Q.4 - Chương 176: Một Truyện Cười Nhạt Nhẽo Cũng Khiến Ta Nổi Tiếng!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một kiếm Kinh Hồng, khi chém xuống, khí thế cuồn cuộn. Một kiếm chém ở trên không như quỷ khóc thần sầu, uy phong, tạo thành vô số bóng kiếm. Huyết Linh tức giận gầm thét, hình dáng thân thể của nó không ngừng biến hóa, cố gắng ngăn cản một kiếm kinh người này, song nó không thể thành công, kiếm khí như chẻ tre, xuyên qua thân thể của nó, chia cắt thành hai đoạn. Đột nhiên sát khí của Vân Khê dâng tràn, tinh thần lực của nàng, thật sâu thẩm thấu tiến vào ý chí của nó, đem ý chí của nó toàn bộ phá hủy hết! Tuyệt vời! Thật là xảo diệu! Sau bao nhiêu nổ lực, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn phá hủy ý chí của đối phương, đạt được thành tựu này, Vân Khê không nói nên lời. Trong đầu có một chút ánh sáng chợt khuếch đại, đó là nàng đã lĩnh ngộ được đối với Thuần Hóa thuật, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Nhưng mà, đến giờ vẫn chưa tấn chức theo dự đoán của nàng, tựu hồ còn thiếu chút gì đó. Vân Khê mở rộng bàn tay của mình, trực tiếp đem Huyết Linh trong đó một khối lớn thân thể cho bắt được trong tay, toàn bộ luyện hóa. Linh nguyên liên tục không ngừng bổ sung, trong cơ thể của nàng huyền khí hùng hồn, hơi vận chuyển một chút, khí thế nóng bỏng vô cùng. Oanh! Đầu của nàng ngẩng lên, nàng hô to một tiếng, trừ trong cơ thể của nàng bắn ra một luồng ánh sáng trắng sáng chói, vầng sáng gợn sóng tản ra, khí thế tráng lệ mà hào hùng. Nàng tấn chức rồi, thật là tấn chức rồi. Huyền tôn đỉnh, cách Huyền Hoàng chi cảnh, chỉ còn một bước ngắn. “ Đại tẩu, chúc mừng!” Long Thiên Thần là người đầu tiên bước ra khỏi Ngọa Long cư, tiến lên chúc mừng Vân Khê. “ Sư phụ, rốt cuộc người cũng tấn chức đến Huyền tôn đỉnh rồi, thật tốt quá!” Bách Lí Song vui mừng nhảy lên nhảy xuống cười rạng rỡ. “ Vân tỷ tỷ thật là lợi hại a!” Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du đỡ nhau đi ra, trên trán của Triệu Hiểu Du bị va đập sưng lên một cục, là do lúc trước Huyền Linh cuồng bạo tập kích Ngọa Long cư, làm bị thương. Bạch Sở Mục là người cuối cùng đi ra khỏi Ngọa Long cư, vừa thấy một màn tấn chức của Vân Khê, không nhịn được lắc đầu than thở: “Ách, đây cũng quá biến thái đi? Ta nhớ là tuổi của tỷ cùng với ta cũng không sai biệt lắm.” Vân Khê từ từ thu hồi hơi thở, nhợt nhạt cười một tiếng, chỉ vào một ít huyết nhục còn dư lại của Huyết Linh nói: “ Các ngươi mau chóng đem chút linh nguyên còn sót lại của Huyết Linh mà luyện hóa, sau đó chúng ta mau sớm ly khai ra khỏi chỗ này.” Nói xong, nàng khoang chân ngồi xuống, tại chỗ điều tức, mới vừa rồi thoáng cái nàng đã luyện hóa linh nguyên nhiều như thế, nàng cần phải hảo hảo mà tiêu hóa nó a. Mấy người Long Thiên Thần không chần chờ, lúc này đám người vây quanh ngồi xuống, bắt đầu cùng nhau luyện hóa Huyết Linh. Thời gian vội vã trôi qua, trong đó, Bạch Sở Mục tấn chức lên thêm một phẩm, bước vào Thần huyền đỉnh, chỉ cách Huyền tôn chỉ cảnh có một bước ngắn, mà Triệu Hiểu Du thì hết sức may mắn, thoáng cái đã bước vào Huyền tôn chi cảnh. Đến lúc này, trong đoàn người của Vân Khê, chỉ có một mình Bạch Sở Mục là cao thủ từ Huyền tôn chi cảnh trở xuống, năm người còn lại đều bước vào Huyền tôn chi cảnh. “ Cái quái gì vậy? Tại sao ta vẫn đứng cuối cùng chứ?” Bạch Sở Mục rất bị ức