Chương 385: Vết Thương Chí Mạng Quái Dị

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì cười cười, nhưng thực ra hắn vẫn còn chưa có gì nắm chắc. Từ tình huống hiện giờ, không hề phát hiện dấu vết có giá trị gì, hy vọng duy nhất là phải coi xem cánh cửa sổ dùng để ra vào này có manh mối gì hay không. Dương Thu Trì cho Lôi bộ đầu cùng các bộ khoái ra ngoài, lệnh cho Nam Cung Hùng mang rương pháp y vật chứng vào, đóng cửa phòng lại, mang bao tay, trước hết kiểm tra thanh thư hùng bảo kiếm còn lại, thấy trên kiếm không có huyết tích gì. Hắn lại lấy từ rương khám tra vật chứng ra bộ bàn chải từ chuyên lấy dấu tay, cẩn thận quét lên những vị trí có khả năng lưu lại dấu vết ở song cửa sổ, phát hiện được vài vân tay, khiến hắn vô cùng hưng phấn, tiến hành lấy mẫu hết. Tiếp đó, hắn lại quét lên thư hùng bảo kiếm, thu một số vân tay, sau đó đo lường độ nông sâu và độ dày của bảo kiếm. Hắn lại lấy ra máy chụp hình kỹ thuật số, tiến hành chụp hết tình huống hiện trường và các dấu vết, sau đó lấy mẫu máu rơi vãi các nơi để tiến hành kiểm nghiệm. Hắn lại quan sát cẩn thận thêm một lần nữa, không phát hiện có những chứng cứ hay dấu vết có giá trị gì nữa. Dương Thu Trì đẩy cửa bước ra, Ngô Từ Nhân bước tới đón đầu, khẩn trương hỏi: “Dương tước gia, có phát hiện gì hay không?”

Dương Thu Trì lắc đầu, hỏi bố chánh sứ Ngô Từ Nhân: “Ngô đại nhân, tiểu đệ muốn kiểm nghiệm lại thi thể của lệnh ái một chúng, chẳng hay có được hay không?”

“Được được! Cái đó là chuyện đương nhiên.” Ngô Từ Nhân luôn miệng đáp, “Thi thân của tiểu nữ hiện đặt trong linh đường ở ngoài đình, chúng ta đi đến đó.”

Dương Thu Trì hơi ngẩn người, nói: “Mở quan tài trong linh đường không tiện lắm a.”

“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”

“Ngài tìm cớ che màn xung quanh quan tài, sau đó khiêng quan tài đến một gian phòng đơn độc nào đó.”

“Được được, cứ nói là phải niệm kinh văn, được không?”

“Vâng, làm sao cũng được, nhưng tận mọi khả năng đừng để người khác biết.”

Một lúc sau, Ngô Từ Nhân xâm xâm đi vào, báo: “Tước gia, đã làm ổn thỏa, thỉnh tước gia.”

Dương Thu Trì cùng mọi người theo Ngô Từ Nhân đến một gian sương phòng cạnh linh đường, Xảo Trinh tiểu thư còn chưa nhập liệm, được đặt nằm ở trên một tấm phản dùng để liệm, có một tấm bố trắng đậy lên người. Dương Thu Trì khẽ vạch tấm bố, lộ ra gương mặt trắng mịn tinh khiết của một thiếu nữ nhỏ tuổi. Nàng ta nằm yên ắng ở đó, mái tóc đen dài để xõa, mắt khép hờ giống như đang ngủ.

Dương Thu Trì cảm khái phi thường: Một sinh mệnh trẻ trung như vậy, một bông hoa quý hiếm như thế mà lại sớm tàn úa điêu linh. Mỗi lần nghiệm thi gặp phải những cô gái trẻ, Dương Thu Trì đều không tự chủ dâng lên một niềm cảm khái cho sinh mệnh. Ngô Từ Nhân cùng mọi người lui ra, sương phòng chỉ còn lại Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi. Dương Thu Trì khẽ bảo Tống Vân Nhi cởi quần áo của Xảo Trinh tiểu thử, kiểm tra bao quát bên ngoài, thấy ở yết hầu có một vết thương hình dẹt, chính là vết thương trí mệnh mà ngỗ tác ổn bà nghiệm thây trước đây đã kết luận. Những bộ vị khác không có vết thương rõ ràng gì, án chiếu theo thường quy trong công tác kiểm nghiệm pháp y, hắn tiến hành kiểm tra xử nữ mô, xác định Ngô Xảo Trinh vẫn là xử nữ. Dương Thu Trì rút cây châm thăm dò ra, cẩn thận cấm vào vết thương ở yết hầu, không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc. Tống Vân Nhi hỏi: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”

“Vết thương này cắt đứt khí quản, xuyên vào tủy sống, cắm vào tiểu não, do đó, Ngô Xảo Trinh chết ngay trong chốc lát, căn bản không kịp thời hô cứu, khí quản thanh đới bị cắt đứt, cũng không có cách gì hô thành tiếng. Hung thủ lòng dạ độc ác, ra tay ngoan độc vô cùng, hơn nữa bộ vị đánh vào rất chính xác, một chiêu là trí mạng.”

