong không đụng Liễu Nhược Băng, đều khiến hai người đau khổ, nhưng chí ít còn có thể lưu Liễu Nhược Băng lại, không phải để cho nàng mang hài tử phiêu bạc tứ xứ. Tiếp theo đó là công tác chuẩn bị bận rộn. Dương Thu Trì đem các chuyện của nha môn giao cho quan phó quản lý. Ngày hôm sau, đại đội nhân mã của hắn rầm rộ lên đường.

Lần này để tận dụng thời gian, họ đã tận khả năng tinh giản hành trang, đi suốt ngày đêm cuối cùng đến ngày 29 tháng chạp thì đến Vũ Xương. Tiến vào Vũ Xương thành, họ đến thẳng bá tước phủ của Dương Thu Trì. Đến cửa lớn, khi gia đinh gác cổng thấy bọn họ, tức thì vừa kinh vừa mừng, chạy vội vào trong báo tin. Lát sau, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, còn có Thanh Khê công chúa Vân Lộ vừa chạy vừa hô “Con a”, “Phu quân”, “Lão gia” tiến ra đón.

Tiểu hắc cẩu là kẻ đầu tiên sủa gâu gâu chạy vào nhà. Phùng Tiểu Tuyết vừa thấy Tiểu hắc cẩu, biết phu quân về thật rồi, vui mừng reo lên: “Tiểu hắc!”

Tiểu hắc chạy vòng vòng quanh chân Phùng Tiểu Tuyết, thân thiết vẫy đuôi ứ ứ chào hỏi.

Dương Thu Trì đã vào cửa, gặp Dương mẫu và mọi người ở dưới giến trời. Dương Thu Trì tiến nhanh tới, quỳ dập đầu lạy Dương mẫu. Dương mẫu mừng rỡ ứa đầy lão lệ, vội đỡ hắn dậy. Phùng Tiểu Tuyết cũng nước mắt lưng tròng, kéo tay Dương Thu Trì, gọi nhỏ một tiếng “Phu quân” rồi nhịn không được lệ rơi lốc tốc. Sắp tới giao thừa rồi, Dương Thu Trì cùng mọi người về kịp đón năm mới, sao không khiến cho Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và người nhà mừng như điên cho được. Dương Thu Trì ôm vai Phùng Tiểu Tuyết, lau lệ cho nàng, dịu dàng bảo: “Ngốc à, ta về rồi nàng còn khóc cái gì?”

Tống Tình ở cạnh nói: “Lão phu, phu nhân cao hứng đó mà.”

Dương Thu Trì bấy giờ mới quay lại nhìn, thấy Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều đang phễnh bụng đứng kế bên, mắt cũng ứa đầy lệ nóng nhìn hắn, vui mừng hỏi: “Chỉ Tuệ, hài tử còn chưa ra đời sao?”

Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt thẹn thùng. Dương mẫu bảo: “Lang trung đến xem rồi, dự kiến là mấy ngày nữa sẽ sanh rồi.”

“Ha ha, ta trở về đúng lúc quá a.” Dương Thu Trì cười, mắt nhìn thấy Vân Lộ, vội bỏ tay Phùng Tiểu Tuyết, bước tới phất tay áo vái một lễ thật sâu: “Ti chức tham kiến Thanh Khê công chúa!”

“Biến thành xa lạ từ khi nào vậy, Thu Trì ca ca,” Vân Lộ cười, mắt nhìn Liễu Nhược Băng đang ôm hài tử, hỏi: “Vị cô nương đó là ai a?”

Dương mẫu cùng mọi người chưa bao giờ gặp Liễu Nhược Băng. Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình thì có gặp qua ở Trấn Viên châu Thanh Khê huyện, biết là sư phụ của Tống Vân Nhi, nhưng không biết là lão tiền bối lúc trước đã bắt cóc hai nàng. Dương Thu Trì vội khom người giới thiệu: “Vị này là sư phụ của Vân nhi, Liễu Nhược Băng Liễu tiền bối.”

Liễu Nhược Băng giao hài tử cho Tống Vân Nhi, bước lên làm lễ ra mắt Dương mẫu: “Nhược Băng ra mắt thái phu nhân.” Trên đường đi, Dương Thu Trì đã giới thiệu tình huống gia đình với Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng biết Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết là hạo mệnh thái phu nhân và phu nhân.

Dương mẫu cười ha ha hoàn lễ. Liễu Nhược Băng nếu như là sư phụ của Tống Vân Nhi, còn Tống Vân Nhi đang xưng hô huynh muội với Dương Thu Trì, cho nên tuy Liễu Nhược Băng nhỏ hơn Dương mẫu nhiều, nhưng tính về bối phận thì hai người ngang vai vế nhau. Dương mẫu kéo tay Liễu Nhược Băng, quan sát trên dưới, khen: “Muội tử xinh đẹp thật.”

