Q.5 - Chương 160: Lấy Một Địch Chín, Phụ Thân Đẹp Trai Uy Vũ!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe xong Cung chủ miêu tả, Vân Khê theo bản năng quay đầu, liếc về phía Hách Liên Tử Phong. Người phía sau khí định thần nhàn, đang đem bảo kiếm của Vân Mộ Phàm nắm chặt trong tay nghiên cứu, vừa rồi nhận thân nhân, khiến cho Vân Mộ Phàm buông lỏng khống chế đối với Kiếm Linh, đến nỗi cho để cho Kiếm Linh rơi vào trong tay Hách Liên Tử Phong. “Người này có đánh cắp đồ vật quan trọng gì không?”Vân Khê hỏi. “Tạm thời không có, trong cấm các một ít bảo vật trân quý cũng bị thay đổi vị trí qua, nhưng không mất đi……”Cung chủ bật thốt lên, khi kịp phản ứng, nàng hừ lạnh một tiếng, nàng tại sao phải trả lời câu hỏi của Vân Khê? Nàng mới là chủ nhân Vân Huyễn điện! Vân Khê hiểu rõ, Tử Yêu là kẻ bực nào, hắn được chứng kiến bảo vật đếm không xuể, bảo vật tầm thường làm sao có thể nhận được hắn liếc qua? Nhưng là, hắn đến tột cùng đang tìm kiếm cái gì đây? Nàng rối rắm. “Vật phẩm Cấm các mặc dù không có thất lạc, nhưng mà ngươi vẫn không thoát khỏi liên quan. Trong cả đại điện, chỉ có ngươi hiểu được tàn Hoa bí lục, có thể di chuyển tức thời đến bất kỳ địa phương nào, ngươi đừng hòng không đếm xỉa đến!” Cung chủ ánh mắt ngoan lệ, đột nhiên hướng về phía thủ hạ kêu, “Người đâu, đem Vân Khê áp tải xuống! Bổn tọa muốn tra rõ chuyện này!” Cung chủ ý thức được bản thân có khả năng nguy hiểm, Vân Mộ Phàm hiện tại thân ở Nội Tông, địa vị hiển hách, nếu lại để cho Vân Khê lên làm Thánh nữ…, như vậy vị trí Cung chủ của nàng liền có khả năng lung lay sắp đổ. Nàng tuyệt đối không thể làm cho bọn họ được như ý! “Ai dám động đến con gái của ta?” Vân Mộ Phàm gầm nhẹ một tiếng, toàn thân khí chất ôn nhuận chợt biến hóa, hắn trời sinh bề trên, hơi thở uy bá hiển thị rõ hoàn toàn. “Các ngươi đừng sợ hắn! Hắn chẳng qua là phô trương thanh thế thôi! Các ngươi cần biết rõ ràng, trước đây tiến về Ngạo Thiên đại lục, tiêu diệt người cấm kỵ nhất tộc, các ngươi người người có phần! Cha con bọn họ lần này trở lại, chính là tới tìm các ngươi báo thù, hôm nay nếu là để cho bọn hắn chạy, hậu hoạn vô cùng!” Hèn hạ a! Vì kích động chín vị Liên sứ hợp lực đối phó đối thủ, Cung chủ đem nợ cũ năm xưa đều lôi đi ra. Đúng vậy, ban đầu hạ lệnh giết người đích thực đúng là nàng, nhưng nhận nhiệm vụ và hành động trực tiếp lại là các vị Liên sứ. Chín vị Liên sứ sắc mặt nhất tề chùng lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Vân Mộ Phàm cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi nói đúng không sai, ta lần này trở lại, chính là tới tìm các ngươi báo thù!” Giọng điệu tùy ý, nội dung lại là kinh người. Không sai, hắn là trở lại báo thù! Mối thù của vợ hắn, mối thù của tộc nhân hắn, nhất định phải báo! Vốn đang ở trong do dự, chín vị Liên sứ sắc mặt kinh biến, hiện tại đã không phải là các nàng có muốn đối phó đối phương hay không, mà là đối phương có