Chương 25: Buông tay hay không, đều là khúc mắc

Tặng quân rượu độc tiễn quân ra đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi tỉnh lại, Vân Khinh liền biết là nàng đã rời đi rồi.

Thậm chí có thể nói, hắn cố ý để nàng rời đi.

Nhắm mắt lại, môi Vân Khinh tái nhợt hỏi Nhược Li: “Lúc đi, thân thể nàng khỏe chưa?”

Nhược Li cắn môi gật đầu: “Dạ, xin lâu chủ yên tâm, nàng rất khỏe mạnh. Hơn nữa, trước khi đi, nàng đã đến thăm ngài.”

Vân Khinh khẽ mỉm cười, nắm bàn tay trống rỗng.

Hắn biết, biết nàng đã tới.

Không gì tốt hơn.

Vậy mới đúng đi.

Chỉ có để nàng đi, nàng mới có thể vui vẻ như ngày thường.

Quá sâu nặng ư?

Đúng vậy, hắn yêu nàng sâu nặng như vậy. Sâu nặng đến mức nàng hoàn toàn không thể gánh nổi.

Vân Khinh muốn một Mai Vũ nguyên vẹn, một Mai Vũ biết nói biết cười, mà không phải là một Mai Vũ nằm không nhúc nhích ở đó.

“Nhược Li, giờ ta không lo được Vô Vân lâu. Ngươi tạm thời quản nó đi.” Vân Khinh khẽ mở miệng, nói.

Nhược Li kinh ngạc há to miệng, lập tức quỳ xuống: “Lâu chủ, không thể.”

Vân Khinh nhìn thành giường, mất hồn lẩm bẩm: “Ngươi biết không? Ta vẫn luôn thích nàng, nhưng vẫn luôn phủ nhận nó. Luôn tổn thương nàng, cũng tổn thương mình. Ta chỉ cho là, chỉ cần giết nàng, Vân Khinh chính là sát thủ đệ nhất giang hồ. Nhưng mà, trong nháy mắt khi nàng ngã xuống trong lòng ta, cuối cùng ta cũng biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Ta thích cảm giác cao cao tại thượng* ấy, khi nha đầu đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta. Nhưng, ta lại muốn giết nàng. Vậy, dù ta có lấy được địa vị chí cao vô thượng**, thì cũng để cho ai nhìn đây? Ta quan tâm nàng hơn cả những địa vị giống như mây trôi kia. Rốt cuộc ta… đã dùng một phương thức không thể cứu vãn được, chứng minh sự thực này.”

(*) cao cao tại thượng = chỉ tay năm ngón/ngồi tít trên cao: ý ở đây nhưng kiểu được tâng bốc ấy

(**) chí cao vô thượng = tối cao

Trong ký ức, năm ấy, lúc hắn muốn rời khỏi sơn trang, không nên dẫn nàng theo.

Hắn nói muốn dẫn nàng đi ra giang hồ, để nàng nhìn phong quang vô hạn* của mình.

(*) phong quang vô hạn: cảnh nở mày nở mặt

Nếu lúc ấy, hắn không cố chấp muốn nàng nhìn phong quang của mình, sau đó tự tay giết nàng.

Mà nói cho nàng biết, hắn không nỡ xa nàng.

Như vậy, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không.

Nếu như, lời hứa cả đời cùng đi đến chân trời góc biển ấy của hắn cũng là thật. Vậy, có phải kết cục sẽ thay đổi hay không.

Nhưng trên đời này không có nếu như, cũng không có có lẽ.

Cho nên, Mai Vũ, ta đã mất nàng rồi, phải không?

Nghe tiếng ve kêu trống rỗng, Vân Khinh biết, hắn không tìm được đáp án.

Trả lời hắn, chỉ có từng dấu vết ghê người đau như bị bỏng trên cánh tay. Nếu có thể, xin vết thương này đừng khép lại, cứ đau như vậy đi.

Như vậy, sẽ giống như nàng vẫn còn đang ở bên…

+++

An vương lại nổi điên.

Gã sai vặt trồng hoa sen trong viện lại đau khổ đi đào mương.

