Chương 20: Chân tướng sự phản bội của Liễu Hành Vân

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ngươi nói nàng đã chết?”

Giữa trưa tại Vương phủ, một tia sáng lạnh xẹt qua. Thanh kiếm dường như hiện ra từ trong không khí, đặt ngang trên cổ Ô Nha. Mồ hôi Ô Nha ướt đẫm trán.

Tiếng của Vương gia bình tĩnh đến kỳ lạ, đây đúng là dấu hiệu trước mưa to gió lớn.

Cắn răng, Ô Nha chịu đựng nỗi sợ hãi, vội vàng bổ sung: “Trên giang hồ đồn như vậy, nhưng xin Vương gia bớt giận, việc này còn đang được truy xét, theo thuộc hạ biết, Mai Vũ bị Vân Khinh mang đi. Lúc đó ngoại trừ Vân Khinh, không ai có thể quyết định sống chết của nàng.”

Kiếm trên cổ Ô Nha dịch ra một chút, An Thiếu Hàn nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày. Đi tìm nàng, nếu nàng còn sống thì thôi. Nếu chết, mang thi thể về cho ta.”

Ô Nha cả kinh, không tự giác ngẩng đầu lên: “Vương gia… chẳng lẽ người muốn dùng hoàn hồn đan?”

Lông mày nhướng lên, kiếm của An Thiếu Hàn xẹt qua gò má hắn ta.

“Ngươi còn vấn đề gì sao?” Con ngươi lạnh lùng đảo qua mắt hắn ta, mang theo ý cảnh cáo.

Cả người Ô Nha run lên, cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Trong viện đầy hoa đào, An Thiếu Hàn đi đến dưới tàng cây, ngồi xuống.

Yên lặng nhắm hai mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền tràn đầy dáng vẻ của nàng.

Xoa ngực, nơi đó đặt một chiếc lược gỗ đào.

Tiểu Vũ, tại sao nàng lại không nghe lời ta? Tại sao lại quật cường như vậy?

Ta đã nói, chỉ cần tìm được nàng, sẽ để cho nàng đi. Nhưng bây giờ, nàng muốn ta buông tay thế nào đây?

Nơi ngực trái lại truyền đến từng cơn đau.

Ngoài viện, tiếng của nha hoàn cẩn thận truyền vào: “Vương gia, quận chúa Thanh Vân mời ngài cùng đi ngắm hoa.”

An Thiếu Hàn không hề nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Nói cho nàng, ta không rảnh.”

Hoa đào nở rộ, bay múa khắp nơi.

Dưới tàng cây hoa đào, An Thiếu Hàn mơ về năm xưa.

Trong mơ, tràn đầy bóng dáng của nữ tử ấy.

Nàng cười, sóng nước chảy trong con ngươi, gọi hắn: “Thiếu Hàn.”

Tiểu Vũ, ta rất nhớ nàng. Nhất định nàng chưa chết đúng không.

Ta muốn giết những kẻ đó, giết những kẻ dám can đảm động vào nàng.

An Thiếu Hàn biết, cho dù lúc này, vương phi chưa vào cửa của hắn đang ở ngay bên cạnh, thì cũng không thể bước vào trong lòng hắn.

Bởi vì, chỉ cần xuất hiện tên của nữ tử kia, thì tất cả biểu hiện giả dối đều bị phá tan.

Không biết từ khi nào, quận chúa Thanh Vân thông minh đài các đã không để lại chút màu sắc nào trong mắt hắn.

Mắt của hắn, lòng của hắn, đều tràn đầy một bóng hồng không tan biến đi được.

Nhưng những gì An Thiếu Hàn có thể cho Mai Vũ, chỉ có đau khổ. Hắn cũng không thể chấp nhận người khác thương tổn nàng một chút nào.

Tất cả những kẻ tổn thương nàng, đều phải chết.

+++

Trong không khí, tản ra hương thơm mê người. Liễu Hành Vân mở mắt ngồi dậy, đẩy cửa ra. Ngoài cửa có một bóng dáng lóe qua, trong nháy mắt, hắn lầm tưởng là nữ tử ấy.

“Hành Vân, chàng tỉnh rồi?” Tiếng của Thượng Quan Diêu vang lên, đánh tan ảo giác.

Liễu Hành Vân lắc đầu, cảnh cáo mình, tỉnh táo lại.

Nữ tử ấy đã chết.

