Chương 318: Đại Hắc Thiên Điện

Thông Thiên Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lối vào hắc sắc cự điện không có cả cửa, là một động khẩu cao mấy trượng gầm gào hắc phong.

Đến chỗ vào điện, Dương chi điểu vẫy vẫy cánh, làm động tác đầy nhân tính hóa báo cho Ngụy Tác biết hắc phong có nguy hiểm.

Ngụy Tác gật đầu, kích phát Hắc thủy liên và thanh bạch sắc linh quang quang tráo rồi thử ấn vào hắc phong.

“Chát, chát, chát, chát!”

Từng làn hắc phong xung kích tại thanh bạch sắc linh quang quang tráo, liên tục nổ vang.

Ngụy Tác nhíu mày, tỏ rõ thần sắc trù trừ.

Hắc phong thổi ra có uy năng bán linh giai, vào hắc sắc cự điện tương đương với liên tục bị bán linh giai pháp khí công kích. Tòa điện này lớn như vậy, vào rồi không rõ mất bao nhiêu thời gian mới ra được.

“À!”

Đột nhiên, Ngụy Tác hơi đổi sắc.

Trong điện hình như có tiếng pháp thanh, chỉ là cách xa, cộng thêm hắc phong gào rú nên nhất thời không đoán được phương vị cụ thể.

Thoáng do dự một chốc, Ngụy Tác lao về phía động khẩu đang gầm gào hắc phong.

Tiểu thiên giới quá rộng, kinh qua ngần ấy khu vực, Ngụy Tác đã khẳng định cứ đi theo một hướng mà tìm Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi thật quá viển vông. Hiện tại quan trọng nhất là xác định xem mình đang ở đâu trong Tiểu thiên giới, địa đồ của Âm Lệ Hoa nhắc nhở gã nên bắt một, hai tu sĩ Âm Thi tông, chưa biết chừng lại hữu dụng.

Ngụy Tác lướt và hắc sắc cự điện thì trong hạp cốc đầy hoàng sắc vân vụ đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt rồi quang diễm kinh nhân xuyên qua vân vụ, một toán tu sĩ Âm Thi tông xông ra.

Toán tu sĩ Âm Thi tông có tới mười hai lớp, phần lớn tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng và lưỡng trọng, kém nhất cũng là tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng.

Toán tu sĩ này ở ngoài là một thế lực kinh nhân nhưng lúc này lại đang sợ mất mật, kinh hãi vô ngần.

“Bốp!”

Toán tu sĩ Âm Thi tông xông ta thì không hề có dấu hiệu gì nhưng linh quang quang tráo của một tu sĩ đột nhiên vỡ vụn, ngực y thủng một lỗ, cơ hồ bị một bàn tay vô hình xuyên qua.

“A!”

Mọi tu sĩ Âm Thi tông kêu lên kinh hãi tột bậc, toàn bộ pháp bảo đổ hết vào tu sĩ này.

Thi thể tu sĩ này trong tích tắc bị các loại quang hoa tràn ra đánh thành tro.

Cơ hồ đồng thời, lại có tiếng hô lên thê thảm, sau lưng một tu sĩ Âm Thi tông lại thủng một lỗ.

Sắc mặt mọi tu sĩ khác nhợt đi, chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.

Máu lóe lên liên tục, các loại linh quang quang tráo và các loại pháp khí phòng ngự đều biến thành giấy bồi, nối nhau rách toạc. Liên tục ngã xuống bảy, tám thi thể thì mới có bốn tu sĩ Âm Thi tông chạy thát.

Bốn tu sĩ Âm Thi tông chạy xa thì thi thể của tu sĩ ở cửa cốc có lam quang lóe lên, từ thi thể bò ra một yêu thú kỳ dị.

Nó đứng như người, mắt hơi vàng, tay chân tương tự người, chỉ là lưng hơi còng, đầu là đầu cóc bèn bẹt.

“Cô cô!”

Yêu thú gầm khẽ về hướng bốn tu sĩ Âm Thi tông bỏ chạy, con mắt vàng đục tỏ vẻ nghĩ ngợi.

Liền đó, nó tùy tiện chụp tâm phế của mấy thi thể tu sĩ dưới đất lên ăn đoạn lắc mình, lướt đi như thuấn di đuổi theo một tu sĩ Âm Thi tông.

Lam quang ánh lên, thân ảnh yêu thú kỳ dị mờ dần rồi trong veo, tan biến trong không khí.

Cùng lúc, Ngụy Tác vào một nơi trong hắc sắc cự điện, cũng có tiếng tu sĩ đang trò chuyện.

“Yêu hiền đệ, xem ra nơi này là Đại Hắc thiên điện. Qua đây chắc là Phong Ma sơn và Đạo Huyền điện!”

Chỗ có thanh âm phát ra là một đại điện không rõ bốn bức tường rèn từ hắc sắc tinh kim gì. Trên một bức tường khắc chín ma thần phù văn, trán mỗi ma thần đều khảm một viên bạch sắc tinh thạch cỡ nắm tay. Phù văn nào cũng có hắc quang lưu động, tự thành một pháp trận.

