Chương 846: Phát Cuồng Vì Không Hiểu Nổi

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Từng vòng kim sắc phật quang thấu vào Bất diệt tịnh bình, hàm chứa vô số cổ phạn văn nhưng đến gần Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thì đều bị chấn tan, rồi sức mạnh vô hình ép ngược lại, hất vào hư không của kim sắc quang tráo.

Ngụy Tác tu luyện dừng Tiên căn ngũ mật, Tiên căn ngũ mật đã đến bước cuối, một trái Đề hồ thánh quả còn lại một phần mười dược dịch, lơ lửng trên đầu, chỉ cần gã muốn là lúc nào cũng có thể ngưng kết tiên linh căn, kết thành song kim đơn. Gã nhìn kim sắc phật quang, nhãn quang không ngừng lóe lên, quan sát nhiều quỹ tích cổ phạn văn để suy đoán huyền diệu của Phổ độ thần quang.

Nửa ngày qua đi, Ngụy Tác lắc đầu, Phổ độ thần quang quả khác với phổ thông đạo pháp, nguyên khí kết hợp với thần thức chi lực, tựa hồ chỉ tu sĩ tu xá lợi công pháp mới có thể thi triển, với tu vi và thần thông của gã không thể nhận ra ảo diệu.

“Chắc chúng tưởng chúng ta sắp bị chúng độ hóa rồi.”

“Đạo thuật pháp xem ra tổn hao rất lớn.”

Từ Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn rõ Trạm Đài Linh Lan, Minh Đức và hai lão bất tử Công Đức tông. Minh Đức và hai lão bất tử trông càng hư nhược nhưng mục quang cả ba càng hưng phấn, chờ đợi.

Lại thêm nửa ngày, Minh Đức đột nhiên gọi, “Ngụy Tác… Ngụy Tác…”

“Đúng là đáng ghét.” Linh Lung Thiên bực mình, “gọi mà nghe buồn nôn quá.”

“Y muốn xem chúng ta bị độ hóa chưa mà thôi.” Ngụy Tác cười lạnh, lấy ra một viên thủy hệ yêu đơn luyện hóa.

“Không phản ứng, chưa bị triệt để độ hóa.” Minh Đức hơi thất vọng, nhưng lại phấn chấn, “Còn hai ngày thôi.”

Hại hai ngày bình tĩnh qua đi, Minh Đức và hai lão bất tử Công Đức tông sắp đến đáo cực hạn, nhất là hai lão bất tử đã còng xuống, như sắp ngất xỉu.

“Sất!”

Minh Đức và hai lão bất tử đột nhiên ngừng tụng kinh, cùng phát ra một ân, kim sắc phật quang biến thành cực kỳ chói lòa như pháp chung đang gõ, phạn văn cổ tự ngưng thành quang ti.

“Thi pháp đã hoàn thành, phổ độ tịnh quang cũng hoàn chỉnh phát ra!”

Minh Đức và hai lão bất tử gần như hiện rõ thần sắc cuồng nhiệt. Đạo vô thượng bí thuật này mất mười ngày mới có thể coi là hoàn toàn phát ra.

“Một đạo thuật pháp mất mười ngay mới kích phát được… Tiếc là vô dụng.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên con đang trong nguy hiểm nhưng thấy Minh Đức và hai lão bất tử như thế thì suýt bật cười.

“Ngụy Tác… Ngụy Tác…” Minh Đức như gọi hồn, chứa đầy mong chờ.

“Không làm gì tất chúng hoài nghi.”

Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên đoạn bừng lên bạch sắc quang hoa, hình thành một dải sáng trắng, linh khí kinh nhân phát ra. Thủy linh nguyên khí trên đầu gã bao lại, luyện hóa toàn bộ dược dịch Đề hồ thánh quả rồi dồn xuống.

Bạch sắc quang hoa khuếch đại hẳn, đồng thời hơn một vạn khiếu vị trên mình sáng lên, linh căn hư ảnh lại hóa ra, rồi quay tít.

“Cách!”

