Chương 17: Thì ra, tất cả đều sẽ thay đổi

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Tử Tiêu, tại sao Vô Vân lâu lại được gọi là Vô Vân lâu?”

“Ha ha, nha đầu của ta hỏi một vấn đề rất là kỳ quái đó. Nhưng mà, Tử Tiêu vĩ đại sẽ trả lời tất cả những vấn đề của nha đầu nhà ta. Bởi vì trong Vô Vân lâu có mây mà.”

(Vô vân = không mây)

Mai Vũ khó hiểu lắc lư đầu.

Vô Vân lâu có mây, nghĩa là sao?

Sáng sớm, Mai Vũ nhắm mắt lại, nghĩ tới giấc mộng đêm qua.

Giấc mộng đêm qua không chân thật như mấy ngày trước. Lại khiến cho Mai Vũ ổn định ngoài ý muốn.

Trời hơi âm u, nhưng Mai Vũ lại khăng khăng muốn đi lên Vân Nhai lĩnh.

“Sư muội, vì sao nhất định phải đi lên hôm nay chứ?” Vân Khinh nắm tay nàng đi về phía trước, khó hiểu hỏi.

Mai Vũ cúi đầu, được một lúc lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn: “Sư huynh, ngươi đã từng nghe qua một truyền thuyết chưa?”

Vân Khinh không hiểu: “Truyền thuyết gì?”

“Vân chi đoan, nhai chi đỉnh. Tam xích chi thượng thần minh hiển*. Nếu ngươi có nguyện vọng ở kiếp sau, sẽ được khắc lên trên sinh thạch.” Mai Vũ nắm tay hắn chặt một chút, nghiêm túc nói.

(*) Mây làm ngọn, núi làm gốc. Ba thước thì thượng thần hiển linh.

Vân Khinh buồn cười, cho dù như vậy, cũng không cần phải đi đến đây trong thời tiết như thế này chứ.

“Nhưng có liên quan gì tới thời tiết sao?”

Mai Vũ nhìn trời, nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Bởi vì ngày mưa, vị thần chưởng quản mưa gió sẽ xuất hiện. Nếu bình thường, ta sợ thần sẽ không đi ngang qua đây.”

Quay đầu, Mai Vũ nhìn chân núi, một mảnh hoa cải dầu vàng, nở nụ cười.

Thật đẹp. Ước nguyện tại nơi như thế này, nhất định sẽ được thực hiện đi.

Vân Khinh nhìn núi xa, vừa định nói với Mai Vũ để hắn đi trước dò đường. Mai Vũ đã dứt tay hắn, bắt đầu chạy đi, vừa chạy vừa kêu: “Vân Khinh sư huynh, chúng tat hi đi, xem ai tới đỉnh Vân Nhai lĩnh trước. Ai tới trước, sẽ phải cho đối phương một kinh hỉ lớn nha.”

Vân Khinh bật cười, đuổi theo.

“Nhất định là ta tới trước, sư muội.” Thi triển khinh công, Vân Khinh nhanh chóng vượt qua nàng.

Ngoảnh lại, cười dịu dàng với nàng: “Sư muội, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ lớn.”

Nụ cười kia, tuy dịu dàng, nhưng lại luôn kỳ lạ như trước.

Trong nụ cười của hắn, Mai Vũ dần dần ngừng bước chân.

Sư huynh, chúng ta… một lời đã định.

Mai Vũ nhìn bóng dáng của hắn dần đi xa.

Tháo ống tiêu bên người ra, nắm trong tay.

“Xuất hiện hết đi.”

Một đám người đi ra từ sườn núi.

Mai Vũ phóng mắt qua. Thật nhiều gương mặt quen thuộc.

Đây là đội ngũ dẹp loạn mà những người giang hồ tổ chức sao? Quả là hạng người gì cũng có. Thì ra mọi người thật sự có thể vì lợi ích chung mà bất kể những hiềm khích trước kia, thoải mái đi cùng nhau sao.

“Ngươi cũng rất thức thời, không liên lụy đến người khác nhỉ.” Tiếng của một nữ tử vang lên.

Mai Vũ nắm chặt cây tiêu trong tay.

Phóng mắt qua, Thượng Quan Diêu và Liễu Hành Vân, Tạ Vãn Phong đứng chung một chỗ.

Lòng run lên.

Thì ra, Thượng Quan Diêu cũng chưa chết.

Ba người này, đã cùng nhau diễn kịch.

