Q.7 - Chương 29: Tiểu Mặc Đi Tìm Tường Thúc Thúc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe Đông Phương Vân Tường nói về tình cảnh của Vân Khê hiện tại, Vân Mông ôm một đoạn tơ lụa, nước mắt rơi đầy mặt: “Hài tử đáng thương, sao vận mệnh lại lận đận như thế? Con mau nói cho gia gia, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể giúp con?”

“Cha, ngài ôm tơ lụa làm cái gì? Khê Nhi không có ở nơi đó.”

Vân Dật nhìn phụ thân thất thố, dở khóc dở cười.

Vân Mông nhặt tơ lụa lên, lau nước mắt nước mũi, hừ nói: “Ta không ôm tơ lụa, chẳng lẽ ôm không khí sao?”

Vân Khê đáy lòng dâng lên ấm áp, biết rõ mình không phải cháu ruột của gia gia, lão nhân gia vẫn quan tâm nàng như thế, làm cho nàng có thể đối với Vân gia như người xa lạ?

“Khê Nhi, con có thể nghe được gia gia nói sao? Kể từ sau khi con cùng Tiểu Mặc đi, người một nhà chúng ta đều rất nhớ thương các con, hiện tại các con rốt cục trở lại, nhưng gia gia lại không nhìn thấy được con. Ai, con đứa nhỏ này thật là mệnh khổ, sao luôn chịu khổ vậy?” Vân Mông nói.

Vân Khê khẽ mỉm cười, nhẹ lay động tơ lụa Vân Mông ôm ở trong ngực, không tiếng động an ủi.

“Con đừng an ủi gia gia, thấy con như vậy, gia gia càng thêm đau lòng.”

“Đúng vậy a, thời điểm con đang ở Vân gia, chúng ta cũng không có hảo hảo chiếu cố tốt cho con, nhưng lại được nhận nhiều ân huệ từ con như vậy. Hiện tại con trở lại, lại gặp nạn…… Khê Nhi, con nói cho cha, rốt cuộc làm thế nào mới có thể giúp con? Chỉ cần con nói ra, Vân gia chúng ta dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.” Vân Dật nói.

Tơ lụa lại lần nữa nhẹ nhàng lay động, có thể được bọn họ thừa nhận, Vân Khê cũng đã rất thỏa mãn.

“Hoàng thượng, Tiểu Mạn cô nương tới.” Ngoài điện đúng lúc truyền đến tiếng người thông báo, Tiểu Mạn tới đại điện.

Hai phụ tử Vân Mông nhất tề quay đầu, nhìn về Tiểu Mạn, hai phụ tử tâm tình lập tức kích động.

“Tiểu Mạn, con tên là Tiểu Mạn? Phụ thân, nàng chính là hài tử năm đó ngài đưa vào Am Từ Vân?” Vân Dật xúc động, từng bước đi về phía Tiểu Mạn.

“Cha! Cha_ _ _” Tiểu Mạn đầu tiên là nhút nhát gọi, sau đó mắt đỏ lên, lao vào trong ngực Vân Dật.

Người một nhà nhận nhau, khóc thành một đoàn.

Đông Phương Vân Tường thức thời lui ra ngoài, đem đại điện để lại cho ba người Vân gia, Vân Khê cũng ra ngoài, trong nội tâm có chút chua xót, nhưng nghĩ đến mẫu thân, còn có ca ca cùng phụ thân, nàng dưới đáy lòng thỏa mãn rất nhiều. Nếu so sánh với Tiểu Mạn, nàng đã hạnh phúc hơn nhiều lắm, bên cạnh nàng có rất nhiều người thân, có cả mẹ ruột nữa.

Đúng rồi, nếu như nàng có thể đột phá thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục, tu luyện thành công thì mẫu thân có phải cũng có thể thông qua phương pháp này trọng sinh hay không?

Không có thời gian suy nghĩ những thứ khác, nàng phải tiếp tục, ngoài chờ đợi tin tức Thiên Tuyệt, thì phải mau tu luyện, chóng trọng sinh.

Hành trình chạy mấy ngày trên biển, nhóm người Long Thiên Tuyệt rốt cuộc cũng tới đất liền.

“Đại ca, chúng ta đã tới biên giới Đông Lăng quốc, có muốn bái phỏng hoàng đế Đông Lăng quốc không? Trong hoàng cung nhất định có rất nhiều người có y thuật cao minh, có lẽ có thể giúp đại tẩu một chút đây.” Long Thiên Thần nhìn đại ca ngày một tiểu tụy đi, không nhịn được đề nghị.

