Q.4 - Chương 122: Cùng Là Người Lưu Lạc Thiên Nhai!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một tiếng “keng” vang lên, cái thìa Bạch Sở Mục giữ trong tay rơi xuống. “Long Thiên Thần, ta muốn giết ngươi!” “Phốc” Kèm theo tiếng gầm gừ, còn có một tiếng rắm cực kì kinh diễm vang lên. Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của Bạch Sở Mục thần sắc vừa thúi vừa túng quẫn vừa xấu hổ, má ơi, dược lực của Vân nương tử cũng quá mạnh đi? Hắn mới chỉ uống một ngụm, dược lực đã bắt đầu phát tác rồi. “phốc” “Phốc” “Phốc” Gương mặt tuấn tú của Bạch Sở Mục thoáng cái từ trứng thúi biến thành trứng luộc nước trà, vừa đen lại hồng, che bụng của mình, hắn liều mạng chạy ra ngoài. Vân Tiểu Mặc bịt cái mũi nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Quá thất lễ” Tiểu Bạch cũng lấy móng vuốt dùng sức che miệng và mũi mình, một dạng lắc đầu: “Quá thất lễ!” Hai vai Long Thiên Thần không nhịn được run rẩy, thiếu chút nữa cười không thở được. Nếu không phải lo lắng bọn họ đang ở địa bàn của người khác, thì hắn nhất định ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng: “Bạch Sở Mục, ngươi cũng có ngày hôm nay? Ha! Ha! Ha!” “Thần thúc thúc, mẫu thân đưa thuốc mạnh như vậy, vạn nhất có người uống, giống Bạch thúc thúc, vậy những người khác không phải sẽ không dám uống sao?” Long Thiên Thần ngừng cười, cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, nghiêm túc suy nghĩ lời của bé. Đúng vậy a, nếu người đầu tiên uống, lập tức nhận ra được có gì không đúng, vậy không phải là những người khác sẽ không uống sao? Không được, phải nghĩ biện pháp, trì hoãn thời gian dược lực phát huy mới được. “Lấy nước, hoà loãng nó ra đi!” Nói làm liền làm, Long Thiên Thần mang tới một chén nước lớn, trực tiếp đổ vào nồi canh, dùng muôi lớn ra sức quấy. “Có thể quá nhạt hay không? Bằng không cho thêm chút muối đi” “Cháu đến!!” Vân Tiểu Mặc khả ái gục ở một bên bếp, chủ động giơ tay xin giết giặc. Được Long Thiên Thần cho phép, Vân Tiểu Mặc hứng thú cầm muỗng nhỏ cho thêm muối, một thìa, một thìa, lại một thìa. “Thừa rồi, thừa rồi!” Long Thiên Thần lau mồ hôi, thêm muối là bé làm phép cộng như vậy sao? Hắn dám khẳng định nồi canh này nhất định có thể mặn chết người. “Lại thêm chút đường, cho hương vị trộn lẫn nhau đi!” hắn quyết định vò mẻ lại sứt, dù sao nồi canh này coi như đã bị phá hỏng. Đang lúc thúc cháu còn tiếp tục nghiên cứu nồi canh, Bạch Sở Mục chạy lung tung ở trong sân, túm lấy một người hỏi nhà xí ở đâu. Làm người có ba gấp, đến nước này rồi, hắn cũng bất chấp những cái khác. “Uy, ngươi là người nào? Vào bằng cách nào?” Có người nhận ra hắn không phải người thuộc viện này, bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn. “Ta tới mượn nhà xí! Ngươi mau nói cho ta biết, nhà xí ở đâu? Mau lên, ta rất gấp a!” Bạch Sở Mục gấp đến đỏ bừng mặt, khổ không thể tả. Người nọ thấy không giống giả bộ, cho nên thuận tay chỉ một phương hướng, không đợi hắn nói ra miệng. Bóng trắng đột nhiên chợt loé, Bạch Sở Mục chạy gấp đến hướng nhà xí. “Thật gấp như vậy? Chạy đi đầu thai sao?” người nọ lắc đầu, quyết định không hề để ý tới hắn nữa, quay ngược lại hướng phòng bếp đi tới. Trong phòng bếp sáng ánh nến, chợt có bóng người ở cửa sổ đung đưa. “Không khác biệt lắm! Tiểu Mặc, hay là để cho Tiểu Bạch nếm thử trước? Xem độ mặn nhạt thế nào rồi.” “Ách… Tiểu bạch?” “Tiểu Bạch không muốn! Tiểu Bạch không muốn!” Người tới chợt nghe được động tĩnh bên trong, không khỏi cảnh giác lên, may mà hắn không phải đệ tử Côn Bằng học viện, chẳng qua là đầu bếp Côn Bằng học viện mời tới thôi, cho nên không có bội kiếm bên người, chỉ có một con dao thái tuỳ thân. Hắn thả chậm bước chân, tay cầm dao thái, từng bước tiến tới phòng bếp. “Các ngươi đang làm gì đó?” Hắn đột nhiên cầm dao thái xông tới, làm chú cháu Long Thiên Thần và Vân Tiểu Mặc sợ hết hồn, đều do bọn họ quá mức chuyên chú đến nồi canh gà kia rồi, đến nỗi tạo thành sơ sót, không phát hiện có người tới gần phòng bếp. Hai thúc cháu trong nháy mắt liền đứng hình. Một tay cầm thìa, đang đưa qua hướng Vân Tiểu Mặc và Tiểu Bạch, bên trong thìa có một nửa nước canh, còn một bên thì khả ái gục ở một bên bếp lò, trong ngực còn ẩn núp một con tiểu cầu màu trắng, lông mềm như nhung… hai người nhất tề quay đầu nhìn hướng người trước cửa, bốn mắt mở vừa to vừa tròn, rất là kinh ngạc. Động tác hai thúc cháu sửng lại, chỉ lấy ánh mắt trao đổi. Làm sao bây giờ? Bị người ta phát hiện rồi. Không biết nha. Ô ô…. Đang lúc hai người một thú trao đổi xem bước tiếp theo làm thế nào, đầu bếp đã mở miệng trước: “Giỏi lắm, hai người các ngươi dám uống trộm canh gà của ta? Mau đem muỗng để xuống cho ta!” Long Thiên Thần vội vàng rút tay về, đem cái thìa ném vào trong nồi canh, đưa tay từ trên bếp lò ôm lấy Vân Tiểu Mặc, cứ như vậy đứng tại chỗ, cùng đối phương đối diện. “Lá gan của các ngươi cũng quá lớn rồi! Chẳng những uống trộm canh gà của ta, còn ăn cá và thịt của ta, các ngươi có biết cá với thịt này là để cho người nào ăn hay không?” đầu bếp quét một vòng phòng bếp, rất nhanh liền phát hiện các món ăn trên bàn đều đã bị động qua, hắn ngày càng tức giận, vung dao thái, chỉ vào hai người quát lớn, “Những thức ăn này là đặc biệt chuẩn bị cho đệ tử Côn Bằng học viện, nhất là nồi canh này, là bồi bổ thân thể cho bọn họ, nghênh đón Đại hội tỷ võ ngày mai. Bên trong có rất nhiều thảo dược trân quý, không phải tuỳ tiện người nào cũng có thể uống, các ngươi lập tức cút ra cho ta, cấm không được xuất hiện trong phòng bếp của ta lần nữa!” Đầu bếp tâm tình không tốt, bắt đầu đuổi người. Hai thúc cháu hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương lại không có chất vấn lai lịch của họ, cứ như vậy dễ dàng đuổi bọn họ đi. Ngoài dự tính a. “Đại thúc, thật xin lỗi, người đừng tức giận a!” Vân Tiểu Mặc an ủi hắn một câu, đã bị Long Thiên Thần ôm lấy xoay người muốn đi. “Chờ đã!” Đầu bếp bỗng nhiên lên tiếng, gọi hai người lại, một đôi mắt nhìn chăm chú Vân Tiểu Mặc, thấy vậy tâm hai thúc cháu thật vất vả bỏ xuống, lại lần nữa treo lên. Cũng không phải sợ đánh không lại đầu bếp, mà là sợ sau khi đả thương đầu bếp, chẳng những sẽ quấy nhiễu người cuả Côn Bằng học viện, còn phá huỷ kế hoạch của bọn họ, cho nên Long Thiên Thần cũng không có xuất thủ đối phó đối phương, mà cẩn thận ứng phó, nếu có thể không xuất thủ thì hắn tận lực không ra tay. Đang lúc hai thúc cháu khẩn trương chuẩn bị nghênh đón tất cả khả năng “Quên đi! Nhìn ngươi là đứa nhỏ đáng thương này, liền cho ngươi một chén đi!” Một chén canh gà “đặc chế” đưa đến trước mặt Vân Tiểu Mặc, cái này, đến phiên Vân Tiểu Mặc xốc xếch rồi. Không muốn đâu! Hắn mới không muốn uống chén canh gà đã bị bọn họ cho thêm không biết bao nhiêu gia vị này đâu! Không muốn! Không muốn! Tuyệt đối không muốn uống! “Tạ ơn đại thúc! Ta đã ăn no! Hay là để cho Thần thúc thúc uống đi!” Nhìn một chút, đứa nhỏ này là đa lễ nhường sao? Có nhiều lễ phép sao? Tay Long Thiên Thần run lên, thiếu chút nữa liền đem thằng nhỏ từ trong ngực ném ra ngoài! Không lương tâm a! Xú tiểu tử không có lương tâm! Cư nhiên bán đứng thúc thúc