Q.4 - Chương 167: Vân Khê Ngộ Đạo

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, rất là kinh ngạc. Bên trong tháp có ít nhất mấy chục người, làm sao một chút động tĩnh cũng không có? Đây là tình huống gì? “Ta vào xem một chút.” Long Thiên Tuyệt nói. “Ta cùng đi với chàng.” Vân Khê không yên lòng để mình hắn đi. Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, lại trao đổi với người ở phía ngoài, liền phi thân tiến vào đến bên trong tháp. Bốn phương tám hướng, sát khí lành lạnh bao phủ, Vân Khê cơ hồ có thể cảm giác được trường kiếm lạnh như băng nơi cổ họng, nàng đập mạnh dưới chân, trên tay truyền đến một cổ lực kéo. Từ phản ứng bản năng, nàng vừa hiện thân bên trong tháp, liền lập tức dùng Na di thuật, biến mất ngay tại chỗ. Nguy hiểm thật! Thần hồn chưa định, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, nàng mới hơi định thần. Nàng và Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu lên, hướng lối vào phương hướng nhìn lại, chỉ thấy Yến Vô Ngân cùng tộc nhân của hắn vây ở lối vào, mọi người trong tay nắm giữ bảo kiếm, như hung thần ác sát. Bọn họ tựa hồ đang nghiên cứu như thế nào mở ra miệng cơ quan, muốn rời khỏi Kim Hòa tháp, sau đó vợ chồng bọn họ lại đột nhiên xông vào. Người Yến gia tận mắt nhìn hai vợ chồng biến mất ngay tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở địa phương khác, mọi người trợn to hai mắt như nhìn thấy quái vật, người dù khinh công lợi hại thế nào cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy? Yến Vô Ngân giơ tay phải lên, ý bảo các tộc nhân của hắn thu hồi kiếm, bởi vì hắn đã nhận ra Vân Khê chính là người cứu hắn rời đi thủy lao, hơn nữa cho hắn mượn kiếm. Ánh mắt hắn híp lại, thật vất vả mới thu hồi hoang mang trong lòng, mở miệng “Cám ơn các ngươi giúp chúng ta, hiện tại thả chúng ta đi ra ngoài đi.” Vân Khê quét mắt một vòng, phát hiện bọn họ chẳng những đem toàn bộ cao thủ Hoa gia giết, ngay cả hắc y nhân cũng không bỏ qua. Đáng chết! Một khi hắc y nhân đã chết, đầu mối của bọn họ chẳng phải là cũng chặt đứt? Vân Khê tiến lên, tìm tòi trên người thủ lĩnh Hắc y nhân, cuối cùng nửa bản đồ kia không mất, coi như là may mắn. Thu hồi bản đồ, cùng Long Thiên Tuyệt trao đổi ánh mắt, nàng hỏi Yến Vô Ngân: “Các ngươi đến tột cùng là người nào? Tại sao bị người Hoa gia nhốt tại thủy lao?” Yến Vô Ngân chần chờ, trả lời: “Ta họ Yến, tên Vô Ngân, bọn họ đều là tộc nhân của ta. Liên quan đến chuyện Yến gia chúng ta, ta ở chỗ này không tiện tiết lộ, tóm lại Yến gia chúng ta là gia tộc lánh đời, rất ít cùng ngoại nhân lui tới. Mấy năm trước, gia chủ Hoa gia Hoa Thiên Hùng tình cờ đi tới nơi chúng ta, hắn mặt ngoài nhân nghĩa, thích làm người khác vui, khiến cho chúng ta thật là cảm động, chúng ta đều coi hắn là bằng hữu của Yến gia chúng ta, cho phép hắn tự do ra vào đất Yến gia chúng ta. Nhưng ai biết……” Ngữ khí của hắn chuyển, lộ ra vẻ phẫn nộ: “Ai ngờ đồ lang tâm cẩu phế này, lại một mực mơ ước một trân bảo hiếm có của Yến gia chúng ta, hắn vì cướp trân