Bạch sắc quang hoa cùng linh căn hư ảnh đột nhiên vỡ vụn, hình thành dải sáng màu trắng sữa như thủy tinh đoạn thu vào thể nội Ngụy Tác.

“Chát!” Nhũ bạch sắc linh căn hư ảnh lại hóa ra, linh khí liễu nhiễu!

Khí tức trên mình Ngụy Tác biến đổi hẳn, là tiên linh khí tức chưa từng có.

“Tiên linh căn đã thành!”

Ngụy Tác hơi run lên, thần sắc kinh hỉ hiện rõ trong mắt.

Vốn gã là tu sĩ có năm linh căn rưỡi, hơn một vạn khiếu vị khi bình thường cảm ngộ cũng như một tiểu thế giới, có biến hóa khác nào thiên địa sơ khai, phong vũ lôi điện cũng hình thành.

Giờ đây trong hơn một vạn khiếu vị đó như thiên địa triệt để sinh thành, có đủ sông hồ núi non, cảm ngộ thì như đang cảm ngộ bản nguyên, cảm ngộ thiên địa nguyên khí diễn hóa thành thế gian vạn vật.

Cảm tri với thiên địa nguyên khí của gã càng mẫn duệ, ngay cả ánh nắng rọi xuống thì gã cũng “nhìn” thấy thái dương chân hỏa.

Tiên linh căn, thậm chí siêu việt cả thiên linh căn đã được gã tu luyện thành công!

“Oành!”

Cùng lúc, khiếu vị của Ngụy Tác đột nhiên mở ra!

“Đây là dược lực đặc biệt của Đề hồ thánh quả! Đề hồ thánh quả không hề có linh khí kinh nhân, mà dược lực đặc biệt có thể khiến thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành linh khí tối tinh thuần!” Ngụy Tác cực kỳ chấn kinh, đạt đến bước cuối của Tiên căn ngũ mật thì gã thi triển pháp quyết, thể nội như tự nhiên hóa sinh một dòng chảy, cuồn cuộn thiên địa nguyên khí từ hư không, sao trời, thiên địa đổ vào thể nội gã.

Tiên căn ngũ mật khiến Linh Lung Thiên cực kỳ ngạc nhiên, hóa ra sáu, bảy vạn năm nay tu đạo giới vẫn có những nhân vật kiệt xuất, đạo bí thuật này trong tích tắc có thể tụ lại vô số thiên địa nguyên khí, Ngụy Tác triệt để cảm ngộ rõ dược lực Đề hồ thánh quả trừ có thể thấm vào nhục thân, triệt để cải biến thể chất, khiến ngũ linh căn hình thành tiên linh căn thì giúp cho bước cuối của Tiên căn ngũ mật tụ lại thiên địa nguyên khí kinh nhân, hóa thành linh khí tinh thuần!

Chả trách tu luyện Tiên căn ngũ mật, nhất định cần Đề hồ thánh quả! Chả trách Đề hồ thánh quả có một chữ thánh!

“Ngay cả thần thức cũng hơi tăng tiến…!” Ngụy Tác chấn kinh khôn tả, gã thậm chí cảm thấy dược lực Đề hồ thánh quả tăng cường được thần thức giúp cho cảm tri càng mẫn duệ.

“Ầm!”

Hơn một vạn khiếu vị được dược lực và thiên địa nguyên khí dung hợp, hóa thành chân nguyên kinh đào hãi lãng.

Bất diệt tịnh bình bị khí tức của gã xung kích, rung lên kịch liệt.

“Sao lại không hề phản ứng?” Minh Đức, hai lão bất tử Công Đức tông và Trạm Đài Linh Lan tỏ vẻ kinh nghi bất định, Minh Đức gọi tên Ngụy Tác mấy lần mà không có phản ứng.

“Là lần tâm thần giãy giụa sau cùng, ý thức còn lại của y và đời sau của hóa hình đại yêu kháng cự! Mỗ có đọc được ở điển tịch như thế… Bị độ hóa thì ý thức còn lại của tu sĩ sẽ giãy giạu trong lần cuối cùng, nhục thân và chân nguyên rung động kịch liệt.” Thấy Bất diệt tịnh bình rung lên, Minh Đức kích động nói liên hồi.