chế, lòng tự ái nam nhân bị đả kích rất lớn. Vân Khê mở mắt ra, thu hồi công lực, liếc xéo liễu hắn một cái, nói: “ Đệ đã liên tục thăng đến năm cấp rồi, cũng nên thỏa mãn đi, nếu như có gặp được mãnh thú lợi hại hơn, ta đem nó thần phục, cho đệ kí khế ước, thực lực của đệ sẽ thăng lên thôi.” “ Thật?” Bạch Sở Mục ánh mắt sáng lên, vội vàng chân chó chạy đến: “ Đại tẩu, ta biết tẩu tốt nhất!” “ Phi, ai là đại tẩu của đệ chứ?” Vân Khê tức giận đẩy gượng mặt tuấn tú của hắn đang gần mặt của nàng ra. “ Ta cùng Thiên Thần là hảo huynh đệ, đại tẩu của hắn cũng là đại tẩu của ta! Gọi đại tẩu so với gọi Vân nương tử thân thiết hơn nhiều, giống như người một nhà! Người một nhà không phải sao? Ha ha, ha ha………” Chung quanh bay lên những ánh mắt xem thường, chịu không được thái độ lấy lòng của hắn. Vân Khê cười khẽ, kể từ khi nghe được chuyện xưa về thân thế của Bạch Sở Mục, không thể phủ nhận, nàng đối với hắn sinh ra nhiều hảo cảm. Từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, phụ thân sau khi cưới vợ kế, cũng bỏ rơi hắn, còn bị gia tộc bỏ rơi, loại cảm giác này nàng có thể hiểu được. “ Được rồi, tất cả mọi người đừng náo loạn nữa, mau tìm kiếm mọi nơi xem, nhìn có cơ quan để chúng ta thoát khỏi đây hay không.” Vân Khê nghiêm nghị nói, bọn họ mất tích lâu như vậy, đám người Thiên Tuyệt chắc lo lắng lắm, bọn họ nên nhanh chóng đoàn tụ với mọi người mới được. Mấy người Long Thiên thần không chơi đùa nữa, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm cơ quan. Sau khi luyện hóa hoàn toàn Huyết Linh, trong không gian huyết nhục cũng từ từ theo đó biến mất, lộ ra không gian vốn có ở trước mắt mọi người. “ Sư phụ nhìn đi! Nơi này có ba cái hộp gỗ, nhìn màu sắc cùng với cái hộp gỗ mà Hiểu Du lấy ra vô cùng giống nhau đi, lối ra có thể liên quan đến ba cái hộp gỗ này không?” Bách Lí Song là người thứ nhất phát hiện ba cái hộp gỗ được giấu ở trong góc, kích động hô to. “ Chớ lộn xộn!” Vân Khê lên tiếng nói, nàng tiến lên phía trước mấy bước, đem ba hộp gỗ tinh tế đánh giá một phen. Đúng vậy, ba hộp gỗ này vô luận từ màu sắc đến văn sức* (hoa văn, trang sức) trên hộp gỗ, đúng là cùng cái hộp gỗ phát hiện ở không gian thứ nhất cực kỳ giống nhau. Chúng nó là cửa ra vào của không gian này sao? Vân Khê không dám xác nhận, nàng càng sợ hộp gỗ dẫn bọn họ đi, không phải là ra khỏi nơi này, mà là một không gian khác nguy hiểm hơn. Nàng đưa tay, đem ba hộp gỗ nhất nhất cầm lấy, ở trong tay cân nhắc, phát hiện hai hộp hộp bên trái bên phải tương đối nặng, duy chỉ có hộp gỗ ở giữa là rất nhẹ, giống như là trống không. Nàng ninh mi trầm tư chốc lát, đối với hai người Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song nói: “ Hai người các ngươi đem hai hộp gỗ này mở ra đi.” “ Tốt!” Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song hai người không do dự, cùng nhau mở hai hộp gỗ ra. “ Oa………” Mấy người nhất thời phát ra thanh âm kinh ngạc. Chỉ thấy bên trong hộp gỗ bên trái, chính là một hộp hạt châu, các loại lớn nhỏ, đủ loại sắc thái, tỏa ánh sáng lung linh, mà bên trong hộp gỗ bên phải, là bộ đều là linh thạch, nhìn phẩm chất của linh thạch, phần lớn đều là Huyền phẩm linh thạch, trong đó có ba viên linh thạch đặc biệt sáng hơn, chắc là phẩm chất cao hơn linh thạch Huyền phẩm. Vân Khê đưa tay, đem ba viên linh thạch hấp dẫn người nhất từ bên trong lấy đi ra ngoài, đối