chịu bỏ qua cho các nàng hay không. “Trúc trưởng lão, ngươi không khỏi quá khinh thường thực lực Vân Huyễn điện chúng ta đi? Cho dù ngươi là Nội Tông cao thủ, nhưng mà ngươi thế đơn lực mỏng, làm sao có thể ngăn cản được tất cả cao thủ Vân Huyễn điện chúng ta công kích?” “Hừ, nếu hắn nói khoác mà không biết ngượng, vậy hãy để cho hắn lãnh giáo một chút thực lực của chúng ta đi!” Chín vị Liên sứ đồng loạt rút kiếm, kiếm khí ở trong đại điện loạn vũ, kèm theo các nàng từ từ xếp trận hình, kiếm khí ngưng kết thành lưới, khí thế ngất trời! Những người khác trong đại điện, đều mãnh liệt cảm giác được nóc nhà đại điện cũng sớm bị khí lãng làm cho phá tan. Chín đại Huyền Hoàng cao thủ hợp lực dàn trận, đây là khí thế bực nào? Trong đó còn có mấy vị là cao thủ Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên, Vân Khê cảm nhận được cỗ lực lượng này, chỉ cảm thấy đáng sợ kinh hãi, nhưng nếu do nàng một người tới tự mình đứng chín vị Liên sứ mà nói…, nàng rất có thể ở trong vòng ba chiêu liền bị thua. “Các nàng ở thế đông người, chúng ta hay là tạm thời tránh một chút đi, không cần thiết cùng các nàng cứng đối cứng.” Vân Khê hạ giọng nói. Vân Mộ Phàm vỗ nhẹ lên đầu vai của nàng, ôn nhu cười nói: “Đừng sợ, đối phó các nàng, cha một người dư dả!” Một người tự mình chiến chín đại Huyền Hoàng cao thủ, còn dư dả? Thực lực là đáng sợ như thế nào? Chẳng lẽ thực lực chân chánh của người còn không hoàn toàn phát huy ra? Vân Khê tức cười, càng ngày càng sùng bái phụ thân. Trong lòng ấm áp, kiếp trước phụ thân của cũng là như vậy, vô luận dưới tình huống gì, người luôn là cười ôn nhu như vậy nhìn nàng, không để cho nàng cảm giác được một tia sợ hãi. Phảng phất chỉ cần có người tồn tại, nàng chính là an toàn nhất. Nàng càng thêm khẳng định người trước mắt nhất định là phụ thân của kiếp trước chuyển thế đầu thai đến nơi này, hoặc là người mới là kiếp trước phụ thân đời trước, bọn họ nhất định có linh hồn giống nhau, cho nên nàng mới cảm giác quen thuộc như thế. Chín vị Liên sứ cũng nổi giận, lời của hắn kích thích các nàng thật sâu. “Muốn chết!” Kiếm trận khí thế lần nữa dâng cao, chín vị Liên sứ rống giận liên tục. Ở Vân Huyễn điện, mỗi người các nàng đều có thể nói là nhân vật hô phong hoán vũ, ai dám coi rẻ? Vân Mộ Phàm đứng hướng trước người con gái, lông mi chợt lạnh, bảo kiếm nắm trong tay Hách Liên Tử Phong lập tức nhận được gọi về, phát ra tiếng vang boong boong boong, như đâm trống trận. Hách Liên Tử Phong buông tay, tùy ý bảo kiếm quay trở về tới trong tay Vân Mộ Phàm. Bảo kiếm trong lòng bàn tay Vân Mộ Phàm tà tà xuống phía dưới, cả người hệt như một pho tượng sát thần nắm giữ thần binh, trên dưới toàn thân cơ hồ cũng là một cỗ sát khí bao phủ. Đột nhiên, kiếm quang vung lên, nhất thời ánh sáng mênh mông ngọn gió, trải rộng bốn phía. Mũi nhọn kéo dài dầy đặc thẩm thấu vào da thịt mỗi người, khiến cho tất cả mọi người tại chỗ cảm thấy ảo giác