Chương 24: Ta quyết định dùng thân phận mới tái xuất giang hồ!

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong mê man, dường như Vân Khinh thấy nữ tử ấy. Vẫn bộ bạch y ấy, trên y phục, hoa nở thành từng đóa. Tươi đẹp làm sao.

Hắn rất muốn biết, tên loài hoa đó là gì, sao lại hợp với nàng đến thế.

Trong không khí, có một mùi hương thoang thoảng, ấm áp khiến người ta buồn ngủ.

Trong mơ hồ, hình như vang lên một tiếng thở dài.

Là nữ tử ấy ư?

Nàng tỉnh rồi sao?

Tại sao nàng lại thở dài? Chẳng lẽ là vì hắn?

Hắn… rất muốn hỏi.

Nhưng mà thân thể hắn nặng quá, chìm chìm nổi nổi, chỉ có thể bị bóng tối nhấn chìm.

Vuốt tóc Vân Khinh, Mai Vũ khẽ thở dài. Cất huân hương* đi, Mai Vũ ngồi cạnh hắn, nắm lấy đôi bàn tay gầy gò trông thấy.

(*) huân hương: hương xông để xua mùi lạ

Ngắm khuôn mặt tiều tụy ấy, lòng Mai Vũ không khỏi hơi đau đớn.

Rốt cuộc là tại sao đây. Hai người, đều đau đớn như vậy.

Vân Khinh biến thành thế này, là do nàng.

Nhớ năm đó, lúc hắn rời khỏi sơn trang, đứng trên núi cao, trông xuống thiên hạ, hiên ngang nói: “Ta sẽ là sát thủ lợi hại nhất trên đời này.”

Mây bay lượn lờ, non cao sông dài.

Năm ấy, hắn phong nhã hào hoa, ngạo khí phi phàm biết bao.

Mai Vũ đứng nhìn từ xa, thầm nghĩ: Đây chính là Vân Khinh sư huynh. Ngoại trừ vị trí sát thủ đệ nhất thiên hạ, không có bất kỳ thứ gì lọt nổi mắt xanh của hắn.

Mang theo sùng bái và tiếc nuỗi, nàng lặng lẽ buông tay mê luyến đã ẩn giấu trong lòng biết bao năm qua.

Vẫn cho rằng, tất cả quá khứ với Vân Khinh chỉ là những suy nghĩ đường đột của một thời ngây thơ. Sẽ không phát triển thêm nữa. Đâu ngờ, vận mệnh lại cố tình trêu ngươi, nó chẳng những phát triển, hơn nữa còn có một ngày phát triển thành tình cảm không thể thừa nhận như vậy.

“Vân Khinh, đừng bao giờ gặp lại nữa, nhé? Chúng ta sẽ không cần đau đớn như vậy nữa phải không?” Mai Vũ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vân Khinh, điểm trên môi hắn một nụ hôn khẽ.

Hắn muốn trở thành sát thủ đệ nhất thiên hạ, sát thủ vô tâm vô tình, nàng không muốn trở thành chướng ngại vật của hắn.

Mà rốt cuộc nàng cũng biết, vì sao Vân Khinh luôn muốn giết nàng.

Từng trải qua tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai. Mai Vũ cũng từng tha thiết chờ đợi, cho rằng giấc mơ sẽ trở thành sự thật. Nhưng lúc nàng ở trong vũng máu mới ngộ ra: mơ mãi chỉ là mơ mà thôi.

Cảm ơn huynh, Vân Khinh, cảm ơn huynh đã coi trọng ta, thích ta.

Nhưng mà, Vân Khinh, huynh cho Mai Vũ quá nặng.

Nặng đến mức Mai Vũ không dám chạm vào, không dám nghĩ tới.

Nếu huynh chỉ có thể diễn tả tình cảm của mình bằng cách ấy, vậy Mai Vũ thật sự không chịu được.

Chúng ta buông ra đi, để cho nó qua đi. Ta là một người nhu nhược, không có dũng khí để ôm thứ tình cảm tàn nhẫn máu tanh như thế.

Đứng dậy, Mai Vũ rời khỏi phòng.

Trong không khí, huân hương vẫn vậy, Mai Vũ lại không thấy được, tay Vân Khinh cố gắng giơ lên muốn giữ nàng lại.

Vầng thái dương vẫn rực rỡ như thế, lại không chiếu sáng được tim hắn.

Đừng đi, được không?

Đừng đi, ta vẫn còn rất nhiều lời muốn nói.

Còn… rất nhiều lời muốn nói.