Liễu Nhược Băng vội nói: “Đa tạ thái phu nhân khoa tưởng, hay gọi tôi là Nhược Băng đi.”

Dương mẫu cũng cảm thấy xưng hô “muội tử” này có điểm ngượng nghịu, bèn gật đầu kêu phải, quay sang nói với bọn Tiểu Tuyết: “Các ngươi cũng qua làm lễ ra mắt đi.”

Phùng Tiểu Tuyết dẫn đầu bước qua, làm một phúc lễ với Liễu Nhược Băng: “Tiểu Tuyết ra mắt Liễu tiền bối.” Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình cũng làm theo.

Liễu Nhược Băng là trưởng bối, không nhất thiết phải hoàn lễ, cho nênchỉ điềm đạm gật gật đầu. Tống Vân Nhi trước giờ không chị kể gì đến lễ tiết, hơn nữa mọi người quen thân nhau như vậy, cũng không khách khí gì ẵm em bé ngọt ngào gọi “bá mẫu! chị dâu!” rồi coi như đã làm lễ xong.

Phùng Tiểu Tuyết bước tới, hỏi: “Vân nhi, hài tử này thật khả ái, ta ẵm chút được không?” Tống Vân Nhi giao hài tử cho Phùng Tiểu Tuyết, Phùng Tiểu Tuyết cẩn thận tiếp lấy, ẵm ngang vào lòng. Chú bé giương đôi mắt lớn nhìn Phùng Tiểu Tuyết, chợt nhoẻn miệng cười.

Tống Vân Nhi cả kinh kêu lên: “Sư phụ! Hài tử biết cười kìa!”

A! Liễu Nhược Băng vừa kinh vừa mừng, bước đến nhìn, thấy con trai đang nhìn Phùng Tiểu Tuyết cười, không khỏi vui mừng nói với Dương Thu Trì: “Đứa bé này thiệt là… ta chọc nó thế nào nó cũng không chịu cười, thế mà bây giờ lại cười vậy đó.”

Dương Thu Trì cũng thật cao hứng: “Cho thấy hài tử này và Phùng Tiểu Tuyết có duyên nha.”

Phùng Tiểu Tuyết nghe lời này, cũng rất cao hứng, ẵm em bé chọn nó cười mãi. Hài tử này cũng nễ mặt nàng, cứ nhoẻn miệng cười tươi. Chọc một hồi, Phùng Tiểu Tuyết mới quyến luyến không nở rời, giao hài tử lại cho Liễu Nhược Băng.

Hồng Lăng bấy giờ mới bước lên làm lễ chào hỏi Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người. Tống Tình vui vẻ đỡ Hồng Lăng dậy, hai người chủ tớ tình thâm, vui mừng đỏ hồng cả mắt.

Dương mẫu dặn dò người hầu mau đem tin tức bọn Dương Thu Trì trở về đi thông tri cho hai mẹ con Bạch Tố Mai, sau đó một tay kéo Dương Thu Trì, một tay kéo Liễu Nhược Băng, bảo: “Chúng ta mau vào nha, bên ngoài lạnh lắm.”

Cả đám người tiền hô hậu ủng tiến vào đại sảnh. Người hầu rót trà nóng, mang nước ấm để mọi người tẩy rửa sơ phong sương, sau đó ngồi xuống nói chuyện. Dương Thu Trì móc ra đạo thánh chỉ đó, giản đơn chỉ thuật lại chuyện phụng chỉ tiến kinh, không hề nói đến chuyện suy đoán thực hư giữa hắn và Liễu Nhược Băng. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết nghe hoàng thượng muốn gặp họ, vừa cao hứng vừa khẩn trương. Dương mẫu nắm tay Dương Thu Trì bảo: “Con à, lòng mẹ chẳng có chút tự tin gì hết, chưa nói nếu gặp hoàng thượng mà dập đầu lạy làm sao cũng không biết rồi làm mất mặt con, lỡ chọc hoàng thượng giận, thì làm thế nào đây a, ta…. ta hay là không đi cho xong…”

Dương Thu Trì cảm thấy thú vị: “Mẹ…., coi mẹ kìa, mẹ không chịu đi là kháng chỉ không tuân đấy, và nhất định sẽ bị chém… Cái đó càng không thể được. Đừng có lo, mọi chuyện có con của mẹ đây.”

Phùng Tiểu Tuyết ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng an ủi: “Đúng a, mẹ, tuy con cũng không biết nên làm thế nào, nhưng phu quân đi cùng chúng ta, đến lúc đó chúng ta nghe nhiều nói ít là được chứ gì.”