ruột thịt của cháu? “Đa tạ, bất quá chúng ta đều đã no, canh này trân quý như vậy, hay là để cho các vị khách nhân tôn quý đi!” Long Thiên Thần lễ phép từ chối, ngoài cười trong không cười. Đầu bếp nhìn trên dưới hai người, hơi chút động dung, thật là hai thúc cháu khiêm nhường! Mới vừa rồi hắn rõ ràng thấy hai người đang trộm canh gà uống, làm sao hiện tại có thể no đây? Nhất định là hai người cảm thấy có một chén canh, quá qúy báu, cho nên đều muốn nhường cho đối phương. Thật tốt a, khiêm nhường lẫn nhau, kính già yêu trẻ, chính là mỹ đức a. “Tốt lắm! Không cần nói nữa! Ta không quan tâm nữa, hôm nay liền làm chủ, cho các ngươi một người một chén!” Ách. … Hai thúc cháu nhất tề sợ run cả người, mắt to trừng mắt nhỏ, sững sờ cách hắn xử lý. Có thể đừng không quan tâm được hay không? Tỏ vẻ khách khí như vậy được rồi! Mau đuổi bọn ta ra khỏi bếp đi a! “Uống đi! Mau lên! Ta còn phải đi đưa canh gà cho mấy vị đại lão gia kia nữa!” Đầu bếp vừa nói, một bên vừa bắt đầu múc canh gà, tổng cộng mười chén, vừa đúng số người Côn Bằng học viện tham gia luận võ ngày mai. Hai thúc cháu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dở khóc dở cười. “Tiểu Mặc, hay là …. cháu uống đi?” Long Thiên Thần nháy mắt mấy cái, không tiếng động truyền lại tiếng lòng. “Thần thúc thúc, vẫn là thúc uống đi! Ta tiêu chảy… mẫu thân sẽ đau lòng, mẫu thân đau lòng, Thần thúc thúc người sẽ gặp nạn. Dù sao cũng đều gặp nạn, không bằng vẫn là Thần thúc thúc uống đi!” Vân Tiểu Mặc vô hại nháy mắt mấy cái, giả làm bộ dáng đáng thương vô tội. “Sẽ không! Sẽ không! Nếu như cháu uống, mẹ cháu nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho cháu giải dược!” Long Thiên Thần cong môi, cho bé một nụ cười chú cháu vô cùng từ ái. “Thần thúc thúc nếu uống, cháu sẽ giúp thúc đi cầu mẫu thân cho giải dược!” Vân Tiểu Mặc cười càng thêm rực rỡ. Ngươi đi ta tới, hai thúc cháu cứ như vậy nhìn lẫn nhau, giằng co không dút. “Làm sao còn không uống? Chờ nguội, canh gà sẽ mất vị đó!” Đầu bếp liếc xéo thúc cháu hai người một cái. Long Thiên Thần khoé miệng run run, giơ lên khuôn mặt thúc thúc tươi cười từ ái vô cùng, nói: “Không sao, ngươi đi đưa canh trước đi, chúng ta muốn đợi đến khi hai chén canh mỹ vị tuyệt luân này lên men, rồi mới uống!” “Ăn canh còn lên men? Thật là hai quái nhân! Được rồi, các ngươi không được tuỳ tiện đụng vào đồ trong phòng bếp, uống xong canh liền đi nhanh, nếu bị người Côn Bằng học viện phát hiện, ta cũng không giao hảo đâu” Nói xong, đầu bếp nâng lên hộp để đồ ăn siêu cấp lớn đựng mười chén canh gà, đi ra khỏi bếp. Hai thúc cháu cuối cùng thở phào một cái, không có chần chờ gì nữa, Long Thiên Thần vội vàng đem đổ hai chén canh gà đã thêm đủ thứ gia vị kia. “Tiểu Mặc, chúng ta đi nhanh đi!” “Vậy Bạch thúc thúc thì sao?” Long Thiên Thần chợt vỗ ót một cái: “Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên mất hắn! Đi, chúng ta đi tìm hắn!” Phòng ăn tối, Cừu Mộ Dã cầm đầu cùng các đệ tử Côn Bằng học viện tụ tập một chỗ, một bên dùng bữa, một bên thương lượng đối sách làm sao đối phó với Vạn Hoàng học viện. Thực lực của Cừu Mộ Dã, cũng không phải là người mạnh nhất trong này, nhưng lại có gia tài hùng hậu khổng lồ nhất. Tài phú của Cừu gia, người ngoài không cách nào tưởng tượng được, chỉ cần bọn họ nguyện ý, mua cả toà Thiên Long thành cũng không thành vấn đề. Mấu chốt là, Thiên Long thành có tồn tại trụ cột Thiên Long học viện, ngươi cho dù có đủ bạc, cũng không có gan mua. Cho nên nói, theo cấp độ nào đó bắt đầu, thì thực lực vẫn là chiến thắng hết thảy. Ở dưới thực lực, tài lực cũng không thể bỏ qua. Thiên phú của Cừu Mộ Dã ở Cừu gia cũng đã coi như nhất đẳng rồi, hơn nữa gia tài bạc vạn, cho nên sớm làm tính tình Cừu Mộ Dã vừa cao ngạo vừa không coi ai ra gì, cho là chuyện gì cũng có thể cầm bạc đi làm, song thời điểm gặp thực lực tuyệt đối, hắn lại vô cùng biết nhận thức sự việc. Đây chính là Cừu Mộ Dã! “Ha ha! Vạn Hoàng học viện bây giờ thiếu đi ba danh sách dự thi, xem ngày mai bọn hắn làm sao thắng được chúng ta. Cho dù bọn họ có tuyệt đỉnh cao thủ thì thế nào? Chúng ta đem đủ nhân lực cuốn chân hắn, chỉ cần chúng ta mau chóng đánh bại những người kia, hắn cũng sẽ không làm được trò trống gì, hahhaha…” “Cừu sư huynh, chiêu này của huynh thật là đủ nham hiểm! Vạn Hoàng học viện còn chưa ra trận đã hao tổn ba người, bọn chúng hiện tại khẳng định là tức điên” “Nếu không phải tỷ muội Mục Tương Tương đến, ta hận không thể đem chín túi khí kia làm hỏng, chỉ chừa lại một túi khí cho bọn hắn. Lấy mười địch một, cho dù hắn là Vân Trung Thiên nhập xác, ta cũng sẽ đem hắn hung hăng đánh bại!” “Chín túi khí đều vỡ, này động tĩnh cũng quá lớn rồi, vạn nhất người Vạn Hoàng học viện náo loạn, kinh động viện trưởng Thiên Long học viện, đến lúc đó chỉ sợ là chữa lợn lành thành lợn què!” “Sợ cái gì? Mỗi một lần Đại hội tỷ võ, mỗi học viện đều có ám chiêu, qua lại lẫn nhau, cũng không phải chỉ có một mình Côn Bằng học viện chúng ta là thí dụ. Hơn nữa, mỗi túi khí tỷ võ mỗi lần, cũng là đặc chế vừa đủ, cho dù muốn phát một lần nữa, cũng không thể. Bọn họ cho dù đi tìm người Thiên Long học viện tranh luận, cuối cùng cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, ai bảo bọn họ không hảo hảo bảo vệ túi khí của mình? Mỗi cái túi khí đại biểu cho một mệnh, bọn họ ngay cả mệnh mình cũng không bảo vệ tốt, còn có thể trách ai?” “Cừu sư huynh cao kiến! Thực sự cao kiến!” “Đến đến đến! chúng ta tối nay ăn một bữa thật ngon, ăn xong rồi đi nghỉ sớm, chuẩn bị ngày mai tỷ võ” “….” Trên bàn cơm, ầm ầm, người đi ta tới, ăn uống tưng bừng. Lúc này, đầu bếp đem hộp đựng thức ăn đi vào, một vị tuỳ tùng, vội vàng nhận lấy hộp đựng thức ăn từ tay đầu bếp, đem từng chén canh gà còn nóng hổi bưng đến cho mỗi vị đệ tử Côn Bằng học viện. “Cừu thiếu gia, các vị công tử, đây là tiểu nhân cố ý hầm nhừ canh gà cho mọi người, bên trong có đủ các loại dược liệu trân quý, đại bổ. Các vị thiếu gia công tử sau khi uống xong, cam đoan ngày mai tinh lực dư thừa, mở cờ là thắng” Đầu bếp ân cần nói. “Tốt lắm! Nhận lời tốt của ngươi! Đợi trở về bổn thiếu gia nhất định hảo hảo thưởng cho ngươi!” Cừu Mộ Dã tâm tình không tồi, hướng về phía các bằng hữu phất tay, hô: “Đến! Đêm nay chúng ta không uống rượu, lấy canh làm rượu, chúc cho chúng ta ngày mai kỳ khai đắc thắng (thắng từ trận đầu)!” Hắn bưng canh gà lên, muốn cùng mọi người cụng chén. Mọi người đang ngồi cũng bưng chén canh lên theo, mang theo dũng cảm và nhiệt huyết, hét to một tiếng, “Cạn”, mười người nhất tề đem canh gà đưa vào trong miệng. “Phốc! Canh gà quái gì vậy? Làm sao mùi vị cổ quái như thế?” Đầu bếp nghe được có người chất vấn thủ nghệ của hắn, trong lòng nhất thời có chút không vui, bất quá trên mặt cũng không dám biểu hiện ra: “Các vị, canh gà tuyệt đối không có vấn đề gì, có thể là trong canh gà có vài loại dược liệu hết sức quý giá, vị dược hãm bên trong, cho nên vị mới lạ một chút. Không có gì đáng ngại, những dược liệu này đều là đại bổ, đối với thân thể các vị tuyệt đối có ích” “Nếu là đại bổ, vậy thì uống hết đi, một giọt cũng không được lãng