Chương 361: Phù Hiệu Kỳ Quái

Nạp Thiếp Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bành Hạ Hỉ đã lên lầu, theo sau lưng Dương Thu Trì, lớn tiếng gọi: “Lão thất! Khó khóc cái gì! Trên thế giới này đâu phải chỉ mình nàng ấy là nữ nhân, còn không mau cút ra đây cho lão tử! Làm hỏng chuyện tra án của Dương tước gia, lão đảm nhận nổi hay không?”

Bành lão thất vẫn còn rất sợ Bành Hạ Hỉ, nghe lời từ từ bỏ thi thể của Xuân Hồng xuống đất, từ từ đứng lên khóc lóc đi ra ngoài.

Dương Thu Trì nhạt giọng nói: “Thất gia, ta vừa rồi đã đề tĩnh ngươi không được làm hỏng hiện trường, ngươi xông vào trong như vậy, đạp dấu chân máu đầy cả lên, phá hỏng hết dấu vết hung thủ có khả năng lưu lại ở hiện trường rồi. Ngươi cho dù có thương tâm, cũng không được làm như vậy a.”

Kỳ thật, Dương Thu Trì rất hiểu rõ Bành lão thất có thể tống cấp Xuân Hồng cho hắn, cho thấy rõ một thanh lâu nữ tử như Xuân Hồng này đây không có phân lượng quá cao gì trong tâm mắt của y, nhưng không biết y làm vậy là có mục đích gì.

Biểu kỳ ý trọng tình thâm hay sao? Hay là tưởng thông qua phương pháp này muốn cho hắn biết, y có thể đem nữ nhân yêu thương thế này tống cấp cho hắn, cho thấy rõ Bành lão thất y đối với hắn cực kỳ tốt. Hoặc là, y căn bản xuất phát từ mục đích không thể cho người ta biết khác.

Bành lão thấy thấy Dương Thu Trì nhìn mình, vội vã đưa tay lau lau khóe mắt, lấy sức chớp chớp để ứa ra một giọt lệ, khóc ồ ồ vài tiếng, nói: “Tước gia, thật xin lỗi…”

“Còn khóc cái *** gí” Bành Hạ Hỉ quát: “Ngươi lui xuống trước, ra đại đường chờ, không gọi ngươi không đựơc phép lên!”

Bành lão thất gật gật đầu, thút thít hít hơi đi xuống lầu.

Bành Hạ Hỉ tỏ vẻ áy náy nói với Dương Thu Trì: “Tước gia, xá đệ trong lúc đau đớn đã làm loạn không biết chừng mừng, thỉnh tước gia thứ tội.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, không gấp tiến vào cửa, chuyển thân nhìn xuống tú bà, cô nương, bọn móng rùa và đầy tớ trong vườn, hỏi lớn: “Ai là người đầu tiên phát hiện hung án?”

“Là tôi!” Một tên móng rùa khom người chạy lên, quỳ xuống tại hành lang dập đầu, “Là tiểu nhân phát hiện sớm nhất.”

“Ngươi tên là gì? Đem quá trình phát hiện kể qua xem.”

“Dạ. Tiểu nhân tên là Ngô Biết Ta, sáng hôm nay thấy rất nhiều cô nương đã dậy rửa ráy, nhưng Xuân Hồng cô nương còn chưa dậy, tiểu nhân cảm thấy kỳ quái, vì nhưlúc thường Xuân Hồng cô nương dậy rất sớm, cảm thấy hôm nay có điều gì đó đặc biệt. Lòng nghĩ nàng ta có thể là tối qua bồi các đại lão gia ngài uống nhiều rượu quá. Tiểu nhân đến cửa gọi cô ta, gọi mấy lần mà không nghe động tĩnh, tiểu nhân hơi kỳ quái, bèn gõ cửa, mở cửa ra xem, liền phát hiện Xuân Hồng cô nương toàn thân đầy huyết nằm trên mặt sàn, tôi vội chạy vào trong xem, phát hiện cô ta đã chết rồi, cho nên tôi mới gọi má má và mọi người lên.”