Dương mẫu lắc đầu: “Nghe nhiều nói ít thì không sai, nhưng ta vừa nghĩ đến hoàng cung, nghĩ đến hoàng thượng thì bụng đã rung lập cập, chỉ sợ ngay cả đứng cũng đứng không vững.” Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết nhịn không được bật cười, chúng nhân cũng cười theo.

Tống Tình ở bên cạnh an ủi: “Thái phu nhân, người đừng lo, khi đến kinh thành phải đến lễ bộ ngôn lễ trước. Ở đó sẽ có quan viên dạy người những lễ tiết tương quan. Hơn nữa, lão gia của chúng ta là bá tước, lại lập nhiều công lao như vậy, không nễ mặt tăng cũng nễ mặt phật, cho dù có chỗ nào không chu toàn trong lễ tiết, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội, người cứ yên tâm đi.”

Dương Thu Trì cười nói: “Đúng a, mẹ, mẹ hiện giờ dù gì cũng là siêu phẩm hạo mệnh phu nhân rồi, cần phải ra mặt một chút mới được, chưa gặp hoàng thượng mà bụng đã run thì còn gì nói nữa.”

Vân Lộ ở bên cạnh cũng cười thưa: “Bá mẫu, phụ hoàng của con kỳ thật không hung như bá mẫu nghĩ đâu, người rất hiền từ, trước đây còn ở kinh thành, phụ hoàng thường gọi con tiến cung chơi, nghe con xướng sơn ca, lại còn cùng con chơi tửu lệnh uống rượu nữa, không hung chút nào.”

Mọi người đều nói vậy, Dương mẫu từ từ không khẩn trương thái quá nữa, cười ha hả nói với Vân Lộ: “Cháu là công chúa, là con gái của hoàng thượng, hoàng thượng đối với ai cũng có thể hung, nhưng sao đối với con mà hung được.”

Vân Lộ ngẫm nghĩ, thưa: “Hay là như vầy đi, con phụ trách đưa bá mẫu và Tiểu Tuyết tỷ tỷ tiến cung, dù gì phụ hoàng cũng hạ chỉ cho phép con tiến cung bất cứ lúc nào. Con cùng người đi, có chuyện gì thì con lo cho, người thấy thế nào?” Dương mẫu mừng rỡ: “Như vậy thật tốt! Có công chúa cô đi cùng, trong lòng ta cũng có cái để an tâm rồi.” Chuyển đầu nhìn Phùng Tiểu Tuyết, Dương mẫu hỏi: “Tiểu Tuyết, con nói có phải không?”

Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười gật đầu lia lịa. Nàng ta nghe nói phải gặp hoàng thượng, lòng cũng như trống trận, giờ nghe nói Vân Lộ công chúa sẽ đi cùng tiến cung, cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Dương Thu Trì thấy Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ có quan hệ rất dung hợp, thậm chí có thể nói là rất thân mật như người cùng một nhà vậy, thầm nghĩ Vân Lộ dùng chiêu bài Khúc tuyến cứu quốc xem ra rất có bài bản. Nếu như Dương mẫu bức hắn cưới Vân Lộ thì quả là phiền a, nghĩ đến đó hắn liếc nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng đang ôm con, mỉm cười tĩnh lặng nghe mọi người nói chuyện. Dương Thu Trì nói: “Mẹ, lần này hai sư đồ Liễu tiền bối và Vân nhi sẽ tự thân hộ tống chúng ta tiến kinh. Hai người võ công cao cường, đặc biệt là Liễu tiền bối, võ công cao tuyệt, thế gian không ai có thể địch. Có hai người dọc được bảo hộ, chúng ta không phải e sợ gì.”

Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì khen, nhìn hắn một cái, khẽ cười. Dương mẫu vui mừng nói với Liễu Nhược Băng: “Nhược Băng a, vậy là phiền khổ đến cô nhiều rồi.”

Liễu Nhược Băng nghe Dương mẫu xưng hô với mình giống như Phùng Tiểu Tuyết, không khỏi hơi run, trong tâm có mấy phần thân thiết, nhún nhún người mỉm cười nói với Dương mẫu: “Thái phu nhân khách sáo rồi, đó là chuyện nhỏ không đáng kể gì.”

Trong lúc nói chuyện, người hầu vào báo là có mẹ con Bạch Tố Mai tới. Nhắc tới Bạch Tố Mai, liền nghĩ ngay đến chuyện trên huyền nhai, Dương Thu Trì không nhịn được nhìn về phía Liễu Nhược Băng, không ngờ gặp được ánh mắt nàng, thì ra hai người cùng ý nghĩ. Mẹ con Bạch Tố Mai tiến vào, làm lễ chào hỏi với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu chào mời Bạch phu nhân ngồi kế mình, Bạch Tố Mai thì vui mừng nhìn Dương Thu Trì, khẽ chào: “Thu Trì ca, huynh về rồi!”

