Q.4 - Chương 177: Vợ Chồng Hợp Lực, Thuần Hóa Vượn Trắng.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của nhóm tinh tinh hồng mao, Vân Khê vắt hết óc suy nghĩ, mở miệng nói: “ Như thế này, kể từ khi đại tinh tinh chết đi, con của nó vẫn sống ở trong rừng rậm, muốn tìm thợ săn báo thù. Một ngày kia, thật đúng là may mắn khiến cho chúng nó gặp được thợ săn, nó muốn ăn hắn, báo thù cho cha nó. Thợ săn vừa nhìn thấy nó thì nóng nảy, vừa lúc trên người có ba mũi tên, liên tục hướng về phía tinh tinh mà bắn. Tinh tinh tay trái bắt một mũi tên, tay phải bắt một mũi tên, sau đó dùng miệng bắt một mũi tên còn lại, nhưng mà cuối cùng tinh tinh đó cũng phải chết, biết tinh tinh chết như thế nào không?” Nàng dừng một chút, học tinh tinh hai tay đấm ngực, sinh động như thật nói: “Cha ta mới bắt có hai mũi tên, ta nhận đến ba mũi tên, ha ha ha, ta thật là lợi hại!” “Sau đó, nó cũng quên mất, trong tay mình còn có hai mũi tên, thế là đâm chết chính mình.” Nàng hai mắt vừa trợn trắng, vừa giả chết. Hiện trường vù vù thổi qua một trận gió lạnh, yên tĩnh không tiếng động. Mấy người Long Thiên Thần khẩn trương đến cơ hồ có thể nghe được thanh âm tim đập của mình, đại tẩu, người đang làm cái gì vậy? Mới vừa rồi vừa nói xong lão cha tinh tinh ngu xuẩn, hiện tại lại ám chỉ nhi tử của tinh tinh ngu xuẩn, người muốn mắng chửi toàn bộ tộc tinh tinh mới vừa lòng sao? Xong rồi, lâu như vậy cũng không thấy có phản ứng gì, lần này khẳng định đại tẩu thực thảm đi. Vân Khê so với bọn hắn còn càng thêm khẩn trương hơn, quét mắt một vòng xung quanh, hiện tại vẻ mặt của tinh tinh rất là quái dị, giống như tự hỏi, lại giống như xuất thần, chính là không có một chút phản ứng gì hết. Quá hành hạ người a! Nếu như các ngươi không thích, cũng nên nói một tiếng a! Ngay tại thời điểm Vân Khê vô cùng rối rắm cùng phiền não, bên tai lại phá lên một tràng tiếng cười to. “ Ha ha ha, thú vị! Thật thú vị! Quá buồn cười đi! Ta cho tới bây giờ chưa có nghe qua truyện cười nào vui như vậy!” Đại tinh vương cười đến hai tay dùng sức đấm ngực, còn lại đám tinh tinh hồng mau khi cũng học theo, cười đến ngã trước ngã sau. Vân Khê chảy mồ hôi hột. Phản xạ của bọn họ cũng quá chậm đi? Giờ mới phản ứng kịp? Hiện tại nàng cũng có chút tin tưởng truyện cười của mình là dựa trên sự thật, dường như khi tinh tinh hưng phấn, theo thói quen dùng hai tay đấm ngực mình, hơn nữa đầu óc của bọn nó có phải đơn thuần quá hay không? Ngay cả nàng trêu chọc bọn chúng nghe cũng không hiểu nữa. Đám người Long Thiên Thần càng thêm hôn mê, thật là một đám tinh tinh kỳ quái! “ Đại vương các hạ, vậy bây giờ có thể đưa ta ra khỏi đây hay không?” Vân Khê hỏi. Đại Tinh vương dừng lại tiếng cười, đưa tay lên, đem bắt nàng lại trước mặt nó, nói: “ Ngươi kể chuyện cười vui như vậy, vậy thì lưu lại, mỗi ngày kể chuyện cười cho ta cùng các con dân của ta nghe!” Cái gì? Lưu lại, mỗi ngày kể chuyện cho bọn chúng nghe? Không phải là đùa giỡn nàng chứ? Lúc này Vân Khê thay đổi sắc mặt, bỏ qua một bên móng vuốt của nó, lạnh lùng nói: “ Nếu Đại vương các hạ không giữ lời hứa, vậy thì không nói nữa, ta muốn đi, ai cũng không ngăn cản được ta!” “ A, ngươi muốn cùng ta động võ phải không?” Đại Tinh vương trưng ra bộ mặt hèn mọn, ở trong mắt nó, Vân Khê quá nhỏ bé, không chỉ có thân hình nhỏ yếu, mà kể cả thực lực cũng yếu kém, nó căn bản không để vào mắt. Lưu lại