bảo, không tiếc dẫn theo mấy trăm tên cao thủ Hoa gia, huyết tẩy Yến gia! Lúc ấy ta dẫn theo một ít tộc nhân ra ngoài làm chút chuyện, cho nên không có ở nhà, đến ta lúc về đến nhà, thấy thây ngang khắp đồng, gia nhân của ta, vợ con của ta, còn có tộc nhân, bọn họ hết thảy cũng bị……” Nói đến chỗ tức giận, gân xanh trên trán Yến Vô Ngân nổi ra, hai mắt hung hăng dọa người. Phía sau hắn, mọi người cũng lộ ra thần sắc bi phẫn, bọn họ giống như là một đám sói hoang, một khi nhìn thấy mục tiêu, tùy thời chuẩn bị phóng vồ đến. “Sau đó ngươi liền mang theo người của ngươi, đi tìm người Hoa gia báo thù? Kết quả chẳng những không có báo thù thành công, ngược lại bị bọn họ nhốt lại?” Long Thiên Tuyệt suy đoán nói. Yến Vô Ngân hừ lạnh một tiếng “Nếu bàn về thực lực chân chánh, Hoa Thiên Hùng căn bản là đấu không lại ta, cũng là ta quá mức khinh thường, trúng bẫy rập, ta mới có thể bị bắt, cũng liên lụy hảo huynh đệ giúp ta đây.” Yến Vô Ngân quay đầu lại nhìn về phía tộc nhân của hắn, mang theo vài phần xin lỗi. “Yến lão đại, người không nên tự trách! Cũng là Hoa Thiên Hùng quỷ kế đa đoan, quá mức âm hiểm, chúng ta mới có thể trúng kế bị bắt.” “Đúng vậy a, nếu thật sự so đấu, chỉ bằng thực lực Hoa Thiên Hùng, sao có thể so sánh với lão đại? Chúng ta hiện tại rốt cục thoát đi Hoa gia, sớm muộn gì có thể tìm được cơ hội, trả thù Hoa Thiên Hùng, giết sạch Hoa gia, báo thù cho vợ con, cha mẹ và các tộc nhân!” “Đúng! Báo thù! Nhất định phải báo thù!” Quần chúng xúc động. Yến Vô Ngân che dấu mâu quang, lạnh lẽo bao trùm tán dật về phía ngoài. Vân Khê và Long Thiên Tuyệt âm thầm trao đổi ánh mắt, thực lực của đám người này không phải chuyện đùa, nhất là Yến Vô Ngân, thực lực sâu không lường được, bọn họ nếu là thật sự đi tìm người Hoa gia báo thù, chưa chắc có thể giết tất cả cao thủ Hoa gia, nhưng khẳng định có thể làm cho thực lực Hoa gia hao tổn lớn. Bất quá, sự sống chết của người Hoa gia không liên quan tới bọn họ, không cần để ý nhiều, dưới mắt quan trọng nhất là buổi đấu giá ngày mai. Người Hoa gia nhất định sẽ an trí cao thủ trong ngoài Thịnh Bảo Trai, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới, nhưng nếu trong đó có đám người Yến Vô Ngân cũng có thể giảm bớt không ít áp lực. “Vậy các ngươi hiện tại có tính toán gì không?” Vân Khê hỏi. Yến Vô Ngân ngưng thần suy tư một phen, nói: “Ta cùng tộc nhân của ta đều bị thương, không có khôi phục hoàn toàn, ta dự định tìm một nơi, trước tiên chữa thương, sau đó lại mang theo tộc nhân của ta đi Hoa gia báo thù!” Vân Khê quét một vòng, từ trên người lấy ra mấy bình thuốc trị thương, đưa cho hắn “Đây là thuốc tốt trị nội thương ngoại thương, hy vọng có thể trợ giúp các ngươi.” Yến Vô Ngân nhận lấy thuốc trị thương, ánh mắt chất vấn nhìn nàng: “Ngươi vì sao phải giúp chúng ta? Nếu như ta đoán không sai, các ngươi cùng Hoa gia cũng có mối thù truyền kiếp, ngươi có phải muốn mượn tay chúng ta đối phó người Hoa gia không?” “Không sai!” Vân Khê thản nhiên thừa nhận, “Thật sự chúng ta cùng Hoa gia