với mấy người nói: “ Ba viên linh thạch này ta lấy, còn lại các ngươi tự chia nhau đi!” Mấy người nghe vậy mừng rỡ, bọn họ vốn là không có hy vọng có thể nhận lấy được nó, bởi vì bọn họ có thể đi vào Phiêu Miểu địa phủ này, vốn chính là nhờ phúc của nàng, hơn nữa Huyết Linh cũng là nàng giết chết, nếu như không có lời của nàng, đừng nói là bảo vật cùng tấn chức, bọn họ sợ rằng ngay cả tình mạng của mình cũng không còn nữa. “ Đại tẩu, tẩu thật tốt quá! Ta yêu người chết mất!” Long Thiên Thần vui mừng không dứt, khóe miệng bật thốt lên nói. Vân Khê ho nhẹ, ra vẻ nghiêm túc nói: “ Ta là người của đại ca đệ, tốt nhất là không nên thích ta.” Cái trán của Long Thiên Thần lập tức rơi xuồng đầy hắc tuyến, trong lòng tự nhủ đại tẩu người có thể hay không suy nghĩ quá nhiều đi? Cho dù muốn hắn đánh chủ ý lên người của nàng, hắn cũng không có can đảm đâu. Bỗng nhiên nàng tăng thêm một câu, để cho hắn càng thêm lúng túng. “ Bất quá, ta cho phép đệ thích đồ đệ của ta.” “ Sư phụ!” Bách Lí Song cũng lúng túng, ánh mắt ai oán bắn về phía Vân Khê, như thế nào khi nghe những lời này, nàng có cảm giác mình bị bán đi vậy? Theo bản năng nàng giơ tay lên sờ sờ môi mình, nhớ tới trong lúc vô tình đụng chạm kia, nụ hôn đầu nàng gìn giữ nhiều năm như vậy, cứ thế mà mất đi, còn đối phương chẳng có tí phản ứng nào, nàng nôn chết, chết oan rồi! Đây tuyệt đối là không phải là nụ hôn đầu lãng mạn trong truyền thuyết. Bạch Sở Mục không để ý đến mấy người đó nói đúng hay sai, hắn đưa tay về phía các hạt châu trong cái hộp gỗ để lấy mấy viên hạt châu, đang muốn để vào trong chiến nhẫn trữ vật của mình. Đột nhiên, một cánh tay đưa qua, chặn lại cánh tay của hắn: “ Ta quên nói mất, cái hộp hạt châu này, là của Tiểu Mặc nhà ta!” Kia ý tứ trong lời nói chính là, không phân chia ra? Quả nhiên, vẫn keo kiệt như ngày nào! Cả đám mừng hụt a! “ Mọi người nhanh đem linh thạch phân chia ra, nếu như sau này có gặp cường địch khác, mọi người có thể vừa luyện hóa linh thạch để bổ sung lực lượng, vừa có thể đối phó cường địch.” Vân Khê nói. Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mục đích phân chia linh thạch cho bọn họ, chính là cho bọn hắn dùng để tăng thêm thực lực. Bất quá như thế cũng tốt, nếu như không có cơ hội này, trong ngày thường bọn họ muốn tấn chức lên một cấp cũng rất khó khăn rồi, huống chi so với ngày hôm nay ở trong lúc nguy cấp, liên tục tấn chức như thế chứ? Đám người đó không có dị nghị, cho nên mau sớm đem linh thạch chia cho nhau. Bạch Sở Mục ỷ vào tay mình lớn, vội vàng chiếm hai viên, Bách Lí Song giận đến trợn mắt, người này cũng quá không phúc hậu đi? Long Thiên Thần là người cuối cùng, trong hộp gỗ chỉ còn lại có năm viên linh thạch, hai tỷ muội Triệu Hiểu Du thấy thế, rối rít đem linh thạch trong tay mình có được đưa hết cho hắn, lần này một mình Long Thiên Thần lại có đến hai mươi viên linh thạch, làm cho Bạch Sở Mục ganh tỵ muốn chết, thì ra là tay lớn không phải là trọng yếu, nhiều người mới quan trọng. “ Tất cả mọi người nhanh chóng vào bên trong Ngọa Long cư đi, ta chuẩn bị mở ra hộp gỗ cuối cùng này.” Vân Khê nói. Mấy người Long Thiên Thần nghe theo lời của nàng, cùng nhau tiến vào bên trong Ngọa Long cư, như vậy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ít nhất mọi người sẽ không bị lạc mất nhau. Vân Khê từ từ mở hộp gỗ ra……… Chợt một trận âm phong