Tống Vân Nhi cũng nhăn mặt: “Hung thủ này lợi hại thật.”

“Đúng a, Ngô Xảo Trinh biết võ công, thế mà bị đối phương một chiêu lấy mạng, cho thấy hung thủ rất có khả năng là sát thủ chuyên nghiệp.”

Dương Thu Trì đáp, rút cây châm thăm dò ra, “Vân nhi, muội phán đoán hung khí thử.”

Tống Vân Nhi quan sát cẩn thận vết thương ở yết hầu của người chết, nói: “Vết thương này nhọn hai đầu, gờ thịt bằng phẳng, trong vết thương không có tổ chức bầy nhầy, cho thấy được gây ra bỡi một vật bén hai mặt.”

“Rất tốt, muội đoán thử coi vật bén đó là gì? Chủy thủ? Hay là kiếm?”

“Cái này cũng khó nói, huynh vừa rồi dùng châm cắm vào vết thương thăm dò được độ dài cho thấy cả hai khả năng đều có thể xảy ra.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, đút thanh châm thăm dò trở lại vào vết thương, bỏ tay ra, chỉ vào đầu châm lộ ra khỏi vết thương, hỏi: “Vân nhi, muội phát hiện vết thương này có gì đặc biệt không?”

Tống Vân Nhi nhìn tả nhìn hữu, cũng ơ lên một tiếng kinh ngạc: “Kỳ quái, sao lại từ bên dưới đâm ngập vào yết hầu chứ? Tư thế xuất chiêu này có vẻ rầt kỳ quái.”

“Muội biết võ công, muội nói coi chiêu này kỳ quái thế nào?”

Tống Vân Nhi phất tay làm động tác đâm về phía trước: “Khi hai người đối chiêu, thường đều đâm ngang vào yết hầu đối phương, nhưng từ vết thương này có thể phán đoán, đối thủ khi ra chiêu xem ra là từ phía dưới đâm xéo lên yết hầu của Ngô Xảo Trinh – chẳng lẽ khi đâm kiếm vào, Ngô Xảo trinh đáng ngửa cổ tránh, nhưng không thể nào tránh kịp?”

Mắt Dương Thu Trì sáng lên, gật gật đầu: “Rất có lý, muội phân tích tiếp đi.”

Được sự khích lệ của Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi vô cùng đắc ý, học theo động tác của hắn, sờ cằm suy nghĩ một lúc, nói: “Còn có một khả năng nữa, đó là hung thủ này là một đứa bé, hoặc là đã lớn rồi nhưng thân hình thập phần thấp nhỏ.”

Dương Thu Trì gật gù: “Rất tốt, còn gì nữa?”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: “Có thể nào là do cô ta tự sát không?”

Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên, mỉm cười bảo: “Nói lý do của muội đi.”

“Huynh xem này.” Tống Vân Nhi làm động tác chủy thủ động vào yết hầu, rồi dùng kiếm cắm dưới đất, dùng đầu tự đâm vào trong kiếm

“Cái này cũng có thể a.”

“Vậy vì sao nhất định phải tự sát? Chẳng lẽ không thể có một thanh kiếm cắm dưới đất, cô ta không để ý bị té xuống, bất ngờ bị đâm vào yết hầu sao?”

Tống Vân Nhi ngớ người, lẩm bẩm: “Đúng a, cũng có khả năng này.”

Dương Thu Trì lắc đầu, cười bảo: “Mấy loại khả năng này rất khó xảy ra, thứ nhất, Ngô Xảo Trinh không hề có dấu hiệu tự sát, hiện trường không có di thư, kinh qua tìm hiểu, không có chuyện gì đủ khiến cho cô ta tự sát; Thứ hai, nếu như là tự sát, các cô gái thường không chọn cách tự vẫn đầy máu me, thường thì chỉ chọn cách treo cổ hay gì đó cho dễ coi hơn chút; Thứ ba, cho dù là muốn chọn cách tự vẫn bằng kiếm, thì sẽ đâm vào cổ cắt đứt động mạch cảnh, còn nếu dùng chủy thủ thì sẽ tự đâm vào tim, hầu như không ai tự đâm vào yết hầu, hơn nữa lại đâm với góc độ quái dị thế này.”

