Chương 3: Bất kể nàng chọn ở lại hay không, tai nạn đã âm thầm giáng xuống.

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chuẩn bị lương thực cho vài ngày, Mai Vũ, Mục Vô Ca và Tạ Vãn Phong cùng đi Tuyết Sơn.

Lúc lên đường, Hoa Tử Nguyệt khăng khăng muốn chờ bọn họ dưới Tuyết Sơn.

Mai Vũ khuyên bảo nhiều lần cũng không có tác dụng, hắn cứ muốn chờ họ trở về, làm Mai Vũ cảm động muốn khóc.

Trước khi lên núi, Mai Vũ còn xoay người dặn dò mấy nam nhân kia: “Nhớ kỹ, trước khi ta về các huynh không được gây chuyện, không thể làm chuyện gì nguy hiểm.”

Mấy nam nhân tựa hồ đã sớm đoán được mỗ nữ sẽ dặn dò họ như mẹ già, đồng thời cười khổ, đáp: “Tuân lệnh, Mai Vũ đại nhân.”

Lúc xoay lưng đi, Mai Vũ cảm giác luồng không khí lạnh như băng ấp tới.

Gió thổi bông tuyết bay lên, giống như muốn cùng lên núi mà đáp lên vai nàng. Lúc nàng trở về cũng là lúc phải đưa ra lựa chọn.

Là oanh oanh liệt liệt dũng cảm tiến tới, cùng bọn họ sinh tử tương liên. Hay là đến phàm thế mai danh ẩn tích, bình bình đạm đạm, trả lại tự do cho họ. Tất cả sẽ dành cho thời khắc kia.

Nàng tin, lúc nàng xuống núi, nàng có thể đưa ra lựa chọn.

Đi được ba bước, Mai Vũ thật sự cảm thấy sau khi rời đi, đột nhiên lại không cho họ một đáp án thì thật vô trách nhiệm.

Dừng chân suy nghĩ mãi, Mai Vũ vẫn quyết định trước hết nên thẳng thắn.

Mai Vũ xoay lại, nói với những người ở sau lưng và bên cạnh nàng: “Ta đang lưỡng lự, khi lên núi, ta nhất định sẽ phải đưa ra một lựa chọn. Ta là Mai Vũ, đồng thời cũng là Dương Thái Hoa, những ngày tháng ở bên các huynh, ta chưa từng hối hận. Chỉ là giờ đây, ta nghĩ ta phải lựa chọn. Lựa chọn làm Vũ Thần hay làm Dương Thái Hoa, ta muốn khi ta xuống núi sẽ có được kết quả. Không biết các huynh có thể chờ ta hay không?”

Dường như cũng không ngoài dự tính, mấy nam nhân mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng phần nhiều là thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Tử Nguyệt đứng ra, bước đến bên nàng, dịu dàng vuốt ve tóc nàng, ôn nhu nói: “Còn tưởng rằng nàng vì chuyện gì mà dạo này cứ buồn bực không vui. Thì ra là chuyện này. Đi đi, Mai Vũ, bọn ta sẽ ở đây chờ nàng về. Lúc đó, mặc kệ lựa chọn của nàng ra sao, bọn ta vẫn sẽ tôn trọng nàng.”

Mai Vũ ngẩng đầu, nhìn nụ cười nhợt nhạt của Bách Bất Duy, nhìn Liễu Hành Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn còn lầm bầm: “Ngốc thật, nàng hại bọn ta lo lắng đó.”

Hốc mắt Mai Vũ đong đầy nước mắt, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Nàng thật sự không biết họ lại đối xử với mình khoan dung đến thế. Những người này dường nàng mà ra biển rộng, vì người cá của bọn họ mà tạo ra đại dương rộng lớn.

Người cá là sinh bật vốn chỉ có thể tồn tại ở một nơi cực hạn nào đó, nhưng những người này đã mở rộng đại dương của họ.

Là nhóm người dùng chân tình thật ý đối xử với nàng.

Nên nàng muốn họ ở lại bên mình, nên như vậy nhỉ.

Nhưng tại sao bọn họ lại hứa hẹn, đối xử với mình tốt như vậy? Ở bên cạnh họ, nàng cũng cảm thấy nỗi sợ và tội ác càng thêm nồng đậm.

Đó là cảm giác nếu bất cẩn, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.

Không thể không bảo vệ… Di3n~Đa`n L3 Qy⚡ Dⓞnⓔ♡

Không thể không cẩn thận…

Xoay người, đón gió lạnh, Mai Vũ đi lên Tuyết Sơn.

Giờ đây, đáp án đã từ dưới đất chui lên rồi.

Tình cảm của các huynh thì ra chính là sự ích kỷ của ta. Tha thứ cho sự sợ hãi của ta.

Có lẽ có người nói đúng, nhiều lúc, chúng ta không muốn rời xa. Chẳng qua vì đã đạt được rồi lại mất đi là điều quá đau đớn, chúng ta không cách nào thừa nhận.

Ta sợ, sợ một ngày, trong sinh mệnh ta không còn ánh sáng của các huynh, biển cũng cạn khô.

Ta muốn các huynh vẫn chói mắt như trước khi gặp Mai Vũ vậy.

Cho dù phải đối mặt với Đông Thần Hạo, cho dù phải đối kháng với Gia Cát Trần, Mai Vũ cũng không sợ.

Mai Vũ cùng lắm chỉ có một cái mạng thối nát, chết thì thôi.

Phóng khoáng vui vẻ, ta không quan tâm cũng chẳng vương vấn, không sợ chết. Điều duy nhất khiến ta lo lắng, là các huynh.

Ta không dám tưởng tượng gương mặt tươi cười của các huynh trước mặt ta sẽ trở nên cứng ngắc.

Ta thích nhất, thích nhất là các huynh.

Cho nên, lúc quay lưng đi, ta đã đưa ra một lựa chọn yếu đuối. Ta thật xin lỗi, thật lòng, xin lỗi.

Tuyết trắng tinh che đi bóng dáng nàng.

Đến tận khi nàng đã đi xa, mấy nam nhân mới đến khách điếm dưới Tuyết Sơn uống trà.

“Ê, ngươi nói nếu nàng thật sự chọn phàm thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Uống ngụm trà nóng, Liễu Hành Vân không khỏi hỏi.

Đọc FULL truyện tại đây
Trong đôi mắt màu rám nắng lấp lánh tia sáng giảo hoạt, Hoa Tử Nguyệt nói: “Không có gì xảy ra nha, ta là ca ca của nàng, chiếu cố nàng là trách nhiệm của ta, đương nhiên nàng đi đâu ta cũng đi đó rồi.”

“A, Hoa Tử Nguyệt, ngươi thật gian xảo.” Liễu Hành Vân kêu to.

Thì ra tên Hoa Tử Nguyệt này đã sớm có dự mưu.

Bách Bất Duy hiển nhiên chẳng thèm quan tâm cái thứ lựa chọn này, thổi trà: “Chuyện này có gì mà phải chọn, dù sao ta đã khẳng định sẽ theo nàng. Thỉnh thoảng sống những ngày bình đạm cũng không tệ.”

Cúi đầu suy nghĩ, Liễu Hành Vân trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta hãy thảo luận xem sau này nên ẩn cư ở đâu đi.”

“Làm ơn đi, Liễu Hành Vân. Ngươi là thần thâu, không phải ngươi nói muốn trộm trân bảo khắp thiên hạ sao? Cuộc sống giang hồ của ngươi vừa mới bắt đầu, chưa sống oanh oanh liệt liệt đã muốn kết thúc rồi à?” Bách Bất Duy nhìn hắn, lành lạnh ném ra một câu.

Hoa Tử Nguyệt liếc nhìn Bách Bất Duy, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, họ đã cùng nhau nhận định.

Cái thứ gọi là tình địch, có thể diệt một tên thì bớt một tên.

“Đúng đó, Liễu Hành Vân, ta đã nhìn thấy nhân thế tang thương rồi. Đối với công danh lợi lộc gì gì đó, ta đã hoàn toàn không muốn theo đuổi nữa. Ngươi thì khác, ngươi còn trẻ mà.” Hoa Tử Nguyệt tận lực bày ra dáng vẻ chân thành, “khuyên nhủ” Liễu Hành Vân.

Liễu Hành Vân cảm thấy da gà toàn thân nổi hết cả lên.

Làm ơn đi, các ngươi có thể diễn cho giống chút được không? Ý đồ rõ ràng quá rồi đó.