phí” Mọi người thấy Cừu Mộ Dã dẫn đầu uống xong canh gà, cũng không chần chờ nữa, cố nén quái vị, đem canh gà trong chén một hơi cạn sạch. “Được rồi, tất cả mọi người trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, bản tồn thể thực và tinh thần, nghênh đón tỷ võ ngày mai…” Đang lúc Cừu Mộ Dã nói chuyện, đột nhiên “Phốc” một tiếng, hắn nhất thời câm nín, mặt đỏ bừng. “Ọt ọt ọt” Bụng cũng bắt đầu réo ầm ĩ. Cừu Mộ Dã che bụng mình, không nói hai lời hướng ngoài phòng chạy biến. “Cừu sư huynh, ngươi làm sao vậy?” “Phốc” “Phốc” “Phốc” “Phốc” … Tiếng rắm tiếp theo vang lên, liên tiếp, dường như cùng tấu nhạc, trong thiện đường rất nhanh tràn đầy mùi thúi. Tuỳ tùng cùng đầu bếp rối rít bịt mũi, buồn cười mà không dám cười. “Xảy ra chuyện gì vậy? Bụng của ta …. Ôi!” “Bụng của ta cũng không thoải mái, không được, ta nhịn không được nữa rồi!” “Chẳng lẽ chén canh gà này có vấn đề? Bên trong rút cuộc bổ cái quái đại bổ gì? Dược lực mạnh như vậy?” “Mau! Ta thật sự không nhịn được rồi!” “Chờ ta với! Ta cũng rất gấp rồi!” “….” Một, hai, ba, …. Mười người trước sau tiếp bước chạy ra khỏi phòng, nhanh như gió lao về phía nhà xí, chỗ đoàn người đi qua, hôi đến không thở được, ngay cả hoa trong vườn cũng không chịu nổi, khom khom lưng xuống. Viện này, chính là người Côn Bằng học viện tạm thời mướn, ở tạm trong lúc tỷ võ. Cơ sở gì gì đó, khẳng định không thể so với ở nhà của những thiếu gia này. Trong viện chỉ có hai nhà xí nhỏ, Cừu Mộ Dã vọt vào nhà xí thứ nhất, quả quyết chiếm lãnh địa. Người tới phía sau, cũng chỉ có thể gõ cửa gian còn lại, ai ngờ bên trong đã có người chiếm đóng. “Đi ra nhanh lên! Bên ngoài còn có rất nhiều người chờ!” “Nhanh lên, nhanh lên! Ta sắp không nín được rồi!” “….” Đông đông đông! Đông đông đông! Cửa nhà xí bị gõ đến kẽo cà kẽo cẹt, lung la lung lay. Bạch Sở Mục đứng ở bên trong, vô cùng chán chường, hắn mới uống được nửa muỗng canh gà, cũng đã bị rượt tới không còn khí lực. Nghe được tiếng gõ cửa vội vàng bên ngoài, tâm tình của hắn cuối cùng cũng khá hơn, thăng bằng trở lại. Chờ đi, chờ đi! Các ngươi cứ chầm chậm mà chờ đi! Lão tử chính là không ra đấy! Tốt nhất cho các ngươi đi ra quần! Nếu không phải bởi vì các ngươi, lão tử làm sao lại uống nhầm canh gà hạ dược, bi thảm thế này sao? Bên ngoài người gõ cửa càng nhanh, hắn lại càng thảnh thơi. Cũng may hắn uống không nhiều lắm, rượt lâu như vậy cũng đã xong chuyện, cho nên sửa sang lại xiêm y cho tốt, một bên che lỗ mũi, một bên rên rỉ điệu hát dân gian, tiếp tục chiếm chỗ. Nghe được bên trong truyền ra thanh âm xướng khúc, người chờ bên ngoài không khỏi nổi giận, cũng không biết người nào hướng trên cửa đạp mạnh một cước, cánh cửa hoàn toàn bị phá hỏng. Người trong người ngoài, bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí cực kì quái dị. “Ngươi là ai a? Ta làm sao chưa từng thấy ngươi?” Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Sở Mục, Bạch Sở Mục cũng nhìn chằm chằm bọn hắn, hai bên thật lâu đưa mắt nhìn nhau. Chỉ chốc lát sau, Bạch Sở Mục che bụng của mình, nhấc khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút tái nhợt của hắn lên, chậm rãi từ từ từ bên trong đi ra. Lướt qua bên cạnh mọi người, hắn buông tiếng thở dài thật dài: “Ai, cùng là ngươi lưu lạc thiên nhai, gặp lại cần gì từng quen biết….” Một trận gió lạnh thổi qua trên người mỗi người, đang lúc mọi người giật mình sững sờ đưa mắt nhìn, Bạch Sở Mục vô cùng bình tĩnh rời đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng thần bí mà thê lương. “Gặp quỷ, hắn rốt cuộc là người nào a?” “Mặc kệ! Ngươi không lên, ta lên trước!” “Ngươi đi ra cho ta! Ta lên trước!” “Ta lên trước!” “….” Mọi người ẩu đả thành một đoàn. Phía trên nhà xí, mùi thúi xông thiên. Long Thiên Thần dẫn Vân Tiểu Mặc ra ngoài tìm người, vừa vặn thấy một màn này, một lớn một nhỏ nín cười đến đỏ mặt. Hắc hắc, kế hoạch của bọn họ rút cuộc cũng thành công! Tỷ võ ngày mai, có trò để xem rồi! Hai thúc cháu nhìn nhau cười, muốn bao nhiêu gian xảo liền có bấy nhiêu. Khi ba người trở về chỗ ở, Bạch Sở Mục trước tiên chạy vọt tới nhà xí, hắn hận chết liều thuốc xổ này, cả người bị hành hạ chỉ còn lại một hơi thoi thóp. “Sao rồi?” Vân Khê thấy hai người Long Thiên Thần và Vân Tiểu Mặc ý xuân đầy mặt bước vào, cũng cảm giác được tin tức mang đến nhất định tốt. “Yên tâm đi! Đảm bảo bọn họ ngày mai một người cũng không thể ra sân!” Long Thiên Thần vỗ ngực một cái nói. “Nha? Ngươi xác định?” Vân Khê nhíu mày, trong lòng bắt đầu có tính toán. Long Thiên Thần khẳng định gật đầu: “Đại tẩu nếu không tin, có thể đi nhìn Sở Mục một chút, bộ dạng hắn bây giờ, chính là mô tả mười phần cho người Côn Bằng học viện” Vân Tiểu Mặc che cái miệng nhỏ nhắn, đứng một bên cười trộm. Vân Khê thấy một lớn một nhỏ bộ dáng đáng khinh, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi thảm của đám người Côn Bằng học viện giờ phút này. “Làm tốt lắm! Trở về sẽ thưởng cho các ngươi!” “Cám ơn đại tẩu!” “Cám ơn mẫu thân!” Còn có phần thưởng, một lớn một nhỏ hưng phấn, mừng rỡ vui sướng, Việc tốt như vậy, sau này nếu có nhiều thêm một chút thì hẳn tốt lắm. Một đêm nay, có nhà vui mừng, có nhà buồn? Đông đông đông, đông đông đông. Kèm theo tiếng nổi trống rung trời, tỷ võ đại học của thập đại học viện bốn năm một lần, coi như là chính thức bắt đầu. Hôm nay hội trường tỷ võ, toàn bộ chật ních chỗ ngồi. Mỗi một tiếng hoan hô, đều như cuồng phong mưa lớn, thổi quét toàn trường, thanh thế lớn. Đội ngũ mấy học viện tham gia đấu vòng loại lục tục tiến vào hội trường, đệ tử Thiên Long học viện và Bạch Hổ học viện cũng xen lẫn trong thính phòng, quan sát trận đấu hôm nay. Tiếng người ồn ào. “Nghe nói trận đầu luận võ hôm nay là Vạn Hoàng học viện và Côn Bằng học viện, ngươi đoán xem học viện nào sẽ thắng?” “Xếp hạng năm ngoái của hai học viện này, một thứ mười, một thứ tự, thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không có gì đáng nói, ta đoán nhất định là Côn Bằng học viện thắng!” “Thế thì chưa chắc! Ngươi hôm qua không có tới xem nghi thức rùt thăm, cho nên không biết tin tức mới nhất. Lần này đội ngũ của Vạn Hoàng học viện có một tuyệt đỉnh cao thủ, thực lực cơ hồ có thể sánh ngang với Vân Trung Thiên cuả Thiên Long học viện, một mình hắn bất động thanh sắc, đã đánh bay bảy tám người của Tử Điêu học viện, thân thủ kia thật sự là quá kinh diễm rồi!” “Thật có chuyện này sao? Không huyền diệu như vậy chứ?” “Có! Tuyệt đối có! Chờ người của Vạn Hoàng học viện lên sân, ngươi có thể lập tức thấy người kia. Người nọ chẳng những võ công sâu không lường được, bề ngoài cùng khí chất cũng là nhất đẳng, có thể nói người này cùng Vân Trung Thiên của Thiên Long học viện sàn sàn như nhau. Về phần thực lực hai người đến tột cùng ai cao ai thấp, thì rất khó nói” “….” Trong thính phòng, có ba người đặc biệt bắt mắt, khí chất siêu phàm, như hạc giữa bầy gà. Nghe được tiếng nghị luận chung quanh, một nam tử áo đen tà khí ở trong đó, hai tay ôm ngực, mở miệng cười nói: “Trung Thiên, xem ra ngươi có đối thủ xuất hiện rồi” “Đừng nghe bọn hắn nói nhảm! Những người này luôn thích khuếch đại sự