Long Thiên Tuyệt không có lên tiếng, đôi mắt thâm thúy càng thêm mê ly sâu thẳm, từ khi bọn họ tiến vào Ngạo Thiên đại lục đến nay đã mấy ngày. Khê Nhi vẫn không có tỉnh lại, con gái càng ngày càng u buồn, hắn lại càng tâm phiền ý loạn. Cũng may có Các chủ chủ trì đại cục, phụ thân cùng nhạc phụ đại nhận hiệp trợ bên cạnh, một nhóm cao thủ mới không còn không ngừng gây xung đột khiến cho phân tranh.

Hiện nay một lần nữa trở lại Ngạo Thiên đại lục, nội tâm của hắn không có quá nhiều cảm xúc, đối với hắn mà nói, Ngạo Thiên đại lục là nơi hắn tránh né gia tộc phân tranh, cũng là nơi hắn bắt đầu phát triển sự nghiệp, nhưng quan trọng hơn là…, nơi này là nơi hắn và Vân Khê gặp nhau và yêu nhau. Hiện nay, bọn họ trở lại, nhưng Khê Nhi…… điều này làm cho hắn sao mà cao hứng lên được?

“Phụ thân, com muốn đi thăm Tường thúc thúc một chút.”

Ngẩng đầu lên, Tiểu Mặc đứng trước mặt hắn, ánh mắt cầu mong nhìn hắn, hỏi thăm ý kiến của hắn.

Long Thiên Tuyệt chần chờ, quay đầu phân phó Long Thiên Thần nói: “Thiên Thần, đệ phụng bồi Tiểu Mặc đi một chuyến đến hoàng cung Đông Lăng quốc, mười ngày sau, chúng ta hội hợp ở Lăng Thiên cung.”

“Dạ, đại ca.” Long Thiên Thần đáp.

Tiểu Mặc nhìn phụ thân một chút, lại nói: “Phụ thân, con sẽ tìm Tường thúc thúc hỗ trợ, để cho người cùng nhau nghĩ biện pháp cứu mẫu thân tỉnh lại.”

Long Thiên Tuyệt sờ sờ đầu nhi tử: “Mẹ con gặp phải kiếp nạn, những người khác căn bản không giúp được nàng. Con lần này đi tìm Đông Phương Vân Tường cũng tốt, lúc thấy hắn, chuyển lời bảo hắn cần đề phòng Nam Cung Dực. Nam Cung Dực đã trở lại Ngạo Thiên đại lục, hắn có khát vọng rất lớn với quyền thế, nhất định sẽ tìm cơ hội gây chuyện với Đông Lăng quốc. Sớm chuẩn bị phòng ngừa chu đáo, tránh hậu họa.”

Tiểu Mặc thật thà gật đầu: “Phụ thân, con cùng Thần thúc thúc đi trước.”

Triệu hồi ra Tiểu Bạch, hai người Tiểu Mặc cùng Long Thiên Thần tách khỏi đội ngũ, bay về phía hoàng cung Đông Lăng quốc ngày xưa.

Dạ Cô Phong lúc này mang theo toàn thể cao thủ Dạ gia, từ trong đám người đi ra: “Thiên Tuyệt, chúng ta rời đi Ngạo Thiên đại lục gần hai năm, lão phu muốn mang người nhà trước đi Tam Đại Thánh Địa cũ nhìn một chút, chờ mấy ngày nữa, lại đi Lăng Thiên Cung cùng các ngươi hội họp.”

“Dạ lão xin tự nhiên!” Long Thiên Tuyệt nói.

“Long huynh, ngươi đừng quá lo lắng, ta tin tưởng Long phu nhân nhất định sẽ bình an vô sự.” Trước khi đi, Dạ Hàn Tinh không quên an ủi.

Những huynh đệ Dạ gia khác cũng an ủi mấy câu rồi lục tục đi theo đám người Dạ Cô Phong rời đi.

Dạ Tử Hi liếc trộm Vân Trung Thiên mấy lần, thấy A Lý đứng bên cạnh Vân Trung Thiên, hai người không biết đang nói cái gì, có chút xuất thần, nàng muốn nói mấy câu cáo biệt, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì, đi theo phụ thân rời đi.

