Chương 16: Mai Vũ, sau này là kẻ địch rồi

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Sư huynh, ta muốn ăn bánh bao thịt.” Mai Vũ kéo tay Vân Khinh, lay lay làm nũng.

Vân Khinh nhíu mày: “Nữ hài tử mà ăn nhiều thịt như vậy, không sợ béo sao.”

Mai Vũ mất hứng bĩu môi: “Sư huynh, ngươi nói như vậy là ghét bỏ ta sao?”

Vân Khinh xoa trán: “Ta nào dám chứ.”

Lại một lần nữa bất đắc dĩ thua dưới con mắt u oán của nàng. Vân Khinh để nàng ngồi yên dưới tang cây xong rồi xoay người đi mua bánh bao cho nàng.

Lá cây xào xạc, giống như một ngày nào đó có gió sau trưa.

Mai Vũ khẽ mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên trên.

“Này, ngươi còn muốn trốn tới khi nào?”

Một nam tử, lộ ra bóng dáng sau lá cây rậm rạp. Đứng trên cành cây, một bộ bạch y, phiêu phiêu dục tiên*.

(*) phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng tung bay

A, đúng là như thế này.

Phiêu diêu, dường như ngay sau đó sẽ bay đi theo gió.

Ngày đó, ở giữa đám lá cây, nàng chỉ nhớ được dáng vẻ phiêu diêu này của hắn. Mà lại không rõ nét mặt của hắn.

Phải chăng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã biết hắn là hoa đào chợt rơi, cuối cùng sẽ luôn có một ngày bay đi theo gió.

Tạ Vãn Phong đứng ở trên cây, nhìn nàng, trong giọng nói êm tai cuốn hút lộ ra đau buồn.

Hắn hỏi: “Vì sao?”

Mai Vũ mỉm cười: “Vãn Phong, ngươi tới giết ta hay là tuyệt giao đây?”

Để cho ta cười với ngươi đi, Vãn Phong. Bởi vì, sau này, sẽ không còn cơ hội cười với ngươi như vậy nữa.

Mai Vũ biết, trên giang hồ, đã bắt đầu nổi lên sóng gió.

Liễu Hành Vân dán bố cáo, nếu ai có thể giết Vũ Thần.

Thưởng mười vạn lượng hoàng kim.

Hắn nói, đời này kiếp này, không đội trời chung với Vũ Thần.

Lúc chim ngũ sắc đưa tới tin tức đó thì cảm tình của Mai Vũ và Liễu Hành Vân, sẽ như đóa hoa tháng năm bay đi theo gió tháng sáu.

Lúc hoa tháng sáu nở, hoa tháng năm lại chỉ có thể làm vũng bùn…

Tạ Vãn Phong nhảy từ trên cây xuống, bình tĩnh nhìn nàng.

Tại sao nàng lại?

Không giải thích, cũng không phản bác. Không phải nàng bất hòa với Vân Khinh sao? Chẳng lẽ đó cũng là lừa bọn họ?

Mai Vũ cười khẽ, rút cây trâm từ trong búi tóc ra.

Tử ngọc bảo trâm lóe ra ánh sáng xinh đẹp, Mai Vũ đưa cây trâm cho Tạ Vãn Phong, tóc nàng tản ra, giống như lời nói bay đi trong gió, cùng làm cho lòng Tạ Vãn Phong tan nát.

“Tạ Vãn Phong, chúng ta đoạn tuyệt ân tình thôi. Sau này, chúng ta là kẻ địch rồi. Ngày nào Mai Vũ ta dám hủy lời thề này, ngày đó ta sẽ nhảy xuống Vân Nhai.”

Môi Tạ Vãn Phong trắng bệch, run run hỏi: “Ngươi thật sự… quyết định?”

“Ừ, tuyệt đối không hối hận.” Mai Vũ gật đầu, tiêu trong tay gài lên tóc.

Lời thề đã nói ra, giống như tóc đã bị cắt đi. Không thể thu hồi lại.

Tạ Vãn Phong không biết tâm tình của Mai Vũ ra sao, nhưng hắn cũng biết. Cho dù Mai Vũ không làm như vậy, chính hắn cũng sẽ tuyệt giao với nàng.

Cho dù nàng có sự ấm áp mà hắn muốn, nhưng cũng không có nghĩa là, nàng có thể giết người Đào nguyên, giết người Liễu thôn.

Nhẹ nhàng xoay người, Tạ Vãn Phong đi vào trong ánh mặt trời.

“Mai Vũ, lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi.” Tạ Vãn Phong nói.