tới, đem cả người nàng hút vào, hộp gỗ loảng xoảng rơi xuống đất, tự động khép nắp hộp lại, mà Vân Khê thì biến mất. Sau khi Vân Khê biến mất, từng đoàn từng đoàn huyết nhục lại một lần nữa từ dưới đất chui lên, phun ra bọt máu, khôi phục lại bộ dáng ban đầu của nó. Mơ hồ, phẩng phất như có một Huyết Linh thứ hai ngang nhiên xuất thế, cả không gian một lần nữa lâm vào không gian mục nát hoang vắng. Không gian yên tĩnh trong một thời gian ngắn, chợt một trận cuồng phong ập tới, không gian xuất hiện thêm một người. Người này không phải là ai khác, chính là người mở ra cái hộp gộ cuối cùng, bị truyền đến không gian này Long Thiên Tuyệt. Ánh sáng yếu ớt của Dạ minh châu, từ từ chiếu sáng cả không gian. Long Thiên Tuyệt hít vào một hơi, nhìn xung quanh huyết nhục lan tràn, đáy lòng hắn nổi lên dự cảm xấu. Bốn phía không có một bóng người. May là, Khê Nhi cũng không có ở chỗ này. Vội vàng tìm đường ra, rời đi cái địa phương quái quỷ này mới là tốt. Hắn mở bản đồ ra, cận thận dó xét một phen, ở ba chỗ đảnh dấu màu đỏ khu vực nguy hiểm, trong đó có có một nơi miêu tả cảnh tượng cùng nơi này rất giống nhau, nơi này chính là khu vực nguy hiểm thứ hai. Sau khi cẩn thận suy xét sự việc, Long Thiên Tuyệt nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, có đôi khi không có tin tức ngược lại so sánh với có tin tức còn tốt hơn. Tốt! Kế tiếp, chỉ cần hắn tìm kiếm hết đường, đi hết ba khu vực nguy hiểm, nếu không có tìm được Khê Nhi như lời nói, hắn phải cùng với mọi người tập hợp lại, đem cả Phiêu Miểu địa phủ tìm kiếm lại một lần nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy sát, hắn cũng không tin chỉ là một Phiêu Miểu địa phủ có thể làm khó được hắn! Lúc hắn đang xuất thần, cảm giác được phía sau tựa hồ có chút dị thường, hắn từ bản đồ ngước mắt lên, thấy trên mặt đất xuất hiện một cái bóng, bóng dáng của một người! Bóng dáng càng kéo càng dài, càng trướng càng lớn, lộ ra vẻ dử tợn. Long Thiên Tuyệt lập tức thu hồi bản đồ lại, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng xoay người đâm tới. Đợi đến khi thấy rõ được bộ dáng của Huyết Linh, song đồng* của hắn chợt mở lớn, đây rốt cuộc là con quái vật gì vậy? (*hai con ngươi, ta để như thế cho nó hay ) “ Chủ nhân! Đây là Huyết Linh, thật không dễ đối phó đâu.” Bên tai truyền đến thanh âm của Kỳ Lân thần thú, nhưng nó không có hiện thân, thật sự là cái không gian này quá mức nhỏ hẹp, nó nếu như hiện thân ở chỗ này, nó sẽ bị huyết nhục của Huyết Linh vững vàng cuốn lấy nuốt gọn, không có chút nào thi triển phát huy thực lực của mình. “Huyết Linh?” Long Thiên Tuyệt mi tâm nhảy lên, trường kiếm trong tay của hắn đã đâm vào thân thể Huyết Linh, trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhận ra có cái gì không đúng, kiếm của hắn chẳng những nhận lấy lực cản, hơn nữa không cách nào thuận lợi rút trở về. ” A?” “ Chủ nhân, người dùng Thuần Hóa thuật thử thuần phục nó, sau đó luyện hóa huyết nhục của nó, huyết nhục của nó chính là một trong những vật quý hiếm đấy, nó có thể giúp cho thực lực của chủ nhân nhanh chóng tăng lên.” Kỳ Lân thần thú nhắc nhở. “Luyện hóa huyết nhục của nó?” Long Thiên Tuyệt ánh mắt phát sáng. Kỳ Lân thần thú đáp: “ Đúng vậy! Luyện hóa huyết nhục của nó, tinh luyện linh nguyên, đối với chủ nhân ngài mà nói, sẽ có rất nhiều lợi ích. Bất quá ngài cũng nên lưu ý, ý chí của nó rất