“Lúc ngươi gõ cửa cửa không khóa sao?” Dương Thu Trì kinh ngạc hỏi: “Khuê phòng các cô nương trong vườn các ngươi đây đều không khóa sao?”

“Sao lại không a? Tuy nói mọi người đều ở cùng trong vườn này, nhưng khi ngủ thì đều đóng khóa cửa phòng, hơn nữa tôi nghe tối qua Bành thất gia còn lưu lại ở phòng của Xuân Hồng cô nương nữa.”

Ạ? Dương Thu Trì động lòng, chuyển đầu nhìn về phía Bành Hạ Hỉ.

Bành Hạ Hỉ từ ánh mắt của Duơng Thu Trì nhìn thấy sự hoài nghi, liền vội giải thích: “Là thế này, tối qua tước gia về trước, tôi và lão thất không yên tâm, nên về theo, đến ‘Trì Kính Trai’ nghe các hộ vệ nói ngài đã ngủ rồi, chúng tôi bấy giờ mới yên tâm. Lão thất lo cho Xuân Hồng cô nương, nói muốn quay lại xem xem, cho nên một mình hắn đến đó.”

‘Sau đó thì sao? Sự tình sau đó ông có biết không?” Dương Thu Trì hỏi.

“Lão hủ không biết. Kêu lão thất lên hỏi là biết ngay.” Nói xong, Bành Hạ Hỉ chuyển thân gọi Bành lão thất ở dưới lầu: “Ê! Lão thất, mau lên đây, tước gia có lời muốn hỏi ngươi!”

Bành lão thất đáp ứng một tiếng, thút thít chạy lên lầu.

Bành Hạ Hỉ đỏ gay mặt mắng um: “Khóc cái cục… c..! Ngươi là đạo la gia giao giống như đàn bà vậy, ngươi không cảm thấy mất mặt à?”

Bành lão thất bấy giờ mới chớp chớp đôi mắt hí, ngừng tiếng khóc khan.

Dương Thu Trì hỏi: “Tối qua ngươi và Xuân Hồng cô nương ngủ chung một chỗ hả?”

“Dạ… không không, tôi không nghỉ lại.” Bành lão thất hồi đáp, “Tôi thấy Xuân Hồng uống nhiều rượu quá, say quắc, rất lo cho nàng ấy nên quay lại đây. Tôi và cô ta làm chuyện… ấy một lần, an đốn cho nàng ta ngủ, bấy giờ mới trở về Bành gia trang.”

Cái ấy gì một lần? Dương Thu Trì cảm thấy rất tức cười, Bành lão thất đúng là hết biết, liền hỏi: “Trễ như vậy ngươi sao không ngủ lại ở đây luôn, trở về làm chi?”

Bành lão thất lén nhìn Bành Hạ Hỉ, lí nhí đáp: “Gia huynh trước giờ không chuẩn cho tôi lưu lại ở thanh lâu. Đây là gia quy.”

Dương Thu Trì chuyển đầu nhìn Bành Hạ Hỉ, nhớ tới Tống Vân Nhi nói Bành Hạ Hì đối với vợ trước tình thâm ý trọng, vợ trước chết hai chục nam hơn mới cưới vợ nhỏ là Thủy Uyển Kỳ. Xem ra Bành Hạ Hỉ đối với chuyện gái trai có sự đề phòng rất nhiêm. Lúc trước khi Bành lão thất muốn cưới một thanh lâu cô nương là Xuân Hồng làm thiếp, nhất định là phải phí không ít miệng lưỡi mới thuyết động được Bành lão gia tử ngoan cố này.

Dương Thu Trì hỏi Bành lão thất: “Người vừa rồi khi tiến vào, Xuân Hồng nằm ở vị trí nào? Tư thế thân thể ra làm sao?’