thiên địa biến sắc. “Muốn chết chính là các ngươi!” Một kiếm tươi đẹp, lại đồng thời xông về chín vị Liên sứ. Chín vị Liên sứ cũng không có chần chờ, các nàng đồng thời rống giận, chín chuôi trường kiếm rối rít bộc phát ra kiếm khí cường đại, đan vào lẫn nhau chồng chéo, ngưng kết thành kiếm khí to lớn, như một loại mãng xà mở lớn miệng to như chậu máu, đánh về phía Vân Mộ Phàm. Đây là cảnh giới chiến đấu giữa cao thủ Huyền Hoàng, căn bản không phải cao thủ cảnh giới Huyền tôn đủ khả năng thừa nhận, cho dù là cao thủ Huyền Hoàng ngũ phẩm trở xuống, cũng sẽ cảm giác được hô hấp dồn dập, cảm giác tử vong kề cận. Hiệp thứ nhất còn không có chính thức chiến đấu, cao thủ trong đại điện từ Huyền Hoàng trở xuống đã rối rít ngất, tràng diện này quá kích thích người! Vân Trung Thiên lôi kéo Vân Khê vội vàng thối lui đến một bên, theo chân bọn họ đứng ở một chỗ còn có nam tử trẻ tuổi mang mặt nạ, Vân Khê lúc này chú ý tới hắn, hắn là vẫn đi theo sau người phụ thân bọn nàng, hắn rốt cuộc là người nào? Chỉ là giờ phút này tựa hồ không phải là thời điểm giải thích nghi hoặc. Trong khoảnh khắc khi chín đạo kiếm khí quấn quanh mà thành kiếm mãng lao ra, bảo kiếm trong tay Vân Mộ Phàm phóng lên cao, kiếm phong lần nữa biến hóa, không khí chung quanh lưu động dưới kiếm phong của hắn như một loại thủy tinh vỡ tan tành. Những thứ thủy tinh vỡ tan tành này lại đang dưới mũi kiếm của hắn, không ngừng lột xác, hoặc ngưng tụ thành sao, hoặc Thiên Nữ Tán Hoa bạo liệt….. Biến hóa liên tiếp này, khiến cho mọi người không kịp nhìn. Đương đương đương đương đương đương đương đương đương! Liên tục chín tiếng vang động, chín chuôi trường kiếm bị đánh trúng nát bấy, huyết quang bắn ra bốn phía! Chín vị Liên sứ liên tiếp lui về phía sau, trên thân thể của các nàng, đều không ngoại lệ xuất hiện một loại vết thương nhìn thấy mà giật mình. Đầu vai Mặc Liên đại nhân bị lột bỏ tảng lớn huyết nhục, lộ ra xương trắng lành lạnh; Lam Liên đại nhân ngang hông lưu lại một vệt nghiêng vết thương dài; còn có bọn người Hoàng Liên đại nhân trên thân các nơi đều để lại lỗ máu…… Chỉ trong một chiêu, chín người đồng thời bại trận! Một kiếm oai hùng, hung hãn như vậy, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ rồi. “Làm sao có thể? Ngươi đến tột cùng tu luyện đến cái tu vi gì?” Cung chủ lộ ra vẻ mặt kinh hãi. “Trúc trưởng lão, ngươi che giấu được cũng không tránh khỏi quá sâu đi? Cho dù ta cùng Lan trưởng lão đồng thời liên thủ đều chưa chắc ngăn cản được một kiếm của ngươi……” Chi trưởng lão sợ hãi than, đáy lòng nghĩ, tâm kế của người này cũng không tránh khỏi che giấu quá sâu. “Trong vòng một chiêu liền đánh bại chín tên Huyền Hoàng cao thủ, chà chà, xem ra lần này Nội Tông cao thủ phải xếp lại thứ hạng rồi.” Lan trưởng lão như có điều suy nghĩ. Bên này, Hách Liên Tử Phong cúi đầu cười một tiếng, xoa nắn ngón tay, nói: “Không hổ là truyền nhân truyền thừa huyết thống Vân