Chương 497: Ám Hoàng Kiếm Khí

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thân thể Hoang cổ bạch trạch khổng lồ, dù chết rồi nhưng vẫn có cảm giác áp bức cực mạnh.

Mỗi sợi lông trắng đều lớn cỡ ngón tay, cao như thân người.

Bạch sắc cự tảo vẫn dính trên da Hoang cổ bạch trạch nhưng đều chết sạch.

Cái đầu bị Ngụy Tác chặt cụt, máu vẫn phun trào, đặt xuống đất mà chưa ngừng chảy.

Thân thể cự thú này đích xác không còn mảy may bạch sắc chướng khí.

Trong tay gã lóe lên hồng quang, nhanh chóng lấy Huyết tinh thạch ra, đặt lên cổ Hoang cổ bạch trạch.

Như có không gian vô cùng ở trong, khí huyết của Hoang cổ bạch trạch bị Huyết tinh thạch hút lấy.

Chừng nửa tuần hương sau, thi thể Hoang cổ bạch trạch khô đét, không còn máu thịt.

Hồng quang của Huyết tinh thạch hơn trước mấy lần, chiếu rọi mấy chục trượng, khiến người ta không thể nhìn thăng.

Ngụy Tác không nhìn, thi cả Huyết tinh thạch và Hoang cổ bạch trạch lại.

Đoạn gã lấy ra Thực huyết pháp đao cắm vào ngực Huyền Vũ chân nhân.

Thoáng sau, thi thể Huyền Vũ chân nhân khô cong.

Nếu có tu sĩ không biết lai lịch của Ngụy Tác đi qua, thấy gã lần lượt hấp nạp máu Hoang cổ bạch trạch và Huyền Vũ chân nhân thì sẽ cho gã là ma môn tu sĩ chuyên lấy máu và xương cốt tu luyện công pháp và pháp bảo.

Đoạn gã rút Thực huyết pháp đao, thu lại, lục lọi đồ của Huyền Vũ chân nhân.

Một cái chìa khóa cổ đồng sắc và một tử hồng sắc cao giai nạp bảo nang xuất hiện trong tay gã.

Tuy ngực gã có một vết thương rùng rợn nhưng gã không vội, thập phần cẩn thận.

Thu hai thứ này, Ngụy Tác vỗ lên nạp bảo nang, lấy huyền quy phi độn pháp bảo cỡ gian phòng đã bị gã đánh hỏng và hoàng sắc tinh cầu được Huyền Vũ chân nhân khảm dưới đất, tổ thành lôi cầu pháp trận uy năng kinh nhân ra.

Mắt Ngụy Tác lóe lên, rõ ràng dùng thần thức quét kỹ những thứ lấy được của Huyền Vũ chân nhân, xem có cấm chế không.

Xác định không có cấm chế, Ngụy Tác thu dọn hết, chỉ để nạp bảo nang của Huyền Vũ chân nhân lại rồi dồn thần thức vào.

Thần thức cơ hồ vừa quét vào, mắt gã ánh lên vui mừng.

Vỗ lên nạp bảo nang, tay gã có một tấm ám kim sắc cổ phù.

Cổ phù có nhiều phù văn cổ kiếm, luyện chế thành từ ám kim sắc tinh kim, trông rất cổ kính.

Thần thức dồn vào, Ngụy Tác càng tỏ ra bất ngờ.

Đoạn gã thu hết mọi thứ, tế xuất Tịnh hoa phi liên, xác định hướng rồi không ngừng phi độn.

Gần một ngày một đêm sau, phái trước gã ẩn ẩn ước ước xuất hiện một thành trì.

Trong thành có vẻ có nhiều công trình xây bằng đá màu trắng pha xám, quy mô không lớn, ngang ngửa Linh Nhạc thành.

Theo phương hướng phi độn thì thành trì này là đích đến của gã nhưng đến nơi thì gã không vào mà lượn một vòng rồi vòng qua.

Vòng qua thành trì rồi tiếp tục phi độn một lúc, trước mặt gã thoáng xuất hiện bạch sắc quang mạc, rõ ràng là Thiên khung thông thiên tiếp địa.

Bay qua Thiên khung ở đây, thêm gần ba canh giờ, Ngụy Tác mới đáp xuống một sơn cốc toàn là loạn thạch, không có bao nhiêu cây cối.

Gã dùng phi kiếm cánh cửa chém liên tục lên một vách núi âm u như đang mở động phủ, đào một lối vào và một thạch thất giản đan, cửa phong bế bằng đã vỡ.

Xong xuôi, Ngụy Tác thả hết Hắc minh cốt quân, Phệ tâm trùng, Pháp vương thái điệp ra trong coi lối vào lòng núi, đồng thời lấy ra Huyết tinh thạch.

Gã không dám lãng phí thời gian, xếp bằng cởi pháp y, để trần nửa thân trên.

Vết thương trước ngực đã chuyển màu đen, có vẻ không ổn rồi.

Chân nguyên dồn vào, hồng sắc quang hoa trong Huyết tinh thạch rực lên, một giọt dược dịch thơm nức từ từ chảy ra.