thật, lấy thực lực của Trung Thiên, ai có thể cùng hắn so sánh chứ?” một gã khác, nam tử bạch y thần thái lười biếng phản bác. Đứng giữa hai nam tử hắc bạch, là một nam tử áo bào màu bạc, hắn có ngũ quan tuấn dật tuyệt mỹ, vóc người thon dài, khuôn mặt trắng nõn, ưu nhã mà quý khí. Sợi tơ màu bạc buộc lại một ít tóc, buông sau đầu, số tóc còn lại xoã tung gọn gàng, một ít tóc trên trán vũ động theo gió, siêu nhiên thoát tục, không vướng bụi trần, làm cho người ta bất tri bất giác như bị lạc bên trong khí chất mộng ảo thoát trần, vẻ ưu nhã cùng cao quý không câu nệ tiểu tiết của hắn. Nghe được lời hai bằng hữu bên cạnh, khoé miệng của hắn khẽ giơ lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cả người tạo ra cảm giác vân đạm phong khinh. Mọi người ngồi chung quanh bọn họ thỉnh thoảng quay đầu liếc trộm nam tử áo bạc, tâm tình vô cùng kích động. Đó chính là Vân Trung Thiên a, đệ nhất cao thủ của Thiên Long học viện a! Có ai có thể nghĩ đến, một công tử văn nhã tuấn dật như vậy, lại là tinh anh vô địch võ đạo đã đánh bại thập đại học viện đây? Kích động a kích động! Bọn họ phảng phất như thấy được một tầng hào quang màu bạc bao phủ quanh người Vân Trung Thiên, thánh khiết như vậy, vĩ đại như vậy, làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn cúng bái và sùng mộ. Từ trên người của hắn, mọi người nhìn không tới bất kì lệ khí giết chóc gì, hết thảy đều là cát tường và tốt đẹp. Có đôi khi mọi người thậm chí cảm thấy được Vân Trung Thiên giết người, cũng là một loại hưởng thụ rất đẹp, bởi vì bản thân hắn chính là tạo hoá được thiên địa yêu quý, được trời ưu ái. “Vân sư huynh!” Cách đó không xa, truyền tới một thanh âm kiều mị. Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một hoàng y nữ tử chân thành bước tới, phía sau còn có mấy nữ tử cùng lứa với nàng, theo cùng các nàng đến, là một làn gió thơm mát đập vào mặt. “Là Bạch Tuyết Mai của Thiên Long học viện đấy! Một trong tứ đại mỹ nhân của thập đại học viện, Mai tiên tử!” “Thơm quá! Giống như mùi hương của hoa mai!” “Dung mạo đẹp, người có hương, hắc hắc, đây mới là mỹ nhân điển hình” “….” Mấy nữ tử đi theo sau Bạch Tuyết Mai nghe được mấy âm thanh than thở này, mọi người lộ ra vẻ mừng rỡ đắc ý, Mai tiên tử chính là Mai tiên tử, vô luận đi đến nơi nào, cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người. Các nàng đi theo bên cạnh nàng, cũng cảm thấy mở mày mở mặt. Chỉ có một mình Bạch Tuyết Mai, mắt nhìn thẳng, ánh mắt ôn nhu ngập nước, thâm tình nhìn chăm chú vào Vân Trung Thiên, giống như trong thiên địa, chỉ có một mình hắn, nàng cũng không nhìn tới gì khác nữa. “Bạch sư muội” chính là tiếng nói độc nhất thuộc về Vân Trung Thiên, hơi trầm, cũng không thâm trầm, thật giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua tai. Vân Trung Thiên thản nhiên nhìn nàng một cái, sóng mắt bình tĩnh như nước, không có một chút dao động nào. Nhưng cũng chỉ cần một tiếng “Bạch sư muội” này, đã đủ để Bạch Mai Tuyết cảm xúc phập phồng, thật lâu không thể bình tĩnh. Trên mĩ nhan trắng như bích ngọc mang theo vài phàn ửng hồng, thanh âm càng thêm mềm mại đáng yêu nói: “Nghe nói đoạn thời gian trước Vân sư huynh vẫn đều bế quan, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới xem cuộc thi?” Vân Trung Thiên mím môi, cười mà không nói, trong tươi cười lộ ra mấy phần lãnh mạc cùng xa cách. Bên cạnh hắn hắc y nam tử tà khí cười, mở miệng nói: “Bạch sư muội, ngươi cần gì biết rõ còn cố hỏi đây? Người nào không biết ở Thiên Long học viện, phàm là chỗ có Vân Trung Thiên xuất hiện, thì nhất định có Mai tiên tử xuất hiện. Ngươi nếu không phải thăm dò ra tin tức Trung Thiên hôm nay sẽ tới hội trường tỷ võ xem cuộc thi, thì Mai tiên tử trước giờ không thích đánh nhau giết chóc, như thế nào sẽ lại đuổi tới” Bạch Tuyết Mai nghe vậy, ánh mắt loé lên, xấu hổ, hai gò má ửng đỏ càng thêm hồng nhuận. Bạch y nam tử thấy thế, không khỏi nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc, mở miệng nói: “Được rồi, được rồi! Đừng nói giỡn với Bạch sư muội nữa! Bạch sư muội là nữ hài tử, da mặt mỏng, cũng không giống ngươi, da mặt so với tường thành còn dày hơn” “Da mặt ngươi mới dày hơn tường thành đó” hắc y nam tử bất mãn trừng hắn. Bạch Tuyết Mai tiếp tục ẩn tình đưa mắt nhìn Vân Trung Thiên, cắn cắn môi cánh hoa nói: “Vân sư huynh, hôm nay người xem thi đấu nhiều lắm, chúng ta không có tìm được chỗ trống ngồi, ta có thể hay không…” Nàng vừa định yêu cầu ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn xem thi đấu, thì lúc này, Vân Trung Thiên đứng lên, cắt đứt lời nàng: “Bạch sư muội ngồi chỗ này đi! Chúng ta tuỳ tiện đến đây xem qua một chút thôi, hiện tại xem xong rồi, cũng nên đi” Nói xong hắn lưu loát rời đi, bóng dáng như trước tao nhã cao quý, không nhiễm bụi trần. “Vân sư huynh….” Bạch Tuyết Mai không ngờ hắn nói đi là đi, khẽ dậm chân, có chút ảo não. Nhưng là bây giờ đuổi theo, không phải nói rõ nàng thực chất là vì hắn mà đến sao? Không đuổi theo? Nơi này có một đám người không biết là người gì, trở thành đối tượng bị mọi người vây xem, nàng thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Đợi sau khi Vân Trung Thiên rời đi được một lát, nàng vẫn là kìm lòng không được theo sát đi tới, mấy nữ tử phía sau nàng cũng lục tục theo sát đi. Mặc dù có chút cảm thấy không đáng thay Mai tiên tử, thái độ đối đãi của Vân Trung Thiên đối với nàng cũng quá mức lạnh nhạt xa cách rồi, nhưng ai bảo các nàng đều là người ái mộ Vân Trung Thiên đây? Biết rõ mình không thể nào được hắn thân cận, nhưng thông qua Mai tiên tử, có thể gần gũi tiếp xúc nhiều hơn với thần tượng trong lòng các nàng, các nàng cũng mãn nguyện. Theo tác dụng nào đó mà nói, các nàng vẫn là rất hi vọng Mai tiên tử có thể thành công được Vân Trung Thiên đáp lại. “Bạch sư muội đối với Trung Thiên thật đúng là một mảnh si mê a, từ lúc bắt đầu tiến vào Thiên Long học viện, nàng vẫn lưu luyến si mê Trung Thiên, vô luận Trung Thiên đi tới chỗ nào, đều yên lặng đuổi theo. Nói về phần si tình này, không thể không khiến người ta động dung. Ta nói Trung Thiên, ngươi thật không thể đối vs nàng ôn nhu một chút sao? Cho dù ngươi không cho nàng cơ hội, cũng không cần tổn thương nàng như vậy …” Bạch y nam tử liếc mắt nhìn đội ngũ xa xa phía sau, không nhịn được mở miệng khuyên bạn tốt của mình. “Lại nói điều kiện Bạch sư muội cũng không tệ, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn khí chất có khí chất, gia thế không tồi, thật không hiểu nổi Trung Thiên ngươi làm sao lại không nhìn trúng nàng? Rút cuộc là ánh mắt ngươi quá cao, hay là ngươi…. phương diện kia của ngươi có vấn đề?” Hắc y nam tử cười đến vô cùng tà khí, một đôi mắt một mí nhỏ dài ngắm loạn trên dưới người Vân Trung Thiên. Vân Trung Thiên cước bộ ngừng lại, quăng tới hắc y nam tử một cái liếc xéo, không bén nhọn lắm, nhưng mang theo vài phần ý vị uy hiếp. Hắc y nam tử lập tức thu hồi, cợt nhả pha trò: “Ta nói bừa! Ta nói bừa! Miệng ta bậy!” Bạch y nam tử ở bên nhìn, ôn hoà lắc đầu bật cười. Ba người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh rời khỏi thính phòng. Đang