Chương 23: Mục Vô Ca, niệm câu thần chú thức tỉnh nàng đi

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mục Vô Ca muốn giết người!

Chết tiệt! Rốt cuộc tên nam nhân này thối nát đến cỡ nào đây!

Nguyên một ngày, Mục Vô Ca hắn đã mất nửa cái mạng!

Chưa nói đến việc phải chạy đến nhà Kỳ vương đập vỡ vài quân cờ ngọc quý báu của người ta. Cũng chưa nhắc đến vụ hắn (HTN) gọi hắn (MVC) là Tiểu Ca gì đó, mẹ nó, hắn còn nổi hết cả da gà đây! Thôi, coi như tránh voi chẳng xấu mặt nào, Mục Vô Ca hắn co được dãn được, thích gọi thì gọi đi.

Nói đến chuyện hắn (HTN) đến tửu lâu nhà người ta ăn cơm, ngứa mắt đầu bếp nhà người ta, còn bắt người ta dùng đậu đỏ làm mười loại bánh ngọt khác nhau.

Rồi lại còn hỏi hắn một câu: “Tiểu Ca, ngươi nói xem, mấy cái bánh này là loại bánh gì?”

Mục Vô Ca cũng không biết lời đó có ý gì. Nên đáp lại theo bản năng: “Bánh đậu đỏ.”

Mẹ nó! Tên nam nhân chết tiệt đó lại mỉm cười nói với người ta rằng: “Nghe thấy chưa? Hắn nói những cái bánh này là bánh đậu đỏ, cho nên không tính là những loại bánh ngọt khác nhau. Giờ cho ông hai lựa chọn, một, rời khỏi đây. Hai, gả nữ nhi của ông cho hắn.”

“Hắn” ấy, ý như trên chữ, chính là —- Mục Vô Ca!

Ông trời ơi! Dáng dấp nữ nhi của đầu bếp đó, nếu so với Hằng Nga tỷ tỷ thì đúng là như trời với vực vậy. Lại còn ra vẻ thẹn thùng nói: “Nếu phải như thế, vậy, vậy ta đành chịu uất ức vậy.”

Lúc nói chịu uất ức, đôi mắt kia hận không thể đè Mục Vô Ca xuống đất ngay tại chỗ.

Miệng Mục Vô Ca giật giật, vặn vẹo.

Bánh đậu đỏ không gọi là bánh đậu đỏ, chẳng lẽ lại gọi là bánh đậu xanh sao, đồ Hoa XX chết tiệt nhà ngươi.

Xin hãy tha thứ cho hắn. Thật sự cảm thấy tiếc hận đối với cái tên phong nhã như vậy của Hoa Tử Nguyệt. Cho nên Mục Vô Ca đã tự động đổi tên hắn thành: Hoa XX.

Hơn nữa, bà heo kia, gia van ngươi, dù ngươi có đưa một trăm vạn lượng hoàng kim cho gia, gia cũng sẽ không tự giày xéo mình như vậy đâu.

Hắn vô cùng vất vả thoát khỏi bà heo đó, chân Hoa XX đã bước vào trong nhà một quan viên, bay bướm với Tam di thái (dâu thứ ba) gì đó của nhà người ta, để hắn canh bên ngoài.

Được rồi, canh thì canh, cũng không chết được.

Mục Vô Ca không ngờ, hắn chưa đứng được bao lâu, một nữ nhân lại nhảy ra, lôi kéo hắn gọi Nguyệt lang gì đó.

Còn nói là cuối cùng mình cũng chịu gặp nàng ta.

Mục Vô Ca vội giải thích với nàng ta, còn chưa giải thích xong, lại có một đám người nhảy ra, luôn mồm nói muốn bắt gian phu.

Suýt nữa hắn đã ngửa mặt lên trời rống giận: “Gian phu XX ở phòng Tam di thái.”

Sau đó là một tràng hỗn loạn.

Đến khi Mục Vô Ca trốn ra được, Hoa XX lại mỉm cười nói với hắn: “A, ta nhớ ta còn hẹn Thất di thái.”

Lúc đó, nếu không có chuyện của Mai Vũ ngăn cản, tên thần của Mục Vô Ca đã sớm bắn hắn thành cái bia.

