Chương 813: Pháp Tắc Tàn Khốc

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Mỗ định để y thống khoái.” Ngụy Tác bình tĩnh nhìn Lưu Chân Võ nói.

Lưu Chân Võ đã thụ trọng thương, ban nãy Ngụy Tác và Minh Đức kinh thiên đối quyết, y bị uy năng va phải, giờ sinh cơ chưa đoạn tuyệt, nhưng thị hôn mê bất tỉnh.

“Thể nội y chưa biết chừng có cấm chế bí mật của Hoàng Thiên đạo, giết đi thì tu sĩ Hoàng Thiên đạo có thể biết được phương vị của chúng ta, e rằng khó thoát được.” Minh Đức đề tỉnh đạnhứco.

“Đích xác hơi phiền.” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, “Cương nha muội có cách gì không?”

“Cứu người mới khó chứ giết thi dễ.” Linh Lung Thiên hầm hừ, nhét Lưu Chân Võ vào tay áo.

“Thế là được? Cương nha muội, pháp của ngươi trong đại chiến như thế mà không hề tổn hủy, cả thần huyền đại năng cũng không nhận ra trong đó có không gian khác thì có thần diệu gì?” Ngụy Tác càng lúc càng thấy pháp y của nó không phải thị phàm phẩm. Linh Lung Thiên bị Minh Đức nhận ra thân phận, liền thu Bắc Mang hóa hình phù, bạch sắc pháp y tuy dính máu nhưng trừ khí tức cổ kính thì không hề phá tổn.

Linh Lung Thiên bĩu môi: “Đây là bí mật riêng, ngươi không có quyền biết.”

“Theo điển tịch, thượng cổ yêu vương đều là kinh thiên đại năng, hôm nay gặp quả nhiên bất phàm.” Minh Đức mắt lóe thanh quang, dùng bí pháp tra xét Linh Lung Thiên, nhưng không thấy bạch sắc pháp y của nó khác thường nên lắc đầu.

“Ngươi đừng có lắc đầu, lắc nhiều thành kẻ ngốc đấy.” Linh Lung Thiên bĩu môi.

Minh Đức ngẩn ra rồi bật cười, “Yên tâm, chỉ mấy ngày là đầu tại hạ sẽ khôi phục, không thành ngớ ngẩn đâu.”

“Thái độ của ngươi khá hơn tên gian thương nhiều.” Linh Lung Thiên có vẻ vừa ý rồi nhìn Ngụy Tác, hầm hừ.

“Gian thương?” Minh Đức ngẩn ra, quan hệ giữa Linh Lung Thiên và Ngụy Tác khiến y thấy thú vị.

Ngụy Tác không tranh cãi với Linh Lung Thiên, gã đã lộ trọng bảo nên lấy hết các thi thể tông chủ và lão bất tử ra để Linh Lung Thiên và Âm Lệ Hoa kiểm kê chiến lợi phẩm.

Cùng lúc, gã ngầm lĩnh ngộ kinh văn Cổ hoàng đoạt binh thuật và Hoàng Thiên diệt thức nhãn.

“Đây là Khôn Nguyên cốc song lão…”

“Đây là Sơn Hải tông tông chủ…”

“Đây là tông chủ đời trước của Đại nhược lăng hư…”

“Đây là Thiên Chiếu tông thái thượng trưởng lão…”

Minh Đức tuy biết lần vây giết Ngụy Tác này e rằng quá nửa số danh túc, lão bất tử của Vân Linh đại lục mất mạng nhưng khi thân phận chân chính và đồ của họ được kiểm kê thì y cũng không nén được chấn động.

Đến một phần ba là đương đại tông chủ, một phần ba là các lão bất tử mất tích nhiều năm, tu đạo giới tương đã chết rồi.

Nhân vật cỡ này, bình thường chết một thôi cũng chấn động, không tính toán bị diệt lúc trước, đã được kiểm kê thu hoạch, toán sau này cũng tới hơn ba mươi tu sĩ.