nàng, bất quá chỉ để tiêu khiển mà thôi, thật sự là cuộc sống ở tiên phủ rất là nhạt nhẽo, cần thêm một chút mới mẻ thôi. “ Động võ thì như thế nào? Đối với một người không giữ lời hứa, cũng chỉ có thể dùng võ lực để giải quyết vấn đề!” Vân Khê lãnh đạm nói. Đại Tinh vương từ bảo tọa đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, đến lúc này, song phương cao thấp càng thêm rõ ràng. Nó hào phóng cười một tiếng, nói: “ Được rồi! Vì ngươi rất thú vị nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, Bổn đại vương sẽ cho ngươi rời đi tiên phủ.” Ba chiêu? Vân Khê ánh mắt chớp động, sự tình phát triển so với dự đoán của nàng tốt hơn nhiều lắm, nàng vốn là tưởng mình phải đối chiến với cả trăm con tinh tinh, hiện tại chỉ đón lấy ba chiêu của đối phương, cái này càng dễ dàng a. “ Ai biết ngươi đến lúc đó có thể đổi ý hay không, trừ phi ngươi ngươi đứng trước mặt tộc nhân của mình, hướng lên trời thề, nếu như ngươi dám đổi ý, ngươi chính là còn rùa vương bát đản, không xứng trở thành Đại vương của bọn chúng!” “ Không cho phép ngươi vô lễ với Đại vương của chúng ta!” Những con tinh tinh hồng mao không vui, mọi người chỉ trích Vân Khê thất lễ. Vân Khê không rảnh mà để ý đến bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn Đại tinh vương, mặc dù ngưỡng cổ mệt chết đi, nhưng nàng không thể thua khí thế với hắn được. Đại tinh vương híp mắt nhìn nàng hồi lâu, cười to nói: “ Có ý tứ! Có ý tứ! Cứ như vậy mà thả ngươi đi, ta thật có chút không nỡ, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ tuân thủ ước định, hơn nữa……… Ngươi cũng không còn cách nào để lựa chọn.” Vân Khê mấp máy miệng, xem ra đối phương cũng không có đần, hiện tại nàng mới là người bị động, bản thân nằm trong địa bàn của nó, nơi nào có tư cách cùng nó ra điều kiện chứ? “ Tốt! Vậy thì đến đây đi! Ta tiếp ngươi ba chiêu!” Đại Tinh vương bước đi một bước, cả tiên phủ đều rung động. Chúng tinh tinh hồng mao lập tức tản ra, túm tụm trốn ở một bên quan sát. “ Chú ý, tiếp chiêu thứ nhất của ta!” Đại Tinh vương khẽ quát một tiếng, lăng không xuất chưởng, không khí chợt dao động, chưởng ấn khổng lồ phá không mà đến, khí thế như Thái Sơn áp xuống. Vân Khê hít vào một hơi, thân hình khẽ động, bay lên tránh chiêu. Một chưởng uy lực kinh người, hết sức lợi hại, năm người ẩn thân ở bên trong Ngọa Long cư cũng bị chưởng phong ép cho không thở nổi, đừng nói là người trực tiếp nghênh hướng chưởng phong Vân Khê. Một chưởng này nếu trực tiếp đánh vào người của nàng, nàng hẳn là chết không thể nghi ngờ gì. Đối phương thoạt nhìn cũng không có nương tay. Vân Khê bay ngược lại, rời đi ngay lập tức nhưng vẫn bị dưa âm của chưởng phong xượt qua vai trái, ba đoạn xương vai của nàng bị trúng chưởng, chấn động, mạnh chút nữa chắc hẳn sẽ gãy. Chưởng lực thật cường đại! “ A?” Nhìn thấy Vân Khê tránh được một kích, Đại tinh vương có vẻ hơi kinh ngạc, bất quá ngay sau đó trên mặt của nó rất nhanh hiện ra một nụ cười tàn khốc, lộ ra răng nhanh dài nhọn, tóc đỏ trên đầu dựng đứng lên. Nó đột nhiên phi thân lên, chưởng phong mang theo huyền khí cuồng bạo, một trảo hướng vào đầu. Vân Khê kinh hãi, không nghĩ tới nó có thân thể khổng lồ, động tác thế nhưng có thể nhẹ nhàng như thế. Nhất thời khí lưu quanh thân nàng, biến thành một cỗ nước xoáy hung mãnh, cả người bị một cổ kình lực trói chặt, không cách nào thoát ra. Tai họa ngập