“Trung Thiên ca ca, Dạ tỷ tỷ giống như có lời muốn nói cùng huynh.” A Lýquan sát đã nhận ra.

Vân Trung Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn về phương hướng đoàn người Dạ gia rời đi, hắn nhẹ nhàng thở dài. A Lý thấy thế, ánh mắt linh động vừa chuyển, nói: “Trung Thiên ca ca, huynh thích Dạ tỷ tỷ sao? Ai nấy đều thấy được, Dạ tỷ tỷ đối với huynh rất có hảo cảm đấy.”

Vân Trung Thiên cười khổ: “Dạ tiểu thư là một vị cô nương tốt, chỉ là hiện tại tâm tư của ta không có ở đây. Khê Nhi lâm vào kiếp nạn, nhiều người chúng ta lang bạt kỳ hồ như vậy, không có chỗ an thân, ta làm sao có thể thanh thản suy nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt đây?”

A Lý bĩu môi nói: “Trung Thiên ca ca thật không thú vị! Nếu như muội thích một người, quản nó thiên băng hay địa hãm, muội cũng muốn cùng người kia ở chung một chỗ. Phúc thì cùng hưởng, khổ thì cùng chịu, làm sao lại băn khoăn nhiều như vậy?”

Vân Trung Thiên cười nhẹ: “Vậy A Lý trong lòng có một người như vậy rồi sao?”

A Lý ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó cắn cắn môi, bộ dạng phục tùng, hơi có vẻ trầm xuống: “Có a, chẳng qua là…… Chẳng qua là hắn chỉ xem muội là tiểu muội muội đối đãi, muội không đủ làm cho hắn thích muội……”

“Ơ, ủy khuất như vậy sao! Muội nói cho Trung Thiên ca ca, người nọ là ai, chẳng lẽ mắt hắn bị lệch, ngay cả A Lý muội muội thông minh khả ái vô địch của chúng ta đều không nhìn trúng? Muội nói cho huynh biết tên của hắn, huynh thay muội đi giáo huấn hắn một chút?” Vân Trung Thiên tươi cười.

A Lý xì một tiếng, che miệng lén cười lên: “Muội không muốn huynh dạy dỗ hắn, muội không nỡ hắn chịu khổ.”

“Tiểu nha đầu đã trưởng thành, còn hiểu được che chở tình lang. Được rồi, ta đây trước hết tha hắn một lần, ngày sau nếu hắn khi dễ muội, muội nói cho Trung Thiên ca ca, Trung Thiên ca ca nhất định giúp ngươi thu thập hắn!” Trung Thiên nói.

A Lý ngọt ngào gật đầu, cười nhìn ánh mắt của hắn, nhưng thủy chung không có dũng khí nói cho hắn biết, hắn chính là người mình ngưỡng mộ trong lòng.

Chiến Thiên Dực cùng Bách Lý Băng Tuyền hai người nhìn thấy, không nhịn được đau lòng muội muội, xem ra muội muội vẫn là không có cách nào vượt qua tâm ma của mình, cho là mình không xứng với Vân Trung Thiên thuần khiết không tỳ vết.

“Hiện tại Vân Khê cô nương hôn mê bất tỉnh, sư tổ cũng bị nằm trong băng, cuộc sống về sau rốt cuộc nên làm gì bây giờ?” Côn Luân lão giả rầu rĩ nói, hắn còn trông cậy vào Vân Khê luyện chế ra đan dược giải độc cho sư tổ, nhưng Vân Khê lại hôn mê bất tỉnh, hắn rất buồn.

“Đây không phải là chuyện khẩn cấp trước mắt, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là Tử Yêu có thể đuổi theo hay không. Tính tình của hắn thay đổi thất thường, lần này nhờ Vân Huyên nên hắn tạm thời bỏ qua cho chúng ta, ai biết tiếp theo hắn có thể ra tay đuổi tận giết tuyệt chúng ta hay không.” Vô Tâm nguyên lão nói, “Lúc trước vẫn nghe người ta nói, Tử Yêu thực lực tăng nhiều, không phải chuyện đùa, ta còn không tin, giờ thì ta đã hoàn toàn tin tưởng rồi. Ta dám nói, cho dù chúng ta nơi này võ lực mọi người tăng lên, cũng không nhất định có thể thừa nhận một kích sấm sét của hắn.”

