Chương 1089: Pháp Ngoại Kim Cương

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Kim thiết khí tức nồng quá, gian thương đáng chết, Hắc Bồ Đề này không giản đơn, có lẽ tu luyện thần thông kiểu ‘Pháp ngoại kim cương’, nhục thân không tầm thường.”

Hắc sắc di lặc phật cao mấy trăm trượng như hắc sắc thần sơn ép trên sơn môn Vũ Hóa thế gia, Linh Lung Thiên hít hà rồi truyền âm cho bọn Ngụy Tác.

“Kim thiết khí tức? ‘Pháp ngoại kim cương’? Là thần thông gì?” Ngụy Tác giật giật chân mày, còn cách xa nên gã không nhận ra kim thiết khí tức, nhưng biết Linh Lung Thiên cực kỳ mẫn duệ đối với kim thiết khí tức, cảm tri không thể sai lầm.

“Nói đơn giản là hòa tan kim thiết vào nhục thân, tương tự Vạn cổ thánh vương kinh, khác nhau ở chỗ một môn liên tục dồn thiên tài địa bảo vào rèn giũa, như đề thăng thai thể pháp bảo, Vạn cổ thánh vương kinh thì không khác nào liên tục dồn nguyên khí pháp tắc vào.” Linh Lung Thiên lạnh lùng liếc sơn môn Vũ Hóa thế gia: “Công pháp này chuyển hóa từ viễn cổ công pháp để dung luyện bản mệnh pháp bảo.”

“Làm tan kim thiết đúc nhục thân?” Bọn Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, không phải cũng giống nó hả? Nhưng ai cũng biết nó ăn tinh kim, không rõ là thiên phú hay thần thông, so với công pháp thì càng kinh nhân.

“Cương nha muội, ngươi cần bao nhiêu thời gian mới đạt mức chống nổi Hỏa Vực thần vương?” Nhìn nó đoạn Ngụy Tác máy động, nói.

Tuy Linh Lung Thiên có nhiều bí mật chưa tiết lộ nhưng Ngụy Tác khẳng định địa vị tại Linh tộc của nó cao hơn nhiều Tứ tí hoang tộc đại năng, rõ ràng hiện tại thực lực nó tuy không bằng nhưng ngữ khí khinh miệt, nó tựa hồ biết hết mọi đỉnh cấp đại năng của Linh tộc, Ngụy Tác cho là chi của Linh Lung Thiên giá rất mạnh tại Linh tộc.

“Nếu liên tục san bằng các tông môn thì không đầy mấy tháng.” Linh Lung Thiên bảo.

“Gì hả!” Linh Lung Thiên nói với Ngụy Tác bằng khẩu khí bình thường nhưng ai nấy đều nuốt nước bọt.

Phe Ngụy Tác, trừ số ít không hiểu Linh Lung Thiên thì đều hiểu ý nó.

Linh Lung Thiên đề thăng tu vi và thực lực dựa vài nguồn lực, cũng là tinh kim hữu dụng.

Dạo này, từ Đăng Tiên tông, Hóa Thiên giáo cùng các tông môn Vân Linh đại lục cùng Ngụy Tác hòa đàm, tính cả Vũ Hóa thế gia thì Linh Lung Thiên không biết lấy được bao nhiêu tinh kim hữu dụng, mấy chục ngày này tích lũy này còn hơn một đại tông môn trăm năm thu gom, nó bảo mấy tháng nữa thì còn cần nguồn lực gấp mấy, dù thế tu vi tiến cảnh cũng quá kinh nhân.

Hiện tại Linh Lung Thiên chỉ có thể đối kháng Thần huyền tam trọng đại năng, mấy tháng mà từ thực lực này mà đạt mức ngang với Hỏa Vực thần vương thì còn hơn Thủy hoàng phệ nhật quyết.

“Chả trách Linh tộc và Hoang tộc không còn trên đời.” Nguyên Âm lão tổ chợt có ý nghĩ này, cho rằng nhưng chủng tộc trời sinh đã nghịch thiên như Hoang tộc và Linh tộc không nên tồn tại ở thời đại này.

Hiện tại các đại thế lực đó không để gã có nhiều thời gian, không thì chỉ Linh Lung Thiên cũng đủ ứng phó.

“Vũ Hóa thế gia lại bị y diệt!”

“Sao thế? Vũ Hóa thế gia lúc trước nghênh ngang lắm, nói là một mình diệt được Ngụy Tác mà sao cả sơn môn cũng không giữ được!”

Cùng lúc, trên sơn môn Vũ Hóa thế gia, hắc sắc di lặc phật khổng lồ có ba tu sĩ tỏ vẻ kinh ngạc.

Một trong ba người có hư ảnh lông đuôi thần hoàng, chính thị Vạn Hoàng công tử mà bọn Ngụy Tác biết.

Hai người còn lại là thần huyền đại năng bọn Ngụy Tác chưa gặp, ở giữa là một nữ tu mập ú, mặt nung núc thịt, mặc tử hắc sắc cung trang, miệng bằng nửa mặt, da đen như than, nhưng linh quang hình thành từng viên bồ đề, khí tức cực độ và hắc sắc thần quang đều phát ra từ ả.