Ngày đó, hắn chưa báo cho Tạ Vãn Phong đã đi cùng Thượng Quan Diêu đến viện nhỏ trong núi này ở lại.

Thượng Quan Diêu rất nhiệt tình. Nhiều lần còn cố ý quyến rũ hắn.

Nhưng Liễu Hành Vân lại hoàn toàn không muốn chạm vào nàng.

Hắn sẽ luôn nhớ tới, sớm hôm ấy, môi của hắn chạm vào môi của một nữ tử khác, trong lòng tràn đầy tình yêu nồng nàn.

Nụ hôn ấy, không đủ triền mien, không đủ sâu nặng. Có lẽ chỉ có thể nói là chuồn chuồn lướt nước thoảng qua. Nhưng lại khiến linh hồn của hắn run rẩy.

Hắn vốn tưởng rằng, dù nữ tử ấy không ở bên, Liễu Hành Vân vẫn là Liễu Hành Vân. Cho đến khi biết nàng chết, Liễu Hành Vân mới phát hiện, hắn không bao giờ có thể là chính hắn nữa.

Hắn không thể làm gì cả, cũng không thể tự hỏi bất kỳ điều gì. Mỗi ngày đều như một cái xác không hồn. Hơn nữa, dù Thượng Quan Diêu của mặc lụa mỏng như cánh ve đi lại trước mặt hắn, hắn cũng hoàn toàn không có cảm giác. Trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười rực rỡ của nàng nơi thành Dương Châu đèn đuốc lóa mắt.

“Hành Vân, hôm nay chúng ta đi chơi diều đi.” Thượng Quan Diêu ngồi xuống cạnh hắn, lay cánh tay của hắn nói.

Hắn bị bệnh. Đại phu nói, hắn gặp kích thích quá lớn, đang giãy dụa trong mâu thuẫn, tâm thần không được tỉnh táo lắm.

Thật ra, Liễu Hành Vân gặp bệnh như thế nào, nàng ta rõ ràng nhất.

Đọc FULL truyện tại đây
Nhưng nàng ta không muốn hắn tỉnh lại, bởi nếu tỉnh lại, hắn sẽ không thuộc về nàng ta nữa.

Cho nên, nàng ta tình nguyện để Liễu Hành Vân dần dần lạc đi, quên kẻ tên là Mai Vũ kia.

Mắt Liễu Hành Vân giật giật.

Diều sao?

Đúng rồi, Mai Vũ thích nhất là chơi diều.

Còn nhớ bọn họ đã từng thả diều ở trên bờ sông. Ba người viết tên trên diều, so xem diều ai bay cao hơn.

Liễu Hành Vân đột nhiên nở nụ cười sáng lạn.

Thượng Quan Diêu vui vẻ, đây là biểu tình đầu tiên mà hắn lộ ra suốt mấy ngày qua. Cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ khá hơn.

“Mai Vũ, lần này ngươi muốn viết gì trên diều?”

Hắn cười sáng lạn, mang theo nụ cười mà Thượng Quan Diêu vốn quen trong quá khứ.

Nói với nàng như vậy.

Thượng Quan Diêu sững sờ, cả người như rơi vào hầm băng.

Yên lặng nhìn nụ cười vô ý thức của hắn, Thượng Quan Diêu chôn mặt vào trong lòng bàn tay mà khóc.

Nhiều năm như thế, nàng thích nhất nụ cười sáng lạn của Liễu Hành Vân.

Nếu giờ phút này, hắn không gọi tên của nữ nhân khác, lộ ra nụ cười như thế. Nàng thật sự có thể chấp nhận, từ nay về sau hắn sẽ không mỉm cười như vậy nữa.

Nhưng hắn nở nụ cười, dù đang lúc tinh thần không tỉnh táo, vẫn gọi tên nữ nhân đó và nở nụ cười.

Cuối cùng, nàng vẫn thua cuộc chiến này.

Thua bởi một người chết.

Dù hạ dược với hắn, mê hoặc tâm trí của hắn, muốn hắn phản bội nữ tử kia. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không làm được gì cả.

Mai Vũ nói: Xin hãy cho mặt trời của ta được hạnh phúc.

Liễu Hành Vân nói: Sự khác biệt lớn nhất của ngươi và nàng ấy là: bất cứ chuyện gì nàng ấy làm cho ta, đều không cần ta hồi báo. Nhưng mỗi một chuyện ngươi làm cho ta, đều muốn ta đáp lại.

