Chương 668: Mỗ Chỉ Đi Ngang Qua

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kê Lung sơn dài chừng mười lăm dặm, ngọn cao nhất không quá một trăm trượng, tuyệt đại bộ phận trên núi mọc một loại thanh hoàng sắc độc thảo lá như lồng gà treo ngược, toát ra chướng khí, bao trùm gần kín cả ngọn núi.

“Đúng là cùng sơn ác thủy, thường thì làm gì có đại tông môn đem sơn môn đến chỗ này mà dựng.” Lục bào lão đầu lẩm bẩm.

“Đông Hoang tông đặt sơn môn trong một sơn cốc? À! Có tuần sơn đệ tử?”

Ngụy Tác cách Kê Lung sơn mười mấy dặm, đang dừng lại tìm cách vào Đông Hoang tông, thì trong một vùng hoang dã bên trái đột nhiên có thanh ảnh lướt ra.

“Ai mà dám cưỡi Phượng lân thanh ưng của bản môn?”

Ba dải xanh cũng là Phượng lân thanh ưng, trong ba tu sĩ Đông Hoang tông thì đứng đầu là một trung niên hắc bào tu sĩ mặt mũi lạnh lẽo, hắc sắc bào tử thêu hình kim sắc tiểu xà. Bên trái là một hồng sam thanh niên có vẻ gian trá, bên phải là một hoàng bào tu sĩ có phần lùn mập.

“Mỗ và Phương Hóa Vũ là bằng hữu, nên y tặng con Phượng lân thanh ưng này.” Ngụy Tác mỉm cười. Ba tu sĩ Đông Hoang tông trừ trung niên hắc bào tu sĩ đứng đầu có tu vi Phân niệm tam trọng thì chỉ Chu thiên cảnh ngũ trọng, không có gì uy hiếp được gã.

“Không thể nào! Dù bạn tốt của Phương Hóa Vũ thì cũng không thể tặng Phượng lân thanh ưng. Tông chủ đã hạ lệnh, Phượng lân thanh ưng cực kỳ trọng yếu đối với Đông Hoang tông, không ai được đem Phượng lân thanh ưng cho người ngoài.” Ngụy Tác định moi chút tin tức nhưng ba tu sĩ Đông Hoang tông hiện rõ sát cơ, trung niên hắc bào tu sĩ gầm to, “Ngươi là ai?”

“Thế nào, Phượng lân thanh ưng không nhiều sao? Vì sao mỗi một tu sĩ Đông Hoang tông mỗ gặp đều có một con Phượng lân thanh ưng? Phương Hóa Vũ hà cớ không đề cập nhỉ?” Ngụy Tác liếc cả, nói đầy vô sỉ, “Tại hạ là Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo.”

“Con bà nó chứ, quá vô sỉ, mạo nhận cả kẻ đã chết.” Lục bào lão đầu thấy gã mạo nhận là Chân Võ thiếu chủ, thì kêu lên.

“Chân Võ tông thiếu chủ…” Ba tu sĩ Đông Hoang tông run lên, nhìn nhau rồi hành lễ với Ngụy Tác, trung niên hắc bào tu sĩ cung kính: “Bọn tại hạ có mắt không tròng, không biết Hứa thiếu chủ tới. Không biết thiếu chủ tới Đông Hoang tông có việc gì?”

“Ba tên này lại tin?” Lục bào lão đầu kêu lên, tắt tiếng.

“Xem ra bên ngoài không biết tin Hứa Thiên Ảo bị ta giết.” Ngụy Tác máy động, biết ba tu sĩ Đông Hoang tông không ngốc nhưng Chân Võ thiếu chủ quả thật không ai dám mạo nhận, hơn nữa khí tức của gã khác tu sĩ thông thường nên ca ba mới tin gã là Hứa Thiên Ảo. Gã thị bình tĩnh như thường, “Mỗ đến Đông Hoang tông vì tại Chân Minh thành nghe Phương Hóa Vũ nói là Huyền Phong môn có người đến đây, mỗ muốn gặp Lâm Thái Hư, hiện tại có tu sĩ Huyền Phong môn ở Đông Hoang tông không?”