Tóm lại, hôm nay là ngày nguy hiểm kích thích nhất đời của Mục Vô Ca.

Hơn nữa, khiến Mục Vô Ca cảm khái một cách vô cùng vui mừng là, Hoa XX thối nát hơn tất cả những người hắn từng gặp! Tính khí cũng thối nát hơn Mục Vô Ca hắn rất nhiều.

Điều này làm cho tìm được chút cân bằng.

Màn đêm phủ xuống, rốt cuộc Mục Vô Ca cũng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, kích động hỏi Hoa XX: “Mau nói cho ta biết, Mai Vũ ở đâu? Nàng thế nào rồi?”

Con ngươi Hoa Tử Nguyệt đảo một vòng, lại muốn trêu hắn, cho nên trả lời dứt khoát: “Chết rồi chứ sao.”

Gió thổi qua người Mục Vô Ca, mặt hắn không biểu cảm nhìn Hoa Tử Nguyệt, nói: “Dối trá.”

Hoa Tử Nguyệt đáp: “Không dối chút nào.”

“Con ngươi của ngươi vừa mới đảo, dối trá.”

“Thật sự không dối ngươi, nàng…”

“Ngươi câm miệng cho ta! Nàng không chết! Đồ dối trá, dối trá, dối trá!” Mục Vô Ca đột nhiên bùng nổ, tức giận gầm thét, làm Hoa Tử Nguyệt sợ hết hồn.

Nhìn vành mắt đỏ rực của Mục Vô Ca, Hoa Tử Nguyệt bật cười lắc đầu.

Nam nhân mà Mai Vũ quen, có lẽ đều thật quái dị, lại vô cùng thối nát. Nhưng mà đám người thối nát ấy, có lẽ đều thật lòng với nàng.

Mục Vô Ca mím môi, cả giận: “Ngươi cười gì?”

“Nàng chưa chết, đã được cứu sống lại. Nhưng nàng còn chưa tỉnh lại đâu, không biết vì sao lại không muốn tỉnh lại. Có lẽ nàng cần một câu thần chú đi. Ngươi biết câu thần chú đó không?” Hoa Tử Nguyệt cầm ngọn đèn kia, khẽ mỉm cười dưới ánh trăng.

Trên hoa đăng, gốc mây vươn lên rực rỡ.

Mũi Mục Vô Ca hơi chua, nhưng vẫn quật cường hếch lên, nói: “Đương nhiên rồi.”

Thần chú, ta biết rất nhiều.

“Bây giờ, ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Là gì của nàng ấy?” Mục Vô Ca hỏi.

Tóc của Hoa Tử Nguyệt rơi xuống, che đi nửa gương mặt của hắn. Ánh đèn màu đỏ ấm áp lấp lánh cả người hắn.

Là gì của nàng ư?

Hắn cũng không rõ?

“Ta nghĩ, hẳn là người bảo vệ đi. Ta nhận bảo vệ an toàn của nha đầu này. Ta phải bảo vệ nàng. Ha ha, dù có lẽ nàng không cần.” Hoa Tử Nguyệt lẩm bẩm.

Đúng vậy, có lẽ nàng không cần.

Bởi vì người nàng cần, là Hoa Tử Tiêu, người trong trí nhớ, vẫn là Hoa Tử Tiêu.

Hoa Tử Nguyệt hắn, cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.

Đọc FULL truyện tại đây
Nhưng bi ai là, người qua đường này lại không đủ vội vàng. Cho nên vừa dừng lại, đã gặp hậu quả của “vừa gặp đã yêu”.

Hắn yêu nữ tử gieo đậu đỏ ấy.

Yêu nỗi tương tư im lặng như đậu đỏ ấy.

Mà nữ tử ấy lại không biết.

Hắn thích cầm ngọn hoa đăng tràn đầy hình ảnh cây mây này. Bởi vì nó cất giấu một bí mật.

Ha ha, chờ đến lúc nữ tử ấy quan tâm Hoa Tử Nguyệt như Hoa Tử Tiêu, hắn sẽ nói cho nàng biết.

“Được rồi, nha đầu ấy quả là có bản lĩnh chuốc họa. Giờ chúng ta đi tìm nàng thôi.” Mục Vô Ca tiến lên, sóng vai đồng hành cùng hắn.