“Là năm ngữa bên cạnh giường.” Biểu tình của Bành lão thất ai thương quay nhìn về thi thể của Xuân Hồng, dùng tay chỉ chỉ, “Chính là ở đó, khi tôi tiến vào phòng ẵm nàng ấy lên, tra xét một hồi, phát hiện nàng ấy đã chết rồi.”

Dương ThuTrì nói: “Được rồi, các người lui xuống hết, chờ ở dưới, ta phải khám tra hiện trường.” Bành Hạ Hỉ, Bành lão thất và Ngô Biết Tam vội vã gật đầu đáp ứng, lui xuống lầu.

Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi; “Vân nhi, muội đi giúp ta điều tra tú bà và tụi móng rùa, chạy việc và người làm ở dưới, hỏi coi bọn họ có nhìn thấy người lạ tiến vào không, có người nào khả nghi có khả năng thực thi hung sát không.”

Tống Vân Nhi cao hứng đáp ứng, xuống lầu đi điều tra.

Dương Thu Trì rút bao tay ra mang vào, xách rương pháp y vật chứng cẩn thận tránh các chỗ có khả năng lưu lại dấu vết, tiến vào trong phòng.

Trên lâu đã không còn một người, Dương Thu Trì lấy máy chụp hình điện tử ra, trước hết tiến hành chụp kỹ hiện trường.

Thi thể của Xuân Hồng nằm cạnh giường. Trên giuờng mền gối thập phần lăng loạn, dính đầy cả máu, đặc biệt là ở đôi gối uyên ương, dường như đã bị máu tươi thấm ướt hết. Trong đó có một cái đã rơi xuống giường. Xuân Hồng nằm ở chỗ bốn phía đều là vũng máu, đặc biệt nhiều nhất là ở cổ. Xuất hiện loại vũng máu này, cho thấy đây chính là hiện trường hung sát đầu tiên.

Xuân Hồng trần truồng toàn thân, cho nên vết thương trí mạng rất rõ. Nó chỉ có một chỗ, là ở phía trái phần cổ, dùng châm thăm dò thám tra, phát hiện động mạch cảnh đã bị cắt đứt. Vết thương ở đây đã thành thương hai mặt, miệng vết thương lòe ra theo hình lăng, hợp lại thành hình thập tự, cho thấy hung khí là một vật đâm không có lưỡi. Dương Thu Trì thập phần phen thuộc loại vết thương bị đâm này, từ ngoài hình có thể sơ bộ phán đoán rất có khả năng là kéo.

Kinh qua tìm kiếm, Dương Thu Trì phát hiện một cái kéo nhỏ đầy máu tươi ở đầu giường, so sánh với vết thương xác định đó chính là hung khí.

Trên ghờ cong của cái kéo này có quấn những sợi tơ màu hồng phấn, rất đẹp. Loại ngoại hình này Dương Thu Trì rất quen, hơi trầm ngâm một chút liền nhớ ra đây là cái kéo trong phòng Xuân Hồng, tối qua lúc hai người nói chuyện, Xuân Hồng đã dùng nó để cắt tim đèn.

Từ vết thương hở miệng và cục bộ xuất hiện chứng viêm mà phán đoán, đây là sinh tiền thương. Ngoài ra, trên đất có vũng máu lớn cũng chứng minh điểm này, vì nếu như nó là tử hậu thương, do tim đã dừng đập, không có lượng huyết dịch lớn ứa ra, chỉ có một ít máu dưới tác dụng của trọng lực chảy ra khỏi vết thương mà thôi.

Từ vị trí vết thương ở cổ, giác độ và độ sâu của vết thương mà phán đoán, đây không phải là vết thương do tự sát, mà là do người ta giết.