“Hóa ra Hứa thiếu chủ muốn gặp người Huyền Phong môn.” Ba tu sĩ Đông Hoang tông nhẹ người, trung niên hắc bào tu sĩ vội nịnh, “Hiện tại Huyền Phong môn không có tiền bối nào ở Đông Hoang tông nhưng có lẽ có liên hệ với tông chủ, Hứa thiếu chủ tìm người Huyền Phong môn, có thể bản môn tông chủ giúp được. Nếu Hứa thiếu chủ thấy tiện thì để bọn tại hạ dẫn thiếu chủ đến gặp tông chủ?”

“Được.” Ngụy Tác gật đầu, lạnh lùng vô kể.

“Giả giống lắm.” Lục bào lão đầu tắt tiếng, Ngụy Tác hiện tại mô phỏng dáng vẻ Hứa Thiên Ảo cao cao tại thượng, có mấy phần thần vận, không hổ là gian thương bán Hắc phong điêu tại Linh Nhạc thành.

“Hứa thiếu chủ xin theo bọn tại hạ.” Ba tu sĩ Đông Hoang tông hưng phấn đi trước.

“Thế nào, Phượng lân thanh ưng của Đông Hoang tông không sẵn, sao Phương Hóa Vũ không nhắc đến mà tặng cho mỗ nhỉ?” Ngụy Tác đi sau ba người, bình tĩnh như thường nghe ngóng.

“Hơn một trăm con, thường thì đủ dùng nhưng vạn nhất có đàn thú đi qua, phải thiên di thì cũng kẹt.” Trung niên hắc bào tu sĩ đáp ngay.

“Nghe Phương Hóa Vũ nói là đang tìm tung tích Lý Tả Ý, hiện tại Đông Hoang tông phát giác chưa?” Ngụy Tác hỏi.

“Việc đó bọn tại hạ không biết, thiếu chủ cứ hỏi tông chủ.”

“Tu sĩ Huyền Phong đến Đông Hoang tông gần nhất khi nào?”

“Tại hạ đã gặp tu sĩ Huyền Phong môn, lúc Đông Hoang tông vừa dọn đến đây, chừng mười ngày trước, sau đó có tu sĩ Huyền Phong môn đến nữa không thì thân phận như bọn tại hạ không biết.”

“Đỗ Chuyết Cực, vị đạo hữu này là ai mà cưỡi Phượng lân thanh ưng tới?”

Ba tu sĩ Đông Hoang tông dẫn Ngụy Tác vào một sơn cốc đầy chướng khí ở mạng đông Kê Lung sơn, màn chướng khí dày đột nhiên tách ra, một tu sĩ mặc tử kim sắc trường bào đi ra.

Tu sĩ này là một lão giả nhăn nhúm, ánh mắt sáng rực, đầu đội Kê huyết thạch quan, trường bào như dệt bằng tơ tử kim sắc tinh kim, quang hoa rực rỡ, thập phần hoa quý.

“Tôn trưởng lão, đây là Chân Võ Hứa thiếu chủ, do Phương Hóa Vũ sư đệ quen biết, có việc cần gặp tông chủ bản môn.” Ba tu sĩ Đông Hoang tông hành lễ với lão giả, trung niên hắc bào tu sĩ nói ngay.

“Là Hứa thiếu chủ của Chân Võ đại giá quang lâm?” Trưởng lão địa vị tại Đông Hoang tông không thấp này cả kinh, vội hành lễ với Ngụy Tác.

“Bất tất đa lễ.” Ngụy Tác xua tay, ra vẻ thiếu chủ siêu cấp tông môn.

“Hứa thiếu chủ yếu muốn gặp tông chủ thì xin theo tại hạ.” Tôn trưởng lão đi trước dẫn đường.

“À!”

“Không ngờ Đông Hoang tông cũng khá, xem ra định ở lại đây lâu dài.”

Đi theo Tôn trưởng lão xuyên qua chướng khí, nhìn rõ cảnh vật thì Ngụy Tác hơi ngẩn ra, lục bào lão đầu cũng kêu lên như thế.