Trước mặt mọi người, Dương Thu Trì không dám quá thân nhiệt với Bạch Tố Mai, mỉm cười gật đầu, mời nàng ngồi xuống. Bạch Tố Mai là thiếp thất chưa quá môn của Dương gia, ngồi dưới Tống Tình. Dương mẫu nói về chuyện hoàng thượng mời đi chơi tiết nguyên tiêu, mẹ con Bạch tố mai đều đồng thanh chúc mừng. Đêm đó, Phùng Tiểu Tuyết an bài Liễu Nhược Băng, hài tử và Tống Vân Nhi ba người nghỉ ở một căn tiểu viện tinh trí, rồi phân công hai chị em sinh đôi người Miêu chiếu cố. Do hôm sau là 30 tháng chạp, cần phải thức đón giao thừa, nên mọi người ăn cơm tối xong nói chuyện một hồi rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi. Dương Thu Trì trước hết đến chỗ tiểu viện của Liễu Nhược Băng chơi với con một chút, rồi mới trở về chỗ ở của Phùng Tiểu Tuyết. Xa nhau hơn cả tân hơn, Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết tự nhiên không tránh khỏi một trận gió mưa vần vũ. Sau cơn mưa gió mạn nồng đó, Phùng Tiểu Tuyết nằm dựa trong lòng Dương Thu Trì: “Phu quân, lần này chàng sẽ ở nhà bao lâu?”

“Không rõ nữa, ta không biết hoàng thượng có chỉ phái ta đến chỗ khỉ ho cò gáy để tra tìm Kiến Văn dư đảng nữa không. Nếu như lần này có cơ hội, ta sẽ yêu cầu hoàng thượng điều ta về đây làm quan. Quanh năm phiêu bạt ở ngoài, ta rất nhớ nàng, rất muốn về ở chung với các nàng.”

“Dạ…! Tiểu Tuyết cũng rất nhớ chàng!” Phùng Tiểu Tuyết ngọt ngào hôn vào mặt Dương Thu Trì, “Tiểu Tuyết và mẹ đều rất hi vọng chàng có thể sớm trở về đây làm quan.”

“Đúng a. Tần Chỉ Tuệ và Tình tình sắp sửa sinh con rồi, lúc này nên ở cạnh hai nàng ấy.” Dương Thu Trì nhớ đến Liễu Nhược Băng, lần này hắn lý giải sâu sắc khi một người phụ nữ sinh con, cần người chồng của mình ở bên cạnh như thế nào.

Phùng Tiểu Tuyết hỏi: “Phu quân của Liễu tiền bối đâu? Sao không thấy ông ta cùng đến?” Vấn đề này Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra ở dọc đường, nhưng hiện giờ Phùng Tiểu Tuyết hỏi đến, vẫn khiến hắn cảm thấy thật khó mà đáp thế nào cho ổn, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng trả lời: “Ta.. ta cũng không rõ nữa, loại sự tình này không tiện hỏi a.”

“Vậy a…” Trong đêm tối, Phùng Tiểu Tuyết không hề phát hiện ra vẻ bối rối của phu quân, “Hài tử của Liễu tiền bối thật khả ái, đầu hổ vai hùm a.” Dương Thu Trì rất hiểu, hài tử này đã dẫn phát mẫu tính của Phùng Tiểu Tuyết. Kỳ thật, nếu quả Liễu Nhược Băng là thiếp thất của hắn, thì hài tử của Liễu Nhược Băng phải gọi Phùng Tiểu Tuyết là mẹ (*). Dương Thu Trì cười hì hì: “Nàng thích con nít như vậy, hay là mai nói với Liễu tiền bối, để hài tử nhận nàng làm mẹ nuôi đi.”

Phùng Tiểu Tuyết nhổm dậy chồm lên người Dương Thu Trì, vui mừng reo lên hỏi: “Thật không?”

“Đúng a. Hiếm khi nàng thích con nít như đứa bé này, có thêm một mẹ nuôi thì thêm một phần yêu thương a.”

Phùng Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ, lại ủ rủ: “Không thể được, Liễu tiền bối là trưởng bối, hài tử của người đồng bối với chúng ta, sao lại nhận thiếp làm mẹ nuôi được.”

“Sao lại không được? Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là sư đồ, nhưng là chuyện giữa họ, chứ đâu có phải là trưởng bối của chúng ta thật đâu.”

Phùng Tiểu Tuyết trách: “Phu quân, chàng quên rồi sao, chàng sớm muội gì cũng cưới Vân nhi, dù sao cũng không thể để hài tử của Vân nhi gọi thiếp là mẹ, và hài tử của sư phụ muội ấy cũng gọi thiếp bằng mẹ được a?”