muốn rời hội trường, thì phía trước đột nhiên có một bóng người nho nhỏ nhào tới, Vân Trung Thiên bất động thanh sắc đưa tay, đem thân thể nhỏ nhắn sắp đụng vào người giữ lấy. “phù phù phù…” Vân Trung Thiên cúi đầu nhìn người trong ngực, bé có khuôn mặt đỏ bừng phấn điêu ngọc mài, rất là đáng yêu. Bé vểnh cái miệng nhỏ nhắn, thở hồng hộc, không chút nào có vẻ e sợ hay hay cảm giác xa lạ với hắn. Vân Trung Thiên cứ như vậy yên lặng nhìn bé, quan sát phản ứng của bé. Bé giơ tay lên, xoa xoa mảnh mồ hôi trên trán, ngẩng đầu, nụ cười ngọt ngào như ánh mặt trời rực rỡ vội vàng không kịp chuẩn bị phóng vào trong mắt hắn. Bé mang đồng âm mềm mại nói: “Mỹ nhân thúc thúc, ta có thể ở chỗ người trốn một chút hay không? Phía sau có người đuổi theo ta” Bé vừa nói xong, đã nghe tiếng bước chân lục tục phía sau, một đám hài tử cùng lứa với hắn chạy vào trong hội trường. Bé hướng trong ngực hắn co rụt lại, thấp giọng nói: “Chính là bọn họ! không thể để cho bọn họ tìm được ta, bằng không ta liền thua mất!” Vân Trung Thiên nhếch mày, hẳn là thần xui quỷ khiến mà ôm bé rồi vồng lưng lại, vừa vặn chặn tầm mắt bọn nhỏ. “Người đâu? Tiểu Mặc làm sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi?” “Mới vừa rồi còn thấy hắn tiến vào, nháy mắt một cái đã không thấy người đâu, công phu của hắn cũng quá lợi hại đi?” “Chúng ta chia nhau ra tìm! Chỉ cần trong vòng một canh giờ tìm được hắn, chúng ta liền thắng, có thể hẹn Tiểu Tĩnh đi chơi!” “Ha ha! Mau tìm! Mau tìm!” Bọn nhỏ lập tức giải tán. Vân Tiểu Mặc lén lén lút lút vịn đầu vai Vân Trung Thiên, lộ ra một đôi mắt to, nhìn chung quanh, thấy mọi người đi hết, rút cuộc thở phào một cái thật dài. Hừ hừ, muốn hẹn Tiểu Tĩnh khả ái đi chơi? Không có cửa đâu! “Mỹ nhân thúc thúc, có thể thả ta xuống rồi” Bé giãy giãy, từ trong ngực Vân Trung Thiên nhảy xuống, nhẹ nhàng khí độ rơi xuống đất, làm cho ba người Vân Trung Thiên kinh diễm nho nhỏ. “Di? Ngươi không phải là tiểu thiên tài luyện khí mấy hôm trước trên đại hội sát hạch luyện khí bỗng nhiên nổi tiếng sao?” bạch y nam tử vui mừng thấp giọng hô, ngồi xổm xuống trước Vân Tiểu Mặc, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, hai mắt sáng lên, rất là kích động. “Cái gì? Nó chính là tiểu thiên tài luyện khí?” Hắc y nam tử cũng giống như vừa phát hiện được bảo bối, ngồi xổm xuống, thú vị đánh giá Vân Tiểu Mặc. Vân Trung Thiên giống như trước cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt dao động. Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn ba người một chút, nhức đầu, hắc hắc cười nói: “Các thúc nói rất đúng chính là cháu! Xin chào, cháu gọi là Vân Tiểu Mặc” “Ha! Ngươi thật sự là tiểu thiên tài luyện khí kia? Ta dĩ nhiên nhìn thấy người thật rồi! Đến! Cho thúc thúc ôm một cái!” Hắc y nam tử mở hai cánh tay, làm bộ muốn ôm mạnh Tiểu Mặc một cái, Vân Tiểu Mặc lắc mình trốn, ôm lấy chân Vân Trung Thiên, bé vẫn là đối với vị mỹ nam ca ca này tương đối có hảo cảm. Tần Tụng Ca ôm không được, vẻ mặt buồn bực, đồng thời cũng sợ hãi than cho thân thủ và tốc độ của bé. Lúc này mới chỉ là tiểu bất điểm, đã có thân thủ tốt như vậy, nếu sau này trưởng thành, thì sẽ cao bao nhiêu? Vừa là thiên tài luyện khí, lại là thiên tài luyện võ, sách sách, đứa nhỏ này rút cuộc là từ nơi nào chui ra? Làm sao có thể được trời ưu ái như vậy? Tần Tụng Ca vẻ mặt ghen tỵ nhìn Vân Trung Thiên đưa tay dắt tay nhỏ bé, bĩu môi nói: “không công bằng a không công bằng! tại sao tất cả lớn nhỏ nam nữ đều thích Vân Trung Thiên, lại không ai yêu thích ta? Ông trời cũng quá bất công đi?” Bạch y Bách Lý Thanh Hoa ôn nhuận cười mấy tiếng, vỗ vỗ bả vai bạn tốt nói: “Ngươi hãy nhận mệnh đi! Chỉ cần có Vân Trung Thiên tồn tại, ngươi vĩnh viễn cũng không có ngày nổi danh đâu, bởi vì hào quang của hắn đã quá chói mắt rồi, trên đời này sợ rằng không có mấy người có thể áp đảo hào quang của hắn. Chúng ta ở cùng một chỗ với hắn, vĩnh viễn đều chỉ có thể làm nền thôi!” Lời nói chua xót, nhưng trong lòng lại không chua xót. Ba người đều trở thành bạn tốt nhiều năm, tình cảm thâm hậu, đó là bởi vì thông mình cùng cảm thông lẫn nhau, chưa bao giờ bởi vì việc nhỏ mà so đo. “Tiểu Mặc, cháu họ Vân, là nhất mạch của Vân tộc?” Vân Trung Thiên đối với họ của hắn rất có hứng thú, vừa nghe hắn nói họ Vân, mắt hắn liền dao động rõ ràng. “Cái gì Vân tộc? Cháu không phải là người Vân tộc, cũng không biết người của Vân tộc” Vân Tiểu Mặc khả ái lắc đầu. Tần Tụng Ca bỗng nhiên chen miệng nói: “Ngươi không nói, ta chút nữa đã quên, hai người các ngươi đều họ Vân, có lẽ là người trong tộc đi?” Bách Lý Thanh Hoa không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc khẽ biến hoá, như có điều suy nghĩ. “Vậy phụ thân cháu tên gọi là gì?” Vân Trung Thiên cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, tiếp tục hỏi. Vân Tiểu Mặc ánh mắt chớp chớp: “Phụ thân cháu …. phụ thân cháu họ Thiên” “Cháu họ Vân, phụ thân cháu lại họ Thiên? Điều này sao có thể?” Tần Tụng Ca lắc đầu, rõ ràng không tin. Quăng cho hắn một cái liếc xéo, Vân Tiểu Mặc nâng cằm nói: “Cháu là theo họ mẫu thân, mẫu thân cháu họ Vân, cho nên cháu cũng họ Vân” “Vậy mẫu thân ngươi là người Vân tộc?” Vân Trung Thiên tiếp tục tra cứu vấn đề này, Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu: “Mẫu thân của cháu cũng không phải là người Vân tộc! Ai nha, ai nói họ Vân, thì nhất định là người Vân tộc? Kia Tiểu Bạch họ Tiểu, chẳng lẽ cũng là người Tiểu tộc sao?” Ba người nghe vậy, không nhịn được bật cười. Đứa nhỏ này thật đúng là thú vị. Lúc này, tiếng trống hội trường tỷ võ lại lần nữa vang lên, cũng là tỷ võ chân chính bắt đầu. Vân Trung Thiên nhàn nhạt ngước mắt, hướng giữa sân tỷ võ lướt qua, chỗ tầm mắt lướt qua, có một loại sắc bén vô hình chất chứa trong đáy mắt gợn sóng không sợ hãi của hắn. “Tiểu Mặc, tỷ võ lập tức sẽ bắt đầu, thúc thúc dẫn cháu đi tìm phụ mẫu nhé” Thấy phụ mẫu của bé, có lẽ hắn có thể phán đoán được họ có liên quan gì với người Vân tộc hay không rồi. “Không cần! Mẫu thân cháu cũng sẽ lên đài tỷ thí, mỹ nhân thúc thúc mang cháu đến bên kia quan sát tỷ võ đi, chỗ đó có thể thấy rất rõ ràng!” Ngón tay nho nhỏ chỉ đến phía bắc võ đài, nơi đó đúng là góc độ xem cuộc đấu tốt nhất, đáng tiếc không phải người bình thường có thể bước vào, bất quá Vân Trung Thiên hắn là ai? Khu vực những người khác không thể tiến vào, không có nghĩa là hắn không thể tiến vào. Ánh mắt tiểu tử này quả không tồi! Ngôn từ trong lúc đó có một cỗ khí độ chỉ điểm giang sơn bẩm sinh, làm cho hắn hơi hơi giật mình. “Được, thúc thúc dẫn cháu đi!” Nhìn Vân Trung Thiên vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Vân Tiểu Mặc, một lớn một nhỏ dắt tay đồng hành, Bách Lý Thanh Hoa và Tần Tụng Ca kinh ngạc nhìn nhau một cái, kinh ngạc vì Vân Trung Thiên nhiệt tình khác ngày thường. Ngày thường Vân Trung Thiên vô luận đối với bất kì kẻ nào, cũng là đạm mạc, xa cách, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Thiên chủ động nhiệt tình như thế. Thoạt nhìn, đây tựa hồ là hiện tượng tốt. Hai vị bạn tốt cười cười, theo sát bước chân hai người. “Nhìn kìa! Đây không phải là