Mai Vũ mỉm cười sau lưng hắn: “Ừ, ta sẽ chờ.”

Lòng đau đến nghẹt thở, nhưng nàng vẫn mỉm cười như trước, bởi vì nàng chỉ còn có thể mỉm cười.

Mai Vũ nghĩ, đây là cuối cùng sao. Những gì nàng có thể cho Liễu Hành Vân và Tạ Vãn Phong, cũng chỉ là cuộc sống đơn giản nhất.

Bọn họ là bằng hữu, nàng là người qua đường. Tội gì phải làm nhau rối rắm.

Hành Vân là mây trôi phiêu dạt. Vãn Phong, vẫn là gió đêm tự do như trước. Mà Mai Vũ, chỉ đi ngang qua và điểm lại một dấu chấm trong sinh mệnh của họ. Một dấu vết chẳng đậm là bao.

Mai Vũ cũng không phải thánh nhân. Cái gọi là thiện lương, trong mắt nàng là thứ xa xỉ mà dân chúng yên ổn mới có được.

Nếu có thể, nàng cũng muốn cố gắng giải thích tất cả với bọn họ.

Nhưng đây đều là mưu mô. Cho dù nàng có giải thích cũng sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Có người ở trong bóng tối, đã sớm sắp xếp hết tất cả, mỗi một bước của nàng, người trong tối kia đều đã tính hết.

Nói nhiều thêm một câu, biện giải thêm một câu, sẽ càng nhiều người đau.

Nàng đang đợi, đợi giây phút sự dối trá được vạch trần kia.

Nàng có dự cảm, cuối cùng, kẻ trong tối kia sẽ nói cho nàng tất cả.

Trong không khí, dường như lại truyền đến mùi hoa quế. Mai Vũ tự ôm lấy mình, nhắm mắt lại.

Trong mê man, bóng dáng Tử Tiêu dường như đang ở ngay trước mắt, hắn khẽ thở dài nói: “Nha đầu, ngươi khiến lòng ta rất đau.”

Tử Tiêu, Tử Tiêu, ngươi rất đau sao? Thật xin lỗi…

Cuối cùng ta vẫn ngốc như thế, thật sự… rất xin lỗi.

Khi tỉnh lại, Mai Vũ phát hiện mình đang nằm trên lưng Vân Khinh.

Sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng kịp.

Vòng qua cổ hắn, Mai Vũ chôn mặt mình vào cổ hắn.

“Ngươi đó, lại dám ngủ dưới tàng cây, ngộ nhỡ có người tới giết ngươi thì sao?” Vân Khinh oán giận.

Mai Vũ không nói lời nào.

Trợn trắng mắt, Vân Khinh nói tiếp: “Cứu đồ như ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị người giết. Nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nói ngươi…”

Mai Vũ ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi nói, muốn đi cùng ta cả đời sao?”

Bước chân của Vân Khinh, hơi loạn một chút, rồi lại vững lại, trầm giọng: “Ừ, ta sẽ đi cùng ngươi cả đời.”

Mai Vũ nhắm mắt lại, im lặng nở nụ cười.

Sư huynh, có những lời này của ngươi là đủ rồi.

Con đường dưới ánh tà dương thật dài, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ hai người.

Đọc FULL truyện tại đây
Mai Vũ nghĩ, con đường như vậy, có thông thẳng đến tận cùng thế giới không?

Đi mấy ngày đường, rốt cuộc Mai Vũ cũng đến dưới chân Vân Nhai lĩnh. Mai Vũ nói, muốn ở lại sơn thôn dưới chân Vân Nhai lĩnh mấy ngày. Bởi vì nơi này, có một cánh đồng hoa cải dầu.

Nàng đã mơ tưởng cuộc sống như thế từ lâu.

Cuộc sống ẩn cư ung dung tự tại, mặt trời mọc xem hoa sớm, mặt trời lặn ngắm trời sao.

Nhưng, khiến Mai Vũ phiền muộn là gần như mỗi đêm, nàng đều mơ thấy Tử Tiêu.

Dường như, hắn vẫn còn sống vậy.

Hơn nữa, Mai Vũ cảm thấy có người đang theo dõi nàng. Nhưng nàng để ý mấy ngày, vẫn không nhận ra bất kỳ dị thường nào.

Dần dần, cũng thả lỏng ra.

Càng ngày càng có nhiều lời đồn trên giang hồ. Hơn nữa, không biết từ lúc nào Mai Vũ cũng đã bị Đào nguyên truy nã.

Mà người của Vô Vân lâu lại đang gắng sức bảo vệ nàng.