Thì ra, tình yêu thật sự không thể cưỡng cầu. Không trả giá, thì nhất định sẽ không thể được đáp lại.

Dù buông tay sẽ rất đau khổ, nhưng Thượng Quan Diêu cũng đã hiểu rõ.

Truyện được đăng tại đây
Yên một người, là phải xuất hiện bên cạnh hắn khi hắn cần, là lúc hắn không cần nữa thì rời khỏi hắn.

Yêu cũng tốt, hận cũng được. Người nam nhân này, là người nàng không thể tổn thương nhất.

Nàng thua Mai Vũ, lần này, tâm phục khẩu phục.

Nàng cầm lấy tay của Liễu Hành Vân, buồn bã khóc: “Hành Vân, tất cả những gì có thể trao, ta đều trao cho chàng. Ta biết, những lời ta nói, chàng cũng sẽ không nghe được. Nhưng ta vẫn muốn nói. Hành Vân, ta yêu chàng, từ lúc chàng còn chưa biết, ta vẫn luôn rất yêu chàng. Ta đã nghĩ, sẽ có một ngày, ta đợi được chàng quay lại nhìn ta. Cho nên ta không từ thủ đoạn quyến rũ chàng. Nhưng đến giờ phút này, ta mới phát hiện ta thật sự sai lầm rồi. Người Liễu thôn đều do ta giết. Mỗi đêm khuya ta đều tỉnh lại. Ta không phải kẻ không có tim. Hành Vân, ta cũng sẽ sợ hãi. Đến lúc chàng tỉnh lại, nhất định sẽ hận ta. Ta biết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa. Quan trọng là, Hành Vân, rốt cuộc ta đã biết làm sao để yêu một người. Giờ phút này, ta cũng đã mất đi tư cách yêu một người. Tạm biệt, Hành Vân của ta, trên giang hồ, sẽ không còn Thượng Quan Diêu nữa. Nếu có thể, hãy quên ta đi…”

Xin chàng đừng nhớ đến ta. Chỉ cần chàng thoải mái quên ta đi, như vậy, chàng có thể vui vẻ lên được không…

Thượng Quan Diêu đứg dậy, dập hết lư hương đang đốt đi. Lúc lư hương cuối cùng được dập tắt, Liễu Hành Vân cũng hôn mê bất tỉnh.

Thượng Quan Diêu nâng hắn về giường, lại viết thư gửi cho Tạ Vãn Phong.

Làm xong tất cả, nàng xoay người rời đi.

Ngoài cửa, một nam tử mặc bộ bạch y đang đứng đó, dường như đang đợi nàng.

Thượng Quan Diêu nhìn qua, đó là Vân Khinh. Kẻ hợp tác cùng nàng để hãm hại Mai Vũ.

Đi về phía trước, Thượng Quan Diêu nhẹ nhàng quỳ xuống nói: “Tham kiến lâu chủ.”

Vân Khinh dường như rất mệt mỏi, lạnh nhạt nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”

Thượng Quan Diêu cười buồn thảm, nói: “Bởi vì Mai Vũ đã sớm biết ngài chính là lâu chủ, nên mới xin ngài giết ta.”

Nữ nhân ấy, là một kẻ ngốc, lại biết được tất cả.

Môi Vân Khinh trắng bệch, nói: “Ngươi… biết nàng biết ta là lâu chủ lúc nào không?”

“Mới đầu, ta cũng không biết. Nhưng sau đó, ta lại nghĩ tới, ngày ấy, khi lâu chủ xuất hiện bên cạnh ba người chúng ta. Lúc ngài chưa xuất hiện, Mai Vũ đã chuyển hướng sang chỗ ngài. Ta nghĩ, hẳn là nàng đã biết từ trước đó.” Thượng Quan Diêu thản nhiên nói.

Nghe câu này, môi Vân Khinh càng tái đi.

“Sau này, ngươi cũng không cần quay về Vô Vân lâu nữa.” Vân Khinh nói xong, xoay người rời đi.

“Tạ lâu chủ.” Thượng Quan Diêu nói.

Nghe xa xa, có tiếng ngựa hí, liếc mắt nhìn gian phòng này lần cuối, xoay người lên trên rừng.

Cả đời này, nàng không hối hận khi đã yêu hắn, nhưng lại hối hận tại sao mình lại không sớm học được cách yêu một người.

Cho nên…

Hành Vân, tạm biêt.