đầu, sắp xảy ra. “ Giết!” Đối mặt với nguy hiểm tử vong, chỉ có thể liều chết đánh một trận! Chiến ý mãnh liệt ở trong cơ thể Vân Khê bị kích thích mạnh mẽ, chuyện tới trước mắt nàng không thể lui bước, toàn thân dao động, huyền khí bạo phát. Vù vù……… Long Ngâm kiếm trong tay nàng, phát ra tiếng rồng ngâm, chiến ý lẫm liệt. Tốt, vậy hãy để cho nó thử một chút bộ kiếm pháp nàng mới lĩnh ngộ được! Dung hợp giữa Kinh Hồng kiếm pháp cùng Phi Tinh kiếm pháp! Nàng gầm thép phát ra một kích! “ Phi Tinh tại thiên, nhất kiếm Kinh Hồng!” Nàng thế nhưng không tránh, lại trực tiếp đối đầu với nguy hiểm, một kiếm đâm về phía chưởng lực của Đại tinh vương. Một kiếm này nhìn như đơn giản, kì thực dấu diếm huyền cơ, thanh âm kiếm khí phát ra, như có hàng vạn hàng nghìn yêu ma quỷ quái ở dưới kiếm kêu rên. Là sắc bén, kiếm chiêu biến ảo, công thủ nhiều mặt. Đại Tinh vương kinh hãi, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ khiếp sợ, uy lực một kiếm này, khiến cho tâm thần của nó hoảng hốt. Nó lập tức đem chưởng lực thu về phía sau, nếu như chậm một chút nữa, sợ là chưởng lực của nó đã bị đâm thành một cái lỗ thủng lớn rồi. Tình cảnh của Vân Khê cũng không có lạc quan cho lắm, lực lượng khổng lồ chấn động làm nàng kiên tiếp lui về phía sau, Long Ngâm kiếm uốn lượn, huyền khí cắn trả, thẩm thấu vào kinh mạch của nàng, tác oai tác quái. “Phụt!” Trong miệng của nàng phun ra một ngụm máu tươi. “Đại tẩu!” “Sư phụ!” Đám người Long Thiên Thần cùng Bạch Lí Song khẩn trương kinh hô, muốn từ bên trong Ngọa Long cư lao ra giúp nàng, Vân Khê vội vàng dùng bí âm ngăn cản bọn họ. Còn có một chiêu, ngăn cản được một chiêu của đối phương, nàng liền thành công rời khỏi nơi này. “ Đến đây đi! Còn có một chiêu cuối cùng!” Nàng hét lớn một tiếng, ở bên trong thân thể, sáu viên linh châu tự phát thức tỉnh, sáu luồng linh khí hào hùng hợp lại với nhau thành một lực cường đại, trong nháy mắt lưu chuyển đến toàn thân nàng, chữa trị tất cả kinh mạch bị tổn thương của nàng. Cả người nàng chấn động, chỉ một thoàng tinh thần phấn chấn, trừ vết máu còn trên khóe miệng, một chút cũng không nhìn ra dấu vết bị thương của nàng. Không nghĩ tới sau khi có Tử Linh châu, cùng với năm viên linh châu còn lại uy lực cũng được nâng cao thêm, hỗ trợ lẫn nhau, tự phát thức tỉnh, bọn nó ở trong cơ thể nàng có thể tự giác trị liệu cho nàng. Đại Tinh vương giật mình liên tục, không dám khinh thường con người thấp bé này nữa. Nó cười lạnh một tiếng, toàn thân khí công cuồng bạo hơn, theo trong miệng hắn rống giận một tiếng, cả tiên phủ huyền khí kích động. Chúng tinh tinh rối rít tránh né, khó có thể chống đỡ được hơi thở cuồng bạo của Đại Tinh vương. Thân thể Vân Khê bị thổi làm lắc lư, mà hai chân của nàng giống như là mọc rễ, không nhúc nhích. Đón lực cản, nàng hồn nhiên không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay liên tiếp huy vũ, bóng kiếm như núi. Đại Tinh vương nhảy đánh dựng lên, hai chưởng ấn khổng lồ từ trên đánh xuống, giống như là hai tòa núi lớn ầm ầm đổ xuống. Trời đất biến sắc! Chúng tinh tinh mở to hai mắt, tận mắt thấy hai chưởng ấn khổng lồ đánh xuống, cả thân thể to lớn của Đại vương của đè lên. Bọn họ cơ hồ có thể đoán được cái nhân loại nhỏ bé kia sắp bị đè ép, hóa thành thịt vụn. Đại Tinh vương vốn không muốn đả thương nàng, nhưng đối phương lại khiêu khích lực lượng của nó, cho nên nó thi triển