Ở mặt đất có nhiều dấu vết chà sát, chứng minh nạn nhân trước khi chết đã giãy giụa tạo ra, ngoài ra còn có dấu chân máu tạp loạn, phânbố xung quanh thi thể, cùng với dấu tiến lui đến thi thể từ phía cửa.

Mặt trên của vũng máu đã hình thành ván khô, lộ ra màu đỏ bầm, nhưng những dấu chân này là đỏ tươi, chứng minh là Bành lão thất, Ngô Biết Tam và những người khác trong kỹ viện vào tra xét người chết đạp lên vũng máu lưu lại. Dương Thu Trì chụp lại hết những dấu chân này.

Tử tế tra xét dấu máu ở cạnh thi thể, đột nhiên Dương Thu Trì ơ lên một tiếng, cúi sát người bên cạnh Xuân Hồng, nhìn kỹ một đồ án ở trên mặt đất.

Đồ án này nằm sát ngón bên phải của Xuân Hồng, là dùng máu tươi vẻ thành, không tròn cũng không vuông, xiên xiên giống như chữ hình thang. Ngón trỏ của Xuân hồng dừng lại ở chỗ giáp mí của đồ án hình thang. Từ hai tay dính đầy máu của Xuân Hồng mà xét, thì lúc lâm tử Xuân Hồng đã dùng hai tay bịt kín vết thương ở cổ, tay vì thể mà dính đầy máu. Rồi lúc sắp chết, nàng ta đã dùng tay dính máu đó vẽ ra đồ hình này.

Nàng ta định nói điều gì?

Dương Thu Trì tử tế quan sát một lúc đồ hình ấy, không nhìn ra ý nghĩa gì, liền dùng máy chụp hình chụp lại, lưu giữ đó từ từ nghiên cứu.

Tiếp theo đó bắt đầu kiểm thây, hoạt động các cơ quan tay chân, phát hiện xương dưới cằm, cổ, hai tay đã xuất hiện thi cương. Nhưng phần dưới thân không hề có thi cương, phần dưới của thân thể có xuất hiện, nhấn ngón tay phai màu, bách mí mắt ra tra xét mô mắc thấy thanh triệt rõ ràng, dùng châm thâm dò thử nhiệt độ, tổng hợp phán đoán Xuân Hồng xem ra chết vào khoảng trời gần sáng (canh năm).

Bộ vị miệng mũi của thi thể có dấu vết đè ép hình thành vết thương biểu bì, khi vạch miệng ra, nội mô khoang miệng có vềt sát thương, nứu răng cũng có lượng xuất huyết ít. Nhưng trên mặt không hề có dấu vết ngộp thở đặc hữu hình thành mặt tím xanh trương phồng, nhãn kết mô cũng không hề có trệiu chứng xuất huyết, chỗ cổ không phát hiện dấu vết bốt cổ, xương cổ bình thường, có thể loại trừ tử vong do ngộp thở cơ giới.

Hai cổ tay có dấu chèn đè rõ ràng, lộ ra vẻ tím đen nhàn nhạt. Nếu nhìn về bề ngoài, có thể sơ bộ phán đoán là bị hung thủ dùng tay chèn ép mà hình thành. Phần đầu, lưng, mông đều có dấu vết ma sát, rõ ràng đây là đề kháng thương. Những bộ vị khác trên cơ thể không phát hiện vết thương nào.

Dương Thu Trì nhớ lại tối qua Xuân Hồng vốn là đã có bảy phần say, sau khi đánh cuộc thua còn uống cạn sạch bình rượu sau một hơi, cộng thêm tâm tình không tốt, lại uống một chén tỉnh tửu thang có xuân dược, sau đó Bành lão thất là cùng nàng “ấy” một hồi, thân thể mệt mỏi cực độ, khẳng định là ngủ rất say. Trong tình huống ấy khi nàng gặp phải tập kích mà vẫn có thể theo bản năng giơ tay lên ngăn trở một hồi thì quả là đã không tệ rồi.