tộc cao quý, ngươi mới vừa nãy sử dụng kiếm chiêu, chính là lúc tuổi còn trẻ Vân Huyên sáng chế đắc ý nhất – Quỳnh Hoa kiếm pháp.” Là giọng khẳng định! Với tư cách kẻ thù không đội trời chung của Vân Huyên năm đó, hắn biết rõ lai lịch đối phương, mới vừa liếc liền xem thấu. Vân Mộ Phàm sóng mắt dưới lưu chuyển, âm thầm cảnh giác: “Các hạ quả nhiên kiến thức tốt.” Người này thật không đơn giản, bộ Quỳnh Hoa kiếm pháp này, chính là gia tộc đời đời tương truyền, chỉ truyền cho mỗi đời tộc trưởng. Coi như là người đồng tộc, cũng có rất ít người biết, người này lại liếc mắt liền xem thấu. “Chỉ tiếc quá, Vân Huyên sáng chế kiếm pháp cũng là thiên âm nhu, thích hợp nhất cho phái nữ tu luyện. Ngươi mặc dù tu luyện rất thuần thục, làm sao thân là nam tử, luôn là không cách nào đem kiếm pháp tinh túy phát huy đến mức tận cùng, nếu không mà nói, ngươi mới vừa một kiếm kia uy lực có thể đủ đem chín người các nàng toàn bộ đánh gục! Ta nói có đúng không?” Hách Liên Tử Phong gãi đúng chỗ ngứa. Vân Mộ Phàm âm thầm hút khí, ngoài mặt giông tố không sợ hãi, trong nội tâm cũng là nổi lên gợn sóng. Trên người hắn truyền thừa tới tám phần mười huyết thống cao quý Vân tộc, chính là sau tổ tiên Vân tộc cùng Vân Huyên thủ lĩnh cấm kỵ nhất tộc tới nay, độ thuần khiết huyết thống đứng hàng thứ thứ ba hậu duệ Vân tộc, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng hắn có thể trở thành tộc trưởng cấm kỵ nhất tộc, song, huyết thống Vân tộc dù sao cũng là thiên âm. Hắn thân là một nam tử, huyết thống thuần khiết hơn nữa, cũng không cách nào đền bù giới tính, cho nên tu vi của hắn cũng có điều hạn chế. Mặc dù như thế, lấy thiên phú cùng tu vi của hắn, muốn thắng được phần lớn cao thủ Vân tộc, vẫn là dư sức có thừa. “Tổ tiên Vân tộc các ngươi chính là một nữ nhân, nàng sáng chế tất cả công pháp Vân tộc tất cả đều là lấy bản thân nàng làm chủ, cho nên Vân tộc các ngươi mới có thể âm thịnh dương suy cho tới nay. Ha hả, nữ nhân chung quy chính là nữ nhân, làm sao có thể cùng nam nhân so sánh với nhau? Vân tộc các ngươi có thể vẫn truyền thừa đến nay, coi như là rất giỏi rồi, bất quá rất nhanh, Vân tộc sẽ trở thành lịch sử……” Hách Liên Tử Phong cười đến tự tin tùy tiện, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn. Tất cả cao thủ Vân tộc tại chỗ sắc mặt nhất tề biến đổi, nội bộ Vân tộc phân tranh là thuộc về nội bộ phân tranh, song khi Vân tộc gặp phải ngoại địch, mọi người thủy chung là đứng ở trên một chiến tuyến, cùng chung mối thù. Liền như mới vừa nãy, một khi phát hiện khả năng cơ mật Vân tộc bị trộm, mọi người lập tức tạm thời vứt bỏ hiềm khích lúc trước, lấy đại cục Vân tộc làm trọng, đây là một loại ăn ý, là không cần phải bàn bạc. “Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng ngươi là người Thịnh Bảo trai, là khách quý Vân Huyễn điện ta mời tới thì có thể ở chỗ này nói xằng nói bậy! Nếu là chọc giận bổn tọa, bổn tọa trừng trị ngươi