cường đại, ngài không thể nóng vội, tốt nhất từ từ thuần phục và luyện hóa nó.” “Tốt! Cứ làm như thế!” Ánh mắt của hắn chớp động, vận chuyển một cổ kình lực, trường kiếm trong tay xoay chuyển cấp tốc, lại mạnh mẽ từ trên người Huyết Linh rút ra. Huyết Linh nhận lấy kích thích, hướng hắn đánh tới, hai cánh tay của Long Thiên Tuyệt mở lớn, đạp khí bay lên, chưởng lực bên tay phải của hắn hướng về phía đỉnh đầu Huyết Linh, từ trên xuống dưới, cường thế đánh ra. “ Ta lấy tinh thần cùng ý chí, ra lệnh ngươi, thuần phục đi!” Huyền lực hung mãnh, Long Thiên Tuyệt uy phong lẫm liệt, thế không thể đỡ……………… Như vậy, Vân Khê giờ phút này lại đến nơi nào? Ngươi chính là nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra. Vân Khê nhìn quanh bốn phía, thấy được cảnh tượng chung quanh, đầu của nàng không khỏi có chút choáng váng, trong đầu chỉ hiện lên một mảnh mờ mịt. Rốt cuộc, nàng đến cái nơi quỷ quái gì thế? Chỗ nào nhô ra nhiều con tinh tinh hồng mao* như vậy? (* lông màu đỏ) Quan trọng là không chỉ có một con tinh tinh, mà có những hàng trăm con, số lượng nhiều như vậy làm cho nàng phải trố mắt. Ở chung quanh thân thể của bọn hắn, có mười mấy con Tiểu tinh tinh màu đỏ, tranh nhau vây quanh nàng, tò mò đánh giá nàng. Cách bên người nàng gần nhất có mấy con hơi quá phận, vừa động tay đông chân sờ nàng, trong miệng còn bất chợt phun ra tiếng người. “ Con người?” “ Con người?” “ Thật sự là con người?” “ Thật sự là con người?” “ Thật sự là con người trong truyền thuyết?” “ Thật sự là con người trong truyền thuyết?” “ ………” Cách Tiểu tinh tinh không xa, có một nhóm khoảng mười con tinh tinh hồng mao trưởng thành, bọn họ cũng đối với nàng tràn ngập tò mò, nhưng cũng không giống với mấy con tiểu tinh tinh động chạm, xoay quanh người nàng, hai tay bọn họ khoanh trước ngực, dùng đôi mắt ốc nhồi ngó nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, tư thái quá giống con người. Nhóm tiểu tinh tinh hồng mau bắt đầu nghị luận, bọn họ đã ở nghị luận. “ Con người này sao lại quá xấu vậy chứ? Vừa trắng lại vừa gầy, lại còn thấp, còn không có ngực không có mông, thật là xấu chết đi!” “ Đúng đúng! Đây chính là con người xấu nhất mà ta từng thấy!” Vân Khê hoàn toàn ngây dại. Rốt cuộc, các ngươi có mắt thẩm mỹ hay không? Rốt cuộc cái gì xấu cái gì đẹp, đến tột cùng các ngươi có phân biệt được hay không? Mấy người Long Thiên Thần ở bên trong Ngọa long cư, nghe tiếng nghị luận ở bên ngoài, không khỏi sinh ra tò mò, mọi người cùng nhau đến bên cửa sỗ nhìn quanh. Kẻ nào có gan lớn như vậy? Dám nói đại tẩu không có mông không có ngực, là con người xấu nhất mà họ thấy? Muốn ăn đòn sao? Ngọa Long cư vừa vặn giấu trong ống tay áo của Vân Khê, xuyên qua ống tay áo của nàng, bọn họ vừa lúc có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên ngoài, mọi người không khỏi chắc lưỡi hít hà. Nơi nào nhô ra nhiều tinh tinh hồng mao như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đang ở trong thế giới của tinh tinh? “ Chúng ta có nên đi ra ngoài, giúp đại tẩu một chút hay không?” Long Thiên Thần có chút do dự, tình huống trước mắt, dường như hắn cùng không thế giúp được gì, người cùng tinh tinh có thể nói chung một thứ tiếng sao? “Ta cảm thấy…… Chúng ta hay là chờ một chút đi!” Bạch Sở Mục thấy những con tinh tinh này đều cao hơn hắn, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, có