có chút xích mích, nhưng không đến mức thù sâu như biển giống các ngươi. Ngày mai ở Thịnh Bảo Trai sẽ có một cuộc đấu giá tương đối trọng yếu, cao thủ Hoa gia đến lúc đó nhất định sẽ mai phục ở đó chờ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nhất định phải đi……” “Ngươi muốn chúng ta giúp các ngươi đối phó người Hoa gia sao?” Yến Vô Ngân một câu trúng đích. “Đúng vậy! Thời điểm ta cứu ngươi, ngươi hứa hẹn sẽ báo đáp, bây giờ là lúc ngươi trả ta!” Vân Khê thẳng thắn. Ánh mắt Yến Vô Ngân lóe lên, có chút tán thưởng với sự thẳng thắn, hào sảng của nàng, nàng cứu người có điều kiện, hiện tại cho bọn hắn thuốc trị thương cũng có điều kiện, mặc dù thoạt nhìn có vẻ là lợi dụng người khác, nhưng so sánh cùng Hoa Thiên Hùng hai mặt, trong ngoài không đồng nhất mà nói, nàng chân thật hơn nhiều, đáng tin cậy hơn nhiều. “Ta Yến Vô Ngân từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng sẽ báo đáp ân tình của ngươi, tự nhiên sẽ không đổi ý. Huống chi đối phương là cừu địch Yến gia. Ngươi yên tâm, ngày mai, người Hoa gia, giao cho ta!” Đáy mắt hắn phát ra tia giết chóc, làm người ta không rét mà run. Vân Khê ngây người, chẳng những không có bị ánh mắt đáng sợ hắn hù đến, ngược lại nội tâm dấy lên hưng phấn. Nàng đột nhiên đưa tay đến trước mặt Yến Vô Ngân nói: “Xin đem trả lại kiếm cho ta!” Yến Vô Ngân cân nhắc Trảm Lãng kiếm trong tay, hơi có chút không đành lòng, ánh mắt híp lại, nói: “Binh khí trên tay của ta tạm thời không có gì vừa tay, thanh Trảm Lãng kiếm này, coi như là ta mượn ngươi. Chờ ta đại thù báo được, ta sẽ tự mình tới cửa, trả lại bảo kiếm.” Ý hắn chính là không có ý định trả lại bảo kiếm. Phút cuối cùng, hắn tăng thêm câu: “Huống chi, Trảm Lãng kiếm chính là bảo kiếm thượng cổ lưu truyền xuống, hết sức trân quý. Chỉ có cao thủ cảnh giới truyền kỳ mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của nó, mà ngươi……” Hắn ánh mắt miệt thị đánh giá Vân Khê một phen, lắc đầu: “Thực lực của ngươi quá yếu, truyền kỳ cảnh cũng còn không có bước vào, Trảm Lãng kiếm trong tay ngươi, đúng là bảo vật mà không biết lối dùng.” Cái gì?! Lại còn nói nàng thực lực quá yếu, Trảm Lãng kiếm rơi vào trong tay của nàng, là bảo vật mà không biết lối dùng? Vân Khê hít sâu vài hơi, giận không nhẹ. Long Thiên Tuyệt mi tâm hơi động một chút, cũng là bắt đến chút mấu chốt trong lời nói của đối phương. Chỉ có cao thủ cảnh giới truyền kỳ mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của nó…… Vậy có phải hay không nói rõ đối phương thực lực bây giờ đã là cảnh giới truyền kỳ? Hắn âm thầm kinh hãi, thực lực như vậy chỉ sợ cũng chỉ có cao thủ cấp bậc Hàn viện trưởng học viện Vạn Hoàng, Bách Lí viện trưởng học viện Thiên Long mới có thể địch nổi. Khó trách hắn dám tuyên bố, sẽ giết sạch Hoa gia, hắn thật sự có thực lực như vậy. Còn có, hắn cũng là lần đầu tiên biết, thì ra là Trảm Lãng kiếm chính là uy lực không chỉ như thế, chỉ là bọn hắn thực lực quá yếu, cho nên không thể kích nó phát ra uy lực chân chính. Ánh mắt của hắn