“Cho nên, chuyện trọng yếu nhất trước mắt, chính là mọi người chúng ta thực lực toàn thân tăng lên. Chỉ có thực lực tăng lên mới có thể nắm chắc chiến thắng Bắc Thần gia tộc.” Long Các chủ đề nghị, “Lão phu đề nghị, sau khi chúng ta đến Lăng Thiên Cung thì tự mình bế quan tu luyện, tập trung tinh thần vào việc tăng thực lực. Như vậy, thứ nhất không phá hư trật tự Ngạo Thiên đại lục, thứ hai cũng có thể tránh xa các hấp dẫn từ thế tục, miễn đi phân tranh.”

“Vậy thì nói phải làm ngay đi!” Hiên Viên lão gia tử một lời đáp ứng, những gia tộc khác cũng không có phản đối, cho nên đoàn người tiếp tục hướng phương hướng Lăng Thiên Cung xuất phát.

Lại nói tới Tiểu Mặc đi theo Long Thiên Thần bay đi hoàng cung Đông Lăng quốc, Thần Long màu trắng xuất hiện trên bầu trời Đông Lăng quốc, lập tức đưa tới oanh động.

“Nhìn kìa, Chân Long xuất hiện! Đông Lăng quốc chúng ta gặp vận may rồi!”

“Thật là bạch long uy vũ, nghe nói chỉ có huyết mạch thuần khiết Long tộc mới có thể xuất hiện bạch long. Trời ơi, chẳng lẽ là Long Vương xuất thế sao.”

“Bái kiến Long Vương!”

Lời đồn một truyền mười, mười truyền một trăm, không tới chốc lát, phàm là người nhìn thấy Thần Long xuất hiện đều rối rít quỳ rạp xuống đất, thành tâm bái lễ.

Mỗi một nơi bay qua thì bách tính đều thành tâm bái lễ.

Long Thiên Thần cùng Tiểu Mặc hai người ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch Long, nhận lấy vạn dân bái lễ, vừa mừng vừa thấp thỏm lo sợ.

“Tiểu Bạch, ngươi cũng quá phong cách rồi, này cũng có thể lừa gạt người?” Long Thiên Thần thở dài nói.

Tiểu Bạch đắc ý run lên thân thể xinh đẹp càng phát uy, ngẩng đầu nói: “Ta không có lừa gạt người, ta vốn chính là thái tử Long Vương cốc, một đời Long Hoàng. Phụ thân cùng mẫu thân nói, ta là Long Hoàng tôn quý nhất vô cùng trên đời này.”

“Nhìn ngươi đắc ý kìa.” Long Thiên Thần buồn cười.

“Tiểu Bạch, chúng ta mau hơn một chút nữa, ta muốn mau chóng được gặp Tường thúc thúc.” Tiểu Mặc thúc giục, đưa mắt nhìn về phía xa, nếu như bé không có nhớ lầm hướng kia chính là hoàng cung rồi, nhưng vì sao cả hoàng cung thoạt nhìn an tĩnh như vậy, một chút động tĩnh cũng không có?

Tiểu Bạch không hề tiếp tục lưu luyến phong cảnh bên dưới nữa, thân thể cúi thấp xuống, một trận gió mạnh như tia chớp bay qua, bay về phía hoàng cung.

“Tường thúc thúc! Tường thúc thúc, Tiểu Mặc tới thăm người rồi!” Tiểu Mặc chạy nhanh ở trên hành lang hoàng cung, thanh âm trẻ thơ xa xa không ngừng vang vọng.

Không giống trong tưởng tượng sẽ quấy nhiễu đông đảo thị vệ cùng cung nhân, một đoàn người đi ra ngoài, cả hoàng cung im ắng, trống rỗng mà tiêu điều.

Tiểu Mặc bắt đầu gấp gáp rồi, trong hoàng cung rõ ràng cho thấy đã xảy ra chuyện, nếu không làm sao sẽ đến cả một bóng người cũng không có?

“Tường thúc thúc…… Tường thúc thúc có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Bé gấp đến độ đỏ mắt, nghĩ đến Tường thúc thúc có thể gặp nguy hiểm, phát sinh biến cố, bé vừa vội lại lo lắng.

Long Thiên Thần cũng không ngờ cả hoàng cung lại không có ai, điều này nói rõ cái gì, chẳng lẽ Đông Lăng quốc thật đã xảy ra chuyện, đã bị những quốc gia khác tiêu diệt?