Tống Vân Nhi gật gù, lại cắc cớ: “Nếu như cô ta cứ chọn tư thế tự sát quái dị này thì sao?”

Dương Thu Trì đáp: “Ta vừa nói rồi, vết thương này đâm sâu tới tủy, đâm thẳng vào tiểu não, sẽ dẫn đến sự tử vong ngay lập tức. Do đó, nếu như là tự sát hay vô tình ngã té vào lưỡi kiếm cắm dưới đất, thì hung khí thường sẽ vẫn nằm lại ở vết thương, hay chí ít là vẫn còn ở trong tay của người chết hoặc ở dưới đất, nhưng hiện trường này không phát hiện hung khí tự sát. Điểm này đủ có thể bài trừ sự tự sát của người chết hoặc do bị vô tình té chết.” Trong mắt Tống Vân Nhi hiện lên vẻ gần như là sùng bái, nhìn Dương Thu Trì đến nỗi hắn cảm thấy mất cả tự nhiên.

Dương Thu Trì nói tiếp: “Tổng hợp phân tích, Ngô Xảo Trinh xem ra là bị người ta đâm chết, em bé hay yêu tinh chu nho quá đặc biệt, chúng ta không cần tập trung chú ý đến trước, mà án chiếu những tình huống có khả năng nhất để phân tích. Nếu như là người lớn làm, như vừa rồi chúng ta phân tích, y có khả năng là ở trong tư thế Ngô Xảo Trinh ngửa cổ đâm một cái ngay yết hầu. Một khả năng khác, là nạn nhân đứng thẳng, hung thủ dùng kiếm đâm từ dưới lên trên.”

Tống Vân Nhi suy nghĩ: “Muội cảm thấy khả năng thứ nhất khá lớn, có vẻ như hai người đối chiêu, hung thủ xuất chiêu thần tốc, Ngô Xảo Trinh không kịp tránh né, vừa ngữa cổ đã bị đâm trúng yết hầu.”

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, không lên tiếng, dùng châm thăm cắm lại vào trong miệng vết thương ngay yết hầu của người chết, nhìn kỹ phải trái trước sau, sau đó lắc đầu: “Không đứng, góc độ của vết thương không phù hợp với tình huống ngửa cổ bị đâm vào.” Dương Thu Trì cầm cây châm đó đặt cạnh cổ mình, sau đó ngửa cổ ra, một đầu châm thăm đặt tại yết hầu, đầu còn lại hướng về tiểu não, nói: “Chú ý kỹ đây, cho dù ngửa cổ ra tới góc độ lớn nhất, cũng không hình thành loại vết thương như vậy ở cổ người chết.”

Tống Vân Nhi mở trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của hắn. Dương Thu Trì đành lật thi thể qua một bên, cắm cây châm thăm vào, từ từ kéo đầu của nạn nhân ra sau, cho đến khi hợp với góc độ ngữa cổ. Khi ấy, đầu ló ra của cây châm bị vết thương ngăn trở kéo căng ra, rõ ràng là không khớp với bộ vị vết đâm. Đến lúc này thì Tống Vân Nhi đã hiểu: Từ góc độ đâm vào hình thành đường rỗng vết thương ấy, cho thấy người chết không phải là ngữa cổ rồi bị đâm vào, mà là phần cổ dường như là ở trạng thái thẳng đứng rồi bị vật bén nhọn đâm vào vậy. Như vậy có thể nói, ngay lúc Ngô Xảo Trinh bị giết, rõ ràng hung thủ đứng ở phía đối diện, hung thủ đột nhiên xuất thủ, đâm chết Ngô Xảo Trinh theo góc độ từ dưới lên. Dương Thu Trì nói: “Hiện trường không hề có dấu vết đánh đấu, rất có khả nang là người chết trong tình huống bất ngờ không kịp phòng bị bị hạ sát, và hiện trường hung sát chính là ở giữa phòng ngủ. Do đó, hung thủ xem ra là người quen của nạn nhân, thậm chí còn rất quen, nên mới không có sự phòng bị như vậy.”