như thường!” Cung chủ tức giận thoáng cái chuyển dời đến trên người Hách Liên Tử Phong, nàng tự nhận không nhất định đối phó được Vân Mộ Phàm, nhưng mà chỉnh đốn một tiểu tử chưa ráo máu đầu, khẳng định không nói chơi, cũng là lúc nàng đứng thẳng lập uy rồi, tránh cho mọi người trên đại điện này quên mất, rốt cuộc ai mới là chủ nhân Vân Huyễn điện. Vân Khê nghe được Cung chủ gọi Hách Liên Tử Phong là “Tiểu tử thúi”, nàng lập tức liền cười phun. Cung chủ a, đây cũng là ngươi tự chuốc lấy phiền phức! Tất cả người trên đại điện, ngươi ai cũng không chọn, hết lần này tới lần khác chọn lấy một kẻ khó đối phó nhất tới chỉnh đốn, ánh mắt ngươi thật là tốt! “Hách Liên đại ca, đừng quên đánh cuộc của chúng ta.” Nàng không quên thêm dầu thêm mỡ, giúp bọn họ một phần lực. Hách Liên Tử Phong miễn cưỡng liếc nàng một cái, hừ một tiếng coi như đáp ứng. Không đợi Cung chủ xuất thủ, Hách Liên Tử Phong bỗng nhiên cất bước hướng Cung chủ đi tới, nện bước uy bá cùng khí thế, khiến cho dưới chân Cung chủ không tự chủ rút lui một bước. Đợi sau khi kịp phản ứng, sắc mặt Cung chủ đột nhiên lạnh, nàng là chủ nhân Vân Huyễn điện, có thể nào bị khí thế của một tiểu tử chưa ráo máu đầu hù đến? Không lùi mà tiến tới. Cung chủ ưỡn bộ ngực, cũng cất bước hướng Hách Liên Tử Phong đi tới, hùng hổ. Ánh mắt của hai người nối ở giữa không trung, một lười biếng tùy ý, một hung ác sắc bén. Đột nhiên, Cung chủ đẩy ra một chưởng, muốn ra oai phủ đầu đối phương! Chưởng phong bén nhọn, dấy lên bốn xung quanh một trận gió lốc cuồn cuộn, thế từ từ dâng lên…… Trong lúc bất chợt, khí lãng đột nhiên ngừng, bị một cỗ lực lượng cường đại không biết tên làm cho nửa đường trấn áp. Cung chủ không còn kịp kinh ngạc nữa, nàng cả người bị trói buộc lại, trên người giống như hàng vạn hàng nghìn từng sợi dây nhỏ quấn quanh lấy, không cách nào nhúc nhích. Ở bên trong hai mắt nàng căng lớn vô hạn, một thân ảnh màu tím không có chút nào báo trước lấn đến gần, tóc trắng phiêu dật, thoáng qua ánh mắt của nàng, sau đó một bàn tay sờ lên trước ngực nàng. “A! A a a!” Cung chủ tru lên nhiều lần, mọi người mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy Hách Liên Tử Phong vươn ra tay phải, ở trước ngực Cung chủ đến vị trí bên hông dọc đường đi sờ, dấu tay kia lực đạo kia, cùng so sánh với đập tỏi, rõ ràng chính là đem Cung chủ làm củ tỏi tới vỗ, kia thật tuyệt! Người khác có lẽ không biết Hách Liên Tử Phong làm như thế rốt cuộc là vì bị cái gì, còn nói hắn là đang vô lễ với Cung chủ đấy, Vân Khê lại biết, hắn hơn phân nửa là đang tìm nơi cất giấu Hồn châu trên người Cung chủ. Động tác cùng hình ảnh như này, thật sự khiến người ta hồ nghi. Tiếng gào thét của Cung chủ càng tuyệt hơn, làm cho người mơ màng, không biết nàng là bởi vì bị đập đau nắm đau, cho nên kêu thảm thiết, hay là bởi vì được sảng khoái, cho nên tru lên không nghỉ. Chín vị Liên sứ sắc mặt xanh mét, khó mà nói nên lời tâm