ra toàn bộ lực lượng, muốn đem nàng một kích đánh chết, lấy lại toàn bộ tôn nghiêm của nó. Ầm! Ầm! Ầm! Cả tiên phủ chấn động ba lần. Hai chưởng ấn khổng lồ kia hạ xuống trước, sau đó lại đến thân thể to lớn nặng nề của Đại Tinh vương. Thế công mạnh mẽ như vậy, người bị nó công kích nhất định là tan xương nát thịt. Chúng tinh tinh thấy Đại vương đại phát thần uy, rối rít kích động hoan hô, không có người nào chú ý, nếu bị Đại tinh vương đánh một kích đó đến tột cùng người đó có hay không biến thành thịt vụn. Sắc mặt của Đại Tinh vương cũng xảy ra biến hóa, bởi vì nó không có cảm giác được dưới thân thể nó có người tồn tại. Không thể nào a, rõ ràng mới vừa rồi nó nhìn thấy có người, cho nên mới hung hăng nện xuống, cho nàng nếm thử cảm giác thái sơn áp đỉnh, nhưng mà tại sao hiện tại cái gì cũng không cảm giác được? Thần trí của nó hồi phục, rất nhanh đã nhận ra ở phía sau lưng của bảo tọa, có một hơi thở khác tồn tại. Ánh mắt lạnh lẽo của nó quét về phía bảo tọa, lập tực liền phát hiện Vân Khê đứng ở phía sau. Nàng thở hổn hển, hai tay để trên bảo tọa, tâm thần chưa định. Mới vừa trong nháy mắt đó, thật sự là quá nguy hiểm, nếu không phải nàng kịp thời thi triển Na Di thuật, giờ phút này nàng đã biến thành một bãi thịt vụn trên mặt đất rồi. “ Đại vương các hạ, ba chiêu đã xong, lần này ngài không được đổi ý nha, nếu không biến thành còn rùa vương bát đản?” Vân Khê khẽ cười nói. Đại tinh vương từ trên mặt đất đứng lên, bước về phía bảo tọa, từ trên cao nhìn chăm chú Vân Khê hồi lâu, cuối cùng phất tay một cái nói: “ Được rồi! Ngươi đi đi!” Vân Khê nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nếu là tiếp tục cùng nó tỷ thí nữa, nàng rất nhanh sẽ chịu không được. “ Đa tạ.” Nàng nhìn quanh bốn phía, nói: “ Xin hỏi rời khỏi đây bằng đường nào?” Đại tinh vương vươn tay chỉ hướng một cái ao đầm, nói: “ Đường ra khỏi đây ở dưới đáy đầm.” Ở đáy đầm? Vân Khê bước về phía ao đầm, cuối người nhìn chăm chú hồi lâu, thấy trong đầm nước chảy xiết, cũng có những con sinh vật sống trong đầm a, đường ra khỏi thật là cái đáy đầm này sao? Có lẽ là thật đi, nếu như đầm nước này không thông với bên ngoài, nó đã sớm trở thành ao tù nước đọng, làm sao có thể có sinh vật còn sống ở trong đó? Quay đầu lại, hướng về phía Đại Tinh vương liếc mắt một cái, nàng lại nhìn quanh bốn phía phản ứng của những tinh tinh khác. Trên mặt bọn họ đều có vẻ mặt tiếc hận, tựa hồ là khi không còn nghe truyện cười của nàng, mà ai thán. “ Các vị, bảo trọng!” Nàng hít sâu một hơi, nín thở, đột nhiên chìm vào nước đầm. “ Khê Nhi……” Cơ hồ là cùng một thời gian, Long Thiên Tuyệt phá không tới không gian này, vừa mới đến nơi này hắn đã thấy một màn Vân Khê nhảy vào hồ đầm, nhận ra bóng lưng của nàng. Hắn mừng rỡ như điên, vội vàng bước vọt tới bên hồ, muốn nhảy xuống đuổi theo nàng. Lúc này, một cổ chưởng phong mạnh mẽ từ bên người hắn hung hăng đánh tới, cản trở cước bộ của hắn. Long Thiên Tuyệt dưới chân liền lùi lại mấy bước, quay đầu liếc về phía chưởng phong đánh tới, trước mặt hắn hiện ra một con tinh tinh hồng mao khổng lồ, từng bước từng bước hướng hắn đi tới. Chúng tinh tinh hồng mao nhìn thấy lại có một ngoại nhân xông vào, bọn chúng lập tức ồn ào vây quanh hắn, tinh tế đánh giá. “ Mới vừa đi một người, hiện tại lại đến một người nữa? Hắn so sánh với người vừa rồi đẹp mắt hơn nhiều, cao một chút, mạnh hơn