Chương 26: Ưu Tâm Phụ Mẫu

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì xua xua tay, khom người đứng dậy, chân hơi lảo đảo, đầu lưỡi như líu lại bảo: “Chờ, chờ một chút, con, con phải đi làm cho Tiểu Hắc cái ổ cái đã, nếu không, chúng, chúng ta ngủ rồi, tiểu Hắc của con ngủ ở đâu?” Hắn cúi người vuốt đầu Tiểu Hắc Cẩu, lại bóp nhẹ cái miệng của nó kéo lên, cúi đầu thấp xuống chút nữa, dùng mũi cụng vào mũi của Tiểu Hắc Cẩu: “Phải không, tiểu, tiểu hắc ngoan ngoan!”

Hai chân trước của Tiểu Hắc dựng lên, vái vái liên tục, ưỡn cái ngực ra, rối rít gật đầu và liếm mặt của Dương Thu Trì.

Dương mẫu nói: “Con uống xỉn như vậy rồi còn gì, đêm nay cho nó ngủ đại đâu đó một bữa đi, ngày mai rồi tính.”

“Vậy, vậy coi sao được!” Dương Thu Trì ngẩng đầu lên, xụ mặt hỏi, “tiểu Tuyết, nhà ta có tấm ván nào không?”

Phùng Tiểu Tuyết vừa rửa chén vừa nhìn phu quân cười đáp: “Dạ có, ở ngoài sân cạnh đống củi ấy.” Dừng lại một chút, nàng tiếp, “Chàng nên nghe lời mẹ đi, ngủ trước đi đã, ngày mai làm ổ cho nó cũng được, nghe?”

Đầu lưỡi của Dương Thu Trì không nghe lệnh hắn nữa, nên không thèm nói gì thêm, mở cửa đi ra ngoài sân, khật khừ bước đến cạnh đống củi, cúi người kéo lên một tấm ván nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi. Hắn thấy đây là những mảnh gỗ người ta sửa nhà còn dư để lại, quá đủ để làm một cái chuồng chó, bèn quay đầu lại gọi lớn: “Tiểu Tuyết!”

“Dạ!” Phùng Tiểu Tuyết ứng tiếng dạ lớn từ trong nhà, bỏ một cái chén đang rửa dỡ xuống, lau hai tay vào đít quần, bước ra cửa hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”

“Chúng ta có búa có đinh và cưa không?”

“Có ạ!”

“Lấy ra đưa cho ta!” Dương Thu Trì khà khật nói, mùi rượu bốc đầy, ngữ khí không cho phép thương lượng gì cả.

Phùng Tiểu Tuyết chỉ còn biết đáp ứng, chạy đi tìm mấy thứ như yêu cầu rồi mang ra đưa cho Dương Thu Trì, sau đó lại đi vào nhà đi trong thắp thêm cái đèn dầu. Hai cái đèn dầu cùng chiếu, mảnh sân sáng hẳn lên.

Dương Thu Trì xắn tay áo bắt đầu làm chuồng chó. Con Tiểu Hắc cẩu đứng một bên nhìn hắn chăm chú. Loáng một cái, hắn đã hoàn thành.

Sau khi Phùng Tiểu Tuyết rửa chén và thu thập ổn thỏa mọi thứ trong nhà, cũng đi ra đứng nhìn, thấy Dương Thu Trì đã xong việc thì liền chạy vào phòng tìm một ít áo cũ vải vụn đưa cho hắn.

Dương Thu Trì hội ý mỉm cười. Hắn bỏ mớ quần áo rách ấy vào trong tổ chó, khẽ vỗ mông Tiểu Hắc Cẩu, chỉ vào trong tổ bảo: “Tiểu Hắc, đây là nhà của mày đó, vô ngủ đi!”

Tiểu Hắc mừng rỡ sủa lên ư ử chạy đến bên tổ hít ngửi một hồi, rồi cong người phóng thẳng vào trong, vùi đầu vào trong ổ, cái mông lặt lè ạch sang một bên, bộ dạng xem rất lấy làm thoải mái. Phùng Tiểu Tuyết lại dùng một cái chén sành nhỏ lấy chút nước để bênh cạnh đó, dồn luôn số thịt xương còn dư vào một cái chén khác đặt kế bên.