tình giờ phút này, đồng loạt quay đầu, tránh được một màn lúng túng như thế. Cha con Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên hai người ho nhẹ, cũng quay đầu tránh. Nhị chưởng quỹ vẻ mặt quỷ dị nhất, lại là da thịt co rúm, lại là đến mức sắc mặt đỏ bừng, phân không rõ tâm tình cùng tình trạng hắn rốt cuộc là làm sao, tóm lại nhìn rất thống khổ là được. Duy chỉ có Vân Khê một người không cố kỵ chút nào cất tiếng cười to, nước mắt đều chảy ra. Quá trâu rồi! Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có hắn có dùng phương thức vô địch như vậy, từ trên người một người tìm linh châu đi? Tuyệt hơn chính là, Cung chủ nhân vật lợi hại bực nào, nàng chỉ cần một phát dậm chân, cả Vân Thành cũng muốn chấn thượng chấn động, ai ngờ đến trước người Hách Liên Tử Phong, Cung chủ năng lực liên tục đánh trả giãy dụa cũng không có, cứ như vậy dễ dàng bị trói buộc một chỗ. Như thế xem ra, Cung chủ thực lực đúng là không bằng Vân Mộ Phàm, Vân Mộ Phàm ít nhất còn có thể bên cạnh Hách Liên Tử Phong đi lên mấy chiêu, Cung chủ ngược lại, trực tiếp ngay một chiêu cũng không thể ngăn cản. “Tiếp lấy!” Thời điểm khi Vân Khê suýt nữa cười ngặt nghẽo, một viên hạt châu phiếm màu đen u quang hướng về phương hướng nàng ném tới đây, nàng đưa tay, vững vàng tiếp được. Hồn châu! Là Hồn châu! Thật tốt quá! Hách Liên Tử Phong lại thật sự đem Hồn châu từ trên người Cung chủ lấy, hơn nữa còn là từ khí huyệt trong cơ thể nàng cường thế đánh ra tới, Vân Khê thiếu chút nữa đối với hắn bội phục sát đất. Khoảnh khắc hạt châu rơi vào trong tay, Vân Khê cảm giác được trong cơ thể bảy viên linh châu khác vui thích nhảy lên, cùng Hồn châu có cảm ứng thật sâu. So sánh với bọn họ càng thêm vui thích, là Cửu cô cô, ở bên tai Vân Khê ma âm một loại thúc giục: “Cho ta! Mau đưa Hồn châu cho ta!” Vân Khê vận khí, đem Hồn châu lén lút đưa vào trong cơ thể, khiến nó cùng với linh châu khác hòa hợp nhất thể. Một tích tắc, lòng bàn chân lập tức cảm giác được bay bổng nhẹ nhàng, dòng nước ấm quanh thân lan tràn, thật là quá sảng khoái rồi! Lực lượng giam cầm đột nhiên tan mất, cả người Cung chủ chán nản tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lần này, Cung chủ mặt mũi đều mất sạch. Nàng oán hận ngó chừng Hách Liên Tử Phong, rồi lại không dám dễ dàng xuất thủ công kích, người này thực lực quá sâu không lường được. Ở trước mặt hắn, nàng giống như người nhỏ bé thấp lùn trước mặt người khổng lồ, mặc người giày xéo xâm lược. Hiện trường không khí, thoáng cái lâm vào tình cảnh kỳ quái lúng túng nào đó. Thần sắc Cung chủ không ngừng nhìn về phía Hách Liên Tử Phong là tràn đầy kinh hãi, Chi trưởng lão cùng Lan trưởng lão hai vị cao thủ thực lực gần với Vân Mộ Phàm, cũng không dám ngưỡng mộ hắn, các nàng âm thầm dưới đáy lòng so đo, không biết bản thân Tông chủ thực lực cùng so sánh với Hách Liên Tử Phong, có thể đánh một trận ngang nhau hay không đây? Người này chắc