Sau khi ra khỏi Trúc viện, chuyện Mai Vũ làm đầu tiên chính là chạy về phía Mục Vô Ca, đòi Tiểu Ngân.

Vẻ mặt Mục Vô Ca cầu xin, cò kè mặc cả với nàng: “Ta khổ cực tới tìm ngươi như vậy, ngươi phải cảm ơn ta chứ?”

Dù thế nào, gia cũng đã vì nàng mà làm người hầu của người ta một ngày mà.

“Cảm ơn, nhưng việc nào tính việc nấy, với tư cách là bằng hữu, ta rất cảm tạ ngươi. Nhưng việc buôn bán, phải nói đến chữ tín, Mục Vô Ca, ngươi sẽ không chơi xấu chứ.” Mai Vũ hất hàm, đầy ý khinh bỉ.

Mục Vô Ca không nhịn được, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi Tiểu Ngân ra, lưu luyến không rời nói: “Tiểu Ngân, từ nay về sau, ta và ngươi cách xa hai phương trời, chủ nhân của ngươi không còn là ta nữa. Tiểu Ngân, đừng quá nhớ ta đấy.”

Tiểu Ngân nhìn hắn vài lần, nở nụ cười, dường như rất vui sướng, nhảy lên vai Mai Vũ, cọ một cái.

Mục Vô Ca suýt nhảy dựng lên giết người.

Con hồ ly trời đánh này! Thấy giai nhân thì không nhận chủ!

Mai Vũ cười ha ha, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn Hoa Tử Nguyệt.

Hoa Tử Nguyệt bị nàng nhìn thì sợ hãi, lúng túng nói: “Ta là Hoa Tử Nguyệt, đệ đệ của Hoa Tử Tiêu.”

Mai Vũ nhướng mày, nói: “Rồi sao? Ngươi muốn theo chúng ta tới khi nào.”

Ta quan tâm ngươi là ai làm gì! Ngươi là đệ đệ Tử Tiêu, chứ có phải Tử Tiêu đâu. Đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, ta có thể quên nhát đao ngươi đâm ta kia. Có bản lĩnh ngươi để tỷ đây đâm lại ha.

Hoa Tử Nguyệt nhìn nét mặt của nàng, thoáng cái đã rõ lòng nàng nghĩ gì. Rùng mình một cái.

Hoa Tử Nguyệt yên lặng thầm nhủ: gia là người có nguyên tắc, tuyệt không để nàng nói đâm là đâm.

“Ừm, ta nghĩ, tuy không thể để ngươi đâm lại một đao, nhưng ít nhất cũng có thể chăm sóc ngươi.” Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười mê người nhất. Quyết đoán thi triển mỹ nam kế.

Mai Vũ bĩu môi, mặc dù hắn cũng rất tuấn tú.

Đọc FULL truyện tại đây
Nhưng mà, từ Tạ Vãn Phong đến Vân Khinh, cũng không phải nàng chưa từng gặp mỹ nam. Ở cùng họ, nàng đã đúc kết ra một chân lý sâu sắc.

Người gọi là mỹ nam, chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ, trong lòng đều là những quái vật không hoàn hảo. Đương nhiên, ngoại trừ Tử Tiêu của nàng.

Tử Tiêu, bề ngoài hoàn mỹ, trong lòng càng hoàn mỹ hơn.

“Ta cảm thấy ta có thể tự mình chăm sóc bản thân, hơn nữa, ngươi cũng không phải người cha nương ta nhờ tới chăm sóc ta, ý thức đề phòng tối thiểu nhất ta vẫn phải có. Nếu ngươi thật sự muốn chăm sóc ta, ta đề nghị ngươi đến chỗ cha nương ta xin xỏ trước. À, ta nói cho ngươi biết, ta cũng không biết giờ họ đang ở đâu.” Cánh tay Mai Vũ phất phất, tỏ vẻ ‘có bản lĩnh thì ngươi tìm cha nương ta đi’.

Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt giật giật, đỡ trán, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tự hỏi phải làm sao mới đối phó được của nợ lớn này.

Thảo nào mọi người đều nói nữ nhân chính là rắc rối. Quả không sai chút nào.

Mục Vô Ca nhìn mặt trời trên đầu, trợn trắng mắt. Hoa Tử Nguyệt này đúng là đần nha. Hắn nghĩ người này giống nữ nhân sao?

Đương nhiên không phải! Nàng là Mai Vũ đó.

Nhưng, bất kỳ vấn đề khó gì trong mắt Mục Vô Ca hắn, cũng đều không khó.

Xem Mục Vô Ca này ra chiêu đây.

Chọc chọc lưng Mai Vũ, Mục Vô Ca vô tội nói: “Ta quên mang tiền ra cửa.”