Tống Vân Nhi rất cao hứng: “Như vậy có thể nói, hung thủ nhất định là trong số người quen của nạn nhân rồi?”

“Đúng, hơn nữa còn là người có thể tùy ý ra vào phòng của nạn nhân.”

“Hơn nữa còn có võ công, và võ công không tệ!” Tống Vân Nhi cũng thêm vào.

Dương Thu Trì gật gù: “Đúng a, người này dùng một chiêu thức ngược với lý thường, nhưng không biết có môn võ công nào xuất chiêu như vậy hay không?”

Nghe thế, thần tình của Tống Vân Nhi ngưng trọng hẳn, nhíu mày suy nghĩ một hồi, đành chịu thua: “Ca, muội không biết môn phái nào trong võ công có chiêu số có thể đâm vào yết hầu của người với góc độ vô cùng quái dị như vậy.” Hai người ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt đồng thời sáng lên, cùng nhìn nhau và nghĩ về một người: Liễu Nhược Băng!

Dương Thu Trì nói: “Vân nhi, muội đi thỉnh sư phụ của muội giúp để xác định thử xem sao.”

Tống Vân Nhi gật đầu: “Dạ! Chỉ sợ chỉ có sư phụ mới biết xuất xứ của chiêu này.”

Chờ Tống Vân Nhi đi rồi, Dương Thu Trì lấy mẫu máu và vân tay của Ngô Xảo Trinh, lại dùng các miếng bông thấm nước muối sinh lý phân biệt lau qua mặt, môi, đầu vú của Ngô Xảo Trinh, để riêng ra các nơi để dành kiểm nghiệm sau này, hi vọng có thể từ đó mà phát hiện ra những dịch tiết hay nước bọt không thuộc về nạn nhân. Chiêu này trong lúc phá án tình sát ở Nhất Chỉ phong hắn đã từng sử dụng qua, là một trong những chứng cứ quan trọng để cung cấp manh mối phát hiện kẻ phạm tội. Nhưng Ngô Xảo Trinh trước khi chuẩn bị nhập liệm đã tiến hành tẩy rửa thay quần áo, không nhất định là còn nước bọt hay gì đó lưu lại. Hắn ngẫm nghĩ, thường thì khi tẩy rửa người chết sẽ không tẩy rửa ở trong miệng, cho nên hắn lấy mẫu nước bọt và dịch chất trong miệng của nạn nhân. Nếu như nạn nhân trước khi chết đã từng thân mật với người, có khả năng là còn lưu lại dịch nước bọt. Sau khi lấy mẫu xong, Dương Thu Trì mặc lại quần áo cho Ngô Xảo Trinh, bước ra khỏi phòng. Ngô Từ Nhân bước tới ngay, hỏi: “Thế nào? Tước gia, có phát hiện gì không?”

Dương Thu Trì hỏi: “Có phải ngài thỉnh một tiên sinh họ Khuông cho tiểu thư?”

“Đúng ạ, là công tử của hàn lâm đại học sĩ Khuông Hiền Giác Khuông lão tiên sinh.” Ngô Từ Nhân đáp.

“Tiểu đệ nghe nói người này có võ công? Võ công của y thế nào?”

“Cái này… hạ quan không rành võ công, nhưng nghe tiểu nữ nói, Khuông tiên sinh có võ công rất lợi hại. Nhân vì võ công của hắn lợi hại, tiểu nữ từ nhỏ lại thích võ công, cho nên rất thích Khuông tiên sinh này.” Dương Thu Trì đối với võ công cũng học tới trình độ võ mèo quào ba chân mà thôi, chỉ là theo Tống Vân Nhi học một pho quyền pháp và một pho đạo pháp, đương nhiên còn có một võ công tâm pháp đã được cải lương, nhưng chỉ dùng để làm “tiểu đệ đệ” khỏe thêm, có ích cho thân thể chút chút, chứ về phương diện võ học chẳng có ích gì nhiều. Dương Thu Trì hỏi: “Vị Khuông tiên sinh này đến Lô Châu rồi sao? Lô châu có người quen nào của y?”

“Đúng a. Mẫu thân của hắn an táng ở Lô châu, hôm trước hắn xin về tế lễ mẫu thân của hắn.”

“Có thể tìm thấy y không?”

“Xem ra có thể – chẳng lẽ Khuông tiên sinh này….?”

“Không không, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Dương Thu Trì không muốn bạo lộ phương hướng điều tra của mình, đổi giọng hỏi: “Tôn phu nhân có ở nhà không?”

“Có, ở trong phòng, có cần gọi nàng ấy không?”