chắn trở thành đại địch Vân tộc, trong lòng của mỗi người cũng không tự giác sản sinh một cái ý niệm trong đầu như vậy. Lúc này, một âm thanh đột ngột, từ ngoài đại điện chen vào, phá vỡ không khí quái dị. “Cung chủ, ngài mời Tiểu Lạt ma tính ngày hoàn hồn, chúng ta đã tính ra được!” Người hô to chạy vào, không phải là người khác, chính là tăng nhân trẻ tuổi đi theo Tiểu Ban hòa thượng đến đây. “Tính ra được rồi? Lúc nào?”Cung chủ mừng rỡ, từ trên mặt đất bắn ra dựng lên, phảng phất thấy được cơ hội lấy lại thể diện. “Tiểu Lạt ma tính toán cẩn thận, ngày hoàn hồn của người theo lời Cung chủ theo hẳn là vào mười ngày sau.” “Mười ngày sau?” Cung chủ ánh mắt sáng lên, trong lòng yên lặng tính một cái thời gian, lộ ra sắc mặt vui mừng. “Đúng, chính là mười ngày sau. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ở Hắc Mãng……” Lời của tăng nhân trẻ tuổi còn chưa nói xong, Cung chủ cắt đứt hắn đúng lúc. Đột nhiên ý thức được chuyện cơ mật tính này, Cung chủ âm thanh ho thấp, nói: “Tốt, chuyện này chúng ta bàn lại sau đó. Về phần Tổng tuyển Thánh nữ hôm nay, bổn tọa sẽ đi trước Nội Tông chi tiết hướng Tông chủ bẩm báo, Vân Khê có tư cách trở thành tân nhậm Thánh nữ hay không, chờ sau khi bản thân Tông chủ phán quyết nghị làm tiếp.” Giờ này khắc này, tình thế phát triển đã chịu sự khống chế của nàng rồi. Vân Khê trong lòng vừa động, biết theo lời bọn họ ngày hoàn hồn đến tột cùng là cái gì, mười ngày sau, nhanh như vậy sẽ phải đến gần hồn phách Vân Huyên sao? Hưng phấn đồng thời, nàng cũng lo lắng, đến lúc đó có thể hay không thuận lợi giải cứu hồn phách Vân Huyên đây? Sau khi giải cứu, lại sẽ có thể gặp gỡ thế nào? “Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Tử Phong mở miệng, một cỗ lực kéo vô hình như loại tơ quấn quanh ở bên hông Vân Khê, khi hắn thúc dục dẫn dắt, dưới chân Vân Khê không tự chủ được đi theo hắn hướng cửa đại điện đi tới. “Khê Nhi!” Vân Mộ Phàm cầm kiếm, muốn đâm tới chỗ Hách Liên Tử Phong, Vân Khê đứng ra, ngăn lại hắn, “Ba ba, ta không sao, hắn tạm thời sẽ không đả thương ta. Xin ngài thay ta chiếu cố một chút Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt nha, ta rất nhanh sẽ trở lại.” “Không được! Ta tại sao có thể trơ mắt nhìn ngươi bị người khi dễ?” Vân Mộ Phàm ánh mắt như mũi tên, ép hướng Hách Liên Tử Phong, “Các hạ, ngươi không ngần ngại cho chúng ta một đường đồng hành chứ?” Vân Khê kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nghĩ một đường đi theo đám bọn hắn? Trong lòng ấm áp, nàng rất là cảm động. “Tùy các ngươi!” Hách Liên Tử Phong thuận miệng nói câu, cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi đại điện. Hắn đi lần này, Vân Khê cũng không thể không đi theo hắn đi, trước khi đi, nàng không quên quay đầu lại dặn dò tăng nhân trẻ tuổi: “Đại sư, xin thay ta hỏi thăm Tiểu Ban, nói cho hắn biết, đừng quên ước định giữa chúng ta.” Nói xong hai chữ cuối cùng, dưới chân