Mai Vũ lặng người vài giây, nghiêm túc nhìn Hoa Tử Nguyệt: “Ngươi mang tiền không?”

Hoa Tử Nguyệt gật đầu: “Có, mang rất nhiều.”

Mai Vũ nghe xong, lập tức ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận hắn, nói: “Được rồi, đột nhiên ta thấy có người chăm sóc cũng không tệ, thấy ngươi có thành ý như vậy, đành miễn cưỡng để ngươi đến chăm sóc đi.”

Hoa Tử Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Thì ra, đối với nữ nhân không bình thường, phải dùng thủ đoạn không bình thường mới có thể giải quyết.

Mục Vô Ca đắc ý nhìn hắn, Hoa Tử Nguyệt âm thầm giơ ngón cái.

Cho nên người xưa đã nói, nam nhân thối nát muốn trở thành bằng hữu, tuyệt đối đơn giản hơn nam nhân tốt.

Chỉ vì —- cùng thối như nhau thôi ~ (=”=)

Mai Vũ cùng Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca, ba người đồng hành với mục đích duy nhất: tửu lâu.

Mai Vũ kêu cả bàn thức ăn ngon.

Quyết định ăn uống thỏa thích.

Mục Vô Ca nhìn thức ăn chật ních bàn, giật mình đến mức suýt chút phun ra.

“Ngươi ăn được nhiều như thế à?” Mục Vô Ca kinh ngạc hỏi.

Mai Vũ ném vài con cá cho Tiểu Ngân, liếc Hoa Tử Nguyệt nói: “Ta lớn thế này, chưa từng có người chăm sóc bao giờ. Đương nhiên không thể lãng phí cơ hội tốt này được.”

Ta chỉ lãng phí ít tiền của người này thôi mà.

Truyện được đăng tại đây
Mục Vô Ca đồng tình nhìn Hoa Tử Nguyệt.

Dùng ánh mắt tỏ vẻ: Huynh đệ, tự cầu phúc đi.

Hoa Tử Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ: ta sẽ cố gắng.

Bởi vì oán khí quá nặng, Hoa Tử Nguyệt quyết đoán tìm đầu bếp trong quán.

Yêu cầu ông ta làm mười loại bánh đậu xanh.

Trong lòng Mục Vô Ca bất đắc dĩ chảy mồ hôi.

Trời ạ, sao hắn ta lại gây khó dễ cho đầu bếp chứ.

Hơn nữa, lần trước là đậu đỏ, lần này là đậu xanh, còn lần sau? Đậu nành hay đậu nạp*?

(*) đậu nạp : Đậu nành thông qua khuẩn sau khi lên men, bề mặt hình thành chất nhờn, dính sền sệt, nếu dùng đũa gắp lên thì có những xơ dính vào nhau, đây gọi là đậu nạp (thực phẩm lên men truyền thống của Nhật)

“Mai Vũ, sau này ngươi định làm gì?” Mục Vô Ca hỏi.

Không biết nàng muốn tái nhậm chức hay là sẽ rời khỏi giang hồ.

Mai Vũ đang ăn thịt, nghe xong câu hỏi của hắn, vẫn giữ thịt trong tay, khí phách nâng chén lên, uống một hớp rượu lớn.

“Ta quyết định tái xuất giang hồ với thân phận mới.”

Nàng không ăn no rửng mỡ mà đi hù dọa đám người giang hồ kia, xác chết vùng dậy gì đó… thì cho xin =’’= Cho nên nàng quyết định, dùng thân phận mới mới bước chân vào giang hồ.

Liếc mắt. Mục Vô Ca cảm thán.

Quả nhiên là tư tưởng Mai Vũ mà.

“Vậy, ngươi muốn dùng thân phận gì xuất đạo?” Hoa Tử Nguyệt cảm thấy hứng thú ở chỗ này.

Mai Vũ mỉm cười, mắt lóe lóe sáng.

“Vân Chu*.”

(*) vân chu : cây mây

Vân Chu, đúng vậy.

Gọi là Vân Chu.

Gió lướt qua cửa sổ, nàng ngắm nhìn phương xa, nói như vậy.

Nàng nghĩ, nguyên nhân mình không nổi tiếng, chính là do tên mình quá tầm thường, quá kém.

Lần này, nàng quyết định rửa sạch danh xấu trước kia. Bắt đầu lần nữa.

Xí! Để cho tên sát thủ biến thái chết đi. Kể từ hôm nay, Vân Chu đã đến, trên giang hồ lại sắp xuất hiện thêm một hồng nhan truyền kỳ!