Sau đó, lại có lời đồn, nói nàng là Vô Vân lâu chủ.

Lúc Vân Khinh nói điều này cho nàng, nàng đang ngồi yên trên thuyền, chân nhẹ nhàng nghịch nước.

Quay đầu lại cười sáng lạn, khói sóng lưu chuyển trong mắt.

“Ta lại tình nguyện bị bọn họ gọi là phu nhân tiền Nhị lâu chủ Vô Vân lâu.”

Khóe miệng đang cười của Vân Khinh cứng lại, nói: “Vì sao không phải là phu nhân lâu chủ, mà lại là nhị lâu chủ?”

Mai Vũ nắm cây tiêu xanh biếc kia, dịu dàng lại phiền muộn nói: “Bởi vì ta hoàn toàn không biết ai là lâu chủ Vô Vân lâu, nhưng lại biết Nhị lâu chủ. Hắn là một người vô cùng dịu dàng.”

Vân Khinh cúi đầu xuống, không nói gì.

Mai Vũ lè lưỡi, kêu to: “A, Vân Khinh sư huynh ghen kìa!”

Sắc mặt Vân Khinh khẽ đỏ lên, phản bác: “Không có, làm sao ta lại ghen được!”

Mai Vũ cười cợt nhả, quay đầu nhìn núi xa. Miệng lại ca lên vài câu nàng hát ngày ấy:

Tháng sáu mưa bụi, tháng bảy mây bay.

Tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai.

Ngàn năm ngoảnh lại, trăm năm kề vai.

Cùng lắm đời đời, cùng say nhân gian.

(Editor: Mạn phép cho em chém… chả biết bà tác giả lấy thơ ở đâu T_T)

Vân Khinh không tự giác liền nhớ rõ câu kia.

Tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai.

Hắn và Mai Vũ, hẳn cũng là — trúc mã thanh mai đi.

Việc Mai Vũ thích làm nhất là nằm trên cánh đồng hoa cải dầu, để cho gió thổi tóc bay loạn đi. Chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.

Ngày đó, không biết là ngày thứ mấy nàng đến đây.

Nàng nằm trên đồng hoa cải dầu, giả bộ như đang ngủ, chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

Mai Vũ lập tức ngừng thở.

Truyện được đăng tại đây
Lúc hắn tới gần, Mai Vũ nhảy dựng lên.

“Bắt được ngươi rồi!”

Bốn mắt nhìn nhau, Mai Vũ ngây ngẩn cả người.

Là hắn.

Không phải là trò đùa dai của ai.

Mai Vũ giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Nàng và người kia nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.

Người kia, có mái tóc mà nàng quen thuộc. Là màu nâu nhạt, xoăn xoăn. Mắt hắn cũng là màu nâu nhạt, mang theo sự dịu dàng và ưu sầu nhè nhẹ.

Hắn mặc một bộ lam y.

Là cái màu mà nàng luôn nhìn thấy trong ký ức.

Mai Vũ gần như không khống chế được muốn té xỉu.

Không ai, không ai có thể giả dạng được hắn.

Hắn là…

“Tử Tiêu…” Mai Vũ run run mở miệng.

Dường như bị nàng làm sợ, Hoa Tử Tiêu bối rối xoay người, lao đến bên núi.

Mai Vũ muốn đuổi theo, lại không sao đuổi kịp được.

Nhìn bóng lưng của hắn, Mai Vũ kêu to: “Hoa Tử Tiêu!”

Người phía trước dừng lại một chút, lại tiếp tục chạy về phía trước.

Mai Vũ nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị người giữ chặt lại.

Vân Khinh nhìn nàng, nói: “Sư muội, ngươi làm sao vậy?”

Mai Vũ kêu lên: “Sư huynh, giúp ta đuổi theo người kia!”

Vân Khinh nhíu mày, khó hiểu nói: “Ngươi không bệnh đó chứ? Nơi này làm gì có người. Vừa rồi ta mới thấy ngươi ngẩn người ở đây, làm sao vậy?”

Mai Vũ lập tức sửng sốt, lại nhìn về phía trước, hoàn toàn không có một bóng người.

Vân Khinh sư huynh nói… nơi này không có ai?

Hơn nữa Tử Tiêu đã chết.

Vậy, vừa rồi…

Là nàng lại nằm mơ?

Xem ra nàng thật sự rất nhớ hắn.

Chậm rãi ngã vào đồng hoa cải dầu màu vàng, Mai Vũ tự ôm lấy mình.

Tử Tiêu… Ta rất nhớ ngươi…