“Lão phu cũng đọc được như thế, y sắp bị chúng ta khống chế!” Thanh Thiên đạo nhân vốn mệt đến độ không đứng nổi cũng kích động vạn phần, mỗi nếp nhăn trên mặt tựa hồ phát quang.

“Thứ lỗi, là bị bọn ta khống chế, không phải các vị.” Minh Đức cười ha hả, đột nhiên nói.

“Sao hả?” Khổ Hàn chân nhân và Thanh Thiên đạo nhân biến sắc.

“Hiện tại không phải thời đại của các lão bất tử.” Trạm Đài Linh Lan mỉm cười lướt tới, hai dải quang văn cắt qua thân thể hai lão bất tử.

“Phù!”

Lmắt tóe lên, hai lão bất tử gần đạt cực hạn, đang lúc hư nhược nhất không thể chống nổi, bị cắt làm đôi. Trạm Đài Linh Lan cuốn chân nguyên hất cả hai vào một hắc sắc tinh kim tiểu hạp.

“Hai tên này độc ác thật, lại hại đồng đảng, không chịu chia phần.” Linh Lung Thiên thầm kêu lên. Nó nhận ra hắc sắc tinh kim tiểu hạp Trạm Đài Linh Lan đang dùng không phải phàm phẩm, là thượng cổ nạp hư hạp, tương đương với nạp bảo nang cực kỳ cao giai, không gian trong đó cực kỳ kinh nhân, như một hư không, nó không nhận ra trong đó có gì hay ho.

“Mau lên, tối đa không đầy một tuần trà nữa thì cả hai sẽ do chúng ta khống chế. Y có quá nhiều vô thượng bí thuật… Các hạ được Hư Không đạo nhân truyền thừa, tại hạ được Công Đức tông hoàn chỉnh truyền thừa, cộng thêm các vô thượng bí thuật của y, chúng ta liên thủ thì cả Vân Linh này không ai so được, không, kể cả Thiên Huyền đại lục, Tịch Hàn đại lục… Cả tu đạo giới, lớp trẻ không ai so được với chúng ta.” Bất diệt tịnh bình không ngừng rung lên, nhãn thần Minh Đức cực kỳ hỏa nhiệt.

“Y cũng như một bảo khố, bí tàng.” Trạm Đài Linh Lan vẫn thập phần bình tĩnh, nhãn quang lóe lên nhìn Bất diệt tịnh bình, rõ ràng cũng kích động vạn phần.

“Oành!”

Thể nội Ngụy Tác cả dòng chân nguyên từ hơn một vạn khiếu vị chảy ra, mang theo nguyên khí, sinh mệnh tinh hoa vào tâm mạch.

Thủy tinh hà quang kinh nhân từ tâm mạch gã ánh lên.

Sát na sau, đơn hà chói lòa, cả Bất diệt tịnh bình sôi trào, phát ra vạn tầng sóng vỗ.

Như vô số thần mã tung vó, vô tận vẫn thạch va nhau, vô số thiểm điện xé thinh không.’

Tong mấy chục dặm đều nghe rõ.

“Sao lại có thanh âm kinh nhân thế này?” Minh Đức trợn tròn mắt. “Ngụy Tác… Ngụy Tác…” Y lại gọi.

“Sao lại như thế? Hình như không ổn.” Trạm Đài Linh Lan kinh nghi bất định.

“Không thể nào đích, Phổ độ thần quang trực tiếp xóa đi thần thức, không thể chống nổi.” Minh Đức kêu lên.

“Ầm!”

Tâm mạch khiếu của Ngụy Tác đột nhiên rung lên, thể nội chân nguyên và linh khí cơ hồ ngưng tụ tại đó.

Tiên linh căn hư ảnh lại hóa ra, tiên linh khí tức liễu nhiễu, thân thể Ngụy Tác gần như trong suốt, huyết nhục, nội phủ, xương cốt và kinh mạch đều lấp lánh ngân quang như thần thiết, da cũng sáng bóng khôn tả.

Lại một viên kim đơn sinh ra trong tâm mạch khiếu vị!