Trong ba tu sĩ chỉ có ả kinh ngạc. như đang xem náo nhiệt. Nữ tu cực kỳ xấu xí nhưng tu vi và thần thông cực kỳ kinh nhân này là Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

Trừ ả thì còn một tu sĩ đứng trên một kim quang cổ bảo, long đầu quy thân, lão nhân này mặc thanh sắc pháp y, phát ra thanh sắc thần quang ngưng thành bảy cây dâu, uy thế không kém Vạn Hoàng công tử, cũng là một đại năng thần thông kinh nhân.

“Vũ Hóa thế gia bị dọa mất mật rồi, tại hạ đi bắt vài tên để hỏi!”

Lão nhân tóc trắng, lông mày màng kim vừa nói, long quy cổ bảo như cách không nổ sấm, kim quang lóe lên, lướt đi mấy chục dặm, độn tốc sánh với Động Hư bộ pháp của Ngụy Tác lúctu vi chưa cao. Thoáng sau đã chặn được mấy tu sĩ Vũ Hóa thế gia.

“Vũ Hóa thế gia không phải cậy có thủ đoạn đối phó Ngụy Tác sao mà cả sơn môn cũng bị san bằng? Ngụy Tác đâu rồi?” Lão nhân hỏi vặn. Đáng thương cho bọn Vũ Hóa thế gia gia chủ dù cảm tri được mấy người này nhưng bọn Ngụy Tác khuất bóng, sợ bọn gã còn ẩn thân nên không dám thu Hư không kim hồ.

“Gia chủ đang ở đó, ẩn thân bằng Hư không kim hồ của Trạm Đài Linh Lan. Bọn Ngụy Tác đang đi về phía đó, đến giờ chưa hiện thân.” Trong mấy tu sĩ Vũ Hóa thế gia, có người thân phận không thấp, chỉ vào phía Vũ Hóa thế gia gia chủ và Trạm Đài Linh Lan, Thiên Hỏa thần quân ẩn thân.

“Hả? Vậy thì, đi theo bọn ta!” Lão nhân nhướng mày, thoáng sau dã đưa tu sĩ đó đên cạnh Vạn Hoàng công tử và Hắc Bồ Đề thiên mẫu rồi cả ba đi về phía bọn Vũ Hóa thế gia gia chủ ẩn thân.

“Lão nhân này là ai? Phi độn pháp bảo lại kinh nhân như thế.”

“Có thể là đại năng Thiên Trụy đại lục, Ngọc Hành đại lục không có nhân vật này.” Nhất cử nhất động của lão nhân đều bị bọn Ngụy Tác dùng Vạn lý sưu ảnh kính thấy rõ, biết lão đạt Thần huyền tứ trọng sơ kỳ nhưng ngay cả Vu thần nữ cũng không nhận ra.

“Trạm Đài Linh Lan được Hư Không đạo nhân truyền thừa cùng Hư không kim hồ thật đáng ghét. Nếu có cường pháp nhìn xuyên hư không thì cần đối phó y.” Ngụy Tác liếc Hư không kim hồ, hừ lạnh.

Hư Không đạo nhân đạo pháp thần xuất quỷ một, hiện tại Trạm Đài Linh Lan đã đột phá đến thần huyền, tu vi tiến cảnh thập phần tấn tốc, quả là mối họa, luôn luôn xuất hiện, cậy vào Hư không kim hồ nên bọn Ngụy Tác không thể dồn y vào chỗ chết, khó chịu vô cùng.

Mặc kệ Hắc Bồ Đề thiên mẫu, bọn Ngụy Tác đi tiếp, đến khu vực cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đại năng kịch liệt đấu pháp thì Ngụy Tác vung tay hút khí tức đoạn tế xuất Thiên hải thần lan kính.

Thiên hải thần lan kính rải tinh quang, hóa ra hình ảnh cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đại năng.

“Vẫn đuổi?!”

Chúng nhân thấy bóng người mờ mờ, hắc quang và kim quang như mặt trời bốc cháy trên không.

“Thần dược đó không hiểu công hiệu thế nào, cứ thế này sớm muộn cổ đế thi cũng bị Tứ tí hoang tộc đại năng diệt, thần dược sẽ vào tay y.” Nguyên Âm lão tổ nheo mắt nói.

“Xem ra Tứ tí hoang tộc đại năng không thể về ngay!” Ngụy Tác gật đầu, nhãn quang lóe lên. Hiện tại cổ đế thi chưa thoát được Tứ tí hoang tộc đại năng truy kích, chắc chắn bại vong, vì Tứ tí hoang tộc đại năng còn nhục thân hoàn chỉnh, có thể bổ sung chân nguyên, còn cổ đế thi trừ phi đến âm minh chi địa tịnh dưỡng, bằng không nguyên khí sẽ hao dần.

“Có đại năng đến, phu quân, định thừa cơ đối phó Hắc Bồ Đề thiên mẫu e không xong.” Vu thần nữ chỉ vào Vạn lý sưu ảnh kính nói. Ở phía nam có một góc hư không uốn cong, hiển nhiên không chỉ một đại năng tu vi kinh nhân tới.

“Chúng ta rút theo phía đó, thuận tiện xem là đối thủ nào.” Ngụy Tác gật đầu, vốn gã định thừa cơ đối phó Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhưng càng lúc càng nhiều đại năng đến nên lại thôi, cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc truy đuổi nhau, một ngày được không biết bao nhiêu vạn dặm, dù nhận ra là nơi nào nhưng muốn đến được cũng không dễ.