Cộng lại gần bảy mươi Kim đơn đại tu sĩ nhân vì đánh giá nhầm thực lực và trạng thái của Ngụy Tác mà mất mạng.

Theo quan điểm của mọi tu sĩ Vân Linh đại lục, cộng hết số lượng Kim đơn tu sĩ ở các thành trì Thiên Huyền đại lục bắc bộ lại cũng không đủ như thế nhưng vì có không ít tu sĩ đại lục khác, tán tu bên ngoài Thiên khung, thậm chí nhiều lão bất tử tưởng đã chết có mặt nên số lượng Kim đơn đại tu sĩ bị giết mới nhiều thế.

Ba toán tu sĩ bị Ngụy Tác giết đều có căn cơ ở Vân Linh đại lục nên không mang theo nhiều nhưng những tu sĩ đến sau và toán đi cùng Thiên La chân nhân, cả các nhân vật độc lai độc vãng, ẩn thân mãi mói xuất thủ.

Toán tu sĩ sau có nhiều đồ hơn toán trước không biết bao nhiêu lần.

“Linh nguyên tiên thảo… Hóa hư quả… Chân hống tiên đơn…”

Chỉ linh dược và linh đơn đề thăng thọ nguyên đã hơn mười loại, cộng với lúc trước là đủ bổ sung thiệt hại cho Ngụy Tác.

“Đại hóa đạo đơn… Tiên thiên luyện khí đơn… Đại đạo phi thăng đơn… Lưu ly linh nguyên đơn… Câu ly thần tiên… Thiên quỳ mộc oản… Tiên cơ ngọc…”

Trừ linh dược và linh đơn đề thăng thọ nguyên thì số lượng đơn dược địa cấp trở lên để đề thăng tu vi và pháp bảo thập phần kinh nhân, thủy hệ yêu đơn thất cấp trở lên có tới bốn viên, ngay cả chí bảo nhiều tu sĩ giao dịch tại Hóa Thiên đại hội cũng lọt vào tay Ngụy Tác.

“Quảng Pháp thiên cung và Tử Dương tông cơ hồ chết sạch đại tu sĩ…”

“Ngần ấy bảo vật, như lấy được một bảo khố kinh thiên…”

Thấy rõ các lão bất tử Quảng Pháp thiên cung và Tử Dương tông thì Minh Đức thở dài suốt, hai phái này dốc gần như hết đại tu sĩ tận nhưng chết sạch, tông môn không còn nhân vật nào đáng kể.

Hôi sắc hủ mộc, một cây đoản côn lấp lánh ngân quang… có nhữg thứ khí tức bất phàm nhưng không nhậ ra tác dụng nên được Linh Lung Thiên thu lại.

Những thứ này không do thượng cổ đại năng luyện chế thi có ít nhiều dấu vết của đại năng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên định lúc vắng Minh sẽ nghiên cứu kỹ.

“Minh Đức đạo hữu, cần bao nhiêu ngày mới khôi phục như cũ?” Kiểm kê xong, Âm Lệ Hoa hỏi Minh Đức đang thở dài.

Minh Đức lấy một viên đơn dược ra uống, vầng trán lõm vào đã khôi phục không ít, những thứ của y, Ngụy Tác không động đến.

“Chừng mười ngày.” Minh Đức đáp.

“Phu quân, chi bằng chúng ta đến chỗ của hai con Bàn cổ cự chập lấy yêu đơn, tuy nhiên tu vi của đệ tạm thời không thể khôi phục, nhưng với chúng ta và Minh Đức, săn hai con Bàn cổ cự chập không khó.” Âm Lệ Hoa truyền âm vào tai Ngụy Tác, “Lấy được ngần ấy cao giai thủy hệ yêu đơn và linh đơn đề thăng tu vi, dù không lấy được Đề hồ thánh quả, cộng thêm hai viên Bàn cổ cự chập yêu đơn, chưa biết chừng đệ sẽ đột phá đến Kim đơn ngũ trọng hậu kì, thậm chí điên phong!”

