Chương 1107: Cường Địch Nguy Hiểm Tiến Đến

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáu môn đại đạo pháp vực, trừ năm loại từng dùng đấu với Ngụy Tác thì còn một môn là “Hắc đàm ma xà”.

Môn đại đạo pháp vực này là nguyên khí pháp tắc Hắc Bồ Đề thiên mẫu cảm ngộ đầu tiên, hóa ra cự xà công kích đối phương, nhưng uy lực kém nhất trong sáu môn ả biết, nên đấu với Ngụy Tác thì không sử dụng.

Năm môn kia là “Luân hồi ma quả”, “Yên không hàng ma xử”, “Cổ vực thiên mẫu,” “Ma quang liên đài” cùng “Ưu đàm ma liên”.

Sáu môn này có vài môn không đáng gì với Ngụy Tác nhưng “Yên không hàng ma xử” và “Ưu đàm ma liên” thì khác.

“Yên không hàng ma xử” là thuật pháp phụ trợ biến phía trước thành chân không, đề thăng độn tốc, có môn này phối hợp, thi triển Động Hư bộ pháp càng xa.

“Ưu đàm ma liên” đứng trong thượng cổ thập đại thuật pháp phòng ngự thì càng không phải nói.

“Pháp bảo và pháp khí này có công dụng gì.”

Lấy được ngọc phù ghi sáu đạo pháp vực thần văn, Ngụy Tác thu cả năm mảnh lại, cầm mảnh ghi “Hắc đàm ma xà” thần văn đơn giản nhất lên, bức hỏi Hắc Bồ Đề thiên mẫu công dụng của pháp bảo và pháp khí trong nạp bảo nang.

“Cho ngươi biết cũng không sao.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu tỏ vẻ gần như hớn hở, “Pháp bảo và pháp khí này, trừ Toại nhân kinh vĩ bàn và Tử vi tinh đấu cổ phù có chút tác dụng với ngươi thì còn lại vô dụng.”

“Hả?” Ngụy Tác hơi nhíu mày nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

“Ngươi có thuật pháp biết ta nói dối hay không, ngươi nghe là hiểu.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu càng tỏ vẻ vui sướng, “Cho ngươi biết pháp bảo và pháp khí đó đều để ngăn chặn thiên uy và tinh thần nguyên khí khi độ kiếp, dùng để đối địch thì vô dụng.”

Hắc Bồ Đề thiên mẫu cho rằng gã lấy được cả mớ cũng vô dụng nên tỏ ra hớn hở.

“Để ngăn thiên kiếp?” Ngụy Tác rúng động.

“Không sai, trừ Toại nhân kinh vĩ bàn và Tử vi tinh đấu cổ phù thì đều là pháp bảo và pháp khí để ngăn thiên kiếp! Với thần thông của ta, không cần pháp bảo khác, dù chỉ vài món cũng dùng rồi trong lúc đuổi theo ngươi.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu liên tục gầm khẽ. Đề cập đến thần thông, ả lại nghĩ tới việc với tu vi tiến cảnh của mình sẽ là người đầu tiên trong mấy nghìn năm thành chân tiên nhưng lại đứt gánh trong tay Ngụy Tác! Tâm cảnh này khiến ả gần như điên cuồng.

Ngụy Tác liên tục cười lạnh. Hắc Bồ Đề thiên mẫu tưởng nhưng pháp khí đó vô dụng với gã chứ nào ngờ thứ ngăn cản tu vi tiến cảnh lớn nhất của gã là thiên kiếp. Gã vơ vét ngần ấy tông môn, tham gia ngần ấy đại hình phách mại hội cũng chỉ lấy được mấy chục món, nhưng giờ chỉ mình ả mà gã được hai mươi mấy món. Ả mà biết tất lại hộc máu.

Tuy ngầm cười nhạt nhưng Ngụy Tác không đổi sắc mà bảo Hắc Bồ Đề thiên mẫu, “Tử vi tinh đấu cổ phù có tác dụng gì?”

“Ngân tử cổ phù có thể hóa ra bảy vì sao, mỗi vì sao gần đạt uy năng tiên khí, lơ lửng trên không như bảy pháp thuẫn, được một tuần hương. Với nhục thân của ngươi thì pháp khí này không mấy tác dụng, cổ phù này vốn ta định để ngăn đỡ thiên kiếp.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu gầm lên trầm trầm đáp.

“Đối với thiên kiếp của tu sĩ thì ngươi hiểu gì, trong các pháp bảo và pháp khí để ngăn đón này thì công dụng và cách điều khiển thế nào?” Ngụy Tác ngó lơ Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà hỏi tiếp.

“Mười mấy vạn năm nay, do thiên địa nguyên khí biến động, thiên kiếp hiện tại cũng gần như trước kia, ta biết đợt thứ nhất là Hỏa vân thiên kiếp, đợt thứ hai là Cuồng lôi thiên kiếp, tầng thứ ba Thiên lôi địa hỏa, đợt thứ tư Vẫn thạch thiên hàng, đợt thứ năm Âm phong lai tập, thứ sáu Kim phong hỏa tuyến, thứ bảy Thiên ma tùng sinh. Có ghi chép nói là có chín đợt nhưng có ghi chép bảo thời thượng cổ mới chia làm chín đợt, khác với thiên kiếp hiện tại chỉ có bảy lớp.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu khán trứ Ngụy Tác, nhất phó nhĩ tự kỷ phán đoạn đích dạng tử.