thu liễm, lâm vào trầm tư. Vân Khê vừa định mắng đối phương mấy câu, Yến Vô Ngân lại nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không mượn không kiếm của ngươi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm pháp độc đáo do Yến gia chúng ta sáng tạo, giúp ngươi sớm ngày tăng thực lực lên.” “Yến lão đại! Yến gia độc môn kiếm pháp từ xưa không truyền ra ngoài!” Tộc nhân của hắn rối rít kích động, Yến gia độc môn kiếm pháp, tại sao có thể truyền thụ cho một ngoại nhân? Yến Vô Ngân giơ tay lên, ngăn trở bọn họ, nghiêm nghị nói: “Hiện tại, ta chính là gia chủ Yến gia, quy củ Yến gia do ta định.” Người Yến gia lập tức im lặng, không còn có người phản đối. Yến Vô Ngân thở dài, lại nói: “Nếu chúng ta báo thù thất bại, kiếm pháp Yến gia chẳng phải là thất truyền? Ta đem kiếm pháp Yến gia truyền thụ cho vị cô nương này, thứ nhất là vì mượn kiếm, thứ hai là hy vọng cô nương có thể đem kiếm pháp Yến gia truyền lưu đời sau.” Lời mắng người nhất thời bị nuốt trở vào, không nghĩ tới đối phương nghĩ đến xa như vậy, truyền thụ kiếm pháp cho nàng, là vì muốn kiếm pháp của Yến gia có thể truyền lưu sang các đời sau. Vân Khê hồi tưởng lại bộ kiếm pháp hắn thi triển ở thủy lao, không khỏi sinh ra hứng thú. Rồi hãy nói, lấy thực lực đối phương, hắn nếu không nghĩ trả lại bảo kiếm, bọn họ cũng không làm gì được hắn. Nếu song phương thật khai chiến, ai thắng ai thua, còn chưa biết được. Hiện tại nếu đối phương nguyện ý lấy kiếm pháp để được mượn kiếm, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, có lẽ hắn nói đúng, lấy thực lực của nàng bây giờ, Trảm Lãng kiếm ở trong tay nàng căn bản không cách nào phát huy ra uy lực lớn nhất, tạm cho hắn mượn, để cho hắn đi đối phó người Hoa gia. “Tốt! Ta đáp ứng! Bất quá mượn kiếm phải có kỳ hạn trả lại, nếu ngươi vẫn báo không được thù, đây chẳng phải là muốn không trả bảo kiếm cho ta?” Được rồi, nói nàng tiểu nhân cũng được, có một số việc nên sớm nói rõ ràng một chút cho thỏa đáng. “Một năm! Nếu ta trong vòng một năm, không cách nào báo thù, ta nhất định hai tay đem trả Trảm Lãng kiếm.” Yến Vô Ngân nói. Kỳ hạn một năm, Vân Khê còn có thể tiếp nhận, lúc này cùng hắn vỗ tay ước định. Rời khỏi Kim Hòa tháp, mượn ánh trăng, Yến Vô Ngân đưa bộ Phi Tinh kiếm pháp do Yến gia sáng tạo truyền thụ cho Vân Khê. Hắn vừa múa, vừa đọc khẩu quyết của bộ kiếm pháp. Vân Khê đứng ở một bên quan sát, tự lĩnh ngộ. Tra lại kiếm vào vỏ, Yến Vô Ngân liên tục múa kiếm pháp ba lần. “Tốt lắm, ngươi tới đi! Ta không cầu ngươi ghi nhớ toàn bộ, có thể nhớ bốn năm thành là được rồi.” Hắn đem bảo kiếm ném cho Vân Khê, tay ôm ngực, quan sát nàng biểu diễn kiếm pháp. Bốn năm phần sao? Vân Khê ngây người, lấy lại bình tĩnh, trường kiếm trong tay từ từ vũ động mấy hoa kiếm, trong đầu đem hết thảy đường kiếm mới vừa thấy ôn lại một lần. Yến Vô Ngân hư nhãn nhìn nàng, hắn cũng không cho là nàng có thể ở trong thời gian thật ngắn đã toàn bộ ghi nhớ kiếm pháp, có thể nhớ bốn năm phần đã vô cùng tốt. Lúc này, kiếm quang đột