Chương 19: Nàng sẽ không trở về nghe hắn nói câu thật xin lỗi

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nam nhân kia, mang nữ tử đó đi rồi.

Trên Vân Nhai lĩnh, chỉ còn lại Hoa Tử Nguyệt.

Hắn đi đến nơi nữ tử đó chảy máu, ngồm xổm xuống. Nơi đó, có một thứ gì đó đã tan ra.

Khi người nam nhân kia ôm nàng đi, hắn thấy được một túi gấm rớt xuống từ trên người nàng, một thứ bên trong văng ra, rơi xuống.

Run run vươn tay ra, ngón tay thon dài xẹt qua mặt đất, Hoa Tử Nguyệt chạm vào một hạt đậu đỏ mượt mà.

Nàng đã sớm biết, hắn không phải Hoa Tử Tiêu.

Nàng nói nàng đã sớm biết.

Vậy, nàng cũng phải biết, người như thực như ảo mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ đêm khuya đó là mình.

Vậy, vì sao nàng còn muốn giữ hạt đậu đỏ đó.

Hoa Tử Nguyệt tinh tế đổ đậu đỏ ra đếm.

Lúc hắn bày ra cái màn trước cửa sổ kia, đã cố ý đếm số ngày Hoa Tử Tiêu chết để chọn số đậu đỏ.

Giờ lại phát hiện, chỗ đậu đỏ này cũng không phải số hắn thả hôm đó.

Hắn ngẩn ngơ, trong mưa, lờ mờ hiểu ý nghĩa của những hạt đậu đỏ này.

Chờ ba năm trên cầu Nại Hà, đây là lời hứa mà Hoa Tử Tiêu dành cho nàng. Cho nên, nàng nên vì Hoa Tử Tiêu gieo đậu đỏ ba năm.

Mỗi một hạt đậu đỏ, đều là một kỷ niệm, vì hắn mà ba năm mài đậu đỏ thành bột, ủ thành rượu tương tư. Đây —- chính là suy nghĩ của nàng ư.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn thích đoạt mọi thứ của Hoa Tử Tiêu.

Chỉ cần hắn muốn, không có gì là Hoa Tử Nguyệt hắn không làm được. Bởi cho dù Hoa Tử Tiêu vĩ đại như thế nào. Chỉ cần hắn ung dung bắt chước một chút, những gì vốn thuộc về Hoa Tử Tiêu cũng sẽ biến thành của Hoa Tử Nguyệt hắn.

Nhưng mà, Hoa Tử Tiêu lại từng rất tự tin nói với hắn: Trân bảo của ta, là thứ mà trên đời này, Hoa Tử Nguyệt đệ không tranh được.

Hoa Tử Nguyệt cười nhạt, nữ nhân của hắn, bảo vật của hắn, công lao của hắn, địa vị của hắn. Chỉ cần Hoa Tử Nguyệt hắn muốn, có gì không chiếm được?

Cho đến khi ngón tay chạm vào hạt đậu đỏ tươi đẹp kia thì Hoa Tử Nguyệt mới cảm nhận được rõ ràng, sức nặng của câu nói đả thương người kia.

Hoa Tử Nguyệt có thể đoạt được mọi thứ của Hoa Tử Tiêu, đó bởi vì Hoa Tử Tiêu hắn không cần.

Nhưng mà, hắn không đoạt được nữ nhân này.

Bởi vì, nàng là trân bảo quý giá mà Hoa Tử Tiêu quan tâm nhất.

Quý giá đến mức, cho dù chết, cũng muốn chết bên người nàng; quý giá đến mức, dùng thanh danh của mình để bảo vệ nàng; quý giá đến mức, truyền thụ toàn bộ võ công tuyệt học của mình cho nàng.

Trước khi gặp, hắn luôn nghĩ, nữ nhân này có gì tốt? Chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.

Nhưng mà, ngay vừa rồi, khi mà ngón tay vừa chạm đến hạt đậu đỏ mượt mà kia, hắn đột nhiên cảm nhận được tình cảm của nữ tử kia từ trong hạt đậu đỏ này.

Thì ra, người mà Hoa Tử Tiêu nguyện ý dùng sinh mệnh để nâng niu, vẫn luôn dùng phương thức thầm lặng như vậy, yên lặng nâng niu hắn.

Vân Nhai lĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi. Giờ phút này, Hoa Tử Nguyệt, rốt cục muốn sống là chính mình.

Không phải vì đuổi kịp và vượt qua Hoa Tử Tiêu, không phải vì muốn đi đoạt mọi thứ của hắn.