Từ tình huống phân bố huyết tích mà xét, Xuân Hồng cô nương xem ra đang ngủ say ở trên giường thì bị giết. Hung thủ dùng kéo đâm mạnh vào cổ của nàng ta, do Xuân Hồng bị say rượu nặng và mệt mỏi cực độ, căn bản không có lực phản kháng và vô lực la gọi (hoặc la gọi với âm thanh rất nhỏ). Khi nàng giãy giụa thì bị lăn xuống giường, và do động mạch cảnh vỡ, bị mất máu cấp tính khiến cho nàng nhanh chóng tử vong.

Dương Thu Trì dùng bàn chảy lấy dấu tay xát lên cán kéo, điều khiến hắn thất vọng là trên đó không phát hiện dấu tay hay dấu bàn tay gì cả, đành phải dùng giấy gói kéo lại thu giữ.

Nhìn bốn phía một lượt, thấy cửa sổ phía sau của phòng bị mở, Dương Thu Trì vội vã cẩn thận đến cửa sổ. Trên mặt đất không có dấu chân máu, nếu như hung thủ từ cửa sổ này tiến vào giết người, và trên đất không có máu, thì có thể suy đoán sau khi hung thủ đâm một kéo liền tránh ra ngay, cho nên chân không đạp lên máu, cũng không để lại dấu chân máu lên cửa sổ.

Hắn thò đầu ra ngoài quan sát, lòng liền mừng thầm, vì ở dưới cửa sổ có một thanh gỗ, có khả năng là do hung thủ dùng để leo lên, chờ một lúc hắn sẽ xuống kiểm tra một chút, hi vọng có thể phát hiện dấu tay.

Dương Thu Trì lấy bàn chảy lấy dấu tay ra cẩn thận quét lên cửa sổ, hiện lên mấy dấu, trong đó có vài dấu bàn tay khá đặc biệt, đó là hình thành từ việc từ phía bên ngoài thò vào nắm ngạch cửa, nhất định là của người lợi dụng cây gỗ ở dưới mà trèo lên, khi trèo đến dưới cửa sổ thì dùng hai tay bám vào cửa sổ tiến vào phòng. Đương nhiên, cũng có khả năng là do kẻ này sau khi xong việc từ cửa sổ tụt xuống mà lưu lại.

Dương Thu Trì rất hưng phấn, ở thời cổ đại tội phạm không biết dấu tay đối với việc phá án hình sự có ý nghĩa trọng yếu thế nào, do đó không hề biết đeo bao tay đề phòng lưu lại dấu tay, do đó ở các hiện trường xảy ra án mạng rất dễ lấy được dấu tay của hung thủ. Đương nhiên có một điểm không tiện lợi, đó là không hề có cơ sở dữ liệu về dấu tay, đối với những tội phạm có tiền án không dễ dàng gì phát hiện kịp thời, chỉ có thể chờ phát hiện được kẻ hiềm nghi phạm tội rồi mới tiến hành so sánh.

Hắn dùng máy chụp hình chụp các dấu vân tay này, sau đó dùng băng keo tiến hành lấy rồi cất đi.

Dương Thu Trì quay lại hiện trường, tiến hành lấy dấu tay của Xuân Hồng và huyết dịch ở vết thương cùng một ít huyết ở vũng máu để giám định. Tiếp đó hắn lại lấy vài dấu tay linh loạn và tàn khuyết ở cửa và tay cầm.

Tiếp đó, hắn lại án chiếu theo thường quy trong công tác kiểm nghiệm tiến hành lấy dịch chứa trong âm đạo của Xuân Hồng chuẩn bị giám định.

Đến lúc này, Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi thò đầu thò cổ đứng ngoài cửa nhìn vào trong, liền bảo: “Vào đi, muội điều tra xong rồi hả?”