Đến nước này thì Dương Thu Trì ngớ người, quả thật là có vấn đề. Phùng Tiểu Tuyết nghe Dương Thu Trì không nói chuyện, dịu dàng bảo: “Thiếp biết chàng thương hài tử đó, tuy nó không nhận thiếp làm mẹ nuôi được, nhưng thiếp sẽ thương nó như mẹ vậy. Chỉ có điều không biết Liễu tiền bối có thể ở lại bao lâu, thật hi vọng người có thể ở lại luôn thì hay biết mấy.”

Dương Thu Trì vui mừng hỏi: “Thật không? Nàng cũng hi vọng Liễu tiền bối có thể ở lại mãi?”

“Đúng a,” Phùng Tiểu Tuyết hơi kỳ quái với sự hưng phấn của phu quân, “Liễu tiền bối là sư phụ của Vân nhi, nếu như Liễu tiền bối không có chỗ nào đến, thì ngày mai chúng ta cùng mẹ nói thử, để mời người ở lại nhà chúng ta, được không? Cô nhân quả mẫu phiêu bạc tứ xứ quả là khổ.” Phùng Tiểu Tuyết đoán gia đình của Liễu Nhược Băng xem ra là có biến cố gì đó, nếu không sẽ không cô thân mang hài tử chưa đầy tháng theo đến Vũ Xương, lòng đối với Liễu Nhược Băng tăng thêm mấy phần đồng tình, nên muốn tìm cách giúp nàng.

Dương Thu Trì hôn lên má của Phùng Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, tâm địa của nàng thật tốt!” Sáng hôm sau, 30 tháng chạp, Dương phủ treo đèn kết hoa, dán giấy mừng xuân lên lồng đèn, quét dọn sạch sẽ.

Sáng sớm tế bái tổ tông xong, cả nhà chuẩn bị bữa cơm quan trọng nhất năm. Nếu như Hồng Lăng đã quay về, thì bữa cơm tất niên này do nàng tự thân xuống bếp chỉ huy. Đây là bữa cơm đoàn viên của cả nhà, Hồng Lăng đương nhiên đem hết tinh thần ra lo liệu, bày biện một bàn lớn đầy đồ ăn thơm ngon thơm phức, người nào ngửi cũng nghe bụng sôi rột rột. Chiều, chọn giờ tốt khai tiệc. Đáng ra Vân Lộ là công chúa, phải chiếu theo lễ quân thần, ngồi ghế thủ tịch. Nhưng Vân Lộ một lòng mong muốn sau này có thể về nhà họ Dương, hiện giờ là lúc biểu hiện, nên nàng dù gì cũng không thèm ngồi, cứ kéo Dương mẫu ngồi lên ghế chủ tọa. Nhưng mà, trong tiệc này nàng ta đường đường là một công chúa mà không chịu ngồi, thì ai dám ngồi cho được. Do đó, Vân Lộ cũng phải ngồi kế Dương mẫu, phía còn lại là Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết. Tiểu Hắc Cẩu ngồi giữa chân hai người. Kế đến là Bạch phu nhân, Liễu Nhược Băng, Tần Chỉ Tuệ, Tống tình, Bạch Tố Mai, Tống Vân Nhi theo vai vế mà ngồi. Hồng Lăng có thân phận nha hoàn, vốn không thể ngồi chung, nhưng mọi người đều biết nàng là thông phòng đại nha hoàn của Dương Thu Trì, một khi đã mang thai, thì sẽ là thiếp của hắn. Cho nên, Dương mẫu cũng nhập tịch, ngồi ở vị trí cuối cùng.

Liễu Nhược Băng giao con cho Sương nhi và Tuyết nhi để hai chị em sinh đôi này chiếu cố. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều đội mũ phượng quàng khăng. Vân Lộ là công chúa, đáng ra phải mặc công chúa phục, nhưng nàng thích phục trang của người miêu, nên đặc biệt mặc riêng, đeo trang sức bạc vòng kiềng reo vang, vừa vui mắt vừa đẹp. Dương Thu Trì cũng mặc quan bào bá tước của mình. Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người cũng mặc phục trang ưa thích nhất, chỉ có Liễu Nhược Băng vẫn trong y phục trắng, nhìn thanh tân thoát tục, cao nhã thánh khiết vô cùng. Lời chúc từ đương nhiên là do Dương mẫu đảm nhận. Bà ta đã làm hạo mệnh thái phu nhân được nửa năm rồi, đương nhiên cũng luyện được chút đường ăn đường nói, chí ít không như nam xưa chỉ cưới một người thiếp cho con trai là Tần Chỉ Tuệ mà cũng hoảng loạn bủn rủn tay chân, lại còn nhờ con trai dạy mình nói thế nào nữa. Dương mẫu nâng chung rượu lên, hướng đến Vân Lộ, Bạch phu nhân và Liễu Nhược Băng ra vẻ kính ý, sau đó nói một lời chúc mừng, có lớp có lang hẳn hoi, khiến cho mọi người cao hứng ngút trời nâng chén rượu lên uống cạn.

Tiếp đó là thay ly rót rượu, kính tửu Dương mẫu và Vân Lộ, rồi họ mời rượu nhau, uống rất náo nhiệt. Ngoại trừ Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đang mang thai lấy trà thay rượu, mọi người đều uống cả. Rượu quá tam tuần, món ăn qua ngũ vị, Dương mẫu cầm lý lên nói với Liễu Nhược Băng: “Nhược Băng, hôm nay hiếm có khi cao hứng thế này, lão thân có thỉnh cầu, không biết nên nói hay nên không.”

Dương Thu Trì phì cười: “mẹ, mẹ học đóng kịch từ khi nào vậy? Ha ha hah”

Dương mẫu trợn mắt: “Không được làm ồn, mẹ đang nói chuyện chính sự với Liễu tiền bối đây.”

Liễu Nhược Băng đã uống mấy ly, mặt ửng lên hai đóa hồng, khẽ khom người nói: “Thái phu nhân có gì phân phù, cứ nói không có gì phải ngại.”

“Là như thế này.” Dương mẫu nhìn Phùng Tiểu Tuyết, “Chỉ Tuệ và Tình Tình sắp sinh con rồi, vừa khéo Nhược Băng cũng vừa có con chưa đầy tháng, cho nên ta và con dâu Tiểu Tuyết của ta thương lượng, có vẻ hai bên có duyên đặc biệt, cùng một lứa với nhau mà ở gần nhau âu cũng là có bạn. Do đó, nếu không hiềm khí, lão thân mời Nhược Băng cùng con lưu lại đây, sau này ở chung nhà với chúng ta.”

Liễu Nhược Băng hơi ngẩn ra, không ngờ Dương mẫu lại nói đến chuyện ấy, hơi cảm động. Dương mẫu dừng lại một chút, cầm ly đứng lên, tiếp tục nói: “Nghe con ta nói cô võ công cao tuyệt, do đó sau này con của Chỉ Tuệ và Tình Tình lớn lên, lão thân mong muốn để chúng bái cô làm môn hạ, ba sư huynh muội ở chung, khoái khoái lạc lạc mà trưởng thành. Không biết ý Nhược Băng thế nào? Nếu như cô đáp ứng, lão thân ở đây xin thay mặt các hài tử kính cô một chung bái sư.”

Nghe Dương mẫu nói xong, thân mình Liễu Nhược Băng hơi chấn động, đưa mắt nhìn Dương Thu Trì, thấy nàng rất hưng phấn nhìn mình, trong mắt đầy sự quan tâm, biết là phu quân đang nghĩ biện pháp lưu nàng lại, không khỏi cảm thấy ấm lòng. Nhưng khi nghe Dương mẫu nói muốn hài tử của tiểu thiếp của Dương Thu Trì sau này bái nàng làm sư phụ, thì điều này nàng chưa suy nghĩ qua, không khỏi có chút đắn đo. Điểm này Dương Thu Trì cũng không nghĩ tới, nhất định là Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ngầm bàn với nhau. Điều này làm hắn rất cao hứng, quả là chủ ý tốt, vì nếu như Liễu Nhược Băng làm sư phụ của con Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, từ giác độ này mà nói thì Liễu Nhược Băng và hắn đồng bối phận, từ giác độ này mà xét thì sau này có thể cưới Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì, đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, còn cho đó là chủ ý của Dương Thu Trì, nghĩ tới tuy đáp ứng lưu lại, nhưng Dương Thu Trì thủy chung chẳng an tâm, dùng tâm cực khổ nghĩ cách để nàng có lý do lưu lại, lòng không khỏi ấm áp và an ủi vô cùng. Liễu Nhược Băng liếc nhìn thấy dáng vẻ buồn buồn không vui của Tống Vân Nhi, hơi trầm ngâm, biết trò sao bằng thầy, nàng sao không đoán được nguyên nhân Tống Vân Nhi không cao hứng chứ? nên cười cười cầm chung rượu lên đáp: “Đa tạ thái phu nhân thưởng thức, chỉ có điều hiện giờ hài tử chưa ra đời, đến lúc thật sự có thể luyện võ là đã đến mấy năm sau rồi. Đến lúc đó còn phải xét xem hài tử có thích hợp luyện võ công của tôi không. Cho nên, chờ mấy năm rồi nói đến chuyện này xem ra sẽ ổn hơn.” Tống Vân Nhi nghe thế, lập tức cảm kích nhìn Liễu Nhược Băng. Dương Thu Trì ngớ người, lập tức hiểu rõ nếu như con của Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình bài Liễu Nhược Băng làm thầy, như vậy sẽ là sư huynh muội với Tống Vân Nhi, vô hình trung Tống Vân Nhi lại kém Dương Thu Trì một bối, thì làm sao mà thành thân cho được?