đệ nhất cao thủ Vân Trung Thiên của Thiên Long học viện sao? Hắn làm sao cũng tới? chẳng lẽ nghe nói tuyển thủ tỷ võ lần này xuất hiện cường địch, cho nên tới thăm dò kình địch?” “Hơn phân nửa là vậy rồi! Coi như là Vân Trung Thiên quanh năm ngồi trên vị trí đệ nhất, ở lúc gặp được cường địch, cũng khó tránh khỏi khẩn trương lo lắng!” “Ta xem hắn không phải là khẩn trương lo lắng, mà là hưng phấn gặp gỡ cường địch. Đối với hắn, cái loại cấp bậc thiên tài cao thủ này mà nói, cho tới bây giờ cũng là nơi cao không chịu nổi rét, cũng chỉ có thời điểm xuất hiện cao thủ cùng cảnh giới, mới có thể làm cho hắn hưng phấn lên” “Hài tử Vân Trung Thiên dắt trong tay không phải là tiểu thiên tài luyện khí nổi tiếng ở sát hạch luyện khí hôm đó sao?” “Đúng vậy a, đúng a! hai người đó làm sao lại tới cùng nhau? Đúng rồi, bọn họ hình như đều là họ Vân, chẳng lẽ là người một nhà?” “Có khả năng này! Vân tộc quả nhiên là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp a! Một người là thiên tài võ học, một người là thiên tài luyện khí, hắc hắc, chiếu đi xuống, ngày Vân tộc phục hưng, trở lại vinh quang thường ngày là rất có khả năng a!” “….” Trong đám người, đủ loại nghị luận, lần nữa khuếch tán ra ngoài. Sự tồn tại của Vân Trung Thiên, cũng giống như siêu cấp minh tinh thời hiện đại vậy, vô luận đi đến nơi nào, đều không thể thiếu vạn chúng chú ý cùng tiếng hoan hô, một lời nói cử chỉ, là có thể tạo lên một cục diện oanh động. Đáng tiếc chính là, độ nổi tiếng của Vân Tiểu Mặc cũng không kém Vân Trung Thiên, lại có rất nhiều người nhận ra bé chính là tiểu thiên tài luyện khí trong truyền thuyết. Như vậy, hai thiên tài một lớn một nhỏ đồng thời ra sân, nghĩ không oanh động cũng khó. Cách không xa phía sau bọn họ, đoàn người Bạch Tuyết Mai xa xa đi theo. Thấy Vân Trung Thiên nắm tay nhỏ bé của một hài tử, trên mặt nở nụ cười, vẻ mặt này nàng chưa từng thấy qua. Chẳng biết tại sao, nàng lại đối với một tiểu hài tử sinh lòng ghen tỵ. Nàng hy vọng người ở vị trí kia là nàng, mà không phải là một hài tử xa lạ không biết từ đâu chui ra. “Tỷ võ trận thứ nhất, Vạn Hoàng học viện và Côn Bằng học viện” Từ trên võ đài truyền tới một thanh âm hùng hồn, cắt đứt ý nghĩ của nàng, quay đầu, đem tầm mắt chuyển tới trên võ đài. Giờ phút này, trên võ đài, cô đơn một bạch y nữ tử đang đứng. Ánh nắng ban mai chiếu qua, mang đến một hào quang vàng rực. Bạch y nữ tử ngạo nghễ mà đứng, đắm chìm bên trong một mảnh màu vàng, khuôn mặt kinh diễm, bạch ngọc không tỳ vết, tuyệt sắc khuynh thành. Chỉ một thoáng, dẫn tới một mảnh hô nhỏ, từng người nhìn bạch y nữ tử giữa đài, ít nhiều ánh mắt hàm chứa kinh diễm. Chẳng qua là, vì sao trên võ đài lớn như vậy, chỉ có một mình nàng? “Mẫu thân! Mẫu thân!” Vân Tiểu Mặc đến chỗ ngồi, nhìn thấy nữ tử chói mắt rõ ràng trên võ đài, dùng sức khua tay nhỏ bé. Vân Khê nghe tiếng, quay đầu nhìn qua, hơi hơi giật mình. Tiểu Mặc làm sao lại chạy đến đó? Khán đài phía bắc là thuộc về các nhân vật chủ chốt, trưởng lão các đại thế gia mới cơ tư cách ngồi, Tiểu Mặc làm sao lại chạy vào đó? Tầm mắt của nàng chếch đi, đầu tiên nhìn chính là chống lại ánh mắt đồng thời tìm tòi nghiên cứu của Vân Trung Thiên. Hai ánh mắt đột nhiên chạm nhau! Vân Khê trong lòng chấn động, nam nhân này rút cuộc là ai? Vì sao nhìn hắn lại quen thuộc như vậy? Giống như là …. Giống như là thấy được chính nàng! Tầm mắt vừa chuyển, nàng nhìn thấy Bách Lý Thanh Hoa, đột nhiên hiểu, vì sao hôm đó ở phủ thành chủ, tất cả mọi người đều nói nàng lớn lên rất giống một người, nói vậy chính là nam tử này sao? Hắn rút cuộc là ai? Sẽ thương tổn đến Tiểu Mặc không? Bách Lý Thanh Hoa gặp được ánh mắt nàng chuyển sang, hướng nàng thân mật gật đầu, lại dùng ánh mắt hướng Vân Tiểu Mặc, ý muốn nói, làm cho nàng yên tâm, hắn sẽ hỗ trợ chiếu cố tốt nhi tử của nàng. Đối với Bách Lý Thanh Hoa, Vân Khê vẫn là có chút yên tâm, hướng phía Vân Tiểu Mặc cười cười, liền đem lực chú ý một lần nữa thu hồi về trên võ đài. Song cái nhìn này, đủ làm cho lòng Vân Trung Thiên sinh ra một nghi ngờ lớn hơn nữa. Nữ nhân này… Hắn khẽ híp mắt, phảng phất hết thảy nghi ngờ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, lặng yên tiếp tục xem tranh tài. Ở một góc khác của thính phòng, đám người Dung Thiếu Hoa, Long Thiên Thần tụ thành một đống, cũng nhìn thấy Vân Tiểu Mặc, mọi người kinh ngạc không dứt. Cái tiểu tử thúi này, làm thế nào lại chạy đến nơi khác quan sát rồi? Tiểu tử không có lương tâm, uổng cho bọn hắn giữ chỗ ngồi cho bé! Sau một hồi hỗn loạn, trọng tài trên võ đài bắt đầu buồn bực. Nói là hai học viện ở giữa tỷ thí, hiện tại ngược lại, một bên học viện chỉ có một người tham gia thi đấu, còn một bên học viện thì lâu hơn bò, một người cũng không thấy lộ diện, này còn tỷ thí thế nào? Chống trường kiếm, Vân Khê một tay chống chuôi kiếm, chán đến chết đứng ở trung tâm võ đài, không vội cũng không nóng nảy. Bởi vì nàng biết, thời gian mỗi lần tỷ võ đều có quy định, hai bên tỷ võ, phàm là có bên nào trong vòng một nén nhang không xuất hiện, thì xem như tự động huỷ bỏ tư cách tỷ thí. Cho nên, nàng không vội. Người Côn Bằng học viện trải qua một đêm hành hạ, lúc này sợ chỉ còn lại nửa cái mạng, nhưng nếu bọn họ đến, một mình nàng cũng đủ thu thập bọn họ, để tránh cho người những học viện khác đến thăm dò đội hình ra sân của bọn họ; nhưng nếu không đến, nàng liền trực tiếp thắng rồi, giảm đi không ít chuyện. Bất quá trong nội tâm, nàng thật ra rất hi vọng bọn họ xuất hiện. Bởi vì, chỉ có bọn họ xuất hiện, nàng mởi có thể hảo hảo mà đánh bọn họ một bữa, để cho bọn họ biết, dám ở sau lưng người Vạn Hoàng học viện làm loạn, sẽ phải chuẩn bị thật tốt để chịu một trận hung hăn tàn bạo đến chết! “Còn thời gian nửa nén hương, nếu như người Côn Bằng học viện vẫn không xuất hiện, ta liền tuyên bố bọn họ mất đi tư cách tỷ thí” Trọng tài hô lớn. “Người Côn Bằng học viện đây là sao vậy? Lại một người cũng không đến? Đã xảy ra chuyện gì?” “Chẳng lẽ là e sợ người Vạn Hoàng học viện? cho nên mới không lộ diện?” “Nhìn người Vạn Hoàng học viện xem ra đã nắm chắc phần thắng, lại chỉ phái một người ra sân, chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết người Côn Bằng học viện hôm nay sẽ không xuất hiện?” “…..” Thời gian nửa nén nhang, vừa chuyển rồi biến mất. Vân Khê híp mắt nhìn nén hương sắp đốt sạch kia một chút, thất vọng thở dài một hơi, sớm biết vậy nàng đã đem dược lực giảm bớt một chút, ít nhất có thể làm cho bọn họ có chút khí lực chạy tới hội trường tỷ võ, như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận ở trên võ đài đập bọn họ một bữa. “Một nén nhang đã hết! Ta tuyên bố Côn Bằng học viện….” Trọng tài giọng điệu cứng rắn mới tuyên bố được một nửa, lúc này, một chiếc xe ngựa hối hả chạy vào hội trường, bên trong xe ngựa, có người hô lớn: “Chờ một chút! Chúng ta tới rồi!” Thanh âm có chút hư nhược, sức lực không đủ. Ánh mắt Vân Khê sáng lên, từng tia sáng hưng phấn từ trong đó bắn ra tứ phía, khoé môi cong lên, tốt! rút cuộc đã tới! Chỉ sợ các ngươi không tới! Trong thính phòng, Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục hai người đồng loạt lên tinh thần, nhất là Bạch Sở Mục, bị rượt một đêm, tâm tình vô cùng buồn bực. Hiện tại rút cuộc đã có bạn hữu đồng bệnh tương liên, cả người hắn nhất thời tinh thần phấn chấn, thật sự muốn xem bọn chúng sẽ bị Vân nương tử hung hăng chỉnh như thế nào? Nếu là có thể, hắn cũng hy vọng có thể lên đài, hung hăng đập bọn họ một bữa. Bởi vì nói cho cùng, hắn biến thành bộ dáng thảm thế này, cũng là nhờ bọn họ ban tặng. Màn xe ngựa vén lên, đám người Cừu Mộ Dã lục tục từ trên xe ngựa nhảy xuống, mỗi người lúc tiếp đất, nện bước đều có chút vô lực mềm nhũn, lại nhìn sắc mặt bọn họ, trắng như đắp bột mì, người không biết còn tưởng bọn họ là vì lần tỷ võ này mà hoá trang đi. Khi thấy Vân Khê dựa kiếm đứng trên võ đài, hai mắt Cừu Mộ Dã nhất thời dấy lên lửa giận, nâng kiếm lảo lảo xông tới võ đài. “Người Vạn Hoàng học viện các người quá hèn hạ! lại thừa dịp chúng ta không đề phòng, bỏ thuốc vào trong canh của chúng ta, hành vi các ngươi tiểu nhân như thế, quả thực làm người người giận sôi! Các vị trưởng lão, các vị giang hồ bằng hữu, các ngươi công bình phân xử xem, tỷ võ như vậy có công bằng hay không?” Hiện trường nhất thời ầm ầm một mảnh, khắp nơi nghị luận không ngừng, rốt cuộc hiểu rõ nguyên cớ tại sao người Côn Bằng học viện đến trễ. “A! Ngươi thật là vu oan giá hoạ a! Ngươi nói chúng ta phái người bỏ thuốc các ngươi, ngươi có chứng cứ gì? Ngươi không bằng không cớ, lại vu hãm chúng ta, ta đây có phải hay không cũng có thể nói, là các ngươi trước lúc tỷ võ sau lưng phá hỏng ba túi khí của chúng ta, khiến Vạn Hoàng học viện ta còn chưa chính thức tỷ võ, đã mất đi ba thành viên có tư cách dự thi?” Thanh âm Vân Khê từ từ sắc bén. Ánh mắt Cừu Mộ Dã loé lên, lên tiếng phủ nhận nói: “Túi khí nào? Ngươi ngậm máu phun người! Chúng ta hiện tại là nói chuyện hạ thuốc, ngươi đừng hỏng đánh trống lảng!” “Ta không muốn nói nhảm nhiều lời! Một câu thôi, tỷ võ hôm nay, các ngươi muốn chủ động từ bỏ, hay là tiếp tục? Nếu như tiếp tục, nể mặt mấy người các ngươi bất hạnh bị ám toán, Vạn Hoàng học viện chúng ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi. Chúng ta cũng chỉ ra sân một người, lấy một chọi mười!” “So! Đương nhiên phải so! Nếu như cứ như vậy từ bỏ, ta chết cũng không cam tâm!” Cừu Mộ Dã thô hét lên. “Tốt! Vậy thì tới đây đi!” Vân Khê ngoắc ngoắc tay, rất có ý vị khiêu khích. “Chỉ một mình ngươi tham gia thi đấu?” Cừu Mộ Dã cúi đầu nở nụ cười, bọn họ cho dù mất sức, cũng không có khả năng ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại. Được lắm, nếu người của Vạn Hoàng học viện khinh thị bọn họ như thế, thì bọn họ cũng sẽ hung hăng làm đối phương chịu chút đau khổ, cho bọn họ hối hận không kịp. “Đúng vậy! Ta một người. … cũng đủ để thu thập mấy người các ngươi!” Vân Khê nhướng mày, cười đến quỷ dị. “Thật càn rỡ! mọi người cùng nhau xông lên, hung hăng sửa chữa nữ nhân này!” Cừu Mộ Dã ra lệnh một tiếng, chín người phía sau cũng nhất tề rút kiếm, tuy nói là hư nhược vô lực, nhưng bọn họ dù sao cũng là cấp bậc Huyền Tôn. Kiếm khí từ mười người đồng thời phát ra. Chỉ một thoáng, trên võ đài, kiến khí tung hoành. “Tới tốt!” Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, Trảm Lãng kiếm trong tay cũng rút ra khỏi vỏ. Ánh mắt sắc bén lướt qua mười người, cuối cùng khoá ở trên người Cừu Mộ Dã, khẽ híp mắt. Tốt lắm! Liền bắt đầu từ ngươi! Trảm Lãng kiếm vung lên, kiếm khí hoá thành một đạo sấm chớp, ở trong không trung nổ tung. Vị trí kiếm khí nổ tung vừa đúng, dư âm làn sóng khí tuy không tổn hại đến túi khí trên người Cừu Mộ Dã, nhưng lại đưa cả người hắn ném lên không trung. Xoát xoát xoát…. Lại là chín đạo kiếm liên tục, từng kiếm tinh diệu, góc độ tuyệt hảo. Chỉ nghe một tiếng kiếm khí nổ tung tiếp theo vang lên, trên võ đài, mười bóng người lần lượt bị đánh bay vào không trung, như là nốt trên khuông nhạc, liên tiếp nhau. Toàn trường oanh động. Này làm sao còn là tỷ thí võ nghệ? Rõ ràng chính là Vân Khê một người đang chơi đùa mười người của Côn Bằng học viện, thực lực cách xa, vừa xem liền biết. Chỉ e cho dù đối phương có không bị bỏ thuốc, lấy thực lực bình thường đối phó, thì kết quả vẫn có khả năng là như vậy. Toàn trường mọi người không ai dám nghi ngờ thực lực Vân Khê, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt. Huyền Tôn tứ phẩm! Tuyệt đối là thực lực Huyền Tôn tứ phẩm! Thậm chí còn có thể cao hơn… “Cái gì? Nàng thế nhưng lại là thực lực Huyền Tôn tứ phẩm?” Trong đám người chờ luận võ, Hoa Oánh Oánh thấp giọng hô, lộ ra thần sắc kinh hoảng. Ả nhớ Vân tiên tử từng nói cho ả biết, Vân Khê cùng lắm cũng chỉ là thực lực Huyền Tôn nhị phẩm, làm sao trong nháy mắt, lại biến thành Huyền Tôn tứ phẩm rồi? Tốc độ tấn chức như vậy, cũng quá biến thái đi? “Xem ra, muốn đối phó nàng, chỉ có thể dựa vào lực lượng Vân tộc!” Hoa Oánh Oánh khẽ híp mắt, đem vô số tính toán từ từ ẩn giấu đi. “Tiểu Mặc, mẹ ngươi cũng quá hung hãn đi? Nàng đây rõ ràng là muốn đùa chết người Côn Bằng học viện, thù sâu cỡ nào a, có cần thiết chỉnh bọn họ đến vậy không?” Tần Tụng Ca nhìn đệ tử Côn Bằng học viện từ trên không bị vứt xuống trái ngã phải đụng, căn bản không có sức đánh trả, nhịn không được hít vào một hơi. Quá độc ác! Hắn dám cược, cho dù đám người Cừu Mộ Dã còn có thể từ trên võ đài xuống dưới, thì khẳng định cũng là được người ta nâng xuống. Bởi vì Vân Khê căn bản không cho bọn họ cơ hội tự huỷ đi túi khí của mình, nói cách khác bọn họ hiện tại muốn chủ động từ bỏ trận đấu, cũng không có khả năng. Quy định trận đấu, chỉ cần túi khí không vỡ, luận võ vẫn được tiếp tục. Bất thình lình sợ run cả người, nghĩ thầm nếu đổi lại là hắn đứng trên võ đài, bị chỉnh ác như vậy, hắn còn không bằng tự đi tìm chết. “Người Côn Bằng học viện đều là người xấu! Người xấu nên bị dạy dỗ!” Vân Tiểu Mặc lỗ mũi hừ hừ nói. Nếu như không phải do những người xấu này, phụ thân cũng sẽ không đến tận bây giờ vẫn không thể trở về, người xấu nên bị hung hăng dạy dỗ, bé tuyệt đối ủng hộ mẫu thân. “Ách…. Được rồi!” Tần Tụng Ca không nói gì. “Thực lực của Vạn Hoàng học viện năm nay, quả nhiên không giống bình thường” Vân Trung Thiên đột nhiên lên tiếng, như có điều suy nghĩ. Tần Tụng Ca nói: “Bọn họ hiện tại chỉ còn bảy nhân số dự thi, cho dù cuối cùng bọn họ có vào được tứ đấu, khi đó sợ rằng cũng không còn dư bao nhiêu thực lực. Bất quá, Vạn Hoàng học viện nếu có thể lọt vào cuộc thi tứ kết, coi như đã rất tốt rồi” Bách Lý Thanh Hoa không nói gì, thần sắc có chút ngưng trọng. Giờ phút này, trên đài tỷ võ, thanh âm như giết heo liên tiếp vang lên, phi thường náo nhiệt. Lúc đầu Vân Khê còn cùng bọn họ đùa bỡn kiếm pháp, coi như là tôn trọng đối thủ một chút, đến cuối cùng, nàng liền trực tiếp tay đấm chân đá. Đối với bọn tiểu nhân sau lưng bọn họ hạ độc thủ, còn tôn trọng cái rắm! Hơn nữa nghĩ đến Thiên Tuyệt giờ phút này còn bị vây trong ván cờ Trân Lung, sinh tử chưa rõ, tức giận trong lòng nàng càng tăng, lực chân lại càng không thu liễm. Thời gian không bao lâu, mấy người Cừu Mộ Dã đã bị đánh thành đầu heo, hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại chút khí