Chương 21: Chúng ta làm lại từ đầu được không?

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong mơ, dường như đang diễn ra một màn kịch.

Hắn có chút ấn tượng.

Ở khách điếm, Thượng Quan Diêu đứng trước mặt hắn, nói với hắn: “Chàng phải nhớ kỹ, Mai Vũ có liên quan tới chuyện người Liễu thôn chết.”

Lắc đầu, Liễu Hành Vân cười nhạt.

Làm sao có thể, nha đầu ấy thiện lương đến mức vì một tiểu quỷ thối mà vứt bỏ cả thanh danh của mình. Để nàng đi giết người vô tội, nàng tình nguyện đi chết còn hơn.

Nhưng vì sao, người ngồi trước mặt Thượng Quan Diêu lại gật đầu, nói theo nàng: “Đúng vậy, nàng có liên quan tới chuyện người Liễu thôn chết.”

Liễu Hành Vân tức giận kêu to.

“Ngươi là heo sao! Nghĩ gì vậy chứ! Làm sao nàng có thể liên quan đến chuyện của Liễu thôn.”

Nhưng, hắn phát hiện, cho dù bản thân có kêu thế nào, đều không được “mình” trong đó đáp lại.

Trong không khí, dường như có một mùi hương đang tỏa ra.

Liễu Hành Vân có chút ấn tượng.

Chết tiệt! Đây là mùi hương mê hoặc lòng người! Liễu Hành Vân, ngươi tỉnh lại đi!

Hình ảnh chuyển động, không ai đáp lại hắn. Hắn nhìn thấy Liễu Hành Vân kia nói với Mai Vũ: “Nếu không rời đi, ta sẽ giết ngươi.”

Không, không phải. Đây không phải là hắn, hắn thích nàng nhất, làm sao có thể giết nàng.

Nhưng hắn nghe được giọng nói trong đầu của Liễu Hành Vân đó.

Nàng là kẻ địch, nàng là kẻ địch.

Liễu Hành Vân ngồi phịch xuống, run run ôm lấy đầu.

Hắn đã bị khống chế.

Không! Không! Không cần! Trả thân xác lại cho ta! Trả suy nghĩ của ta lại cho ta!

Mai Vũ, nàng không nên tin ta. Người đó không phải ta, không phải Liễu Hành Vân.

“Mai Vũ ta thề ở đây, cắt tóc tuyệt giao với Liễu Hành Vân. Từ nay về sau, gạt hết chuyện cũ, chặt sạch ân thù. Nếu sau này gặp nhau trên giang hồ, chỉ là người qua đường. Nếu làm trái lời thề này, Mai Vũ chết trên Vân Nhai lĩnh!”

Nàng kéo thân thể bị thương, nói với hắn.

Hắn nhớ rõ, nhớ rõ lúc ấy, mình đã giãy dụa, tự nói với bản thân, phải giữ chặt nàng, giữ chặt lấy nàng. Nhưng không thể khống chế nổi thân thể, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi.

Sau đó, sau đó.

Vân Nhai lĩnh, hắn đả thương nàng.

Mà nàng, chết trên Vân Nhai lĩnh.

Hắn suy sụp. Dường như hắn chân chính đang bị nhốt trong một cái lồng sắt. Thân thể và suy nghĩ đều bị xâm nhập.

Xuyên vào ý thức của người khác.

Nhưng hắn không muốn, không muốn như vậy.

Cho nên, hắn chống cự. Che lại tất cả cảm quan* của mình.

(*) cảm quan: giác quan

Hắn biết, nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ chết.

Nhưng hắn không chịu nổi.

Hắn tin tưởng Mai Vũ của hắn. Tin tưởng cảm giác của hắn. Lại đi ngược với lòng mình, giết nàng.

Tất cả đều là lỗi của hắn, vậy, chết cũng được.

Mỗi một lần đều nợ nàng. Trên đường xuống hoàng tuyền, hắn cũng không có mặt mũi đuổi theo bóng dáng của nàng.

Chỉ mong kiếp sau, người bị thương kia đổi thành hắn.

Không cần để cho Mai Vũ đau khổ thêm nữa. Để cho hắn đau thay nàng đi.