“Tiểu Mặc, cháu đừng gấp gáp, cho dù Đông Lăng quốc bị diệt, những quốc gia khác cũng sẽ đối xử tử tế với quốc quân bị diệt, Tường thúc thúc của cháu……” Không đợi Long Thiên Thần trấn an xong, chỉ thấy Tiểu Mặc hai mắt nhìn chằm chằm hắn, không vui nói: “Không cho thúc nguyền rủa Tường thúc thúc, Tường thúc thúc là không thể nào bị đánh bại!”

Giọng bình tĩnh, bảo vệ tuyệt đối.

Long Thiên Thần bị chặn cứng họng: “Cháu đừng quên, ai mới là thúc thúc ruột của cháu?”

Tiểu Mặc đảo mắt: “Tường thúc thúc vẫn là nghĩa phụ của cháu.”

“Coi như là nghĩa phụ, đó cũng là không có liên hệ máu mủ, có thể qua được thúc thúc ruột sao?” Long Thiên Thần mang theo ghen tuông nói.

“Cháu không thèm nghe thúc nói nữa, cháu đi tìm người hỏi một chút, nói không chừng Tường thúc thúc chuyển nhà rồi.” Tiểu Mặc một lần nữa nhảy lên lưng Tiểu Bạch, bắt đầu ở trong hoàng cung tìm kiếm tung tích.

Long Thiên Thần than thở, hắn là thúc thúc ruột trước mặt cháu nhỏ này, thật là quá không có uy tín mà.

Cũng may trong hoàng cung còn lưu lại một ít cung nhân lưu lại quét dọn các đại điện, Tiểu Mặc rất nhanh bắt được một người, dò hỏi: “Xin hỏi, hoàng thượng đi nơi nào? Tại sao cả hoàng cung vắng ngắt, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Cung nhân cúi đánh giá hắn một cái, hỏi: “Ngươi là người nào, vì sao phải hỏi thăm tung tích của hoàng thượng?”

“Ta tên là Tiểu Mặc, hoàng thượng là nghĩa phụ của ta.” Tiểu Mặc thật thà nói.

Cung nhân nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một đạo tinh quang: “Nguyên lai là tiểu hoàng tử, đều do nô tài có mắt không tròng, không có nhận ra tiểu hoàng tử, xin tiểu hoàng tử thứ tội!”

“Không sao, ta ở chỗ này thời gian không lâu, ngươi không biết ta cũng không kỳ quái, ta cũng không nhận biết ngươi a, thật giống như không có ngươi ở cung điện.” Tiểu Mặc lễ phép trả lời.

“Nô tài cũng là gần đây mới vào cung, cho nên Tiểu hoàng tử không biết nô tài.” Cung nhân giải thích.

Tiểu Mặc quét mắt một vòng, đem mặt các cung nhân khác đánh giá một lần, lắc đầu nói: “Bọn họ tất cả đều là người mới tiến cung không lâu sao? Ta sao một người cũng không nhận ra được?”

Cung nhân quay đầu, cùng cung nhân bên cạnh trao đổi ánh mắt, quay đầu lại, nhíu mi, lo âu nói: “Trong hoàng cung xảy ra chính biến, mọi người chết đi, trốn trốn, hiện tại chỉ còn lại những người chúng ta a.”

Tiểu Mặc nghe vậy, không khỏi nóng nảy: “Vậy Tường thúc thúc đâu? Người thế nào?”

“Hoàng thượng…… Hoàng thượng hắn……” Cung nhân cúi đầu, lộ ra bi thương.

“Tường thúc thúc rốt cuộc thế nào? Ngươi nói mau a!” Tiểu Mặc gấp đến độ giơ chân, trong lòng bé đầy mong đợi đến tìm kiếm Tường thúc thúc, Tường thúc thúc làm sao lại xảy ra chuyện đây?

“Tiểu hoàng tử đừng nóng vội, hoàng thượng người bị thương, vì không để cho quân hoảng loạn khi phát hiện ra……” Cung nhân cố ý giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng nói, “…… Người ẩn náu trong cung. Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta ở lại giữ cung điện biết, ngoài ra không có người nào biết nữa.”

“Vậy Tường thúc thúc rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi mau dẫn ta đi tìm người!” Tiểu Mặc chuyển buồn thành vui.

“Được, Tiểu hoàng tử xin đi theo nô tài đến đây đi.” Cung nhân cười đến vẻ mặt ôn hòa, Tiểu Mặc không nghi ngờ gì, liền đi theo.