Lắc đầu, Liễu Hành Vân cười đáp: “Không được, cái gọi là công danh gì đấy, trước khi gặp nàng có lẽ rất quan trọng. Nhưng bây giờ với Liễu Hành Vân mà nói, chỉ có một thứ đáng trộm mà thôi. Đó chính là trái tim của Mai Vũ. Các ngươi đừng hòng gạt ta đi, bổn thiếu gia đã nói rồi, chân trời góc bể đều phải theo nàng.”

Bách Bất Duy nghe thế, khoa trương vỗ mạnh lên bàn: “Ôi, thất bại, thất bại rồi.”

Ba người ngồi suốt buổi chiều ở đó, khó có được lúc không cãi nhau, không khí hòa hợp.

Trong cuộc sống, bọn họ đã gặp rất nhiều, rất nhiều người, tính cách của từng người, nhìn qua có vẻ chẳng ai ưa được ai. Nhưng rồi có một ngày, trong lòng mọi người cùng tồn tại một người, nguyện ý thay đổi vì người đó, khi ấy, tất đều đều có thể dung hợp.

Mai Vũ, chờ nàng trở về, bọn ta cũng có một lựa chọn quan trọng muốn nói với nàng. シシシDi3n~Đa`n✹L3 Qy⚡ Dⓞnⓔ♡

“Tỷ tỷ, bọn họ đã lên núi rồi. Chúng ta vẫn không ra tay sao?” Mặc bộ sam y trắng như tuyết, Lạc Llạc đứng trên tàng cây nhìn về phương xa, hỏi Ly Ly đang nằm trong đống tuyết.

Cười nhẹ một tiếng, Ly Ly ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Muội muội ngốc, chúng ta cần hành động gì chứ, chẳng lẽ lại đi giết họ à? Như vậy chủ thượng sẽ mất hứng.”

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

“Ngốc, lần này chủ thượng phái chúng ta tới còn không phải vì chúng ta là nữ nhân của Tuyết Sơn sao?”

Truyện được đăng tại đây
Lạc Lạc nghi hoặc nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nàng hỏi: “Tỷ tỷ đang nói…?”

Khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào, Ly Ly lấy từ sau lưng ra thứ gì đó đã chuẩn bị từ trước, cười nói với nàng: “Lạc Lạc, muội nói xem, cảm giác tuyết lở sẽ như thế nào?”

Run lên một chập, Lạc Lạc núp trên cành cây lo lắng nhíu mày, nhỏ giọng: “Tỷ tỷ, thật sự phải làm như vậy sao? Có lẽ nữ nhân kia sẽ chết, chủ thượng mà trách tội xuống…”

Ly Ly đứng dậy, duỗi tay về phía nàng, tiếng nói như gió phiêu tán trong mưa tuyết.

“Lạc Lạc, chúng ta không làm sai bất cứ điều gì cả. Là chủ thượng sai chúng ta đến. Để nàng nếm thử nỗi thống khổ của chúng ta đi.”

Nàng vẫn không cách nào quên được hôm ấy, trong trận tuyết lở, cha mẹ đã buông tay nàng và muội muội.

Tại sao, tại sao họ lại buông tay? Tại sao họ lại muốn vứt bỏ các nàng còn bản thân thì chạy trối chết.

Tại sao bên cạnh nữ nhân kia lại có nhiều người vây quanh như vậy?

Dường như nàng ấy có thể có tất cả mọi thứ.

Tại sao cha mẹ các nàng lại vứt bỏ nàng mà chạy đi? Các nàng được hảo tâm cứu giúp, nhưng không phải người hảo tâm gì đó mà là ma quỷ.

Ma quỷ muốn các nàng giết chết cha mẹ mình.

Vì các nàng muốn sống sót thì nhất định phải giết cha mẹ mình, đôi bàn tay dính đầy máu tươi.

Vì sao các nàng cứ phải chịu đựng bi kịch nhưng nữ nhân kia lại có được mọi thứ như trời cao chiếu cố?

Giả, giả dối cả, mấy thứ gọi là tình cảm đều sẽ tan vỡ. Khi con người đối mặt với tử vong đều sẽ xấu xí như nhau.

Hãy chờ xem, Mai Vũ, bọn họ nhất định sẽ buông tay.

Ngươi hãy nếm thử cảm giác tuyệt vọng đi.

Nỗi sợ hãi và vô lực khi trực tiếp đối mặt với tử vong, còn có cảm giác mất hết hy vọng.