Lúc Liễu Hành Vân mở mắt ra, hơi mơ hồ một chút, lại ngay lập tức hồi phục lại.

Đầu óc tỉnh táo, thân thể hoạt động tự nhiên.

Nói như vậy… hắn tự do rồi.

Trở mình ngồi dậy, Liễu Hành Vân vội vàng xuống giường. Tạ Vãn Phong đang đẩy cửa vào, Liễu Hành Vân đã tái mặt túm lấy hắn.

Bối rối nói: “Vãn Phong, ta bị khống chế. Sau đó lừa ngươi, Mai Vũ không phản bội. Mai Vũ…”

Tạ Vãn Phong bắt lấy bàn tay hoảng loạn của hắn, bi thương lắc đầu: “Đừng nói nữa, ta biết hết rồi.”

Tay Liễu Hành Vân run lên, dần dần cúi xuống.

Tạ Vãn Phong lướt qua hắn, yên lặng đặt cơm ở trên bàn.

Hắn cũng biết, Thượng Quan Diêu rất thông minh. Biết hắn sẽ không tin lời người khác.

Nhưng nếu là lời của Liễu Hành Vân, hắn nhất định sẽ tin.

Che đi đôi mắt, có lẽ có thể dùng tim để nhìn thấu tất cả. Nhưng nếu che đi tim, thì không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.

Tạ Vãn Phong hắn sai rồi, khi không dùng tim để nhìn nữ tử ấy.

Rõ ràng đó là một nữ tử mà bất kỳ ai trên đời này đều không sánh được một phần vạn của nàng ấy. Nhưng hắn lại cố tình dùng ánh mắt của thế tục nhìn nàng.

Nhưng, hắn không tin nàng đã chết.

Tuyệt đối không tin.

Cho nên, hắn rời khỏi Đào nguyên, không nơi nương tựa.

Bây giờ, hắn chỉ muốn đi tìm nàng.

Đọc FULL truyện tại đây
“Hành Vân, ngươi muốn tìm Thượng Quan Diêu báo thù không?” Tạ Vãn Phong ngồi trước bàn, hỏi hắn.

Liễu Hành Vân đi đến bên cạnh hắn (TVP) ngồi xuống, cúi đầu.

“Không, ta nghĩ Mai Vũ sẽ không muốn ta làm như vậy.”

Muốn đi không? Không.

Bởi vì Mai Vũ của hắn, ngay từ ban đầu đã không muốn hắn ra tay giết Thượng Quan Diêu.

Nữ nhân ngu ngốc ấy, đang bảo vệ hắn.

Hắn biết, hắn biết.

Cho nên, hắn sẽ không đi giết Thượng Quan Diêu. Hơn nữa, hắn nhớ mang máng, Thượng Quan Diêu đã khóc mong hắn quên nàng ta.

Hắn sẽ quên Thượng Quan Diêu lạnh băng tàn nhẫn kia, nhớ kỹ những gì tốt đẹp của nàng.

Bởi vì, nữ tử đó đã dạy hắn khoan dung và dịu dàng.

Tạ Vãn Phong đặt bát cơm xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ăn chút gì đi, rồi chúng ta đi tìm nàng.”

Liễu Hành Vân kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: “Tìm, tìm nàng. Chưa, nàng chưa chết?”

“Hành Vân, có người gửi lời cuối của nữ tử kia: Nếu trái lời thề này, nhảy xuống Vân Nhai lĩnh. Vãn Phong, Hành Vân, các ngươi đều bị ta lừa. Nói cách khác, lời thề tuyệt giao này không là gì hết. Nên lời thề cùng đi đến chân trời góc biển ấy đương nhiên vẫn có nghĩa. Hơn nữa, nam tử kia cầm huyết ngọc của ta đi, muốn cứu nàng. Vậy nên nàng nhất định sẽ xuất hiện lần nữa. Ăn nhanh đi, chúng ta cần xuất phát.”

Liễu Hành Vân cầm lấy đũa, yên lặng lùa cơm trắng.

Tạ Vãn Phong nhìn dáng vé không tự nhiên của hắn kia, giận dữ nói: “Muốn xin lỗi thì chờ gặp nàng rồi hẵng nói.”