lực cuối cùng, hướng trọng tài dưới đài phất tay kêu cứu: “Chúng ta thua! Chúng ta thua!” Trọng tài dùng sức lau mồ hôi, có chút nhìn không nổi rồi, vội vàng tuyên bố: “Ta tuyên bố, trận đấu kết thúc! Vạn Hoàng học viện thắng!” Vân Khê vốn còn muốn hung hăng đạp thêm mấy đạp, bất quá nghe trọng tài đã tuyên bố kết quả tỷ thí, nàng cũng là không nên tiếp tục quang minh chính đại đánh người nữa. Khom người đến sát bên cạnh Cừu Mộ Dã, hạ thấp thanh âm nói: “Đây chính là báo ứng cho việc ngươi hạ độc thủ sau lưng chúng ta! Ngươi nghe kĩ cho ta! Ngươi tốt nhất không nên có bất kì ý niệm trả thù nào trong đầu, bằng không, ta hạ thủ tuyệt đối sẽ nặng tay hơn hôm nay gấp mười lần!” “Không dám! Không dám! Chúng ta tuyệt đối sẽ không trả thù!” Cừu Mộ Dã cho tới bây giờ vẫn là người thức thời, lần này đã hoàn toàn bị đánh cho sợ, làm sao còn dám làm trái? Vân Khê thực vừa lòng với phản ứng của hắn, tuỳ tay vứt một bình thuốc trị thương cho hắn, xem như là làm từ thiện nho nhỏ đi. Trận đầu tỷ võ sau khi quá trình đối thủ bị Vân Khê cuồng bạo đánh một trận kết thúc, khán giả ở hiện trường tâm tình thật lâu không thể hồi lại, hiện tại Vân Khê trong mắt bọn họ chính là hoá thân nữ tử bạo lực, ai cũng không dám tuỳ ý trêu chọc. Thời điểm Vân Khê xuống đài, từ nơi không xa lao ra một người, suýt nữa đụng trúng nàng. Màu đỏ chói loá làm hoa mắt của nàng, đợi nàng nhìn kĩ lại, mới phát hiện người tới không phải ai khác, chính là người lúc trước bị Thanh Lân học viện bắt đi, hiện tại rút cuộc được tự do, Bách Lý Song. Bách Lý Song rất là kích động, bắt lấy hai tay của nàng nói: “Sư phụ, ta thế nhưng đã làm được yêu cầu của người, người bây giờ không phải là có thể thu ta làm đồ đệ rồi?” “Ngươi thật sự muốn bái ta làm thầy? ngươi là nữ nhi của thành chủ Thiên Long thành, tôn nữ của viện trưởng Thiên Long học viện, thân phận vô cùng tôn quý, cao thủ Thiên Long học viện nhiều như mây, người có võ nghệ cao hơn ta nhiều vô số, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác muốn bái ta làm thầy?” Vân Khê rất không thể hiểu được suy nghĩ của nàng. Bách Lý Song cũng vô cùng chân thành nói: “Ta tin tưởng cảm giác của chính mình, ta vừa thấy người, đã nghĩ muốn bái người làm sư phụ rồi! Cái này cùng thân phận không liên quan, cùng thực lực không liên quan! Ta hi vọng người có thể tin tưởng ta, ta là thật tâm! Thật lòng muốn bái người làm thầy!” Vân Khê thật sâu nhìn nàng một cái, bị chân thành của nàng rung động. Nàng nói không sai, người trên đời này đến hàng ngàn vạn, làm sao có thể so sánh? Giữa người với người, luôn là tồn tại một duyên phận nào đó không rõ, giống như trời cao đã sớm định. Giống như quan hệ mẫu tử của nàng và Tiểu Mặc, giống như quan hệ phu thê giữa nàng và Thiên Tuyệt… Ở thời điểm kiếp trước, nàng thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, tất cả đều là duyên phận, đều là ý trời. “Tốt! Ngươi, đồ đệ này, Ta nhận!” Vân Khê cầm lại tay nàng, cho nàng nụ cười ấm áp. “Thật sự? Thật tốt quá! Sư phụ vạn tuế!” Bách Lý Song vui vẻ nhảy cẫng lên, rất giống tiểu hài tử chưa lớn. Vân Khê hiểu ý cười cười. Ba trận tỷ võ kế tiếp, theo thứ tự là Hạc Tiên học viện và Tử Điêu học viện, Dực Long học viện là Thanh Lân học viện, Ngân Xà học viện và Kim Sư học viện. Trong đó trong khi Hạc Tiên học viện đấu với Tử Điêu học viện, Hạc Tiên học viện bởi vì thực lực toàn bộ tăng lên, rất thuận lợi liền đánh bại cao thủ Tử Điêu học viện, lấy thành tích toàn thắng tiến vào vòng tỷ thí tiếp theo. Thực lực của Hạc Tiên học viện đã làm cho nhiều người sợ hãi than, hơn nữa sau khi Hoàng Anh thi triển thực lực Huyền Tôn tứ phẩm, đã khiến cho tất cả mọi người triệt để thay đổi cách nhìn đối với nàng, rất nhiều người đều chặt chẽ nhớ kĩ cái tên Hoàng Anh này. Trận thứ ba Dực Long học viện tỷ thí với Thanh Lân học viện, bởi vì thực lực hai bên cách xa, Thanh Lân học viện có chút ngoài ý nào thắng lợi. Thanh Lân học viện mặc dù ở Côn Lôn tiên cảnh tổn thất không ít cao thủ có thiên phú cực cao, nhưng bọn hắn cũng không thiếu các cao thủ cùng người mới, nói cho cùng bọn họ thế nào cũng là học viện xếp thứ ba, lạc đà gầy hơn ngựa lớn, cho nên kết quả tranh tài như vậy, là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Đáng nhắc tới chính là cuộc tỷ võ cuối cùng, là cuộc chiến giữa hai học viện Ngân Xà và Kim Sư, đừng xem hai học viện này xếp hạng gần nhau, Ngân xà học viện xếp thứ sáu, Kim Sư học viện xếp thứ năm, thế nhưng thực lực chân chính giữa hai bên vẫn là không thể đánh đồng. Ai cũng không nghĩ tới, Kim Sư học viện năm nay đã ẩn giấu rất nhiều cao thủ đứng đầu, xuất thủ vừa độc vừa ác, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất đã kết thúc cuộc tỷ võ cuối cùng, thật lớn ngoài dự kiến của mọi người. Trong ấn tượng của mọi người, Hoa Oánh Oánh của Kim Sư học viện coi như đã là cao thủ số một số hai của viện này rồi, song hôm nay tỷ võ đã chứng minh, cùng so với các cao thủ khác, Hoa Oánh Oánh chỉ có thể coi là tài nghệ trung đẳng, căn bản không xứng với danh xưng cao thủ đứng đầu Kim Sư học viện. Nhìn thấy tình huống này, Vân Khê âm thầm để ý, tổng cảm thấy lần này Kim Sư học viện đến đây rất không đơn giản, mãnh liệt che giấu. Khi bốn cuộc tỷ võ đến hồi kết thúc, bốn học viện thắng cuộc hôm nay rút thăm lần nữa, kết quả rút thăm là Vạn Hoàng học viện đấu với Thanh Lân học viện, Kim Sư học viện đối với Hạc Tiên học viện. Thời điểm bắt được kết quả rút thăm, Vân Khê có chút tiếc nuối, nàng vẫn là hy vọng có thể mau mau đấu với Kim Sư học viện, như thế mới có cơ hội báo thù. Bất quá, Thanh Lân học viện sao? Trong đám người, nàng nhạy cảm bắt được mấy đạo ánh mắt theo dõi. Là Trưởng lão đoàn của Thanh Lân học viện! Lúc trước trận tỷ võ thứ ba, nàng cũng có cẩn thận để ý, thời điểm Thanh Lân học viện tỷ võ với Dực Long học viện, cũng không có phái ra toàn bộ đội hình tuyển thủ, mà chỉ là một phần bảy tên cao thủ, trong đó có hai gã Huyền Tôn tam phẩm, còn dư lại năm tên, đều là Huyền Tôn nhị phẩm. Như vậy xem ra, bọn họ cũng có ý giữ lại, không biết còn ba tên cao thủ kia rút cuộc là cấp bậc gì? Hơn nữa danh sách người tham gia thi đấu, cũng là trước khi tỷ võ trận đầu mới định ra, mỗi học viện nộp lại danh sách dự thi, đều do trưởng lão đoàn tổ trọng tài thống nhất bảo đảm, cho nên trừ đệ tử trong viện ra, những người khác đều không biết danh sách đầy đủ chân chính của đối phương. Bất quá danh sách một khi đã giao nộp thì không thể sửa lại được nữa, cho nên trước khi mỗi học viện đưa ra danh sách cuối cùng, luôn cực kì cẩn trọng. Làm như vậy tốt là, có thể làm mất đi ý đồ muốn bảo toàn thực lực, để vào trận đấu tứ kết của các học viện đấu vòng loại, cũng là lưu lại quân át chủ bài cho mình, đến khi gặp cường địch chân chính, mới chính thức công khai danh sách đội hình dự thi đầy đủ. Vân Khê hôm nay sở dĩ một mình lên đài, cũng chính là ý đồ này, để cho tất cả mọi người đoán không ra đội hình chân chính của bọn họ sẽ như thế nào. Đợi đến thời điểm phải công khai đội hình chân chính, nàng dám cam đoan, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người vô cùng sợ hãi.