Hắn muốn làm chính mình một lần, làm Hoa Tử Nguyệt một lần.

Trên giang hồ, sau Hoa Tử Tiêu, lại nổi lên một lớp sóng xô cuồn cuộn. Mạng Vũ Thần chôn trên Vân Nhai lĩnh, từ nay về sau chỉ uống rượu hoàng tuyền.

Từ đó, một đời sát thủ hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn*.

(*) hương tiêu ngọc vẫn: ý chỉ những người đẹp mất

Trong khách điếm cạnh ao sen tháng sáu, tin tức từ bên ngoài truyền vào, vang vọng toàn bộ khách điếm.

Khách trong khách điếm đều nghị luận.

“Vũ Thần chết rồi sao, nghe nói là một nữ tử rất đẹp mà, đáng tiếc quá.”

“Ai da, ngươi không biết ư? Trên giang hồ đã truyền tin nàng ta giết rất nhiều người rồi, ngay cả bằng hữu ngày xưa cũng phản bội nàng ta. Nàng ta bị xử quyết bí mật trên Vân Nhai lĩnh đó.”

“Choang” một tiếng, ly rượu rơi xuống.

Làm một đống khách trong khách điếm hoảng sợ. Chỉ thấy một nam nhân tuấn tú, sắc mặt trắng bệch, vội đứng lên chạy ra ngoài khách điếm.

Thượng Quan Diêu nhìn bóng lưng của Tạ Vãn Phong, nhẹ giọng nói với Liễu Hành Vân vẫn không nhúc nhích: “Hành Vân, chàng không đi sao?”

Sắc mặt Liễu Hành Vân khó coi khác thường, khó khăn lắc đầu, rồi lại cúi đầu xuống.

Đi… đi đâu đây?

Đi tìm thi thể của nàng, hay là mộ.

Nàng… đi rồi, rốt cuộc không tìm thấy được nữa…

Ở nơi mà Thượng Quan Diêu không nhìn thấy, tay của Liễu Hành Vân bị một cây trâm màu tím đâm sâu đến chảy máu, nhưng Liễu Hành Vân vẫn cầm chặt cây trâm đó.

Dường như vật đó quan trọng đến mức mà chết hắn cũng không muốn buông ra.

Tạ Vãn Phong không biết mình muốn chạy đi đâu, chỉ chạy khắp nơi không có mục đích.

Hắn muốn đi đến bên cạnh nàng, muốn gặp lại nàng.

Nhưng hắn không biết nàng ở đâu!

Vì sao nàng lại chết? Vì sao?

Không phải sư huynh của nàng đang chờ nàng trên núi sao?

Đọc FULL truyện tại đây
Vậy nàng…

Nghĩ đến đây, Tạ Vãn Phong đột nhiên yếu ớt quỳ xuống đất.

Nàng luôn bất hòa với sư huynh của mình mà.

Làm sao hắn lại không nghĩ tới, đó có thể là một biểu hiện giả dối đây.

Thật ra, chẳng có gì quan trọng nữa.

Tạ Vãn Phong, bắt đầu căm hận sự yếu đuối của mình.

Nếu lúc trước lựa chọn đứng bên cạnh nàng, nếu lúc trước lựa chọn phản bội Đào nguyên, thuận theo lòng mình.

Vậy tất cả, có thể khác đi hay không.

Nhưng mà, thôn cô, ta thích nàng… lại không còn cơ hội để đổi ý.

Tối rồi, Tạ Vãn Phong đi trên đường lớn, người qua kẻ lại nhiều như thế, hắn lại cảm thấy trên thế giới này chỉ còn mình hắn.

Dần dần, người xung quanh ít đi, có một người mặc y sam màu cam, mang theo một cái hoa đăng đi ra từ trong ngõ hẻm.

Thoáng qua trong nháy mắt, nam tử gọi hắn lại, nói: “Vị công tử này hẳn là Tạ Vãn Phong đi.”

Tạ Vãn Phong quay đầu, nhớ mang máng nam tử trước mặt.

Nghĩ một chút, Tạ Vãn Phong nhớ ra, hắn chính là nam tử mà Mai Vũ muốn đuổi theo hôm đó, nhưng trông lúc này lại không giống khi đó.

Nam tử này là Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt quyết tâm muốn sống là chính mình lần nữa, chuyện đầu tiên là thay y phục, sau đó đến tìm Tạ Vãn Phong.

Hắn sẽ không nói hết.

Nhưng có vài chuyện, hắn không nhịn được phải kể ra.

Hoa Tử Nguyệt lắc hoa đăng trong tay, nói: “Không phải nghi ngờ, ta chính là người hôm đó. Nhưng mà, ngày đó ta đang sắm vai một người khác.”