Thiên địa nguyên khí, bị kim đơn hóa sinh tự nhiên dẫn động, thinh không chợt phong vân biến sắc, vân khí ràn rạt, hình thành một dải lớn rủ xuống.

“Kết đơn dị tượng?”

“Sao lại như thế?”

“Thật ra là việc gì?” Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan suýt nữa dứt đứt tóc, gần như phát cuồng vì nghĩ mãi không ra là nguyên nhân gì.

-o0o-

Thông Thiên Chi Lộ

Tác giả: Vô Tội

——oo0oo—–

Chương 848: Hai đại tông chủ!

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac L

Sưu tầm By Kyosaike — 4vn

Trong tâm mạch khiếu vị Ngụy như nhất phương hư không, kim đơn khác nào vì sao lơ lửng.

Cạnh kim đơn lại có thêm một viên kim đơn nữa.

Viên vừa hóa sinh còn hơi mờ mờ, không ngừng chấn động mãnh liệt.

Viên kim đơn này mỗi lần rung lên là nối thông thiên địa, tụ xuống thiên địa nguyên khí kinh nhân, khiến thể nội chân nguyên, sinh mệnh tinh hoa càng ngưng tụ vào tâm mạch khiếu vị.

Viên kim đơn vốn có như cá kình hút nước, hút lấy chân nguyên, tinh hoa, không ngừng to thêm.

“Cách cách!” “Cách cách!”…

Cùng lúc, mảnh vỡ Diệu thụ đầu tiên vỡ thành những mảnh nhỏ, được khí huyết lưu động kinh nhân và nguyên khí xung kích mà hóa thành linh khí, bị luyện hoàn toàn tựu.

Gã lấy thêm mấy viên linh đơn có thể luyện hóa nhanh, lấy được của các lão bất tử vây giết gã ra uống.

Tiên căn ngũ mật hóa sinh song kim đơn, tuy vì Đề hồ thánh quả nên chuyển hóa thiên địa nguyên khí kinh nhân thành linh khí tinh thuần nhưng gã cũng không gượng được, nhục thân cơ hồ bị hai viên kim đơn rút sạch.

“Y không bị Phổ độ thần quang độ hóa! Đang tu luyện bí thuật!”

Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan hiểu ra.

Tuy không hiểu Ngụy Tác đang làm gì nhưng cả hai nhận ra thiên địa nguyên khí kinh nhân cực độ liên miên chảy vào Bất diệt tịnh bình, tạo cảm giác như thần vương đang phá kén mà ra.

“A! Mau ngăn y!” Minh Đức gầm lên, y tổn hao cực lớn, cả thuật pháp và pháp bảo cũng không thể thi triển, đành bảo Trạm Đài Linh Lan xuất thủ.

Trạm Đài Linh Lan méo xệch mặt mày, hai tay búng liên tục, mười khe nứt không gian như mười tia sét thủy tinh bắn vào Bất diệt tịnh bình.

“Hừ!”

Không còn Phổ độ thần quang, Linh Lung Thiên không e dè gì, trực tiếp xuất hiện ngoài Bất diệt tịnh bình, hôi sắc linh quang rực lên, mười làn thủy tinh thiểm điện tan biến ngay.

“A! Chúng quả nhiên không hề bị độ hóa!”

“Phù!” Minh Đức gần như méo mó mặt mày hộc máu.

Tâm thần y không chịu nổi được nữa, vô số vô thượng bí thuật vốn ngay trước mắt, cất tay là lấy được nhưng tất cả đột nhiên tan thành bọt nước, đối phương không hề hấn gì.

“Xoẹt!!”

Hư không cách Bất diệt tịnh bình mấy dặm đột nhiên rung lên.

Trong Bất diệt tịnh bình, chân nguyên Ngụy Tác đề thăng lên cảnh giới mới, hai viên kim đơn trong tích tắc chấn động không biết bao nhiêu lần, rồi ổn định trong tâm mạch khiếu vị, đan nhau như nhật nguyệt đồng sinh.

Song kim đơn!

Tiên căn ngũ mật triệt để tu thành, song kim đơn đã ngưng thành.