Tống Vân Nhi cẩn thận tránh máu ở mặt đất, đến bên cạnh Dương Thu Trì đưa mắc nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Thảm quá, lưu quá nhiều máu.”

“Đúng a, cổ của người chết bị hung thủ đâm một kéo, máu chảy nhiều quá mà chết.”

“Ca, huynh có phát hiện gì không? Tra ra hung thủ chưa?”

Dương Thu Trì cười khổ: “Muội cứ gấp như thế không hà, nếu là đã tra ra hung thủ, ta còn đứng ngẩn đứng ngơ ra đây làm cái gì. Đối với hung thủ này, trước mắt vẫn chưa có manh mối minh xác nào. Ta còn hy vọng muội có thể cho ta biết chút ít manh mối đây này. Muội điều tra ra sao rồi? Có phát hiện gì hay không?”

Tống Vân Nhi đáp: “Muội điều tra tú bà và các cô nương, móng rùa, nha hoàn, người hầu, bà mụ… ở đây đêm qua, tổng cộng có hơn ba chục người. Đại bộ phận đều nói là đêm qua sau khi các huynh đi rồi, bọn họ tản ra về phòng ngủ, không nghe được động tĩnh gì. Có mấy cô nương ngủ ở lầu hai nghe trong phòng Xuân Hồng có chút tiếng động, nhưng phòng của các cô nương thanh lâu có tiếng động gì đó thì mọi người đều cho là rất bình thường, nên không quan tâm.”

“Cụ thể là tiếng động gì? Muội có hỏi không?”

Tống Vân Nhi đáp: “Đương nhiên là hỏi rồi, bọn họ nói đường như là có tiếng ngã đổ gì đó.”

Dương Thu Trì động tâm, từ tình huống hiện trường mà xét, thì Xuân Hồng sau khi bị giết đã ngã từ trên giường xuống, chẳng lẽ mấy cô nương kia nghe thấy tiếng ngã này? Bèn hỏi gấp: “Còn có thanh âm gì nữa không? Ví dụ như kêu cứu?”

Tống Vân Nhi lắc đầu: “Không nghe thấy tiếng kêu cứu, nếu là nghe thấy có tiếng người kêu cứu, còn không chịu dậy mà xem hay sao? Chỉ nghe thanh âm ngã đổ gì đó thôi. Muội hỏi kỹ rồi, thậm chí có hai cô nương nói nghe âm thanh đó còn hơi giật mình tỉnh lại, nhưng bọn họ đêm qua cũng uống say rồi, lại mệt quá nên ngủ tiếp. Những người khác đều ngủ mê, cái gì cũng không nghe được.”

“Hai cô nương nghe được thanh âm đó có nói đại khái là vào giờ nào không?”

“Bọn họ không để ý, do đó không biết là vào canh nào. Nhưng lúc bọn họ ngủ đã là canh tư rồi, khi nghe thanh âm đó thì trời còn chưa sáng, do đó chắc là khoảng canh năm.”

Như vậy là phù hợp với thời gian tử vong mà thi thể phản ánh. Dương Thu Trì lại hỏi: Muội có hỏi kỹ là tối qua có nhân vật nào lạ đến không?”

“Hỏi rồi, tối qua Bành lão gia tử bao hết cả Lê Xuân viên, do đó suốt đêm không có ai đến. Bọn họ cũng không nhìn thấy người nào quá lạ, và không biết rốt cuộc là ai đã giết Xuân Hồng cô nương.”

Dương Thu Trì gật gật đầu: “Làm tốt lắm! Muội có hỏi bọn họ Xuân Hồng có kết thù với người nào không?”

“Không có hỏi a – huynh vừa rồi đâu có dặn muội hỏi.”

Dương Thu Trì to đầu: “Những cái đó cần thiết phải hỏi trong điều tra phỏng vấn a. Và cũng không trách được muội, chỉ trách ta không chịu nói rõ, không hề gì, sau này từ từ muội sẽ biết thôi.”