Ngụy Tác dùng chân nguyên bao lấy giọt huyết hồng sắc dược dịch, như thể một lớp vỏ tím bên trong có hồng sắc đan dược lơ lửng trước mặt gã.

Đoạn gã lại dồn vào chân nguyên Huyết tinh thạch, quang hoa nhạt dần, lại có một giọt huyết hồng sắc dược dịch thẩm thấu ra.

Ngụy Tác chỉ tay, huyết hồng sắc dược dịch được chân nguyên bao lấy, tan ra rồi bôi đều lên da. Cùng lúc, giọt huyết hồng sắc dược dịch được gã nuốt.

“Phù!”

Huyết hồng sắc dược dịch vào miệng, hai tay Ngụy Tác bắt một pháp quyết, thể nội như được cởi trói, dấy lên hắc sắc vụ khí hình thành hình ảnh ma tôn khổng lồ.

Thân thể gã lắc lư, tỏ rõ thần sắc cực kỳ thống khổ, gần như ngất xỉu, hư nhược cực điểm.

Sau hơn nửa canh giờ, Ngụy Tác mới khá hơn, hơi thở ổn định, vết thương lành lại rất nhanh.

“Con bà nó chứ!”

Gã lại liên tục lấy từ nạp bảo nang ra hai viên đan dược, liệu thương mấy canh giờ mới dừng lại, buột ta một câu chửi thô thiển.

Lần này cùng Huyền Vũ chân nhân đấu pháp, tuy giết chết y nhưng quá hung hiểm.

Uy năng của đạo kiếm khí không chỉ tạo thành vết thương như thế mà đả thương cả tâm mạch gã, gã lại không dám ở lâu, sợ bị Chân Võ thiếu chủ hoặc người của Huyền Vũ tông đuổi tới, mãi tới đây mới dám liệu thương, dù có thánh huyết của Huyết tinh thạch với hiệu quả kinh nhân thì gã cũng suýt nữa không chịu đựng nổi.

Cũng may đã nghe lục bào lão đầu kiến nghị, toàn lực tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, không thì lần này xong đời.

Tuy giữ được mạng nhưng muốn khôi phục như lúc trước thì cần mấy ngày.

“Con bà nó chứ!”

Nhìn ngân sắc pháp y, Ngụy Tác không nén được buột miệng mắng.

Lúc đối địch với Huyền Vũ chân nhân, gã mặc pháp y luyện chế từ da Hỗn nguyên ngân oa, bên ngoài là phổ thông thanh sắc pháp y, Hỗn nguyên ngân oa pháp y có uy năng phòng ngự đạt đạo giai thượng phẩm mà giờ cũng bị xuyên thủng, đã hỏng mất.

Pháp y này là tấm có phẩm giai tối cao của gã, ở Thiên Huyền đại lục cũng rất hiếm có, trong chuyến đi Cực Lạc cung, gặp ngần ấy Kim đan đại tu sĩ mà gã không thấy ai có pháp y cao cấp hơn.

Bực bội lên tiếng mắng chửi, Ngụy Tác lấy ra tử hồng sắc nạp bảo nang của Huyền Vũ chân nhân.

Sắc mặt gã lúc đó mới dễ coi hơn.

Hóa ra tử sắc nạp bảo nang của Huyền Vũ chân nhân có quá nhiều đồ.

Thần thức quét vào, gã phát hiện có hơn trăm thi thể yêu thú, xem ra Huyền Vũ chân nhân bắt được không ít dọc đường.

Trừ ra còn một linh thạch đại căng phồng, không ít đan bình và nguyên liệu luyện khí đủ loại.

Trong ám kim sắc cổ phù gã lấy ra có ghi một môn thuật pháp “Ám hoàng kiếm khí”.

Mới dồn thần thức vào là gã đã phát hiện, ám kim sắc kiếm của Huyền Vũ chân nhân kích phát không phải “Huyền Vũ ám kim kiếm khí” gì hết mà là “Ám hoàng kiếm khí”!

Cả hai vốn là một.

Huyền Vũ chân nhân lấy được cổ phù, tu luyện thuật pháp này nhưng gán cho cái tên Huyền Vũ ám kim kiếm khí, cơ hồ môn thuật pháp này do Huyền Vũ tông sáng tạo ra.

Gã rất thèm muốn thuật pháp phát ra kim sắc đại thủ và ám kim sắc kiếm khí của Huyền Vũ chân nhân, giết y xong chỉ mong giành được, hiện giờ đã cầu được ước thấy một môn.

Chỉ thoáng quét vào, Ngụy Tác nhận ra “Ám hoàng kiếm khí” cũng là thiên cấp trung giai thuật pháp.

Ngụy Tác hiện tại lấy ra cổ phù, lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán hiện ra.

Ngụy Tác mặc kệ lão đầu cuồng mua bán, cứ kiểm kê thu hoạch là hưng phấn vô vàn, quan sát kỹ ám kim sắc cổ phù.

Đoạn mắt gã ánh lên liên tục, vô cùng hớn hở.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: