Q.5 - Chương 13: Chuyện Cũ Nghĩ Lại Mà Kinh!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thành cổ Bàn Long, cách một khúc sông.

Kiến trúc cao lớn như một thần miếu, núi non trùng trùng điệp điệp trãi dày mấy trăm dặm không ngớt, liếc mắt một cái, nhìn không đến tận cùng. Nhưng nếu chỉ xa xa nhìn, sẽ làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm, túc mục, không ai dám đến gần.

Lại nhìn xa hơn, chỗ mây mù lượn lờ, tựa hồ có một toà kiến trúc giống như thần miếu cao lớn trang nghiêm nhẹ nhàng mà đứng, nó như trôi nổi ở giữa không trung, hư vô mờ ảo như vậy, xa không thể chạm.

Đoàn người Vân Khê đứng ở bờ sông chờ thuyền, con sông hộ thành này chính là ranh giới của thành cổ Bàn Long.

“Thiên Tuyệt, toà nhà xa xa kia là nơi nào vậy? Làm sao thoạt nhìn giống như chốn bồng lai? Thật đẹp quá!”

Long Thiên Tuyệt nhìn lại, ánh mắt thâm trầm: “Đó là Tiêu Dao các, chính là nơi ở của những cao thủ nội tông Long gia. Nàng nhìn nó và thành Bàn Long tựa hồ gần trong gang tấc, thật ra thì cách rất xa. Nghe nói nơi đó linh khí đầy đủ, cảnh vật tuyệt đẹp, chính là một nơi tuyệt hảo cho người tu luyện tập võ”

“Nội tông?” Vân Khê kinh ngạc.

Long Thiên Tuyệt nói: “Không sai! Ở Long gia, có phân chia thành nội tông và ngoại tông, người của ngoại tông xử lý công chuyện bên ngoài của Long gia, mà người nội tông thì không để ý thế sự, chỉ chuyên tâm tu hành, cầu mong đạt tới cảnh giới tối cao, lĩnh ngộ thiên đạo. Bình thường, người ngoại tông, trừ gia chủ ra, ai cũng không được bước vào Tiêu Dao các nửa bước. Ta cũng là nghe các vị trưởng bối nói tới một số chuyện liên quan đến Tiêu Dao các, nhưng lại chưa bao giờ đặt chân tới đó”

“Thần bí như vậy a, có cơ hội, ta cũng muốn đi xem, xem nó rút cuộc là chốn tiên cảnh như thế nào” Vân Khê cười yếu ớt, có chút chờ mong.

Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ vuốt sợi tóc nàng bị gió thổi loạn, nói: “Nếu nàng muốn đi, thì liền đi! Cho dù trái với quy định của Tiêu Dao các, cũng không có gì, quan trọng nhất là … có thể khiến phu nhân cười!”

Vân Khê mím môi mỉm cười, mị nhãn trừng hắn.

Long Thiên Tuyệt cười một tiếng, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, tiếp tục nói: “Bất quá, ngoại tông cứ cách ba mươi năm sẽ có một lần luận võ gia tộc, trong đó đệ tử ưu tú xếp hạng thứ ba trở lên, sẽ có cơ hội đi nội tông, được cao thủ nội tông dạy dỗ, mà thường thường ba vị đệ tử ưu tú này tương lai vô cùng có khả năng sẽ là người được chọn kế nhiệm gia chủ tiếp theo”

“Tuyệt thiếu gia, ấn ngày suy tính, thì lần tỷ võ gia tộc lần này, chính là ba ngày sau. Nhưng nếu Tuyệt thiếu gia có thể tham gia luận võ, vị trí thứ ba nhất định dễ như trở bàn tay, một khi Tuyệt thiếu gia trở thành người thừa kế chức vị gia chủ tiếp theo, như vậy….” Long Khải Phong vừa nói được một nửa, phát hiện sắc mặt Long Thiên Tuyệt dần dần nghiêm lại, hắn vội dàng dừng lại thanh âm, không dám tiếp tục nói nữa.

Vân Khê liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chỉ là một vị trí gia chủ Long gia, Tuyệt thiếu gia của các ngươi làm sao để vào mắt? Nếu các ngươi vì thế mà thất vọng…., vậy thì sớm rời đi đi, chúng ta không cần làm bạn với kẻ hai lòng.”

“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ đã quyết định đi theo Tuyệt thiếu gia, thì tuyệt đối sẽ không mang tâm tư khác, xin phu nhân nhất định phải tin tưởng thuộc hạ!” Long Khải Phong cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói.

“Bỏ đi! Lâu ngày sẽ biết lòng người, chỉ cần các ngươi về sau trung thành, chúng ta cũng sẽ thành tâm đối đãi.”

Vân Khê nhẹ nói một câu, làm cho Long Khải Phong giật mình sửng sốt hồi lâu, thành tâm đối đãi? Đây là lần đầu hắn nghe được câu này từ trong miệng một chủ tử, không sai, trải qua mấy ngày chung đụng, hắn cũng đã cảm nhận rõ ràng được chủ tử đối với bọn họ đúng là thành tâm bảo hộ, phàm là khi gặp chuyện nguy hiểm, bất kể là Tuyệt thiếu gia hay phu nhân, cũng đều không để bọn họ tuỳ tiện đi mạo hiểm, lúc nào cũng là hai người xung phong đi đầu. Đi theo một chủ tử như vậy, chính là may mắn của hắn!

Hắn hướng về phía Vân Khê ôm quyền, cũng không nói gì nữa, lâu ngày thấu lòng người, không cần phải thêm lời tốn của.

Lúc này, Vân hộ pháp từ đằng xa hô lớn: “Tôn chủ, chúng ta tìm được thuyền rồi, có thể lên thuyền!”

“Chúng ta đi thôi!” Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, dẫn mọi người đồng loạt đi tới nơi thuyền dừng.

Đây là một chiếc thuyền không lớn không nhỏ, trên dưới hai tầng, đủ để chứa tầm năm mươi người. Đối với đám người Vân Khê không hay đi thuyền mà nói, coi như là không nhỏ rồi, nhưng đối với đám hộ vệ phú hào Long gia, thì đây chỉ là loại thuyền trung đẳng.

Đoàn người đang muốn lên thuyền, không biết từ nơi nào đột nhiên phóng ra một đoàn người, chừng mười người, cẩm y hoa phục, ngăn trước bọn họ.

“Chờ một chút! Con thuyền này, công tử nhà ta bao rồi!” một gã gia nô bên cạnh cẩm y công tử nói, hắn chân cao khí ngạo, không ai bì nổi, căn bản không đem đoàn người Vân Khê để vào mắt.

Long Thiên Tuyệt tuấn mi trầm xuống, hướng phía Vân hộ pháp liếc mắt một cái, Vân hộ pháp hiểu ý, tiến lên nói: “Con thuyền này, chúng ta đã bao rồi, chư vị muốn bao thuyền, đi phía trước trăm bước, là có thể thấy nơi thuê thuyền. Chủ nhân nhà ta, bây giờ sẽ lên thuyền, mời chư vị nhanh nhanh rời đi!”

Vân hộ pháp quyết định nói chuyện nhã nhặn với bọn họ, tiên lễ hậu binh, nếu là đổi lại trước kia ở Lăng Thiên Cung, gặp gỡ loại người mắt không tròng này, liền không nói hai lời, trước ném rồi nói sau.

Đối phương nhìn hắn thái độ khách khí như vậy, ngược lại dáng vẻ càng thêm bệ vệ kiêu ngạo: “Các ngươi có biết công tử nhà ta là ai không? Hắn chính là tam thiếu gia của tây bắc thủ phủ Cừu gia, Cừu gia phú giả địch quốc, các ngươi đắc tội nổi sao?”

Cừu Mộ Xung tiêu sái phe phẩy quạt giấy, ra vẻ buồn bực quát lớn gia nô: “Nô tài chết bầm! Ngươi lại quên lời bản công tử dặn? Xuất môn bên ngoài, không được tuỳ ý nói ra thân thế của bản công tử”

“Dạ! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân về sau nhất định ghi nhớ!” gia nô cợt nhả đáp.

“Oẹ!” Bách Lý Song nghe vậy, không chút khách khí cho bọn họ một động tác nôn mửa, lời này cũng không khỏi quá giả tạo đi, người nào chứ? Bất quá cũng chỉ là một cái tam thiếu gia Cừu gia, liền khoa trương thành như vậy?

Cừu Mộ Xung sắc mặt bỗng trùng xuống, trừng mắt nhìn Bách Lý Song, cầm chiết phiến chỉ nàng nói: “Ngươi to gan! Lại dám vô lễ với bản công tử? Ngươi mau xưng tên ra cho ta, Bổn công tử ta sẽ nhớ kĩ ngươi!”

Bách Lý Song cười hắc hắc, hai tay cho ra sau lưng, dạo bước tới trước mặt hắn: “Ngươi dám hỏi ta là ai? Ta sợ ta nói ra, sẽ hù chết ngươi!”

“Nực cười! Bổn công tử kiến thức sâu rộng, bác học uyên thâm, làm sao lại bị một nữ tử như ngươi hù đến? Ngươi tốt nhất hãy xưng tên ra, nếu không đừng trách bổn công tử không khách khí với ngươi!” Cừu Mộ Xung hừ nói.

Bách Lý Song hai mắt vừa chuyển, hướng hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn ngoắc ngoắc tay: “Các muội nói cho hắn biết, tỷ rút cuộc là ai!”

Hai tỷ muội hì hì cười một tiếng, cùng lên tiếng nói: “Ngươi nghe cho kỹ! Nàng là tiểu nữ nhi mà thành chủ Thiên Long thành thương yêu nhất, cũng là cháu gái của viện trưởng Thiên Long học viện, Bách Lý Song!”

Cừu Mộ Xung vốn còn khí thế khiếp người, hiện tại vừa nghe đối phương là nữ nhi thành chủ Thiên Long thành thương yêu nhất, cháu gái của viện trưởng Thiên Long học viện, hai chân hắn nhất thời mềm nhũn.

“Thì ra….thì ra là Bách Lý tiểu thư, thất kính thất kính!” Cừu Mộ Xung rất không có cốt khí hướng nàng chắp tay tươi cười, “Nếu Bách Lý tiểu thư cũng muốn đi thành Bàn Long, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy, xin mời đi trước”

Vừa nói, hắn vừa định mang theo đám người xám xịt rời đi, ai ngờ phía sau truyền tới thanh âm, gọi bọn hắn lại.

“Chờ một chút!”

Cừu Mộ Xung xuay người, hé ra gương mặt sa sút nản chí, đáng thương hề hề nhìn Long Thiên Tuyệt, nghĩ bọn họ ghi thù, không chịu cho hắn rời đi.

Đang muốn cầu xin tha thứ, thì Long Thiên Tuyệt hỏi: “Ngươi là tam thiếu gia của Cừu gia, tới thành Bàn Long làm cái gì?”

Cừu Mộ Xung thoáng nhẹ nhàng thở ra, chi tiết hồi đáp: “Là như vậy, tại hạ nhận lời mời đến đưa sính lễ, Cừu gia cùng Long gia trước đó không lâu vừa mới định xong một hôn sự, tại hạ chính là tự mình tới cửa dâng sính lễ, thuận tiện đến xem tân nương tương lai, xem nàng có phải đúng như Long gia nói, tú ngoại tuệ trung (xinh đẹp thông minh), linh khí bức người hay không?”

“Người ngươi muốn cưới là ai?” Long Thiên Tuyệt trên dưới liếc hắn, thấy hắn thế nào cũng không phải dạng đáng tin, không biết vị nữ tử nào của Long gia xui xẻo như vậy, cư nhiên bị cấp gả cho một người hoa vô thực như vậy.

Cừu Mộ Xung nói: “Tại hạ muốn cưới, chính là con gái duy nhất của Tứ gia, Long Thiên Tầm”

“Cái gì? Là Thiên Tầm?” Đáy lòng Long Thiên Tuyệt bỗng trào ra một cỗ tức giận, tiến lên từng bước, túm lấy áo Cừu Mộ Xung, quát hỏi: “Nói! Hôn sự này, là Thiên Tầm tự mình đáp ứng, hay là có người bức bách nàng?”

“Vị đại ca này, lời của ngươi là có ý gì? Cừu Mộ Xung ta dẫu gì cũng là tam thiếu gia Cừu gia, chẳng lẽ lại còn phải cưỡng hôn một nữ tử không muốn gả cho mình?” Cừu Mộ Xung bị đối phương túm áo, giãy không ra, nhưng cũng nổi lên một chút tức giận, phản bác nói, “Nói thật cho ngươi biết! Hôn sự này là cha ta cùng Nhị gia của Long gia thượng định, Nhị gia nói Long Thiên Tầm đối với ta nhất kiến chung tình, nguyện ý trao thân cho ta, ta lúc này mới tới đây dâng sính lễ, nếu không ta làm chi xa xôi chạy tới nơi này cầu hôn? Cừu tam thiếu ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, nữ tử yêu thích ta rất nhiều, ta…”

Không đợi hắn dài dòng xong, Long Thiên Tuyệt liền đẩy hắn ra, sắc mặt âm trầm: “Nhị thúc, ngươi thật là khẩn cấp muốn diệt trừ mối hại rồi, thậm chí ngay cả một nữ tử cũng không bỏ qua.”

“Đại ca, huynh nói Thiên Tầm, chẳng lẽ là nữ nhi Tứ thúc, nhỏ hơn đệ một tuổi, tiểu Thiên Tầm sao?” Long Thiên Thần hỏi, bỗng nhiên có chút ấn tượng.

Long Thiên Tuyệt nắm tay: “Không sai! Tứ thúc kể từ khi cùng người ta tỷ võ, bị bán thân bất toại (liệt nửa người), ở Long gia không có tiếng tăm gì, căn bản là không uy hiếp được Nhị thúc, không ngờ Nhị thúc ngay cả người cũng không bỏ qua, liền hạ thủ với nữ nhi của người, ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!”

Long Khải Phong tiến lên nói: “Tuyệt thiếu gia, theo tiểu nhân biết, Long Thiên Tầm tiểu thư thiên phú kinh người, vô luận là thiên phú luyện đan hay võ nghệ, đều vô cùng nổi trội so với những người đồng lứa ở Long gia. Mặc dù nàng luôn cố giấu thực lực, nhưng vẫn bị Nhị gia phát hiện, Nhị gia lúc nào cũng xem nàng như cái gai trong mắt, muốn trừ khử nàng. Nhưng gia chủ tựa hồ đối với Thiên Tầm tiểu thư rất coi trọng, hơn nữa nàng là một nhân tài trong số ít tiểu bối Long gia có thiên phú luyện đan, gia chủ muốn tập trung bồi dưỡng nàng, làm cho nàng làm vẻ vang ở phương diện luyện đan cho Long gia, cho nên Nhị gia không dám động đến nàng. Về hôn sự cùng Cừu gia, thuộc hạ thỉnh thoảng có nghe Hồn thiếu gia nhắc qua, nói vậy đây chính là Nhị gia nhằm vào Thiên Tầm tiểu thư mà bố trí kế này, mượn lần này để Thiên Tầm tiểu thư rời khỏi Long gia, không trở thành trở ngại của hắn nữa”

Long Thiên Tuyệt nghe vậy, yên lặng không nói, hắn đâu phải chưa từng nghĩ tới âm mưu của Nhị thúc? Chẳng qua hắn không ngờ, Nhị thúc vì đạt được mục đích, lại đem hạnh phúc chung thân của Thiên Tầm ra bồi, gả cho một kẻ ăn mềm sợ cứng, miệng cọp gan thỏ, ăn chơi trác táng như Cừu Mộ Xung.

“Tiểu Thiên Tầm khả ái như vậy, làm sao có thể gả cho cái kẻ không có tiền đồ này?” Long Thiên Thần hướng phía Cừu Mộ Xung lạnh trừng mắt, càng xem hắn càng không vừa mắt, ánh mắt kia phảng phất như đang nói… để cho tiểu Thiên Tầm một đoá hoa tươi như vậy, cắm trên mọt bãi phân trâu như hắn, thật sự là bị huỷ, bị huỷ rồi.

Cừu Mộ Xung bị mọi người nhìn đến hoang mang rối loạn trong lòng, rồi lại có điểm không phục, thẳng cổ nói: “Chính….chính là Long gia Nhị gia nói, là hắn nói Thiên Tầm tiểu thư đối với ta nhất kiến chung tình, nếu không ta cũng sẽ không tự mình đa tình, chạy tới đây chịu nhục….”

Bách Lý Song lạnh giọng cười nhạo nói: “Bằng ngươi? Từng này đức hạnh, cũng sẽ có người đối với ngươi nhất kiến chung tình? Ta khuyên ngươi hay là nhảy vào trong nước thanh thanh tĩnh tĩnh đi, không nên nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

“Phiền chết được! Mau chút cho người này biến khỏi đi!” Vân Khê có chút không kiên nhẫn, dẫn đầu từng bước bước lên thuyền, nàng hiện tại chỉ nghĩ mau mau cứu Tiểu Mặc về, sau đó cùng nhau trở về Vạn Hoàng học viện, một nhà bốn người đoàn tụ. Nàng đã thật nhiều ngày không được thấy Tiểu Nguyệt Nha, cũng không biết hiện tại bé có khoẻ không?

“Nghe thấy lời sư phụ ta nói chưa? Mau chút tự động phắn, nếu không liền đem ngươi ném xuống sông nuôi cá!” Bách Lý Song thấy sư phụ tức giận, vôi vàng trừng mắt uy hiếp với Cừu Mộ Xung.

“Được! Được! Chúng ta hiện tại liền biến mất!” Cừu Mộ Xung tuy rằng không biết những người khác là người nào, nhưng riêng một cái Bách Lý Song này, hắn đã không dám đắc tội rồi, vội vàng dẫn theo hạ nhân rời đi.

Đoàn người Long Thiên Tuyệt không hề để ý đến hắn, lần lượt lên thuyền.

Bốn nữ tử Bách Lý Song, Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn và Hoa Sở Sở đều là lần đầu ngồi thuyền, rất là hưng phấn, vừa lên mép thuyền, liền xem xem xét xét lầu trên lầu dưới chung quanh, vừa nói vừa cười.

Vân Khê thì không, từng có một lần kinh nghiệm say tàu, làm cho nàng nghĩ đến là sợ. Vừa lên thuyền xong, nàng liền ngoan ngoãn tránh ở trong khoang thuyền, một cử động cũng không dám. Nếu không sợ kinh động đến cao thủ Long gia, nàng đã sớm cưỡi thần long bay qua bờ bên kia, làm gì phải chịu tội bực này?

Con thuyền chậm rãi tiến về phía trước.

Vân Khê đợi hồi lâu, cũng không thấy Long Thiên Tuyệt vào khoang thuyền, nhớ tới hắn vừa rồi tức giận, không khỏi lo lắng. Đứng dậy rời khoang thuyền, lần này ngồi thuyền, phản ứng tựa hồ không kịch liệt như lần đầu tiên, nàng cũng không có cảm thấy có gì không thoải mái.