Hóa ra nhìn từ ngoài, sơn cốc chỉ mấy dặm, nhưng vào mới thấy sơn cốc đã được tu sĩ Đông Hoang tông đào sâu, tản đi bốn phương tám hướng, vách núi như mái rèm rủ xuống.

Sơn cốc rộng mười mấy dặm, đình đài lâu các bố trí thập phần tinh mĩ. Nhiều chỗ trong núi có cả linh tuyền và thác nước, mọi chướng khí bị đẩy lên trên sơn cốc.

Sơn cốc hơi dốc lên về phía nam, ở giữa là một dãy bậc đá bằng ngọc xanh rộng chừng hai trượng, tới hơn vạn bậc, hiện tại Ngụy Tác và Tôn trưởng lão đang ở dưới, rìa đường có một khối hoàng ngọc cao gấp mấy lần người thường, khắc ba chữ Đông Hoang tông.

Vù!

Dẫn Ngụy Tác vào sơn môn Đông Hoang tông thì Tôn trưởng lão mặc tử kim sắc trường bào đột nhiên lướt đi mấy chục trượng, giãn khoảng cách với Ngụy Tác, vung tay phát ra một đạo hoàng sắc quang diễm.

Một hoàng sắc linh quang quang tráo đột nhiên hình thành, bao lấy cả sơn môn Đông Hoang tông.

“Tôn trưởng lão, sao thế?”

Cùng lúc, hoàng quang từ lâu các bắn tới, đáp xuống cạnh Tôn trưởng lão, là một hoàng sam lão giả cầm sách tre, chân mày vểnh lên như hai thanh kiếm, tướng mạo thập phần uy nghiêm.

Đồng thời, bốn năm tu sĩ Đông Hoang tông lướt ra.

“Y cưỡi Phượng lân thanh ưng của Đông Hoang tông chúng ta, lại giả Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo.” Tôn trưởng lão sầm mặt, nói với hoàng sam lão giả.

“Ngươi là ai?” Tôn trưởng lão mắt đầy sát cơ hỏi Ngụy Tác, “Sao ngươi lại có Phượng lân thanh ưng?”

“Tiểu tử, thuật diễn kịch của ngươi kém quá.” Lục bào lão đầu cười ha hả. “Hiện tại chúng kích phát cấm chế, đóng kín sơn môn, chuẩn bị bắt ba ba trong rọ rồi.”

“Có kẻ dám mạo nhận Chân Võ thiếu chủ?” Hoàng sam lão giả cả kinh, bất quan sát Ngụy Tác.

“Sao các hạ biết ta không phải Chân Võ thiếu chủ?” Ngụy Tác liếc hoàng sắc linh quang quang tráo. Gã cho rằng mình diễn xuất cực tốt, không thể bị nhìn ra.

“Ngươi coi ta là đồ đần hả? Ta tuy chưa gặp Chân Võ thiếu chủ nhưng biết là băng linh căn tu sĩ, luyện băng hệ công pháp. Khí tức của ngươi có tí nào băng hệ công pháp hả.” Tôn trưởng lão sầm mặt: “Mau nói xem ngươi là ai.”

“Hóa ra là thế…” Ngụy Tác trợn tròng trắng: “Kì thực mỗ chỉ đi qua, thuận tiện tìm tông chủ các vị nghe ngóng tin về Lâm Thái Hư.”

“Qua đường? Muốn chết! Cho ngươi thêm một cơ hội, mau khai rathân phận chân chính, không thì ta giết ngươi!” Tôn trưởng lão băng lãnh cực độ bảo Ngụy Tác.

“Không phải chứ? Giả mạo Chân Võ thiếu chủ, mà các hạ định giết ta? Không sợ thu hút yêu thú tới hả?” Ngụy Tác tỏ vẻ hoảng sợ nhìn quanh.

“Đông Hoang linh tráo có thể cách tuyệt ánh sáng và tiếng động, giết ngươi cũng không bị yêu thú biết.” Tôn trưởng lão cười lạnh, “Ngã lòng chưa hả.”

“Thế thì tốt quá.” Ngụy Tác vỗ tay, cười hắc hắc, “Mau gọi tông chủ ra gặp, ta có việc cần hỏi, không thì ta không khách khí.”

-o0o-