Hoa Tử Nguyệt hỏi hắn: “Ngươi không hỏi nàng ở đâu hay chúng ta có thể mang nàng đi hay không ư?”

Mục Vô Ca nhún vai: “Dù nàng ở Địa ngục, chỉ cần Địa ngục có cửa, ta cũng sẽ kéo nàng về.”

Nha đầu chết tiệt đó, hắn chính là cố chủ đứng đắn đầu tiên của nàng đó nha. Mục Vô Ca hắn còn nợ tiền thù lao đó.

Nàng không nhận là không được !

+++

Mai Vũ vẫn chưa tỉnh.

Nhược Li đã nói, huyết ngọc cứu mạng nàng, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Vân Khinh hỏi Nhược Li. Nhược Li nói, là do nàng không muốn tỉnh lại.

Mỗi ngày Vân Khinh đều trông nàng, dù làm gì cũng không gọi được nàng tỉnh lại.

Cứ tiếp tục như thế, thân thể của Vân Khinh cũng suy sụp theo.

Cuối cùng cũng phải nằm liệt trên giường.

Mà lúc này, phòng của Mai Vũ là yên tĩnh lạ thường.

Bởi vì cần an dưỡng, nên Vân Khinh mang Mai Vũ đến ở viện trong núi, không có bất kỳ thủ vệ linh tinh gì.

Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt dễ dàng xông vào trận địa.

Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Mai Vũ, Mục Vô Ca đau đớn trong lòng.

Mai Vũ, cuối cùng, cuối cùng cũng thấy nàng.

Nàng biết ta sợ bao nhiêu không? Ta luôn luôn nghĩ, nếu thật sự không còn gặp được nàng nữa, ta nên làm gì. Thật may là, nàng vẫn còn bình yên vô sự.

Tới bên nàng, Mục Vô Ca xoa lên tóc nàng.

Truyện được đăng tại đây
Nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: Đình dài mười dặm giấu rượu ngon, không gặp tri kỷ không cạn chén. Mai Vũ, ta đang đợi nàng uống vò Thập Lý Đình kia cùng ta đây.

Mai Vũ, nàng nghe được không, nhất định là có chứ.

Trong bóng tối, dường như có người đang nói chuyện.

Mai Vũ không nhìn rõ, lại biết, nó không giống với giọng nói mình không muốn nghe lúc trước.

Nàng trúng một nguyền rủa.

Chỉ có người đọc thần chú, nàng mới có thể tỉnh lại.

Vậy, thần chú là gì đây? Thật ra chính nàng cũng không biết.

Nhưng mà, dường như nàng nhìn thấy, một ngày, trong một gian phòng, mình đang nâng ly cạn chén với một nam tử.

Mình nói: Đình dài mười dặm giấu rượu ngon, không gặp tri kỷ không cạn chén.

A, nàng nhớ, mùi rượu ấy rất thơm. Nàng nhớ, vị rượu ấy rất say lòng người.

Nàng cũng nhớ…

Nam tử uống rượu với nàng ấy —- tên là Mục Vô Ca.

Lông mày hơi run lên, Mai Vũ mở đôi mắt.

Đập vào mắt, quả nhiên là gương mặt vui mừng của Mục Vô Ca.

Mũi Mai Vũ hơi chua xót, khẽ cười.

“Vô Ca, ta đã trở về.”

Ta đã trở về, ta biết các ngươi sẽ đến đón ta, dù là ngươi, Vãn Phong, hay Hành Vân, ai cũng tốt.

Chỉ cần đọc thần chú, ta sẽ trở về.

Hốc mắt Mục Vô Ca đỏ lên, vươn tay ôm nàng vào lòng, run rẩy vuốt mái tóc của nàng, đến tận khi nàng ở trong lòng mình, Mục Vô Ca mới có cảm giác thật sự yên tâm.

Là thật, không phải ảo giác, là thật, nàng đã trở về.

“Hoan nghênh trở về, Mai Vũ.”

Không có lời gì thừa thãi, lúc này, có lẽ không cần nói câu nào, cứ ôm như vậy, mới là lời bày tỏ tốt nhất.

Bày tỏ nỗi tưởng niệm sâu nặng của ta.