“Ai?” Tạ Vãn Phong thuận miệng hỏi hắn.

“Hoa Tử Tiêu, ngươi có biết vì sao Mai Vũ muốn đuổi theo ta sao? Bởi vì muốn nói một câu, ta không phải là Hoa Tử Tiêu. Tạ Vãn Phong, nói cho ngươi biết đi. Mai Vũ không hề liên quan gì đến Vô Vân lâu, lại càng không phải là Vô Vân lâu chủ gì đó. Sở dĩ Mai Vũ tiếp nhận thù hận của Hoa Tử Tiêu, là vì Hoa Tử Tiêu và Mai Vũ có tình cảm đặc biệt với nhau. Tuy ta không biết là thâm tình như thế nào, nhưng lại biết cảm tình này rất thuần túy. Còn nữa, tuy Mai Vũ không bảo ta đưa di ngôn. Nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi, Mai Vũ nói: Nếu không tuân lời thề này, nhảy xuống Vân Nhai. Hành Vân, Vãn Phong, các ngươi đều bị ta lừa rồi. Ta nghĩ Tạ đại hiệp thông minh như vậy, hẳn phải biết nó có ý gì đi.”

Hắn nâng hoa đăng lên, trên hoa đăng là một rặng cây mây, giống như những đóa hoa máu nở rộ đầy xinh đẹp trên người nàng ngày ấy.

Sắc mặt Tạ Vãn Phong tái nhợt đến dọa người. Hoa Tử Nguyệt thấy mục đích của mình đã đạt được liền đi.

Đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến tiếng của Tạ Vãn Phong: “Là ngươi… giết nàng sao?”

Trong ngõ nhỏ không gió, chỉ có một màu tối đen như mực, mà đóa hoa đăng kia lại đang lóe lên ánh sáng chói mắt.

Trong lòng Hoa Tử Nguyệt âm thầm nói với Hoa Tử Tiêu: Đời này nợ huynh nhiều như vậy. Lần này để cho huynh đòi lại thôi. Trân bảo mà huynh yêu nhất, ta sẽ coi chừng giùm cho huynh. Nhưng mà, lần này sẽ dùng thân phận của Hoa Tử Nguyệt.

Hoa Tử Nguyệt cười khẽ một tiếng, lời cuối cùng của hắn phá vỡ trời đêm yên tĩnh.

Truyện được đăng tại đây
“Tạ Vãn Phong, kẻ tự tay giết nàng không phải ngươi sao?”

Tạ Vãn Phong ngã xuống đất, chìm vào bóng tối.

Kẻ tự tay giết nàng, không phải ngươi sao.

Đúng vậy! Đúng vậy! Là hắn tự tay giết nàng.

Tại sao mình lại không chịu tin tưởng nàng.

Tại sao mắt lại thấy máu của nàng nhuộm hết con đường lên Vân Nhai lĩnh.

Tạ Vãn Phong, nữ tử kia nói nàng lừa ngươi!

Nàng lừa ngươi nhiều lần như vậy, tại sao ngươi vẫn không chịu nhỡ kỹ.

Vươn tay, Tạ Vãn Phong muốn sờ dấu vết nàng từng để lại bên hông kia.

Bên hông trống rỗng, không hề có khối huyết nguyệt kia.

Trong bóng tối, Tạ Vãn Phong chảy lệ.

Dần dần cuộn mình lại, ôm đầu gối suy sụp khóc.

Thôn cô, có phải vì ngay từ đầu đã quá tin tưởng hay không, cho nên ta mới có thể sợ hãi như vậy lúc biết chuyện này.

Sợ hãi đến mức coi nhẹ hết thảy.

Coi nhẹ, nàng chưa từng nói mình chính là hung thủ.

Coi nhẹ, nàng chưa từng nói mình là Vô Vân lâu chủ.

Ta thật là một kẻ kém cỏi, vậy mà phải nhờ miệng người khác mới tin được nàng.

Nhưng mà, cho dù ta kém cỏi như vậy, nàng cũng… không nên bỏ lại ta.

Chân trời góc biển, vẫn đi cùng nhau. Làm sao nàng lại bỏ ta lại…

Lòng Tạ Vãn Phong đau như đao cắt. Nhưng, vẫn vô dụng.

Nữ tử kia, rốt cuộc sẽ không trở về nữa.

Sẽ không trở về nghe hắn nói một câu: Thật xin lỗi…

Có lẽ, nàng cũng chẳng cần câu —- thật xin lỗi đó…