nhiên chợt lóe, trường kiếm ở trong tay của nàng quơ lên. Khí chất cả người nàng bỗng dưng xảy ra biến hóa, khí thế trên người đột nhiên bay lên, ngưng thần, tĩnh khí. Người tức là kiếm, kiếm tức là người. Yến Vô Ngân ánh mắt vi sáng, nghiêm túc quan sát. Bảo kiếm ở trong tay Vân Khê như trường xà du tẩu, lúc nhanh nhanh lúc từ từ, lúc nhanh lúc chậm. Nàng khẽ quát một tiếng, huyền khí trong cơ thể đi theo kiếm quyết cùng nhau vận chuyển, kiếm khí ngưng tụ thành một đoàn nước xoáy, phảng phất một hắc động, đem tất cả ánh sáng chung quanh toàn bộ hút vào. Trên đầy sao lóng lánh, trăng lạnh như nước. Dưới hấp lực của Vân Khê, kiếm khí ngưng tụ thành nước xoáy, ánh sáng chói mắt hơn so với sao trăng. Yến Vô Ngân rõ ràng lấy làm kinh hãi, nàng lại đem trọn bộ kiếm pháp không một sai sót diễn luyện ra, như nước chảy mây trôi, không có chút nào vấp váp. Đừng nói là bốn năm phần, nói là mười phần mười cũng không quá. Trời, trí nhớ của nàng cũng quá mạnh đi? Yến Vô Ngân lần đầu tiên thấy người trí nhớ cường đại đối với kiếm pháp như thế, hơn nữa nàng là nữ. Hắn không khỏi lắc đầu sợ hãi than, hắn gặp được một quái thai như thế nào? Đây chính là Phi Tinh kiếm pháp sao? Vân Khê trong lòng mừng rỡ, bộ kiếm pháp kia cùng Kinh Hồng kiếm pháp nàng sở học hoàn toàn là hai loại đường kiếm bất đồng, nhưng uy lực kinh người. Phi Tinh kiếm pháp mượn ngoại lực nhiều hơn, từ ngoài vào trong, lợi dụng hết thảy nguyên động lực chung quanh có thể lợi dụng, thí dụ như Tinh Thần lực, thí dụ như gió, thí dụ như không khí, khiến cho uy lực của bọn nó lớn hơn mười mấy lần, mà Kinh Hồng kiếm pháp vừa vặn ngược lại, nó là xuất phát từ năng lượng của người luyện kiếm, truyền lại lực lượng từ trong ra ngoài, nó có thể đem lực lượng bản thân khuếch đại lớn hơn mấy chục lần. Nói cách khác, Phi Tinh kiếm pháp đối với thực lực người bình thường mà nói, có thể phát ra uy lực rất lớn, bởi vì tinh túy của nó ở chỗ lực lượng tất cả dùng đến đều là ngoại lực. Nhưng nó cũng có giới hạn, bởi vì ngoại lực có giới hạn, thời điểm thực lực của ngươi tăng lên tới trình độ nhất định, tiềm lực của ngươi sẽ bị ngăn trở. Kinh Hồng kiếm pháp thì ngược lại, thời điểm ngươi phát huy uy lực ra sẽ bị thực lực bản thân giới hạn, song theo thực lực của ngươi không ngừng tăng, uy lực kiếm pháp cũng sẽ tăng vô hạn, bởi tiềm lực là vô hạn! Hai loại kiếm pháp là hai đặc điểm đối lập nhau, nếu có thể đem kết hợp một chỗ, đây chẳng phải là bù đắp thiếu sót cho nhau sao? Một khắc đó, trong đầu Vân Khê lóe sáng, đột nhiên lĩnh ngộ. Nàng mặt mày giương nhẹ, thần sắc nghiêm chỉnh, trường kiếm trong tay đi theo xoáy ra một đường kiếm kỳ quái, sau đó nhảy lên một hồi, xảo diệu đem Kinh Hồng kiếm pháp cùng Yến gia Phi Tinh kiếm pháp kết hợp, tạo thành kiếm pháp mới. (*) Yến Vô Ngân ngạc nhiên nhìn đường kiếm Vân Khê biểu diễn, hai tay buông xuống, mới vừa rồi hắn còn đang ngạc nhiên nàng trí nhớ siêu phàm, hiện tại hắn lại phải kinh ngạc lực lĩnh ngộ cùng sức sáng tạo của nàng đối với kiếm pháp. Tại