chút lui về phía sau. “ Ngươi có phải nam nhân không vậy, ngay cả chút can đảm cũng không có?” Bách Lí Song làm bộ nâng kiếm đi ra ngoài, lại bị hai người một ta một hữu kéo trở lại. “ Hiện giờ, bọn họ nghĩ chỉ có một mình đại tẩu mà thôi, nếu như ngươi đi ra ngoài, chẳng phải là lộ tẩy hết rồi sao? Bọn họ thấy chúng ta có nhiều người như vậy, nhất định sẽ sinh ra phòng ngự. Hiện tại chỉ có một người là đại tẩu, hơn nữa còn là nữ nhân, nói không chừng chúng nó thấy hình dáng của nàng như thế, nhiều lắm cũng chỉ đem nàng lưu lại, làm áp trại phu nhân, không có việc gì đâu. Chúng ta chờ một chút, chờ thời điểm đại tẩu cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta sẽ đi ra ngoài giúp nàng.” Long Thiên Thần nói như thật. “ Áp trại phu nhân? Nói vớ vẩn! Ngươi không nghe thấy bọn họ nói hay sao, đại tẩu của ngươi không có mông lại không có ngực, là người xấu nhất trong mắt bọn họ?” Bạch Sở Mục nói. Hai người chưa dứt lời, bên tai truyền đến bí âm nghiến răng nghiến lợi của Vân Khê: “ Các ngươi nghĩ ta bị điếc không nghe được lời các ngươi sao?” Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người sợ hết hồn, quên mất người ở ngoài thì không nghe được lời nói của bọn họ, nhưng mà đại tẩu thì có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện rõ ràng, hai người rất không có hình tượng ôm nhau run run. Cái này, xong rồi, chắc chắn đại tẩu sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. “Đại tẩu, chúng ta sai lầm rồi!” “Đại tẩu, chúng ta sai lầm rồi!” Vân Khê nghiến răng nghiến lợi một lần nữa truyền bí âm cho bọn họ: “ Khi trở về, ta sẽ thu thập các ngươi!” Đối mặt với đông đảo tinh tinh hồng mau vây quanh, dò xét tò mò bình luận về nàng, Vân Khê không dám vọng động, bọn nó chính là một đàn tinh tinh đoàn kết, nếu như nàng xúc phạm tới một trong bọn nó, lập tức sẽ bị tất cả tộc nhân tinh tinh hồng mao công kích. Nếu như không cần thiết, nàng hy vọng có thể hòa bình mà giải quyết tranh chấp, nàng nhìn thấy được những con tinh tinh hồng mao này rất là đơn thuần, trên người bọn chúng không có sát khí. Đang lúc nàng đang suy nghĩ làm thế nào để có thể khai thông ý nghĩ của bọn nó, thì trong tộc đàn tinh tinh hồng mao, xuất hiện một con tinh tinh khổng lồ, một đại tinh tinh uy vũ, màu lông đỏ rực tinh khiết như lửa cháy. Ầm, ầm, ầm……… Từng bước đi của nó, cũng có thể khiến cho mặt đất chấn động. Tất cả tinh tinh hồng mao tự động nhường đường, cung kính hoan nghênh. “ Đại vương, nàng chính là con người tự tiện xâm nhập vào tiên phủ của chúng ta!” Có một con tinh tinh hồng mao tương đối hoạt bát nhảy ra trước mặt đại tinh tinh, chỉ vào Vân Khê nói. Một luồng khí cường đại uy hiếp quét ngang qua người, Vân Khê rùng mình, thực lực của Đại Tinh vương thực sự rất đáng sợ, sự uy hiếp so với Huyết Linh có khi còn hơn. Nàng càng cảm thấy may mắn khi mình cẩn thận, nếu như mới vừa rồi nàng nhất thời lỗ mãng, tổn thương đến tộc nhân của đối phương, lúc này sẽ sẽ rơi vào khổ chiến rồi. Đại Tinh vương so với Vân Khê cao hơn gấp hai lần, nó từ trên nhìn xuống Vân Khê, đem nàng qua lại đánh giá mấy lần, thật vất vả mới nghẹn ra một câu nói: “ Quả nhiên lớn lên rất xấu!” Trái tim Vân Khê như nhảy lên, hôm nay thừa nhận quá nhiều đả kích rồi. Được rồi, thấy các ngươi không có con mắt thẩm mỹ, ta sẽ không so đo với các ngươi. “ Đại vương, tại hạ là Vân Khê. Do