Hai viên kim đơn đều cực lớn, kim đơn hà quang không khác nào thực chất lan tràn thể nội, đơn bích của hai viên kim đơn tựa hồ biến thành cực mỏng, vô số quang hoa ràn rạt, khí tức huyền diệu như có thứ càng kinh nhân sắp hóa sinh.

Vốn tu vi của gã tiến dần về Kim đơn ngũ trọng trung kỳ nhưng tu thành song kim đơn thì tu vi vượt qua Kim đơn ngũ trọng trung kì mà đạt hậu kì, cách Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ điên phong chỉ một bước.

Vô tận thần lãng sôi trào tại thể nội, thần thức càng mạnh, cảm giác hùng hậu dấy lên, như thể cả ngọn núi ấn xuống thì gã cũng cất tay là đánh vỡ.

“Cách!”

Kim sắc quang tráo đã nứt sẵn đột nhiên rung lên.

Cấm chế của Hư Không đạo nhân cũng đến lúc tan.

“Oành!”

Ngụy Tác mang theo vô thượng khí thế vừa đột phá tu vi từ Bất diệt tịnh bình bước ra.

“A! Sao ngươi chống nổi Phổ độ thần quang! Vì sao… Vì sao…” Minh Đức hoàn toàn không còn phong độ, kêu lên.

Rõ ràng, Ngụy Tác không những không bị thương mà tu vi đại tiến, khí tức ngút trời khiến gã biết mình không chống nổi.

“Trí giả nghĩ trăm đường cũng có chỗ sơ sót, dù chân tiên tu vi còn không tính được hết, hà huống hạng như ngươi.” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Minh Đức.

“Tu vi cuản gươi sao lại đột nhiên đề thăng như thế! Đi thôi!”

Trạm Đài Linh Lan biến sắc, cảm giác được khí tức của Ngụy thì vung tay tế xuất Hư không kim hồ, hào quang bao lấy y và Minh Đức.

“A! Ta không cam lòng… ngươi lại thoát được!” Minh Đức thất lạc đến cực điểm, gần như điên cuồng, y bày ra vô số kế, thậm chí tổn thất cả hai lão bất tử nhưng rồi chỉ làm nền cho Ngụy Tác, tương đương với giúps gã lấy được Đại đề tu di và Đại thừa pháp âm, cả Đề hồ thánh quả.

“Đây là ngươi tự chọn, dù hôm nay ngươi thoát, ngay sau ta sẽ giết ngươi!” Ngụy Tác bình tĩnh nói với Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan. Trạm Đài Linh Lan phản ứng cực nhanh, trực tiếp tế xuất Hư không kim hồ, kim quang quang tráo chưa tan hẳn, gã không thể dùng Cổ hoàng đoạt binh thuật, khó ngăn được Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan.

“Đừng đắc ý! Dù ta không thành công độ hóa ngươi nhưng lần tới đừng mong thoát!” Minh Đức gầm lên.

Đoạn thân ảnh y và Trạm Đài Linh Lan loáng lên, khuất vào Hư không kim hồ, Hư không kim hồ cũng lao vào hư không.

“Cách cách!”

Kim quang quang tráo quanh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hóa thành lưu quang, tan vào hư không.

“Nếu không có Hư không kim hồ, hai tên đó chết chắc!” Linh Lung Thiên nghiến răng nghiến lợi, đối phương chạy ngay trước mắt khiến nó hết sức bực bội.

“Đi thôi!”

Ngụy Tác không nhiều lời, trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh Lung Thiên lướt đi.

Thần huyền tứ trọng đại năng vị tất năng có thần thông xuyên hư không nên hiện thời gã không thể đối phó pháp bảo như Hư không kim hồ.

Câu sau cùng Minh Đức gào lên khiến gã kinh nghi. Minh Đức bảo lần này gã không thể thoát, tựa hồ y còn hậu chiêu kinh nhân nào đó.

“Tiên căn ngũ mật quả nhiên là vô thượng bí thuật, chả trách Linh Lung Thiên cũng kinh thán.” Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, bất chợt cũng cảm thán.