Mai Vũ luôn biết, luôn có một số thứ yếu ớt không chịu nổi một kích. Nhưng đến khi những thứ đó đều được nghiệm chứng là thật thì Mai Vũ lại không đủ dũng khí không đau lòng.

Liễu Hành Vân và Tạ Vãn Phong đều không nhìn nàng.

Mai Vũ cũng chỉ liếc mắt nhìn hai người đó một cái.

“Quá khen, ngươi đây là đang tôn kính ta sao. Uổng ta vẫn luôn muốn giết ngươi, không ngờ ngươi lại sùng bái ta như vậy.” Mai Vũ nói xong câu đó, sắc mặt Thượng Quan Diêu liền thay đổi. Thấy nàng ta sắp yếu ớt ngã xuống rồi, nhưng mà chưa ngã xuống thì Liễu Hành Vân đã đỡ nàng ta lên.

Mai Vũ nghiêng đầu sang một bên, tìm trong đám người.

Một người mặc lam y, chậm chạp đi sau nhóm người.

Tóc của hắn, hơi xoăn lên, mắt của hắn, dịu dàng nhìn.

Đúng là hắn.

Hoa Tử Tiêu…

Mỗi bước hắn tới gần, sắc mặt Mai Vũ liền tái nhợt hơn, nhưng hắn cũng không đi tới chỗ nàng.

Chỉ nhìn nàng ở xa.

Mai Vũ ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Người kia dịu dàng cười, nói với nàng: “Có bản lĩnh thì đi lên đỉnh Vân Nhai lĩnh, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.”

Xoay người, hắn thản nhiên rời đi.

Mai Vũ muốn đuổi theo, đã có người đâm một kiếm tới đây, tiêu của Mai Vũ vung lên trong không trung, một chiêu vừa nhanh lại vừa độc đâm vào người vừa tới.

Gió thổi sợi tóc màu đen của Mai Vũ lên, bạch y trên người bồng bềnh, lúc này gốc cây mây đỏ rực trên y phục dường như có ý thức, vô cùng xinh đẹp.

Mai Vũ mỉm cười, liếc một cái khinh miệt. Cười nói: “Hôm nay, Mai Vũ ta tiếp chiêu các ngươi ở đây. Cùng lên đi.”

Tạ Vãn Phong cảm thấy, có vật gì đó trong ngực trái đã vỡ ra, chảy ra máu đỏ tươi.

Ánh ngược lại trong con mắt tùy ý nhìn đời người kia, cũng có bóng dáng của hắn.

Thì ra, lúc hắn đi vào cái trận đàn này, trong mắt của nàng, hắn chỉ còn là một màu xám trắng như cảnh nền.

Đọc FULL truyện tại đây
Nắm chặt tay, Tạ Vãn Phong biết, giờ phút này, hắn không còn đường sống để quay về.

Rốt cuộc, vẫn thua bởi thế tục…

Không ai nói gì thêm, cũng không ai tháo ra bức màn che sau chiến sự. Chỉ có cuộc dẹp loạn của những người giang hồ sẽ bắt đầu ngay lập tức.

Mai Vũ không có thời gian dây dưa với bọn họ, ai cũng không ngờ, Mai Vũ chỉ né tránh vài cái hung khí đâm tới, còn mục tiêu lại trực chỉ Thượng Quan Diêu.

Có người đi lên chặn lại, bả vai Mai Vũ bị đâm một lỗ. Trong nháy mắt nàng sơ suất, trên đùi bị đâm thêm vài lỗ nữa.

Mai Vũ nghiêng người một chút, ngay lúc đám người tạm dừng, nàng đột nhiên tăng tốc lên.

Tung người vọt vài cái là qua, sát khí đằng đằng đi tới chỗ xa nhất – vị trí của đám Thượng Quan Diêu.

Tập kích bất ngờ trong nháy mắt làm cho nhiều người không phản ứng kịp.

Mà Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân lại theo bản năng cầm lấy binh khí.

Ra tay với Mai Vũ.

Nàng sẽ ngăn lại được đi.

Lúc vô cùng khẩn trương, tràn đầy nguy cơ đó. Hai người nghĩ, nữ tử trước mặt này, là kẻ địch.

Kẻ địch —- sẽ ra tay với ngươi.

Bằng hữu —- sẽ không ra tay với ngươi.

Mai Vũ đã nói, họ đã là kẻ địch rồi.

Vậy, tại sao lưỡi đao lại xẹt qua lưng của nàng, vậy, tại sao kiếm sắc lại đâm vào thân thể của nàng.