“Không, Ngô đại nhân đưa ta tới gặp tôn phu nhân là được. Ta có lời cần hỏi phu nhân.” Ngô Từ Nhân đáp ứng, dẫn Dương Thu Trì đi quanh co đến nơi ở của ông ta.Tiến vào phòng khách, Dương Thu Trì thấy nơi đây đầy cầm kỳ thư họa, những món vật thời cổ chẳng có gì không có, so với những gì nhìn thấy ở phòng của tiểu thư, quả là một cõi trời riêng biệt. Ngô Từ Nhân lệnh cho nô tì đến phòng mời phu nhân Hạ thị ra, sau đó thỉnh Dương Thu Trì ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, Hạ thị từ trong phòng bước ra, Ngô Từ Nhân giới thiệu xong, hai bên làm lễ ra mắt, rồi phân chủ khách ngồi xuống, được gia nhân dâng trà. Hạ thị có thần tình rất bi thương, tựa hồ còn chưa khôi phục từ nỗi đau khổ bị mất con. Dương Thu Trì ho khan một tiếng, gượng mở miệng: “Ngô phu nhân, bổn quan nhân sự mời thỉnh của Ngô đại nhân, giúp phá án lệnh ái bị giết, có vấn đề muốn hỏi phu nhân, có thể sẽ hỏi đến những chuyện khiến phu nhân thương cảm, những mong thông cảm.”

Hạ thị khẽ gật đầu, không lên tiếng. “Lệnh ái đã định thân hay chưa?” Nạn nhân Ngô Xảo Trinh đã mười sáu tuổi, và ở Minh triều thì đây là tuổi xuất giá, trong khi đó theo phán đoán đến giờ của hắn, thì hung thủ rất có thể là người có thể tùy ý ra vào phòng của Ngô Xảo Trinh. Cho nên hắn mới hỏi như vậy. “Đã định thân rồi, chỉ là… chỉ là Xảo Trinh nhất mực không hài lòng…”

Nói tới con gái, Hạ thị không nhịn được bật khóc sụt sùi, một lúc sau mới nói: “Mấy tháng trước, đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp nhờ mối mang đến dạm hỏi, nói con trai trưởng của ông ta là Lý Thiên Bằng ở trong lễ hội trung thu đã nhìn thấy Xảo Trinh của chúng tôi. Nhưng Lý Thiên Bằng ăn chơi lêu lỏng, không có bản lãnh gì, chỉ dựa vào cha của hắn mà thôi, hàng ngày cứ hỗn hào ở ngoài đường, nhưng lão gia của chúng tôi không tiện cự tuyệt, đang phát sầu không biết nên làm như thế nào.”Dương Thu Trì rất hiểu tâm tình của họ. Đích xác là một chuyện khó xử, vì quân khu tư lệnh viên nhờ mối mai dạm hỏi cho con trai, tỉnh trưởng như ông ta không tiện cự tuyệt. Chuyện hôn nhân dẫu cho cha mẹ định đoạt, nhưng dù sao cũng không thể gây khó cho con cái, chọn người không xứng rồi bắt con cái ngồi vào. Hạ thị nói tiếp: “Ai! Cũng coi như con gái ta mệnh tốt, trong lúc chúng tôi hết đường xoay sở, thì Lý Thiên Bằng ấy vô tình nhìn thấy con gái Xảo Vân của lục di nương. Lý gia lại quay qua hỏi cưới Xảo Vân, chúng tôi mừng rơn, bèn thuận nước đẩy xuồng gả Xảo Vân qua nhà đó.”

“Lục di nương có biết chuyện này hay không?” Dương Thu Trì hỏi.

“Biết, nhưng biết rồi thì sẽ làm sao chứ? Ta làm bà cả đây nói là phải nghe.” Dương Thu Trì lập tức nhớ lại, ở thời cổ đại, con gái của vợ lẽ không thể nhận mẹ ruột là mẹ, mà phải nhận mẫu (tức Đại thái thái, bà vợ chính) là mẹ, chuyện hôn nhân của con cái vợ lẽ đều do bà cả định đoạt. Do đó mẹ đẻ ra Xảo Vân là lục di nương cho dù có phản đối cũng vô ích. Nói đến lục di nương, Hạ thị mặt đầy khinh bỉ, nói: “Ta đem Xảo Vân gả cho Lý Thiên Bằng công tử của Lý gia, lục di nương không vui, hôm trước lúc ăn cơm ả còn nói: “Nếu biết Xảo Trinh chết sớm, sao lúc đó không gả Xảo Trinh cho Lý Thiên Bằng, nói không chừng có thể tránh được kiếp số. Ta cầm cái chén cơm ném vào mặt ả, khiến người ả dính đầy đồ ăn. Ả chẳng dám hó hé gì, hừ, khốn kiếp!” Nói xong, mắt Hạ thị đầy vẻ phẫn hận. Xem ra các thê thiếp của Ngô gia chẳng hòa thuận gì.