Lúc này, bầu trời đen kịt truyền đến những tiếng sấm ầm ì. Chốc sau, vài tia sét chiếu sáng bầu trời, chớp mắt lại trả về nét hôn ám như cũ. Mấy giọt mưa bắt đầu rơi lạch bạch lên mặt Dương Thu Trì, hắn ngữa mặt nhìn trời nói: “Chỉ chốc nữa là sẽ mưa đây, trận này nhất định sẽ không nhỏ.”

Phùng Tiểu Tuyết đưa tay ra cảm giác một hồi, phụ họa theo: “Đúng vậy, phu quân, ổ chó đã làm xong, chúng ta vào nhà đi ngủ sớm đi.”

Vừa nghe lời này, từ đầu tới chân của Dương Thu Trì chợt nóng ran. Nữ tử đứng bên cạnh đây chính là thê tử của mình, mình có vợ rồi, đêm nay mình sẽ cùng nàng động phòng, trong cái tổ ấm này… Dương Thu Trì cảm thấy tim đập thình thịch, quay đầu lại ngắm nhìn Phùng Tiểu Tuyết.

Phùng Tiểu Tuyết dường như cảm thấy phu quân đang động tình, liền cười cười vô cùng ôn nhu và hứa hẹn, nhẹ dựa vào vai phu quân.

Dương Thu Trì liếc xéo xuống mặt nàng, chợt thấy khối bớt đen kinh người trên má trái của Phùng Tiểu Tuyết, lòng không khỏi nhói đau. Một nữ tử tốt như thế này, thế mà…! Ông trời quả là không có mắt!

Dương Thu Trì lắc lư đứng dậy, bước dài bước ngắn tiến vào nhà. Phùng Tiểu Tuyết đi sau, quặc tay lại đóng chặt cửa.

Dương Thu Trì vén màng tiến vào phòng trong. Mặt trước của phòng ngủ khá lớn, dựa vào cửa sổ là một cái phản dùng để ngủ, đầu dựa vào một cái tủ nhỏ. Trên tủ có đặt chăn bông trăng trắng bạc thết và hai cái gối nhỏ. Giữa phòng có đặt một cái bàn vuông nhỏ. Phùng Tiểu Tuyết cúi đầu đi lại, quỳ gối trên giường lần lại cửa sổ lấy cái đèn dầu đặt ở đó nhằm chiếu sáng cho Dương Thu Trì làm chuồng chó khi nãy xuống, rồi quay lại để đèn lên trên bàn. Sau đó, nàng ngồi cạnh mép giường, lén nhìn Dương Thu Trì một cái, rồi bẻn lẻn cúi đầu và im lặng.

Gian phòng này đối diện với cửa, là một chỗ khá cao ráo, không biết là được dùng bao năm rồi mà xam xám cũ xì, không còn phân biệt được màu sơn là gì nữa. Những chỗ khác trong phòng ngoài hai cái ghế dài và cái thủng gỗ nhỏ thì trống trơn không trống hóac.

Dương Thu Trì từ từ đến bên mép giường, im lặng ngồi xuống, không hề nhìn Phùng Tiểu Tuyết.

Đây là nhà của mình sao? Nhà của mình ở tại Minh triều sao? Xuyên qua mấy trăm năm trở lại Minh triều, nghênh tiếp mình ở đây là chính là một gia đình thanh bần như thế? Dương Thu Trì có chút thất vọng, nhưng có thể làm gì được đây? Hắn khẽ xoay đầu nhìn Phùng Tiểu Tuyết đang ngồi cạnh bên, đấy chính là thê tử của mình sao? Một cô vợ nhu thuận chiều chồng, thông hiểu và đầy ý tứ đây sao? Nhưng rất tiếc là… Ai….!

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi nặng hạt, đập lên cửa sổ nghe sao mà lầm bà lầm bầm thế không biết? Cha mẹ của mình sao rồi? Có thể họ đã biết mình xảy ra chuyện rồi, nói không chừng đã tìm thấy xác mình ở xã hội hiện đại rồi… Cha mẹ nhất định không ngờ rằng, con trai của cha mẹ đã đi ngược về Minh triều cách mấy trăm năm về trước rồi. Cha mẹ nhất định là đang khóc lóc rất thương tâm, đặc biệt là mẹ.