“Thiên ma tùng sinh là gì?”

“Nghe nói ý nghĩ của ngươi thay đổi, tách ra thần thức cũng bị thiên kiếp uy năng cắt đứt, hình thành nhân hình ma vật biết thần thông, như thượng cổ tu sĩ để lại thần niệm hóa hình. Không ít nhân hình ma vật, thậm chí có một phần thần thông của ngươi. Tu sĩ thần thông càng lợi hại thì thiên kiếp này càng khó qua.”

“…”

Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề thiên mẫu liên tục trao đổi, trừ những kiến thức về thiên kiếp mà ả biết, thì công dụng cũng như cách sử dụng pháp bảo và pháp khí đều chống lại, gã đều hỏi rõ.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu hiểu về thiên kiếp gần tương tự ghi chép bọn Ngụy Tác thu gom được, thậm chí còn kỹ hơn. Có những tầng kéo dài bao lâu thì ả cũng biết, thao ả và Ngụy Tác phán đoán thì pháp bảo và pháp khí gã gom để ngăn thiên kiếp, cộng với hơn hai mươi món của ả vẫn thiếu nhiều.

“Hiện tại không có Tị tiên ngọc sơn, Vạn lý sưu ảnh kính cũng không, gặp Tứ tí hoang tộc đại năng thì không thể thoát.”

Hỏi rõ ràng mọi nhẽ, Ngụy Tác chấp nhận đánh cược, không e dè Tứ tí hoang tộc đại năng nữa mà sử dụng Động Hư bộ pháp vượt hư không, tiến về Minh vĩnh băng xuyên.

“Ngươi không chạy sâu vào man hoang hoang nguyên mà về hướng Đại Hàn cung là có ý gì?” Hắc Bồ Đề thiên mẫu thập phần kinh nghi. Ngụy Tác ngó lơ ả, thần thức gã bị thương nên không thể thi triển Phổ độ thần quang, đành tham ngộ “Hắc đàm ma xà” trong sáu thần văn của ả.

Gần nửa ngày sau, gần đến hoàng hôn thì Ngụy Tác cẩm ngọc phủ chợt giật giật chân mày nhìn lên thinh không sau lưng.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu bị chân nguyên cuốn lấy, trúng không ít cấm chế nên không thể cảm tri, nhưng thấy gã như thế thì ả cười vang, “Được! Có người đuổi tới! Ngụy Tác, đại hạn của ngươi đến rồi.”

Ngụy Tác vào Thiên khung thì tránh thành trì, đi trong hoang nguyên băng nguyên, thấy ở chân trời vàng nhờ nhờ có bạch sắc quang hoa chói lòa bắn tới với tốc độ khó tưởng tượng nổi.

Tốc độ này đã đến mức không thể hình dung, tựa hồ phía trước bạch quang đã uốn cong thiên địa như ngọn lửa uốn mình.

Ngụy Tác nheo mắt dừng lại, độn tốc đạo bạch quang vượt xa Động Hư bộ pháp, thoáng cái đã vượt nghìn dặm, cơ hồ là hai bạch sắc trường dực xé hư không, bên trong có tu sĩ.

“Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên.”

Chỉ mười mấy tích tắc, Ngụy Tác đã nhìn rõ trong đó là một đại hán cao lớn trọc đầu và thanh niên áo lòe loẹt.

“Thánh Vương tông tông chủ đến rồi!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu gầm lên.

“Cái gì!”

“Hắc Bồ Đề thiên mẫu lọt vào tay y!”

“Hắc Bồ Đề thiên mẫu bị y bắt sống!”

Cách Ngụy Tác không dầy một nghìn rưỡi dặm, nhìn rõ gã và Hắc Bồ Đề thiên mẫu thì Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên run lên kinh hãi cực độ.

Cả hai tưởng gã bị Hắc Bồ Đề thiên mẫu bắt sống, sợ ả ăn hết nên dùng truyền thừa pháp khí đến nơi, không ngờ Hắc Bồ Đề thiên mẫu không ra hình người, đã bị gã bắt!

“Sao có thể!” Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên như thấy cửu cấp yêu thú bị tam cấp yêu thú nuốt chửng.

“Chát!” Mắt Ngụy Tác ánh lên, phong ấn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, đồng tế xuất Bất diệt tịnh bình thu ả vào.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu từng nói Thánh Vương tông tông chủ có thứ để đối phó gã nhưng là gì thì ả cũng không biết. Gã biết hoa y thanh niên có thần thức công phạt chi pháp đáng sợ, hiện tại thần thức gã tổn thương, đấu với y không có lợi gì.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu còn hai môn thuật pháp mà gã muốn lấy, gặp hai đối thủ cực kỳ nguy hiểm này thì gã phải bảo vệ ả trước.

“Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng bị ta bắt sống, hai thủ hạ bại tướng các ngươi cũng định khoe khoang?” Ngụy Tác đứng trên không trung, nhìn Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên, cười lạnh.