Long Thiên Thần ở trong cung quay một vòng, đột nhiên không thấy tung tích Tiểu Mặc: “Tiểu tử thúi, làm sao chạy nhanh như vậy? Nháy mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu?”

Lúc này, có một cung nhân đi đến: “Vị công tử này, ngài là đang tìm một hài tử sao? Ta mới vừa thấy hắn hướng bên kia cung điện đi.”

“Nơi nào?” Long Thiên Thần hỏi.

“Xin công tử đi theo ta!” Cung nhân nói.

Long Thiên Thần không nghi ngờ gì, cho nên cũng đi theo.

Lăng Thiên Cung cách Ngạo Thiên quốc không xa, vì có thể mau chút đi tới Lăng Thiên Cung, Long Thiên Tuyệt triệu hồi chiến đội Thần Long. Xa xa một đám Thần Long xuất hiện ở trên bầu trời Ngạo Thiên quốc, không muốn kinh động tới mọi người trên mặt đất là không thể nào.

Đúng, Đông Phương Vân Tường đang vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, phía ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm xôn xao, đem quần thần trong cung điện kinh động đến.

“Hoàng thượng, phía ngoài xuất hiện một đám Thần Long, đây là điềm lành a!”

Có người chạy vào cung điện hồi báo.

“Thần Long?” Đông Phương Vân Tường suy tư, đột nhiên đứng lên, đầu tiên rời đi Long vị, xông về phía ngoài điện.

Trên bầu trời bao la ngoài cung điện, chiến đội Thần Long kết thành một đoàn, bay qua ở trên đỉnh đầu của bọn họ, nhiều tiếng rồng ngâm, khí thế phi phàm.

Có thể có được chiến đội Thần Long với tiếng long ngâm hung hồn như vậy, bỏ qua Long Thiên Tuyệt kia thì còn người nào?

Đông Phương Vân Tường cơ hồ là bật thốt lên: “Là Long Thiên Tuyệt!”

Song, sau khi nói ra, tâm thần của hắn bắt đầu rối loạn.

Long Thiên Tuyệt tới, đó có phải đại biểu Vân Khê sẽ phải rời đi hay không.

Vì sao cuộc sống tốt đẹp như vậy luôn ngắn ngủi như thế?

Hắn thật vất vả được cùng nàng sống chung, chỉ có không tới hai ngày, những ngày này liền kết thúc.

Phía sau hắn, Vân Thanh cũng nhìn thấy một màn này, kích động hướng trên bầu trời hô lớn lên: “Thiên Tuyệt, ta là Vân Thanh!”

Đông Phương Vân Tường nhướng mày, bất quá rất nhanh, giãn ra người ta là vợ chồng, hắn cho dù có cản được hôm nay, cũng không cản được ngày mai.

“Long huynh, đã lâu không gặp!” Hắn hướng lên bầu trời ôm quyền.

Long Thiên Tuyệt hai mắt thông linh, nghe được hai người hô lớn, hắn lập tức nghe được, cúi đầu hướng trên mặt đất nhìn lại. Loáng thoáng thấy hai người quen, hắn khống chế Thần Long bay thấp xuống: “Đông Phương huynh, Vân Thanh đại ca, các ngươi vì sao ở chỗ này?”

“Thiên Tuyệt, ngươi đại thể còn không biết, hiện nay ta đã là thần tử Đông Lăng quốc, mà hoàng thượng đã thống nhất được các quốc gia, trở thành người đứng đầu thiên hạ danh phù kì thực. Sau khi thiên hạ thống nhất, Đông Lăng quốc cũng dời đô đến nơi này.” Vân Thanh trả lời.

Long Thiên Tuyệt đáy mắt xẹt qua một đạo ánh sáng nhạt: “Chúc mừng Đông Phương huynh rồi! Ta đã sớm coi trọng Đông Phương huynh, biết huynh có tài mưu lược binh pháp, ngày nào đó nhất định thành tựu phi phàm, hôm nay huynh rốt cuộc như ý nguyện, thống nhất Ngạo Thiên đại lục, quả thật đáng mừng!”

Nói xong, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu mày nói: “Sớm biết Đông Phương huynh đã dời đô đến nơi này, ta liền không để cho Tiểu Mặc đi hoàng cung Đông Lăng quốc tìm ngươi. Đứa nhỏ này đối với ngươi rất nhớ thương, vừa đến trên bờ, đã khẩn cấp muốn đi tìm ngươi.”