Nghĩ đến mẹ, Dương Thu Trì chợt cảm thấy xót xa. Tính cách của mẹ rất nhu nhược, bản thân hắn khi thi đổ đại học, mỗi lần kết thúc kỳ thi đều đáp xe trở về thăm nhà. Khi quay trở lại trường, mẹ cứ trốn mãi ở trong phòng, chưa bao giờ tiễn hắn đi. Sau này, cha nói lại hắn mới biết, mẹ trốn một mình trong phòng để khóc. Mẹ không đưa hắn đi, là sợ hắn thấy bà lưu lệ.

Hiện giờ, mẹ nhất định là khóc rất thương tâm. Con trai duy nhất của mẹ đã chết rồi. Bà nhất định đang sờ nắn thi thể của con. Còn cha, vẻ ngoài của cha rất kiên cường, nhưng nội tâm sâu kín bên trong tràn đầy tình cảm yếu đuối. Ngày thường, cha đối với hắn rất nghiêm, nhưng Dương Thu Trì biết, cha đối với bản thân hắn cũng yêu thương không kém gì mẹ.

Dương Thu Trì im lặng tưởng nhớ đến phụ mẫu của mấy trăm năm sau mà lệ chợt rơi, rượu bốc lên đỉnh đầu, thân thể hơi lảo đảo.

Phùng Tiểu Tuyết tuột vội xuống đất, đỡ lấy Dương Thu Trì đang lặng lẽ nghiêng nghiêng như sắp đổ, hoảng hốt hỏi: “Phu quân, chàng sao vậy? Chàng đừng có khóc mà, Tiểu Tuyết đang ở cạnh chàng đây, đừng có khóc a.” Dường như nàng đang nói với hài tử của mình vậy.

Ai…! Ta đã chết rồi. Thân thể của Dương Thu Trì vô lực dựa vào Phùng Tiểu Tuyết, vẫn còn cảm thấy thương tâm: ta ở xã hội hiện đại đã chết rồi, đã đầu thai chuyển thế, à không, đã tá thi hoàn hồn vào một thân thể của người ở Minh triều vào mấy trăm năm trước mà sống dậy. Tư tưởng vẫn là tư tưởng của mình, nhưng cái xác thối này là của người khác, nữ tử đang ôm mình đây cũng là thê tử của người khác!

Dương Thu Trì ngước mắt đầy lệ nhìn Phùng Tiểu Tuyết. Trượng phu của cô gái này đã chết rồi, để lại thân xác lại cho Dương Thu Trì, khiến cho hắn có thể trùng sinh. Nếu đã chiếm dụng thân thể của y, thì mẹ già và thê tử của y để lại, mình phải thay y mà lo cho chu toàn, phải thế y thương yêu họ, khiến cho họ sống những tháng ngày hạnh phúc.

Dương Thu Trì không dám dựa mặt mình vào gò ngực căng mẩy của Phùng Tiểu Tuyết. Nàng ngược lại lại kéo hắn tiến sâu vào lòng, một tay còn vỗ vỗ sau lưng hắn. Nàng không biết vì sao mà phu quân khóc, và nàng cũng không hề ngờ rằng, cái người vốn là phu quân của mình đây giờ chỉ còn lại thân xác, còn linh hồn thì giờ đã được thay bằng linh hồn của một thanh niên của mấy trăm năm sau rồi!

Trước đây, phu quân của nàng chỉ biết uống rượu đánh bạc, uống say rồi thì về nhà đánh vợ. Hiện giờ, phu quân sau khi bị quái phong cuốn đi, bình an trở về lại biến thành một phu quân tốt, một người thông hiểu và biết yêu thương nàng. Trong thâm tâm của nàng hiện giờ không khỏi thầm cảm ơn trời phật. Nếu như phu quân sau này vẫn đối đãi với nàng như thế, thì cho dù nàng có chết ngay lập tức, thì cũng đáng lắm rồi.

Phùng Tiểu Tuyết ôm chặt Dương Thu Trì, nhu mì bảo: “Phu quân, mình lên giường nghỉ a.”