Hai tu sĩ trong gian đại điện này, linh khí trên đầu một người hóa thành hình bảo tán, người còn lại có linh khí xích hồng sắc, ngưng thành từng thanh hỏa diễm tiểu kiếm. Hai tu sĩ này là Kim Đan kỳ đại tu sĩ dẫn người Hỏa Hoàng cung đến đây.

“Chắc không sai.” Âm nhu tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y gật đầu, tỏ vẻ hưng phấn, “Xem ra Âm Thi tông chưa đến đây.”

“Chúng không ngờ rằng Hỏa Hoàng cung từ mấy trăm năm trước đã lấy được cổ quyển địa đồ Tiểu thiên giới. Chỉ đợi ngày Tiểu thiên giới xuất thế.” Tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào đắc ý nhìn ngân sắc quyển trục rách nửa trong tay, lại nhìn bức tường đầy ma thần phù văn, nói đầy thâm ý, ” Đại Hắc thiên điện cũng có mấy bảo vật.”

Âm nhu tu sĩ gật đầu, không nói thêm gì, vung tay tế xuất bảy lá bạch sắc trận kỳ.

Bảy lá bạch sắc trận kỳ lơ lửng trước mắt, thoáng sau phát ra bạch sắc hà quang diễm lệ nối nhau, hình thành một quang tráo hình cầu, phủ lên bức tường đầy ma thần phù văn.

Bạch sắc hà quang bao trùm bức tường, hắc quang đột nhiên bắn ra, chín ma thần như sống lại, há miệng hút lấy bạch sắc hà quang.

Bảy lá bạch sắc trận kỳ rực hào quang, có vẻ không bằng chín ma thần đang nuốt.

Thấy thế, âm nhu tu sĩ không đổi sắc, chỉ vẩy mạnh tay.

“Xoạt!”

Một dải bạch quang từ trước mặt bắn lên, nổ vang chói lói, lao vào bức tường.

Đồng thời, tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp bào tế xuất một chiếc tử sắc tiểu chung. Cái chuông có ba phù văn hình tam thanh phun ra tử sắc hỏa lãng kinh nhân.

Tích tắc sau, bạch quang và tử sắc hỏa lãng xung kích vào bức tường.

Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa từ tam sắc quang hoa va chạm phát ra.

Hắc quang trên bức tường tinh kim màu đen rung lên, tựa hồ không chịu nổi mà tiêu tan.

“Chát!”

Âm nhu tu sĩ phát ra bạch quang cắm vào tường, là một cây thương bạch kim, lộ ra nửa cán.

Thần thức máy động, bạch sắc tiểu thương dài ba thước lại bay ra, liên tục giáng lên tường.

Pháp bảo này và tử sắc hỏa lãng liên tục xung kích, ầm một tiếng, bức tường tan vỡ.

Phía sau là một dãy bậc đã chếch xuống, chứa đầy hắc hồng sắc quang mang.

Thông đạo lộ ra, hai tu sĩ tỏ rõ thần sắc kinh hỉ, bố trí của Đại Hắc thiên điện giống với cổ quyển địa đồ ngận của họ.

Dị biến chợt phát sinh!

Hắc khí như làn sóng đột nhiên từ thông đạo tràn ra, cuốn tới hai tu sĩ.

Bảy lá bạch sắc trận kỳ lơ lửng trước mặt cả hai không kịp thu lại, bị hắc khí phun trúng thì tan linh quang, bốc khói như bị đốt cháy, rơi ngay xuống đất.

Hắc khí tràn ra, một yêu thú quái dị tột xuất hiện trước mắt hai tu sĩ.

Yêu thú này như cáu sấu đứng thẳng được, da cũng sần sùi như thế, có cả đuôi, có điều đầu lại là hai cái đầu sói hung ác.

Thấy yêu thú xuất hiện là bảy lá bạch sắc trận kỳ bị hủy, trong mắt âm nhu tu sĩ xuất hiện thần sắc kinh giận tột bậc.

Vung tay điểm ra, bạch sắc tiểu thương lóe lên, biến hóa thành bạch quang giáng vào ngực nó.

“Bụp!”, yêu thú có lớp da trông như cá sấu này không có gì đặc biệt bạch sắc tiểu thương đánh trúng nó liền bị bắn đi.

Hai tu sĩ Kim Đan kỳ đều kinh hãi, hai làn hắc khí đồng thời từ mồm yêu thú phun ra, trúng bạch sắc tiểu thương. Bạch quang của ngọn thương ảm đạm đi nhiều.

“Thật ra là gì nhỉ!”

Tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào biến hẳn sắc mặt, cái chuông lại tràn ra tử sắc hỏa lãng.

Người khác có lẽ không rõ bạch sắc tiểu thương của âm nhu tu sĩ là pháp bảo gì nhưng y thì hiểu Bạch sắc tiểu thương tên “Đế hồn”, đạo cấp trung giai pháp bảo thật sự! Vậy mà pháp bảo này không đả thương được yêu thú quái dị, linh khí còn bị giảm đi, như thể tổn hại.

Cả đạo cấp trung giai pháp bảo đều không cách nào công phá nổi phòng ngự, lẽ nào yêu thú này là thất cấp trung giai trở lên

-o0o-

Thông Thiên Chi Lộ

Tác giả: Vô Tội

——oo0oo—–