một chút, bất quá vẫn là không đẹp mắt a!” “ Loài người thật là xấu a!” “ Không biết hắn có thể kể chuyện cười hay không? Ta nghĩ muốn nghe truyện cười nữa, mới vừa rồi người kia kể chuyện rất là vui a, chết cười ta.” “ ………” “ Chư vị, cô gái mới vừa rời đi kia, chính là thê tử của ta. Xin chư vị không nên ngăn cản, để cho ta tìm kiếm thê tử của ta đi.” Long Thiên Tuyệt thử cùng đối phương thương lượng, nếu như bọn họ chịu để cho Khê Nhi rời đi, cho thấy bọn họ cũng là người thông tình đạt lý, có thể thương lượng đường sống. “ Nàng là vợ của ngươi?” Đại Tinh vương cẩn thận đánh giá hắn một phen, sờ sờ cằm mình, nói: “ Thê tử của ngươi mới vừa rồi kể chuyện cười cho chúng ta nghe, chọc cười ta và con dân của ta, nếu như ngươi cũng có thể nói một chút truyện cười, để cho ta cùng các con dân của ta có thể cười ha ha, ta sẽ để ngươi đi.” Kể truyện cười? Long Thiên Tuyệt nghe muốn hắn kể chuyện cười, mi tâm của hắn nhíu lại, bảo hắn kể chuyện cười, đây không phải là cố ý làm khó cho hắn sao? Hắn lớn như vậy, còn chưa chính thức kể một câu chuyện cười bao giờ, mặc dù có đôi khi hắn thuận miệng nói một câu, làm cho mọi người xung quanh cười không ngừng, nhưng đó là thiên phú, không phải là hắn cố ý nói ra. “ Có lựa chọn khác không?” Hắn nói. “ Không có lựa chọn khác! Các con dân của ta rất thích nghe truyện cười.” Đại Tinh vương quả quyết nói, chính nó cũng thích nghe chuyện cười, cho nên không có thương lượng. Long Thiên Tuyệt rối rắm, đi qua đi lại, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía đầm nước. Thời gian kéo dài không được, tiếp tục dông dài như vậy, không biết đám người Khê Nhi sẽ đi tới địa phương nào. Trong lúc suy tư, trùng hợp thấy có một con bướm quanh quẩn ở trên mặt nước, đột nhiên trong đầu hắn linh quanh chợt lóe, có ý tưởng. Hắn thanh âm ho nhẹ, nói: “ Tốt, ta đây kể một truyện cười.” Chúng tinh tinh nhất thời hưng phấn, mọi người ngồi chồm hổm ở xung quanh hắn, thật tình nghe truyện cười. Long Thiên Tuyệt lần nữa ho khan vài tiếng, bắt đầu kể chuyện: “ Ở một cuộc Đại hội tỷ võ xếp hạng Thiên hạ kiếm khách, thiên hạ kiếm khách xếp hạng thứ ba dẫn đầu ra sân. Có người trọng tài thả ra một con bươm bướm, kiếm khách nhanh chóng vung tay lên, con bươm bướm bị chém thành hai, toàn trường vỗ tay như sấm. Tiếp theo, thiên hạ kiếm khách thứ hai ra sân, nhanh nhẹn vung kiếm lên, đem con bươm bướm che thành bốn phần. Lúc này, toàn trường yên lặng như tờ, mọi người đều tĩnh lặng chờ đợi thiên hạ đệ nhất kiếm khách ra sân biểu diễn……” Hắn cố ý dừng lại một chút, rút ra trường kiếm trong tay. Chúng tinh tinh nín thở, chuyên chú nhìn hắn, nhìn trường kiếm trong tay hắn vừa huy vũ, vừa tiếp tục nói: “ Chỉ thấy hắn xuất kiếm như gió, kiếm phong hướng về phía con bướm nhanh như tia chớp đánh xuống……” Hắn lại dừng nói một lần nữa, chúng tinh tinh rối rít quay đầu, nhìn thấy con bươm bướm vừa bị hắn chém mà vẫn bay lượn như thường thì ngơ ngác, không biết bí mật ẩn dấu sau đó là gì. Sau đó, Long Thiên Tuyệt thu kiếm, tiếng nói từ tính, lấn nữa vang lên: “ Nhưng là, con bướm không có việc gì, nó vẫn như cũ………” “ Thiên hạ đệ nhất kiếm khách, thể nhưng lại không có chém trúng mục tiêu? Toàn trường người xem quá sợ hãi, nhưng mà kiếm khách vẫn một vẻ mặt tươi cười.” “ Có người hô to: “Ngươi có cái ý gì vậy? Ngươi thất thủ rồi!”” “ Kiếm khách cười một tiếng, hồi đáp: ‘ Các