“Linh Lung Thiên có lẽ chưa lộ thân phận, lộ thì không biết hậu quả thế nào, Tô Thần Huyết mà phát hiện chúng ta lén lấy thần căn Nguyên thủy thần mộc, không đối phó chúng ta đã đành, nổi giận mà đối phó chúng ta, Âm Thi tông sẽ thay đổi mất, để an toàn thì chúng ta nễn về mau, truyền Tùy tâm ảo hóa quyết cho bọn Cơ Nhã, thậm chí rút những vật trọng yếu khỏi Âm Thi tông.” Ngụy Tác truyền âm cho Âm Lệ Hoa, “Nếu thời gian cho phép, khi mọi người an toàn, ta và Linh Lung Thiên sẽ cùng Minh Đức vào Chập Khí hải, lấy hai viên yêu đơn.”

Tùy tâm ảo hóa quyết đối với bọn Ngụy Tác đích xác sánh với Liệt khuyết tàn nguyệt.

Thuật pháp này có thể giữ cho bọn Cơ Nhã an toàn, khiến gã không còn lo lắng. Lần này gã như lại lấy được bảo tàng, có đủ nguồn để bọn Cơ Nhã tăng tiến tu vi.

Không hiểu tình hình của Lý Tả Ý và kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt thế nào, gã lấy được không ít đơn dược đề thăng thọ nguyên nên sẽ để co y một ít.

Đối với việc Ngụy Tác cần về Âm Thi tông, Minh Đức không hề hà dị nghị, pháp y của Linh Lung Thiên khiến y cực kỳ kinh thán, tựa hồ là một hư không phong bế, không phải bị cấm chế phong ấn, vật cho vào đó như thả lên hư không, căn bản không bị ngoại giới cảm tri được. Cộng thêm Tùy tâm ảo hóa quyết, họ có thể không để lộ hành tung mà về đến được Âm Thi tông, chỉ cần đến kỳ hạn mà tới được Công Đức tông là xong, trong thời gian đóNgụy Tác làm gì cũng không sao. Theo kế hoạch của Âm Lệ Hoa, để an toàn, nàng ta giao tin tức và Tùy tâm ảo hóa quyết cho đệ tử bí mật của Âm Thi tông ở ngoại thành rồi dùng thủ đoạn bí mật cho bọn Cơ Nhã biết trước khi gặp mặt, tránh bị bám theo.

“Minh Đức sư đệ ở đâu? Vi huynh lo quá…”

Trong khi bọn Ngụy Tác từ Chập Khí hải đi về Hải Tiên thành, chưa được nghìn dặm thì giọng nói sang sảng từ phá trên vọng xuống.

“Là…?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Âm Lệ Hoa khẩn trương nhìn Minh Đức, người này tu vi bất phàm, với tình hình của bọn Ngụy Tác hiện tại vị tất đủ ứng phó.

“Y là Minh Ninh sư huynh, không ngờ cũng đến đây, chắc thấy tại hạ rời Công Đức tông, y đến đối phó tại hạ, thuận tiện đoạt bảo vật.” Minh Đức tiếc rẻ nhìn Ngụy Tác: “Tiếc là hiện tại thương thế chúng ta chưa lành, không thì cứ giết y luôn.”

“Minh Ninh?” Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên nhìn nhau.

“Không cần lo, chúng ta có Tịnh thủy thiền sa, ở sâudưới biển thì dù không dùng Tùy tâm ảo hóa quyết ẩn giấu khí tức, y cũng không thể phát hiện.” Minh Đức thập phần trấn định.

“Một tông môn mà sư huynh đệ lại đến mức như thế.” Ngụy Tác không nén được.

Giọng Minh Ninh vang đi sang sảng, xuống tận biển sâu nhưng ngữ khí không có gì là lo cho Minh Đức.

“Đây là việc tuyệt đại đa số tông môn cố ý… tông môn càng lớn thì càng cho rằng không có cạnh tranh tàn khốc thì đệ tử càng không có thành tựu.” Âm Lệ Hoa nói với Ngụy.

-o0o-