Kỳ thật, lại tình huống hai phía đều khó này rất thường xuất hiện trong những gia đình xưa, vốn không cần hắn phải lo, nhưng là vì nó liên quan đến hôn nhân đại sự, nên hắn không thể không vì Tống Vân Nhi mà ưu phiền. Hiện giờ Liễu Nhược Băng không lập tức nhận lời bái sư, vừa không làm mất mặt Dương mẫu, lại để cho Tống vân Nhi đủ thời gian để gả về nhà họ Dương. Đương nhiên, nàng cũng vì chuyện bái sư này mà lưu lại đường cho mình sau này. Liễu Nhược Băng nói tiếp: “Thái phu nhân thịnh tình mời Nhược Băng ở lại, Nhược Băng cảm kích bất tận, còn về chuyện ở lại thì…”

Dương Thu Trì nghe lời nàng có phần do dự, sợ nàng ra miệng cự tuyệt, lập tức nói: “Liễu tiền bối, đừng quên là người đáp ứng bảo hộ cho sự an toàn của ta đó!” Liễu Nhược Băng hướng mắt nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn đang khẩn trương nhìn mình, trong mắt tràn đầy sự mong mỏi âu lo sợ mất, không khỏi dâng lên sự thương xót tràn đầy trong lòng. Trong trận chiến trên Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng trải qua khảo nghiệm giữa sống và chết. Trước đó, Liễu Nhược Băng vốn chỉ nghĩ cho mình, nghĩ đến nếu như Dương Thu Trì không thể chấp cánh cùng nàng bay khắp phương trời, thì nàng chỉ cần con của hắn, sau đó ở vậy nuôi con đến già.

Nhưng lần trước sau khi rời khỏi Dương Thu Trì ở Nhất Chỉ Phong, nàng mới phát hiện kỳ thật ý nghĩ của nàng chẳng qua là tự lừa dối chính nàng, vì sự ái luyến của nàng đối với Dương Thu Trì vô cùng sâu đậm, càng lúc nàng càng không thể rời xa Dương Thu Trì. Trước khi gặp Dương Thu Trì trong sơn động sào huyệt của Kiến Văn dư đảng, Liễu Nhược Băng dường như sống một ngày dài bằng một năm, suốt ngày cứ nghĩ đến Dương Thu Trì, khi xác định có con với hắn, loại tư niệm này càng lúc càng mạnh. Sau trận đấu sinh tử đó, Liễu Nhược Băng biết cuộc đời và sinh mệnh này của nàng không thể không có Dương Thu Trì nữa rồi.

Trong sự do dự này, họ lại cùng đến Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn. Ở trước ngôi chùa trên đường, sau cuộc đối thoại về sinh tử luân hồi kim sinh lại thế, Liễu Nhược Băng tiến thêm một bước cảm thấy vị trí của nàng trong tim Dương Thu Trì thế nào, và từ sâu trong tâm khảm, nàng bắt đầu đứng ở góc độ của Dương Thu Trì mà suy nghĩ. Trên đỉnh thần sơn, bọn họ lại cùng trải qua cuộc khảo nghiệm sinh tử trong biển lửa như địa ngục. Nàng chứng kiến Dương Thu Trì vì để mang hi vọng sống còn cho hai mẹ con nàng, đã bất chấp tất cả quay cuồng dập lửa trong mưa tên biển lửa, dường như sắp bị thiêu sống đến nơi. Thời khắc ấy, nàng sâu sắc cảm nhận được vị trí của mình trong tim Dương Thu Trì là như thế nào, và khối băng lạnh trong tim nàng cuối cùng cũng lốc tốc tan chảy ra. Con của hai người sinh ra trong căn phòng gỗ nhỏ trên kim đỉnh ấy, rồi thời khắc chỉ có ba người… lúc ấy, nàng chân chánh cảm giác được một gia đình trọn vẹn. Và đối với nàng, đối với con nàng, cái gia đình ấy trọng yếu đến thế nào.