ngươi nhìn cẩn thận, con bươm bướm còn sống, nhưng nó vĩnh viễn đều không có làm được phụ thân rồi.’” Hiện trường chỉ một thoáng lâm vào một loại không khí yên tĩnh đến quái dị. Long Thiên Tuyệt bình tĩnh quét qua một vòng, thừa dịp chúng tinh tinh thất thần, vẫn còn đang suy tư tinh túy trong truyện cười, bỗng nhiên hắn tung người nhảy vào bên trong hồ nước, trong nháy mắt đẽ bị truyền tống trận hút vào sâu trong hồ nước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn rời đi, lại không có khiến cho bất kỳ một con tinh tinh nào chú ý, cũng không biết là trải qua bao lâu, đột nhiên Đại tinh vương cười lên ha hả, hai tay đấm ngực, cười liên tục. Chúng tinh tinh không kịp phản ứng, có người không nhịn được khiêm tốn hỏi: “ Đại vương, cái chuyện này rốt cuộc có chỗ nào buồn cười chứ? Xin Đại vương chỉ giáo!” Đại tinh vương cười hồi lâu, xoa một chút nước mắt trên mặt mình, đối với chúng tinh tinh phất tay một cái nói: “ Các ngươi đi nghiên cứu một chút con bướm kia đi, xem trên người nó rốt cuộc thiếu cái gì, thì sẽ biết buồn cười ở chỗ nào, ha ha ha ha……… Thú vị! Thật là thú vị!” Chúng tinh tinh không hiểu ra sao, chen chúc đi lên xem con bướm, đáng thương con bươm bướm có sổ khổ, bị chúng tinh tinh vây xem, nó…… Nó không muốn sống! Không gian vừa chuyển, Long Thiên Tuyệt đi tới một nơi khác, cái không gian này rộng rãi thoáng mát, có thạch nhũ đủ màu sắc, chiếu sáng không gian. Xa xa, nghe được có tiếng người gọi ầm ĩ, ánh mắt hắn sáng ngời, bước nhanh về phía tiếng gọi ầm ĩ truyền đến chạy đi. Đó là một con vượn trắng khổng lồ, chiều cao, trọng lượng cùng với Đại Tinh vương cũng tương tự nhau, thân hình của nó linh hoạt, hai cánh tay dài nhỏ, giờ phút này đem Bạch Sở Mục cùng Triệu Hiểu Du hai người một tả một hữu câu ở dưới nách, mới vừa rồi tiếng gọi ầm ỉ, chính là thanh âm của hai người này kêu lên. Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Thần thì triệu hồi thú cưng của mình, đem con vượn trắng bao xung quanh, không biết làm thế nào nữa khi thấy Bạch Sở Mục cùng Triệu Hiểu Du hai người bị vượn trắng bắt ở trong tay uy hiếp, bọn họ không dám vọng động. “ Nhanh lên thả bọn chúng ra mau! Ta cam đoan, đem thanh bảo kiếm trả lại chỗ cũ!” Trong tay Vân Khê nhiều ra một thanh kiếm, thân kiếm điêu khắc hoa văn tinh xảo, bên trên còn khắc văn tự xưa, hấp dẫn người ta nhất chính là, chung quanh thân kiếm phát ra một ánh sáng màu tím, thánh khiết mà uy nghiêm, hiển nhiên chính là một thanh kì binh thượng cổ truyền kì. Sau này Vân Khê mới biết được, thì ra thanh kiếm này chính là thượng cổ bảo kiếm lưu truyền, tên là Tử Tiêu, có thể so sánh cùng với Trảm Lãng kiếm cùng Long Ngâm kiếm. Mới vừa rồi khi đến không gian này, chỉ cần liếc mắt một cái Vân Khê đã nhìn trúng bảo kiếm này, đáng tiếc khi nàng đem bảo kiếm nhổ xuống, vượn trắng lại hiện ra, còn nhân cơ hội bắt được Bạch Sở Mục và Triệu Hiểu Du đang hóng mát ngoài Ngọa Long cư, chiến thế hết sức căng thẳng, có thể diễn ra theo hai chiều hướng. Nếu như thật kêu Vân Khê đem bảo kiếm trả lại chỗ cũ, nàng thật là có chút không nỡ a, nhưng mạng người quan trọng hơn, vì cứu hai người Bạch Sở Mục cùng Triệu Hiểu Du, nàng cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp mà thôi. “ Ngươi nhìn kỹ đi, ta đem bảo kiếm trả lại tại chỗ.” Vân Khê vừa chú ý đến động tĩnh của Vượn trắng, vừa dịch chuyển về phía tế đàn nơi giữ bảo kiếm, ngẫu nhiên, nàng nhìn đến phía sau của vượn trắng xuất hiện một bóng người, nhìn kỹ lại, lại là Thiên Tuyệt! Nàng vui mừng vạn phần, tiếp tục dịch chuyển đi về phía tế đàn, tận lực hấp dẫn sự chú ý của vượn trắng, để cho Thiên Tuyệt có cơ hội ở phía sau vượn trắng cứu người. “ Con người ghê tởm, các ngươi không được xông vào.” Mũi của Vượn trắng phun khí, diện mạo dữ tợn, ánh mắt cúa nó đuổi theo thân ảnh của Vân Khê, nhìn nàng từng bước từng bước hướng về tế đàn. “ Ngươi nhìn đi, ta đem bảo kiếm trả lại chỗ cũ, ngươi mau đem hai người bọn họ thả ra đi.” Tay nàng vững vàng nắm chuôi kiếm, thân kiếm từ từ cắm trở về tế đàn. “ Các ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!” Vượn trắng gầm thét một tiếng, hai cánh tay mở ra, đem Triệu Hiểu Du vứt ra ngoài, nhưng vẫn giữ Bạch Sở Mục. Triệu Hiểu Mẫn cùng Bách Lí Song hai người nhất tề tiến lên, tiếp được Triệu Hiểu Du. Vân Khê tay nắm bảo kiếm cứng lại, nháy mắt với Long Thiên Tuyệt. Xem ra trí khôn của vượn trắng này có thể so với loài người, nó không lùi lại hoàn toàn, mà trước hết thả một người, giữ một người làm con tin, sau khi bọn họ rời đi, nó mới thả người kia ra, thật thông minh! Lúc này, Long Thiên Thần cũng phát hiện sự tồn tại của Long Thiên Tuyệt, hắn mừng rỡ, thiếu chút nữa đã hô lên. Long Thiên Tuyệt trừng mắt với đệ đệ, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay đánh một kiếm vào ngay giữa cánh tay và khuỷu tay của vượn trắng đang kèm hai bên Bạch Sở Mục. Vượn trắng phản xạ có điểu kiện buông tay lỏng ra, Bạch Sở Mục nhân cơ hội đó thoát khỏi khống chế của vượn trắng. Bên này Long Thiên Thần cùng Vân Khê hai người nhất tề nâng kiếm lên, tập kích đánh về phía vượn trắng. “ Vô sỉ! Ta muốn giết các ngươi!” Vượn trắng nổi giận, hơi thở cuồng bạo quét ngang toàn trường. “ Khê Nhi, giúp ta thuần phục nó!” Long Thiên Tuyệt quyết định thật nhanh, cả người bay ngược lên, một tay đánh về phía đỉnh đầu của nó, bắt đầu thi triển thuần hóa thuật. Từng đạo huyền lực đánh xuống, mạnh mẽ vô cùng. Vượn trắng mơ hồ, ý thức bắt đầu sinh ra mê loạn. Vân Khê xuất chưởng đánh về phía sau lưng của vượn trắng, hai vợ chồng một trên một dưới, một trước một sau, đồng thời thuần hóa vượn trắng. “ Khê Nhi, công lực của nàng lại tăng lên!” Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn nàng, trong mắt ý cười tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh. Vân Khê ngẩng đầu, cùng hắn nhìn nhau, giương môi cười nói: “ Công lực của chàng cũng tăng mạnh rồi! Có phải chàng cũng luyện hóa Huyết Linh hay không? Một mình chàng luyện hóa Huyết Linh, vậy huyền giai của chàng tần chức đến tình trạng gì rồi?” Mấy người Long Thiên Thần đứng với nhau, nhìn hai vợ chồng bọn họ cùng nhau hợp lực thuần hóa vượn trắng, không coi ai ra gì nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ không nhịn được nhất tề lắc đầu thở dài. Người so với người, thật là tức chết người! Hai vợ chồng này quả thực rất biến thái! “ Tàm tạm. Khi bước vào truyền kỳ chi cảnh, tấn chức cần có rất nhiều linh nguyên, mỗi một lần thăng cấp, so sánh với Huyền tôn chi cảnh thăng lên một phẩm cấp cũng rất là khó khăn. Mỗi một phẩm chia làm ba cấp Thượng Trung Hạ, ta hiện tại cũng chính là Huyền Hoàng nhị phẩm hạ cấp.” Long Thiên Tuyệt tùy ý nói. Vân Khê hít vào thở ra một hơi, đột nhiên rất muốn đánh hắn, Huyền Hoàng nhị phẩm hạ cấp, còn