Tống Vân Nhi nghe hắn nói vậy, hiển nhiên sau này định coi nàng là cánh tay phải cánh tay trái của hắn rồi, tâm lý thập phần cao hứng, cũng thật thà thành khẩn nói: “Được a, muội làm cái gì không phải huynh cứ chỉ muội, sau này muội sẽ sửa.”

“Ừ, muội đi hỏi tú bà và các cô nương, móng rùa, nha hoàn đầy tớ bà mụ gì đó coi Xuân Hồng có thù nhân gì hay có xích mích gì với người khác không, đặc biệt là nội bộ Lê Xuân viên.”

“Dạ được!” Tống Vân Nhi hồi đáp, cúi đầu nhìn thi thể của Xuân Hồng, thở một hơi dài vừa định chuyển thân đi, đột nhiên hơi sửng người, quay nhanh người lại, nhìn vào tay phải của thi thể trên mặt đất, ơ lên một tiếng: ‘Ca, nhìn kìa, cô ấy dùng ngón tay vẽ một cái hình gì đó xuống sàn! Huynh nhìn đi a!”

“Ta đã xem rồi, vừa rồi đang nghiên cứu đồ hình đó, nghiên cứu cả nửa ngày cũng không nghĩ ra nó là cái gì. Muội giúp ta suy nghĩ thử.”

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì đem nhiệm vụ trọng yếu này giao cho nàng, liền vui mừng như hoa nở, cúi người sát xuống tử tế quan sát đồ án trên đất, nhưng nhìn phải nhìn trái một hồi cũng không ra manh mối gì.

Dương Thu Trì ngồi xuống cạnh nàng, bảo: “Muội nhìn phớt qua lần đầu thì phán đoán người chết định vẽ cái gì?”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: “Đồ án này không phải là khi cô ta trước khi chết vẽ bậy, mà là có quy tắc, xem ra là bức vẽ có ý thức, có thể cô ta định cho chúng ta biết ai là người giết cô ta.”

“Rất chính xác!” Dương Thu Trì tán thưởng gật đầu, “Mụoi nói không sai điểm nào, người chết bị mất máu cấp tính sắp chết tới nơi, thời gian tử vong rất ngắn, trong thời gian ngắn như vậy, cô ta bị người khác giết, đương nhiên muốn tố cáo người đó nhất. Do đó cái bức vẽ này rất có thể là cho chúng ta biết hung thủ là ai, muội phân tích tiếp đi.”

Được sự khích lệ của Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi rất cao hứng, nghĩ thêm một chút, lắc đầu tỏ ý xin lỗi: “Muội không nghĩ ra.”

“Sao vậy a?” Dương Thu Trì gợi ý, “Muội vừa rồi đều đã nói người chết có khả năng muốn thông qua bức vẽ này cho chúng ta biết người giết cô ta là ai a? Nếu như cô ta muốn cho chúng ta biết rốt cuộc là ai giết, như vậy chứng tỏ…”

“Muội biết rồi!” Tống Vân Nhi vỗ tay, hưng phấn nói: “Chứng to hung thủ và người chết quen biết nhau!”

“Thông minh!” Dương Thu Trì vỗ vỗ vai nàng, “Chỉ có người chết nhận thức hung thủ, mới có thể tố cáo cho chúng ta biết ai giết cô ta. Như vậy, phạm vi để xác định hung thủ có thể thu nhỏ lại ở những người người chết quen biết.”

Tống Vân Nhi rất cao hứng, phảng phất cách sự thành công rất gần, nhưng nghĩ lại, mặt trầm hẳn đi: “Vẫn không ổn a. Ca, vừa rồi muội điều tra biết được Xuân Hồng ở Lê Xuân viên đã một hai năm rồi, lại ở thanh lâu… làm cái chuyện làm ăn này, chỉ sợ người mà cô ta nhận thức quá nhiều, chúng ta làm sao biết được cứu cánh ai là người giết cô ta đây.”