nàng một vướng chân, chạy ra khỏi ngưỡng cửa đại điện. Nàng từng dặn dò qua Tiểu Ban, một khi bọn họ muốn đi tìm tìm hồn phách người nọ, nhất định phải mang theo nàng. Nàng tin tưởng Tiểu Ban nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, đến lúc đó nàng nhất định trăm phương ngàn kế hất ra bọn người Hách Liên Tử Phong, đi trước giải cứu hồn phách Vân Huyên. Cha con hai người Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên không có lưu lại, chặt chẽ đi theo ở phía sau bọn họ. Nam tử trẻ tuổi mang mặt nạ hướng trong mấy cô gái bất tỉnh đi một ánh mắt mong mỏi, chần chờ chốc lát, cũng cất bước theo đuổi đi. Trong đại điện, qua hồi lâu, mọi người mới từ trong một loạt sự kiện mới vừa rung động tỉnh táo lại. “Cung chủ, ngươi mới vừa nói đến ngày hoàn hồn là có ý gì?”Chi trưởng lão nhạy cảm đã nhận ra trong chuyện này có bí ẩn. Cung chủ thấy đám người Vân Khê đã rời đi, nàng dưới thần sắc nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Chuyện này chính là Tông chủ tự mình phân phó ta đi làm, không cho phép có sai sót, tình huống cụ thể, xin thứ cho ta không thể cho biết chi tiết.” “Nguyên tới là Tông chủ phân phó ngươi đi làm? Được rồi, ta đây không hỏi.” Chi trưởng lão sửa sang lại quyết tâm tình, đưa mắt nhìn mấy đạo thân ảnh ngoài điện từ từ rời đi, thở dài nói, “Không nghĩ tới hôm nay sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài dự đoán mọi người như vậy, chúng ta phải mau sớm trở về trước mặt Tông chủ bẩm báo một tiếng mới đúng. Vị công tử họ kép Hách Liên kia thân phận rất đáng được hoài nghi, nói không chừng ngày sau hắn sẽ trở thành đại địch cho Vân tộc. Còn có cha con hai người Vân Khê cùng Trúc trưởng lão……” Chi trưởng lão thở thật dài, không hề nói tiếp nữa. Ngoài đại điện, Vân Khê vững vàng bị Hách Liên Tử Phong nắm, nhắm mắt theo đuôi, nàng tâm tình buồn bực: “Này, ngươi buông trước, ta sẽ không chạy!” Sức lực ngang hông buông lỏng, Vân Khê rốt cục khôi phục tự do. Nàng hoạt động một chút vòng eo, nói: “Các ngươi kế tiếp dự định đi chỗ nào?” Hách Liên Tử Phong cước bộ đột nhiên dừng lại, từ từ xoay người, từ trong miệng yếu ớt phun ra mấy chữ: “Hắc Mãng Sơn.” Hắc Mãng Sơn? Vân Khê mí mắt đột nhiên vừa nhảy, chẳng lẽ tăng nhân trẻ tuổi mới vừa nãy còn chưa nói hết chữ chính là Hắc Mãng Sơn? Tử Yêu cũng muốn Hắc Mãng Sơn? Nàng chỉ cảm thấy tình huống rất không ổn, nhưng nếu Tử Yêu cũng đi Hắc Mãng Sơn, như vậy đến lúc đó nàng chẳng phải là vừa phải ứng phó cao thủ Vân tộc, lại phải ứng phó hắn? Nàng còn giải cứu hồn phách Vân Huyên thế nào? Hai mặt thụ địch a! “Các ngươi muốn đi Hắc Mãng Sơn?”Vân Mộ Phàm trong lòng cũng là đột nhiên vừa nhảy, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, lộ ra ngưng trọng, “Các hạ đi Hắc Mãng Sơn, là vì chuyện gì?” Hắn thử dò xét hỏi. Hách Liên Tử Phong liếc hắn một cái, lạnh lùng cười một tiếng, cười mà không nói, mấy phần cao thâm, mấy phần khó lường.