Tìm từ đuôi thuyền đến mũi thuyền, Vân Khê rút cuộc thấy được thân ảnh Long Thiên Tuyệt.

Hắn đứng đón gió ở mũi thuyền, cả người bóng lưng có vẻ hiu quạnh, giống như là trên lưng đeo gánh nặng nhiều lắm, bóng dáng thoạt nhìn rất nặng nề.

Nàng xoay người, trở lại khoang thuyền, mang tới một cái áo choàng màu đen, đi tới mũi thuyền.

Nàng cất bước tiến lên, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng phủ thêm cho hắn, mặc dù chỉ là một cái áo choàng thật mỏng, che đậy được không quá nhiều mưa gió, nhưng nàng có thể làm, cũng chỉ vẻn vẹn thế này thôi.

Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, nhẹ nắm tay mềm mại của nàng, đưa mắt nhìn về phía sông nước xa xa, từ từ mở miệng: “Mười sáu năm trước, ta mang Thiên Thần một đường thoát khỏi truy giết, cuối cùng đi tới bờ sông. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mang theo Thiên Thần cùng nhảy xuống sông trốn chạy, nước sông đêm đó đặc biệt rét lạnh. Ta vẫn bơi, vẫn bơi, cho đến kiệt sức… ta đã cho là ta và Thiên Thần sẽ phải táng thân ở trong nước sông, ta thực uể oải, thực bi thống….”

Hắn thanh âm nghẹn ngào, hơi có vẻ khàn khàn: “Cha ta tâm địa sắt đá, nghe lời người khác, không chịu tin tưởng mẹ ta trong sạch, mẹ ta thân hãm tuyệt cảnh, sống chết không rõ, mà ta và Thiên Thần, bị gọi là dã chủng, không phải con cháu Long gia, huynh đệ hai người chúng ta bị trục xuất khỏi Long gia… Nhị thúc hắn đuổi tận giết tuyệt, thừa dịp hai huynh đệ ta bị đuổi khỏi Long gia, liền hạ lệnh tuyệt sát với hai chúng ta”

“Trong lòng ta rất không cam tâm, thanh bạch của mẹ ta không rửa, án sai thân thế hai huynh đệ ta không sửa, kẻ thù thì lại ung dung, nhởn nhơ, ta không cam lòng cứ như vậy chết đi” Hắn trì hoãn giọng nói, hít sâu, “Có thể ông trời nhìn thấy, để cho ta ở trong nước sông tìm được một còn thuyền lá rách đơn độc, ta mới có thể may mắn sống bơi đến bờ bên kia. Tới bên bờ kia, Thiên Thần liền bệnh nặng một hồi, ta lúc ấy không một xu dính thân, nơi nơi cầu thầy thuốc cứu hắn, chính là lại không ai chịu ra tay chữa trị…”

Vân Khê ngẩng đầu, thấy nơi khoé mắt hắn rỉ ra nước mắt, trong suốt điểm điểm, trong lòng nàng liền đau, nhịn không được mở hai tay, ôm thật chặt lấy hắn.

Long Thiên Tuyệt nâng tay, đụng đến chỗ cổ tay nàng, nơi đó đeo một cái vòng tay xanh biếc, đem cổ tay trắng nõn của nàng nổi bật lên trong suốt trong sáng, vô cùng mịn màng.

“Ta thậm chí nghĩ tới phải cầm bán cái vòng tay này, vòng này chính là báu vật của Long gia ta, truyền lại qua các thế hệ, đối với Long gia ta vô cùng trọng yếu. Cũng là mẹ ta dự cảm được mình sắp gặp chuyện bất trắc, tháo ra, đích thân giao vào tay ta. Đây là di vật duy nhất mẹ để lại cho ta, ta không nỡ đem nó đi bán đổi tiền, nhưng là vì cứu tính mạng Thiên Thần, lại không thể không bán”

Vân Khê cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình, đến bây giờ mới biết nó từng là di vật mẫu thân hắn đeo, rồi lưu lại cho hắn.