Liễu Nhược Băng nhớ lại khi xưa rời khỏi Dương Thu Trì trên Nhất Chỉ Phong, nấm kín một chỗ nhìn hắn đuổi theo chạy lên đỉnh, ngã rồi đứng dậy, phát điên gọi tên nàng, tay bị cào rách máu chảy đầm đìa thế mà chẳng biết gì… sự tuyệt vọng ấy làm nàng rúng động tận tâm can. Trong căn phòng nhỏ kia, Liễu Nhược Băng nghĩ, nếu mà nàng mang con đi thật, không biết Dương Thu Trì sẽ đau lòng như thế nào, và nàng cũng thương tâm ra làm sao. Con sinh ra không có cha, đáng thương cho nó biết nhường nào. Đến lúc đó, ý nghĩ mang con đi của nàng triệt để lay động. Cho nên, khi ở Ba châu, Dương Thu Trì biên tạo ra một lời nói xạo không tròn vẹn tuy đích xác là làm Liễu Nhược Băng lưu lại, nhưng kỳ thật, cho dù không có lời nhận định chưa lấy gì xác đáng đó của hắn, Liễu Nhược Băng không nhất định là muốn đi thật. Lần này đến Vũ Xương, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đối với Liễu Nhược Băng tốt phi thường, giống như đối đãi với thân nhân vậy. Hơn nữa, chân chánh cảm giác được mái ấm gia đình làm nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Giờ đây, khi nghe Dương mẫu thịnh tình mời nàng ở lại, rồi nhìn ánh mắt tràn trề hi vọng và bất an của Dương Thu Trì, nghĩ đến hai người ái luyến sanh sanh tử tử như vậy rồi, thì cho dù lòng có cứng lạnh như băng đá thế nào cũng phải tan chảy ra. Nàng thầm hạ quyết định, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không rời khỏi Dương Thu Trì.

Hơn nữa Dương Thu Trì đã nói trước mặt mọi người, rằng nàng đáp ứng bảo hộ cho sự an toàn của hắn. Và đây cũng chính là lời thật. Vì Dương Thu Trì nói về chuyện thỏ chết chó bị thịt kia nửa chân nửa giả, nhưng đích xác là chuyện khiến người phải quan tâm. Liễu Nhược Băng hạ quyết tâm, nếu như có cái cớ như vậy, thì nàng không thể rời khỏi Dương Thu Trì nữa rồi, không thể để cho con nàng không có cha nữa rồi. Liễu Nhược Băng dịu dàng nói: “Dương tước gia tập nã Kiến Văn dư đảng, đại phá thuyền bang, thu địch rất nhiều. Nhược Băng đã đáp ứng với Dương tước gia, tận lực bảo hộ cho sự bình an của người. Thái phu nhân hiện giờ thịnh tình yêu thỉnh như vậy, nếu Nhược Băng từ chối nữa là có chút bất cận nhân tình. Nếu như đã vậy, thì Nhược Băng cung kính không bằng tòng mệnh rồi.” “Quá tốt rồi!” Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi dị khẩu đồng thanh vui mừng hoan hô, đưa mắt nhìn nhau rồi cười cười.Dương mẫu mừng rỡ, cùng Phùng Tiểu Tuyết đối mắt nhìn nhau. Phùng Tiểu Tuyết cầm chén rượu lên, Dương mẫu vui mừng bảo: ‘Quả thật là tốt quá, sau này chúng ta là người một nhà rồi!” Ba người cao hứng uốn cạn chén rượu này. Trong số đang ngồi ở đó, đương nhiên người cao hứng nhất là Dương Thu Trì. Hắn cầm chung rượu lên, kính Liễu Nhược Băng: “Đa tạ Liễu tiền bối! Sau nay là người một nhà, Thu Trì thật lòng thật ý kính người một chung rượu!” Liễu Nhược Băng đương nhiên biết ý tứ của Dương Thu Trì, nâng chung nên, hai người cùng cười và uống cạn. Tiệc tất niên vô cùng sảng khoái. Giao thừa đến, mọi người đốt và xem pháo bông, phát lì xì, và cả nhà cùng chúc nhau hưởng một năm đoàn viên khoái lạc.

Chú thích: (*)- Trong hôn chế đời cổ Trung Quốc, con của thiếp (vợ lẽ) không được gọi mẹ đẻ của mình là mẹ (nương), mà buộc phải gọi vợ cả của cha là mẹ. Vợ lẽ đối với chồng thì trọng về sự nâng khăn sửa túi, hoặc người thì trọng về sự kế tự, chớ không có trách nhiệm đảm đang công việc nhà chồng như người vợ cả. Khi nào người vợ cả hèn yếu, không cáng đáng nổi công kia việc nọ, thì cũng cậy vợ lẽ nhiều. Vợ lẽ không có quyền bằng người vợ cả, phải phục tùng vợ cả như là chồng. Được người vợ cả có lượng khoan dung thì coi vợ lẽ như chị em một nhà. Nếu phải người vợ cả cay nghiệt, thì sai bảo hành hạ như kẻ ăn người ở, vợ lẽ cũng phải chịu.