sao hắn chưa từng có nghĩ tới, Phi Tinh kiếm pháp còn có thể chuyển đổi như thế? Kết hợp cương nhu, thành thạo. Thì ra là Phi Tinh kiếm pháp còn có thể múa như vậy? Yến Vô Ngân còn muốn nữa cẩn thận nghiên cứu bộ kiếm pháp của Vân Khê, nàng đã thu kiếm, cầm kiếm hướng hắn đi tới. Không muốn làm cho đối phương phát giác mình học lén, hắn ho nhẹ, thu hồi các loại vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm nghị nói: “Không tệ! Luyện được không tệ!” “Đa tạ.” Vân Khê đem bảo kiếm một lần nữa trả lại cho hắn, đối phương chịu đem tuyệt kỷ độc môn Yến gia truyền thụ, coi như nửa sư phụ rồi, cho nên thái độ đối với của hắn tốt hơn nhiều. Lúc này đêm đã khuya, cách trời sáng không có bao nhiêu canh giờ. Mọi người tự tản đi nghỉ ngơi. Thời gian một đêm mau chóng qua. Chân trời nổi lên ánh hồng, luồng ánh mặt trời thứ nhất xuyên thấu tầng mây chiếu sáng cả Hoa Tây thành, phố lớn ngõ nhỏ cũng náo nhiệt ồn ào náo động theo. Hôm nay Thịnh Bảo Trai nghênh đón rất nhiều khách đến từ bốn phương tám hướng, lại vì cùng một cái mục đích, đó chính là con bài chủ chốt của buổi đấu giá hôm nay: nửa bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ. Chẳng bao lâu nữa, bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ, qua tay mấy người, mỗi một lần giá trên trời. Có người hỏi, vì sao có người liều mạng muốn mua bản đồ, mà có người lại liều mạng muốn bán bản đồ? Thật ra lý do rất đơn giản, được bản đồ Phiêu Miểu, cũng nghĩa là ngươi sắp nhận được tài phú vô cùng. Người người đều có lòng tham giàu, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người có mệnh nhận được tuyệt bút vô cùng, huống chi chỉ có nửa bản đồ. Đối với người nắm giữ trong tay nửa bản đồ nhưng không đạt được gì, đem bản đồ đấu giá tựa hồ chính là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần đem bản đồ qua tay người khác, là có thể nhận được một khoản tiền trên trời, cớ sao không làm? Dĩ nhiên, buổi đấu giá là không thể nào tiết lộ thân phận chủ nhân bản đồ, việc này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp. Hoa gia lấy Hoa Tam gia cầm đầu, đưa tới không ít cao thủ, bọn họ bao một nửa số lô ghế VIP và hơn phân nửa số lô ghế khách thường, có thể nói trong ngoài Thịnh Bảo, trên căn bản đều là người Hoa gia. Đêm qua náo thủy lao, Hoa gia mất tích mười mấy tên cao thủ, còn có thần bí khách nhân dừng chân ở Hoa gia. Thoáng cái bị mất nhiều người như vậy, Hoa Tam gia làm sao có thể chẳng quan tâm? “Các ngươi canh gác mỗi góc Thịnh Bảo Trai cho ta, một khi người học viện Vạn Hoàng xuất hiện, theo dõi chăm chú bọn hắn cho ta. Nhớ kỹ, trong lúc đấu giá, đừng động thủ. Một khi đấu giá kết thúc, bắt sống bọn họ cho ta, không sót một người!” Hoa Tam gia cũng quan tâm đến nửa Phiêu Miểu Địa phủ bản đồ kia, hắn biết một khi buổi đấu giá bị cắt đứt giữa đường, như vậy đấu giá rất có thể sẽ ngưng hẳn hoặc hủy bỏ, đây không phải là điều hắn muốn thấy. Hắn tin tưởng, chỉ cần người học viện Vạn Hoàng xuất hiện ở Thịnh Bảo Trai, cao thủ Hoa gia canh gác