Ngô Từ Nhân ho khan một tiếng: “Phu nhân, những lời không liên quan bất tất phải nói nữa.”

Hạ thị trừng mắt: “Chỉ do ông cứ bảo hộ con hồ li tinh đó! Ông hiềm tôi già rồi có phải không? Vậy ông đi tìm con hồ li tinh đó đi a, dù gì con gái của tôi cũng chết rồi, tôi không còn gì để dựa dẫm nữa, sao số tôi khổ quá vầy nè a…..” Hạ thị lớn tiếng khóc toáng lên. Ngô Từ Nhân nhìn có vẻ rất sợ vợ, chỉ áy náy nhìn Dương Thu Trì cười miễn cưỡng, ánh mắt đầy vẻ bất lực.

Dương Thu Trì ho khan một tiếng lớn, át tiếng khóc của Hạ thị, nói: “Ngô phu nhân, thỉnh bớt u buồn, bổn quan còn có lời muốn hỏi.”

Hạ thị bấy giờ mới hạ tiếng khóc. Dương Thu Trì hỏi: “Nghe gia nô Trương Chiêu của tôn phủ khai, lúc đó ở hiện trường hung án có một mảnh giấy ở trên bàn, đã bị phu nhân lấy đi, phu nhân có thể giao mảnh giấy đó cho bổn quan xem không?”

“Có liên quan gì đến phá án hay không?” Phu nhân hơi do dự.

“Ta nghĩ là có, có thể là do hung thủ viết cũng không chừng.” Dương Thu Trì nói.

“Không phải, là bút tích của Xảo Trinh nhà tôi…” Hạ thị ngập ngừng nói. Nghe khẩu khí của bà ta, tựa hồ mảnh giấy này không tiện để người ngoài xem.

Dương Thu Trì lấy thối làm tiến, thở dài nói: “Phu nhân nếu cảm thấy không tiện cho bổn quan xem, bổn quan cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu để bỏ qua manh mối, không tìm được chân hung, thì đại cừu của Xảo Trinh tiểu thư không thể nào báo được, như vậy là đáng tiếc quá.”

Báo thù cho con gái đương nhiên là nguyện vọng lớn nhất của Hạ thị. Bà ta khẽ cắn môi, móc từ trong người ra một mảnh giấy hoa tiên, đưa cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì tiếp lấy xem, nét chữ tròn trịa, quả nhiên là một bài từ:

“Ngọc lâu băng tất uyên ương cẩm, Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Tịch ngoại lộc lô thanh, Liễm mi hàm tiếu kinh. Liễu âm yên mạc mạc, Đê tấn thiền sai lạc. Tu tác nhất sanh biện, Tẫn quân kim nhật hoan”

Đây là một bài từ do Ngô Xảo Trinh cô nương chép từ bài Bồ Tát Man (Chú: Nhà Đường gọi mỹ nữ là bồ tát, cho nên đây là bài từ mô tả vẻ đẹp của mỹ nữ xứ Man) của thi nhân Ngưu Kiệu thời Đường (Ngưu Kiệu 牛嶠 – năm sinh và mất không rõ), tự Tùng Khanh 松卿, người Lũng Tây 隴西, cháu của tể tướng Ngưu Tăng Nhụ đời Đường 牛僧孺).

Dương Thu Trì đối với thi từ thời cổ đại không rành lắm, tự nhiên là không biết. Hắn nhìn sơ qua, nhìn không hiểu gì, đọc theo từng chữ, từ từ bắt đầu có cảm giác. Đọc thêm lần nữa, bấy giờ hắn mới ý thức được, đây dường như là một bài diễm từ miêu tả động tác và tâm lý của một cô gái khi hoan hỉ cùng tình lang ở trên giường. Nhưng từ ngữ cổ thi của hắn hữu hạn, hắn không dám khẳng định, chỉ đưa mắt nghi ngờ nhìn Hạ thị. Hạ thị quay nhìn chổ khác, ra vẻ không thấy cái nhìn dò hỏi của hắn.