Đơn nhất linh căn tu sĩ, thi triển đồng hệ thuật pháp thì cảm tri nguyên khí càng cao, nhưng tiên linh căn của gã cảm tri các loại nguyên khí đều hơn thiên linh căn, ngay cả phát động Động Hư bộ pháp thì uy năng cũng cao hơn, lúc trước thi triển thì mỗi bước được chừng mười dặm, giờ được mười hai, mười ba dặm.

Hiện thời gã có tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, hai viên kim đơn đều cực lớn, tổng lượng chân nguyên gần như gấp đôi lúc mới đạt Kim đơn ngũ trọng!

Tu vi đề thăng, cộng thêm tiên linh căn thì uy năng thi triển thuật pháp khác đều cao hơn hai, ba phần.

“Tiểu tử, ngươi không bị độ hóa! Tu vi đề thăng như thế, đã tu thành Tiên căn ngũ mật!” Liên tục thi triển hơn ba mươi lần Động Hư bộ pháp, Ngụy Tác gọi lục bào lão đầu ra. Lục bào lão đầu nhận ra khí tức của gã thì hiểu ngay.

“Tiểu tử, chỉ với Đại thừa pháp âm thì trong số Kim đơn tu sĩ, ngươi đã vô địch, giờ ngươi tu thành Tiên căn ngũ mật, có song kim đơn, đột phá đến tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, thi triển Đại đề tu di và Liệt khuyết tàn nguyệt thì uy năng e là không kém gì tu sĩ Thần huyền nhất trọng lưỡng trọng. Cộng thêm Linh Lung Thiên, thần huyền đại năng thông thường không thể uy hiếp nổi.”

“Công Đức tông tông chủ khẳng định tu vi trên Tô Thần Huyết, ít nhất cũng Thần huyền tam trọng, thậm chí ngang với Vương Vô Nhất, là Thần huyền tứ trọng. Nếu y chặn đường, chúng ta rất có thể không đối phó nổi.”

“Ngươi có ngần ấy thủy hệ yêu đơn, linh dược, đủ để luyện tới Kim đơn ngũ trọng điên phong, nên chuẩn bị đột phá thần huyền liễu.”

“Ta có đủ linh dược tu đến Kim đơn ngũ trọng điên phong, bất quá song kim đơn mà đột phá song thần huyền, cần lượng linh khí thập phần kinh nhân, e phải chuẩn bị gấp đôi mới dám xung kích thần huyền.”

“A… Công pháp càng cao, càng lợi hại, thì đột phá càng khó, ít nhất phải chuẩn bị gấp đôi những gì ngươi có, số lượng thực quá kinh nhân…”

Ngụy Tác không ngừng thi triển Động Hư bộ pháp, nhắm hướng Vân Linh đại lục bắc bộ. Nơi này ở ngoài Thiên khung phía tây bắc, cách Thiên khung năm vạn dặm, cách Hải Tiên thành ít nhất mấy trăm vạn dặm. Theo Ngụy Tác tính toán, cứ dùng Động Hư bộ pháp về đến thành trì trong Thiên khung rồi qua truyền tống pháp trận trung chuyển, về Hải Tiên thành, tìm cách hội hợp cùng bọn Cơ Nhã.

“Kia là…”

Liên tục phát động Động Hư bộ pháp ạ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhanh chóng vượt được bảy, tám nghìn dặm, cả hai đột nhiên thấy hư không cách hai nghìn dặm rực lên thanh sắc quang trụ.

“Tam thanh khóa hư đài!”

Hai người cơ hồ nhận ra ngay thanh sắc quang trụ đột nhiên từ hư không rọi xuống là gì.

Hai làn khí tức rung động, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên còn cách một, hai nghìn dặm cũng cảm tri được.

“Công Đức tông tông chủ và Đăng Tiên tông tông chủ!”

Một khí tức không lạ gì đối với Linh Lung Thiên, với Ngụy Tác lại càng không, nên cùng biến sắc.

Mục lực cả hai bất phàm, tích tắc cảm thụ được khí tức thì đãn hìn ra trong thanh sắc quang trụ có bốn người.

-o0o-