Máu huyết xông lên, Mai Vũ hộc ra một ngụm máu.

Hoa máu đỏ xinh đẹp nở rộ trước mắt Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân.

Mai Vũ cười nhạt, cầm thanh kiếm của Tạ Vãn Phong đang cắm trong thân thể mình, tay nàng cũng bị cắt ra, chảy máu.

Tay Tạ Vãn Phong run run.

Vết rách trong lòng, càng lúc càng lớn.

“Tại sao… không né.” Sắc mặt Tạ Vãn Phong tái nhợt hỏi nàng.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, dáng vẻ nàng rất ngu ngốc. Nhớ tới dáng vẻ nàng phản bội vì mình trong vương phủ.

Nhớ tới dáng vẻ nàng chảy máu vươn tay với hắn ngày đó.

Mai Vũ nghe xong, lui ra sau từng bước, thanh kiếm dính máu làm bẩn bạch y của Tạ Vãn Phong.

Không trả lời hắn, Mai Vũ cười cười không sao cả: “Thật có lỗi, làm bẩn y phục của ngươi.”

Tay Tạ Vãn Phong, run rẩy.

Xa lạ, hờ hững.

Thì ra, không phải nàng không đối đãi với người khác như vậy. Chỉ do trước kia, nàng chưa từng coi Tạ Vãn Phong là người khác mà thôi.

Truyện được đăng tại đây
Đao của Liễu Hành Vân, rơi xuống.

Ánh mắt Mai Vũ chưa từng dừng lại trên người hắn. Mắt nàng chỉ nhìn Thượng Quan Diêu, mỉm cười nói: “Chưa thể giết ngươi, thật đáng tiếc.”

Quay đầu nhìn lướt qua mọi người, Mai Vũ nở nụ cười khinh miệt. Mái tóc lòa xòa rủ xuống, chật vật như thế, lại kinh diễm* lạ thường.

(*) kinh diễm: đẹp đến đáng kinh ngạc

Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười người đời chẳng hiểu ta.

Cuộc đời trôi nổi này, chẳng qua chỉ là một giấc mộng say mà thôi. Cần gì phải quá mức tin tưởng.

Tất cả mọi người bị nụ cười này làm rung động, ngơ ngác nhìn nàng.

“Ta bị thương rất nặng, nhất định sẽ chết, nhưng mà ta không muốn chết ở đây, ta muốn chết trên đỉnh Vân Nhai lĩnh, chết thỉ phải chết trên nơi cao nhất. Muốn đuổi theo hay không thì tùy các ngươi.” Mai Vũ nói xong, không để ý đến những người đó nữa, chảy máu, đi về phía trước.

Mỗi bước đi, đều để lại một vết máu.

Mấy người giang hồ liếc mắt nhìn nhau. Nam tử mặc lam y dẫn bọn hắn đến đây đã nói không được để nàng chết, ít nhất phải làm cho nàng còn sống đi lên được đỉnh núi.

Vậy, bọn hắn hoàn toàn không cần phải đuổi theo.

Dù sao nàng cũng sẽ chết. Thù cũng được báo.

Xoay người, một đám người đi xuống chân núi.

Trên sườn núi, chỉ còn lại ba người.

Thượng Quan Diêu ngồi dưới tang cây, mà Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân lại dõi mắt nhìn theo Mai Vũ.

Nàng sẽ chết sao? Thật sự sẽ chết sao?

Không, không thể nào.

Nàng quật cường như vậy, làm sao có thể dễ dàng chết được.

Nhưng mà, nàng chảy máu, chảy rất nhiều máu.

Hai người đột nhiên không biết, sau tất cả, rốt cuộc là ai phụ lòng ai.

Đã nói muốn cùng đi đến chân trời góc biển.

Tạ Vãn Phong là hoa đào của Mai Vũ.

Liễu Hành Vân là mặt trời của Mai Vũ.

Nhưng, oan hồn Liễu thôn trói Liễu Hành Vân lại. Oan hồn Đào nguyên cũng buộc chặt lấy Tạ Vãn Phong. Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng xa mà nhìn nàng đi.

Yên lặng cầu nguyện trong lòng: Thôi, cứ như vậy đi, thù đã báo, lên đỉnh núi, sư huynh của nàng nhất định sẽ cứu nàng.

Từ nay về sau, tất cả coi như đã hết.

Nhưng, có ai lại biết, có rất nhiều lúc, sẽ hoàn toàn — không có về sau.