không cẩn thận nên xông vào quý phủ, xin hãy thứ lỗi, không biết có thế chỉ cho ta đường ra khỏi nơi này không, tại hạ vô cùng cảm kích!” “ Ngươi muốn rời khỏi tiên phủ? Ngươi cho là tiên phủ của Bổn Đại vương không tốt bằng bên ngoài sao?” Đại tinh vương trừng mắt, lộ ra vẻ bất mãn. Vân Khê quét mắt qua một vòng, chỗ này đích thực là không tệ, có linh thụ, linh quả, linh hoa, nước chảy, còn có những sinh vật bơi trong nước……… Thoạt nhìn không tệ lắm, nhưng dùng hai chữ “tiên phủ” hình như là nói quá rồi. Chỉ một mảnh đất nhỏ cũng tự xưng là tiên phủ, vậy những nơi phồn hoa hơn thì được gọi là gì? Dĩ nhiên, nàng chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, làm sao dám nói ra ngoài miệng. “ Làm sao bây giờ? Ta thấy đây chính là nơi đẹp nhất trên đời, chỉ là trượng phu của ta còn đang ở ngoài chờ ta, ta phải nhanh chóng ra ngoài để gặp lại với hắn, nếu không hắn sẽ lo lắng cho ta.” Đại Tinh vương híp mắt suy tư chốc lát, đột nhiên đưa tay, túm lấy cổ áo của nàng xách lên, đặt sang chỗ khác. “ Uy, ngài làm cái gì vậy?” Vân Khê cố nén ý muốn xuất kiếm, cứ thế bị nó mang đi đến một bảo tọa cực lớn dùng tre trúc tạo thành. Đại Tinh vương ngồi trên bảo tọa, đem nàng bỏ qua một bên. Nó tùy tiện duỗi tay, liền hái xuống một nải chuối tiểu, rồi đưa cho Vân Khê hai quả. Vân Khê đem hai quả chuối tiêu cầm trong tay, tâm tình buồn bực, không hiểu được đối phương đến tột cùng có ý gì. Là hướng nàng để lấy lòng, cho nên cho nàng hai quả chuối tiêu sao? “ Nếu như ngươi nghĩ muốn rời đi khỏi chỗ này, cũng được, bất quá ta có một yêu cầu. Chỉ cần ngươi kể một truyện cười, có thể làm cho các con dân của ta toàn bộ đều cười hết, ta liền nói cho ngươi biết đường ra khỏi đây.” Đại Tinh vương nói. A? Chỉ đơn giản như vậy sao? Nói một chuyện cười, là có thể rời đi? Có phải thật không vậy? Không phải là lừa gạt nàng chứ? Vân Khê rất là hoài nghi. Bất quá, nếu đối phương đã ra yêu cầu như thế, cớ gì nàng không chịu làm đây? Không đánh mà thắng, là kết quả tốt nhất, không phải sao? “ Khụ khụ, cái này…hay là, các ngươi để ta suy nghĩ một chút được không?” Vân Khê hắng giọng một cái, bắt đầu tìm tòi tư liệu các truyện cười trong đầu mình. Nói truyện cười nào tốt đây? Truyện cười của tinh tinh, so với truyện cười của con người, không biết xê xích bao nhiêu a? Muốn để cho tất cả tinh tinh đều cười, thật là khó khăn a. Nàng vừa thưởng thức chuối tiêu của Đại tinh vương cho, vừa từ từ suy nghĩ truyện cười. Chúng tinh tinh nghe nói Vân Khê muốn kể chuyện cười, mọi người chen chúc nhau đến phía trước, vây xung quanh bảo tọa không có một kẻ hở, cõi lòng mọi người đều mong đợi nhìn Vân Khê. Mấy người Long Thiên Thần ở bên trong Ngọa Long cư, nghe được Đại Tinh vương muốn Vân Khê kể truyện cười, đám người bọn họ cũng duỗi cổ ra, lắng tai nghe, không biết đại tẩu kể truyện cười như thế nào nữa. Vân Khê vô luận thân thể hay là hình thể, so sánh với những tinh tinh này, đều nhỏ bé hơn. Nàng đứng trong đám tinh tinh này, giống như là một người lùn, đi tới quốc gia người khổng lồ, hình ảnh cực kỳ buồn cười. Rốt cuộc kể cái gì tốt đây? Kể quá cao sâu, sợ rằng bọn họ nghe không hiểu, hơn nữa nàng cũng không muốn, hay là kể một truyện dễ hiểu, quan hệ mật thiết cùng với chúng nó, khiến cho nó đồng cảm với mình đi? “ Khụ khụ, mọi người nghe nhé.” Vân Khê hắng giọng một cái bắt đầu nói: “ Chuyện