chặt chẽ phía dưới, bọn họ có chắp cánh cũng khó trốn! Vì tránh chuyện bất ngờ, hắn cũng đem Bách Lý Băng Tuyền đến Thịnh Bảo Trai, nếu nàng thật cùng đối phương có quan hệ, đến lúc đó hắn cũng có thể dùng nàng tới kiềm chế đối phương. “Sở Sở, con phải theo sát bên người Tam gia gia, một bước cũng không cho rời đi, biết không?” Hoa Sở Sở cố ý muốn theo tới, Hoa Tam gia rất là bất đắc dĩ, hắn hết sức thương yêu Hoa Sở Sở, hắn lo lắng một khi khai chiến, sẽ làm nàng bị thương cho nên phải liên tục dặn dò. “Tam gia gia, yên tâm đi! Con không có việc gì!” Hoa Sở Sở vừa nói, con ngươi vừa chuyển, ngó chừng nhìn, xem một chút bọn Mưu ca ca rốt cuộc có tới không. Nội tâm của nàng rất mâu thuẫn, một mặt nàng hi vọng bọn họ xuất hiện, một mặt không hy vọng bọn họ xuất hiện, bởi vì Tam gia gia đã bố trí mai phục tại Thịnh Bảo Trai, một khi bọn họ xuất hiện sẽ lâm vào nguy hiểm. Nàng phân vân, không muốn Mưu ca ca lâm vào nguy hiểm. “Hừ, bọn họ tốt nhất không nên xuất hiện, nếu không ta nhất định để cho bọn họ chỉ có tới chớ không có lui!” Hoa Tam gia lạnh lùng nói, mặt lộ vẻ giận dữ, lại có người dám lẻn vào phủ đệ Hoa gia, còn công khai chạy trốn trước mắt hắn, đây quả thực là khiêu khích và vũ nhục thật lớn đối với hắn. “Ta xem bọn họ hơn phân nửa là sẽ không lộ diện, thử nghĩ xem cũng biết chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, bọn họ nào còn có can đảm dám xuất hiện ở chỗ này?” Hoa Ức Phong khinh thường nói. Bách Lý Băng Tuyền cúi đầu hừ lạnh một tiếng, đối với hắn khinh thường hơn. Hoa Ức Phong nghe được tiếng nàng hừ lạnh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Đừng cho là ta không biết, quan hệ mập mờ giữa ngươi và Chiến Thiên Dực, hắn được người cứu đi, chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới ngươi. Hừ, đêm qua hắn thoát đi, cũng không quan tâm sinh tử của ngươi, đem ngươi lưu tại Hoa gia, nam nhân như vậy, đáng giá để ngươi coi trọng sao?” Bách Lý Băng Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, mắt lạnh quét về phía hắn: “Ngươi không có tư cách đàm luận về hắn, bởi vì ngươi còn không bằng một sợi tóc của hắn!” Hoa Ức Phong nghe vậy, mặt đen như than, tức giận không dứt: “Tốt! Bản thân ta muốn nhìn xem, hắn đến tột cùng có thể hay không xuất hiện, có thể hay sợ chết không để ý ngươi!” Ánh mắt của hai người đột nhiên đụng vào, căm tức nhìn nhau. “Đủ rồi! Tất cả im miệng cho ta!” Hoa Tam gia lớn tiếng rống, cắt đứt tranh cãi của hai người, ống tay áo bên phải hắn đột nhiên lay động, từ trong tay áo bắn ra một đạo chân khí, đánh ở huyệt đạo Bách Lý Băng Tuyền. Bách Lý Băng tuyền cơ hồ không có bất kỳ thời gian phản ứng, thân thể đã bị định trụ, không cách nào nhúc nhích. Tốc độ thật nhanh! Thực khí thật là mạnh! Bách Lý Băng Tuyền lộ ra sắc mặt giận dữ, hung hăng trừng Hoa Tam gia: “Các ngươi Hoa gia khinh người quá đáng! Phụ thân ta nếu biết chuyện này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi chờ nhận cơn giận dữ sấm sét của phụ thân ta và Thiên Long Thành đi!”