nói “Tàm tạm”, có muốn hay không kích thích người như vậy? Hướng hắn liếc mắt một cái, không muốn cùng hắn nói chuyện, nàng tiếp tục chuyên tâm thuần phục vượn trắng. Nhìn vẻ mặt mắt trợn trắng của nàng rất là khả ái, Long Thiên Tuyệt nhếch môi cười cười, cùng bắt đầu chuyện chú vào thuần phục Vượn trắng. Dưới sự hợp lực của hai vợ chồng, ý thức của vượn trắng hoàn toàn bị phá hủy. “ Sở Mục, đệ tới đây, cùng nó ký khế ước!” Vân Khê hướng Bạch Sở Mục quát lên, thực sự là nàng xem không vừa mắt con vượn trắng này, cảm thấy hình tượng của nó cùng với mình không được tương xứng cho lắm, nếu không, nàng đã cùng nó ký khế ước rồi, xem ra thực lực của nó cũng không kém. Bạch Sở Mục nghe vậy, thụ sủng nhược kinh, mấy bước chạy về phía nàng, nói: “ Có thật không? Đệ cũng có thể có thú cưng của mình?” “Ít nói nhảm! Mau ký khế ước đi!” Vân Khê rất không khách khí thúc giục hắn. Ý thức tự chủ của vượn trắng đã biến mất, Bạch Sở Mục rất thuận lợi ký kết khế ước với nó, sau khi Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt thu lại thuần hóa thuật, vượn trắng từ từ khôi phục ý thức, mà lúc này hắn đã ký khế ước với chủ nhân, bởi vì là khế ước tinh thần, cho nên nô tính là bẩm sinh, nhất nhất phục tùng mệnh lệnh chủ nhân. Bạch Sở Mục chiếm được thú cưng, kích động không thôi, lôi kéo bằng hữu mới của hắn, nói không ngừng. Buồn cười chính là, thú cưng mới của hắn tựa hồ cũng rất thích hắn, đưa một tay kéo hắn, đặt ở đầu vai của mình, cứ như vậy công kênh hắn, nghênh ngang rêu rao khắp nơi. Mấy người Long Thiên Thần ở phía sau nhìn một người một thú này, không nhịn được ôm bụng cười to, tình huống này không tránh khỏi quá buốn cười đi. “ Cười cái gì mà cười? Ngươi có phì phì, ta có vượn vượn, một con bay trên trời, một con đi dưới đất, hai chúng ta nếu như liên thủ, khẳng định là vô địch đi!” Bạch Sở Mục cười hì hì nói. “ Phì Phì, ngươi cùng vượn vượn làm quen đi, xem một chút sau này chúng ta có cơ hội hợp tác để đối địch hay không?” Long Thiên Thần nói. Cho nên hai thú cưng của hai người bọn họ bắt đầu làm quen lẫn nhau. Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, nắm thật chặt, hết thảy đều không nói lời nào. Thời điểm rời đi không gian, đột nhiên Vân Khê nhớ lại một cái vấn đề: “ Mới vừa rồi có phải Đại Tinh vương cũng bắt chàng kể chuyện cười cho bọn nó nghe hay không? Chàng kể cái gì cho nó vậy?” Long Thiên tuyệt khóe miệng co rút, không trả lời nàng. Vân Khê không thuận theo, liền một đường quấn quít hắn truy vấn, ai ngờ Long Thiên Tuyệt thà chết không nói ra, cho dù nàng hỏi thế nào cũng không biết được, chuyện đó liền trở thành một bí mật vình viễn không được bật mí. Một đường kế tiếp, cũng rất thuận lợi. Theo chỉ dẫn của địa đồ, liên tục bọn họ đã đi tới bảy cái không gian bảo tàng, vừa lúc gặp gỡ được đám người Côn Luân lão giả, mọi người đều hoàn hảo không tổn hao gì, bình an mừng rỡ. Sau khi thu thập bảo vật ở cái không gian cuối cùng, đột nhiên mặt đất kịch liệt rung động, bên tai truyền đến tiếng gầm gừ đến đinh tai nhức óc, thẳng đến nội tâm của mỗi người, đều run sợ. Có một cổ thần thức cường hãn, phảng phất đến từ sâu trong lòng đất, áp bách thần kinh của mọi người, ép tới không thể thở nổi. “ Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?” Mọi người bắt đầu rối loạn. Vân Khê mắt sáng rực lên, vô cùng trấn định nói: “ Chẳng lẽ là thần thú xuất thế?”