như thế này, vào một ngày nọ, có một người thợ săn đi vào rừng rậm săn thú, hắn gặp được một đại tinh tinh vô cùng oai hùng, tinh tinh muốn ăn thịt hắn, cho nên hắn bắn ra một mũi tên, tay phải của tinh tinh bắt được, hắn lại bắn một mũi tên nữa, tinh tinh dùng tay trái bắt lại, các ngươi biết cuối cùng tinh tinh chết thế nào không?” Nàng cố ý dừng một chút, thời điểm đám tinh tinh đang suy tư, công bố đáp án: “ Nó là tự đâm chết chính mình! Bởi vì nó quá hưng phấn, hai tay đấm vào ngực, kết quả ở trong hai tay của nó đang cầm hai mũi tên, đem đâm vào ngực mình mà chết!” “ Ha ha ha ha……… Có phải là mắc cười hay không?” Không đợi chúng tinh tinh phản ứng, Vân Khê phá lên cười. Mấy người Long Thiên Thần nghe truyện cười của nàng, hận không thể đi ra ngoài bịt miệng nàng lại. Đại tẩu, người điên rồi sao? Người ở nơi này kể chuyện cười như thế, rõ ràng là có ý nói bọn tinh tinh ngu xuẩn hay sao? Xong rồi xong rồi, lúc này bọn họ khỏi phải nghĩ đến chuyện thoát khỏi đây rồi, trực tiếp làm điểm tâm cho bọn tinh tinh rồi. Vân Khê cười được một nửa, nhận ra không khí có cái gì đó không đúng, nàng nhìn qua hai bên, rồi nhìn lại Đại tinh vương, vẻ mặt của mọi người rất là kỳ quái. Phần gáy của nàng chợt lạnh đi, cõi lòng sinh ra một dự cảm xấu, nghĩ lại một chút, nàng không khỏi hối hận, truyện cười gì không chọn lại chọn truyện chế giễu này chứ Nàng điên rồi? Đang ở thời điểm nàng ảo não không dứt, đột nhiên bên tai truyền đến một loạt tiếng cười như trận sấm, tinh tinh hồng mau đều cười rộ lên, mọi người hai tay đấm ngực, cười ngã trái ngã phải. Ngay cả Đại tinh vương cũng vậy, cười đến da thịt cả người run run. Trán của Vân Khê, từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh rơi xuống. Không phải chứ? Không phải là bọn họ hiện tại mới kịp phản ứng, mới hiểu ý tứ của truyện cười chứ? “ Tốt lắm! Buồn cười quá! Nói tiếp đi!” Đại tinh vương đánh vào ngực mình, cười to nói. “ Đúng, đúng, nói tiếp đi! Nói tiếp đi!” Chúng tinh tinh cũng ồn áo theo hô to. Vân Khê lâm vào ngây ngốc. Nàng chỉ cần một câu truyện cười nhạt nhẽo như thế?! Đến tột cùng là những con tinh tinh này có tính hài hước quá kém, hay là tính hài hước của nàng quá cao? Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người nhất tề ngã nhào trên đất, phản ứng này của bọn họ thật ngoài dự kiến của bọn hắn a? Hại bọn hắn lo lắng vô ích từ nãy giờ, cư nhiên chuyển nguy thành an, cũng không có chuyện gì xảy ra? Bách Lí Song cùng hai tỷ muội Triệu Hiểu Du ba người che miệng, khanh khách cười không ngừng, đây cũng quá mức tức cười đi. Sư phụ kể chuyện nhạt thế mà đám tinh tinh cũng cười. Thật sự là chuyện lạ có thật. “ Đại vương, yêu cầu của ngài ta đã đáp ứng, ta có thể rời đi khỏi nơi này phải không?” Vân Khê thử cùng đối phương chu toàn, nàng cũng không dám bảo đảm nàng kể truyện cười có thể làm cho bọn họ hài lòng hay không. Tốt nhất là nên sớm thoát thân. Dù sao suy nghĩ của tinh tinh, con người cũng không thể suy đoán được. “ Không vội! Không vội! Ngươi kể tiếp một chuyện, nếu như Bổn vương và con dân của Bổn vương cũng có thể thoải mái vui cười, Bổn vương chỉ ngươi đường ra cũng không muộn.” Đại tinh vương xoa xoa vài giọt nước mắt khi cười lúc nãy rơi ra. Thật là muốn nói tiếp sao? Vân Khê khó xử, nàng cũng không phải là người kể truyện cười chuyên nghiệp, nàng phải đi nơi nào để tìm truyện đây?