“Đúng a, do đó chúng ta phải phá giải đồ hình này, hung thủ ẩn tàng trong đồ hình này đầy!”

Tống Vân Nhi lại tử tế biện nhận đồ hình, nhíu mày nói: ‘Rốt cuộc là cô ta vẽ cái gì đây? Tròn không tròn vuông không vuông… thật nhìn không ra!”

Dương Thu Trì nói: ‘Ta cũng nghĩ qua, người chết muốn cho ta biết ai giết cô ta, đơn giản nhất là viết ra tên của người đó…”

“Đúng a!” Mắt Tống Vân Nhi rực sáng lên, “Nàng ta nhất định là viết tên hung thủ… Nhưng mà có tên người nào tròn không tròn vuông không vuông a, cho dù cô ta có viết ra một chữ phương khẩu, thì cũng không có ai họ là Khẩu (口) cả.”

“Phương khẩu?” Dương Thu Trì động tâm, “Đúng a, Xuân Hồng còn say rượu cộng mất máu quá nhanh, trước khi chết rất có thể ý thức bắt đầu mơ hồ, biết bản thân không còn sức viết xong tên của hung thủ, nên chỉ đơn giản vẻ một cái phương khuông (khung vuông), chẳng lẽ cô ta muốn cho chúng ta biết hung thủ họ Phương?”

Họ Phương? Tống Vân Nhi vui mừng, “Chúng ta tra thử coi ở chỗ này trong số người quen của Xuân Hồng có người nào họ Phương hay không, nhé?”

“Ừ, đây là một phương hướng điều tra, chúng ta thử nghĩ coi còn có khả nang nào khác không, và chúng ta phải từ khả năng có thể nhất để tra lên.”

Tống Vân Nhi nhìn kỹ đồ hình, đột nhiên cao hứng nói: “Đúng rồi, tuy không có họ Khẩu, nhưng có thể cô ta đang viết họ tên của hung thủ, và vừa mới chỉ viết một bộ phận thôi, chưa viết xong thì đã chết! Nếu là như vậy, trong họ của hung thủ xem ra có một phần là chữ Khẩu! (Chú: Chữ Hoa viết theo quy tắc từ trái qua, từ trên xuống, từ ngoài vào trong bằng việc kết nối nhiều bộ, nét, hoặc các chữ…)”

Dương Thu Trì mỉm cười nói: “Rất tốt, muội phân tích rất có đạo lý.”

Tống Vân Nhi cười cười, nhưng sau đó làm mặt khổ sở nói: “Nhưng mà, cho dù là trong họ có một phần là chữ khẩu, thì cũng có quá nhiều, nào là Chu (周), Ngô (吴), Hà (何), Hồ (胡) nè… làm sao mà tra a?”

Dương Thu Trì cười cười: ‘Nếu như muội họ Hà, muội sẽ viết chữ khẩu bên trong hay là viết chữ nhân đơn ở ngoài trước?”

“Đương nhiên là viết ở ngoài trước… Huynh định nói chữ phương khuông này xem ra là ở vị trí khởi bút?”

“Muội nói đi?”

“Hi hi hi, đúng vậy.” Tống Vân Nhi áy náy, “Muội nghĩ lại đã a, ừ, phương khuông ở vị trí khởi bút sẽ có khả năng ở họ Ngô, họ Lữ (吕), họ Hô Duyên (呼延)… dường như chỉ có ba.”

“Rất hay, sau này chúng ta khi điều tra phỏng vấn, nhất định phải chú ý đến những kẻ có một trong ba họ này mà người chết nhận thứ.”

“Dạ được, đúng rồi, còn có họ Phương (方) nữa!”

“Ừ.” Dương Thu Trì nói, “Muội nghĩ thử nữa coi, đồ án này còn có khả năng gì nữa không?”