Cuối cùng Liễu Hành Vân cũng khóc lên, dáng vẻ đầy lệ lùa cơm, xấu muốn chết.

Lại khiến cho Tạ Vãn Phong lo lắng.

Hắn biết Liễu Hành Vân tin tưởng Mai Vũ bao nhiêu, ngay từ đầu, hắn (LHV) đã tin tưởng nàng.

Nhưng lần này, cũng là hắn phản bội Mai Vũ. Trong lòng hắn, nhất định cực kỳ khổ sở.

Mai Vũ, nàng ở đâu ?

Nếu bây giờ nàng biết hắn như vậy, có đau lòng hay không…

+++

Máu tươi rơi trên khối ngọc màu máu, ngâm ngập khối huyết ngọc.

Nhược Li nhìn vết cắt thật sâu trên cánh tay của Vân Khinh, không nhịn được nói: “Lâu chủ, để ta làm đi.”

Vân Khinh lắc đầu: “Không cần, ta làm là được.”

Huyết ngọc, có thể cứu người.

Từng có một lần, Trúc Thiên và hắn đã thảo luận về công năng của huyết ngọc.

Chỉ cần dùng máu ngâm huyết ngọc, cho người sắp chết uống ba mươi sáu lần thì có thể cứu sống người đó.

Truyện được đăng tại đây
Lúc ấy hắn từng quả quyết nói với Trúc Thiên: “Kẻ làm vậy, tuyệt đối là một kẻ ngu ngốc.”

Vân Khinh lại chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Nhưng mà, hắn cũng không hối hận khi làm chuyện đó.

Hắn muốn cứu nữ tử ấy.

Khi máu chảy ra khỏi thân thể, Vân Khinh nghĩ tới.

Hai vấn đề nàng hỏi ngày đó.

Vân Khinh, tại sao ngươi lại muốn giết ta?

Vân Khinh, ngươi cố tình sao?

Tại sao muốn giết nàng? Trước kia, bản thân hắn cũng thường tự hỏi, nhưng lại không dám nói ra đáp án.

Thật ra đáp án đơn giản xiết bao, bởi vì Vân Khinh muốn làm sát thủ đệ nhất thiên hạ, mà sát thủ, không thể có cảm tình. Cho nên hắn muốn giết nàng, bởi vì hắn thích nàng.

Vậy, hắn cố tình sao?

Trước kia, hắn cảm thấy hắn không có tim. Nhưng tại sao lúc nàng ngã xuống, phần nào đó ở ngực trái của hắn lại đau như thế.

Vân Khinh, trước khi yêu nàng, có lẽ thật sự không có tim. Nhưng mà, khi hắn yêu nàng, hắn liền có tim.

Có một trái tim nhảy lên vì Mai Vũ.

Trái tim đó nói cho hắn rằng.

Hắn yêu nữ tử này.

Thật ra nàng đã sớm biết thân phận của hắn đi. Bây giờ nhớ lại, trong từng hàng chữ đều cất giấu nỗi buồn nhàn nhạt của nàng.

Hứa cho nàng cả đời, nàng biết là giả.

Nói muốn cùng nàng đi tới chân trời góc biển, cũng là giả.

Tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai.

Không biết nàng đã dùng tâm tình như thế nào để hát câu ca này. Ngón tay còn lưu lại xúc cảm mượt mà của sợi tóc và nhiệt độ của nàng. Đã không thể thấy nụ cười dịu dàng của nàng nữa rồi.

Sư muội, nàng mau tỉnh lại được không?

Lại hát câu ca ấy cho ta.

Mà ta, sẽ quấn lọn tóc đen của nàng thành một vòng dịu dàng quanh ngón tay.

Lúc này, ta đưa cho nàng là cảm tình chân thành. Không phải giả dối, ta có rất nhiều lời muốn nói, nàng mau tỉnh lại, được không?

Đỡ lấy nàng, Vân Khinh ngậm máu, dùng lưỡi đẩy từng ngụm vào miệng nàng.

Mai Vũ, ta khiến nàng chảy bao nhiêu máu, giờ trả lại cho nàng bấy nhiêu.

Sau đó, chúng ta làm lại từ đầu được không?