Thật là —- trời xanh ơi, đất mẹ à, cứ phải giày qua xéo lại làm gì chứ!

Không biết y phải đào bao lâu nữa mới được lại cái mương đây.

Tâm tình Vương gia biến đổi khôn lường, y hiểu.

Nhưng cũng chưa từng thay đổi như vậy.

Vừa mới biến thái xong, lại biến thành mất hồn.

Nói cũng chẳng ngoa, sáng sớm nay không biết làm sao tâm tình Vương gia lại tốt, lập tức phải trồng lại mương hoa sen biến thái kia.

Nhưng mà, nghe nói y cũng không phải kẻ xui xẻo nhất, xui nhất là có người bị phái đến thư phòng quấn tơ hồng kia.

Aiz, dù sao ngươi cũng chớ nên đoán tâm tình của Vương gia nha.

Tâm tình An Thiếu Hàn đương nhiên rất tốt.

Dù hắn không tìm được tung tích của Mai Vũ, nhưng hắn cũng tra được, Mai Vũ còn sống.

Đây cũng đồng nghĩa là nàng sắp tới.

Tâm tình vừa tốt lên, hắn liền hồi phục những gì mình phá hủy trong lúc buồn bực ấy lại như cũ.

Hơn nữa, mấy ngày nay, hắn luôn suy nghĩ, vẫn cảm thấy khó có thể buông tay.

Nàng là người hắn vừa ý.

Nữ nhân đầu tiên hắn hôn. Nói ra cũng rất xấu hổ. Mặc dù hắn luôn được nữ nhân vây quanh, lại không muốn hôn người khác.

Nó dường như có một ý nghĩa gì đó, giống như tình yêu phủ đầy bụi. Không thể đụng vào, nhưng lại phải cất kỹ.

Cho nên, Mai Vũ rất đặc biệt.

Đặc biết đến mức, An Thiếu Hàn phải đối xử đặc biệt với nàng.

Vậy, tại sao hắn lại phải buông tay?

Hắn muốn nàng, rất muốn nàng.

Vui vẻ hưởng thụ tâm tình tốt đẹp này, nhưng bất đắc dĩ là, lại có người cứ cố tình không thức thời tới quấy rầy.

“Vương gia, hôm nay trời đẹp như vậy, chúng ta đi chơi diều đi.” Không biết quận chúa Thanh Vân chui ra từ đâu, yếu ớt nói.

An Thiếu Hàn mất hứng cau mày.

Hiện tại, hắn vô cùng không vui khi có người quấy rầy tâm tình đang tốt đẹp của hắn. Lần này tới, có vẻ quận chúa Thanh Vân thay đổi rất nhiều.

Ngạo mạn hơn, cũng không có thái độ phù hợp chuẩn mực trước kia nữa. Dường như cả đầu bây giờ chỉ nghĩ đến nên gần gũi với hắn như thế nào.

Đọc FULL truyện tại đây
Giả bộ, hắn ghét nhất nữ nhân giả bộ.

“Xin lỗi, Thanh Vân, ta còn chút công việc, đợi chút đi.” An Thiếu Hàn vừa nói, vừa làm bộ cầm công văn lên xem.

“Vậy ta lui xuống trước.”

Quận chúa Thanh Vân còn muốn nói thêm, rồi suy nghĩ một chút, lại nhịn xuống. Không cam lòng lui ra.

Trở lại gian phòng đóng kín cửa, quận chúa Thanh Vân liền lập tức thay đổi, nổi giận đùng đùng nói với nha hoàn tùy tùng: “Ngài cũng thấy rồi đấy, không phải ta không muốn vội vàng giải quyết hôn sự, là tên nam nhân mặt người chết đó hoàn toàn không chấp nhận ta.”

Thật ra thì nàng ta hoàn toàn không phải quận chúa gì, chỉ là một sát thủ của Đông Thần quốc, tên là Vô Hoan. Mà nha hoàn đi cùng nàng, thật ra là một thiếu niên chưa tròn mười lăm giả nữ, thân phận thật sự của hắn là Tam điện hạ, Thái tử tương lai của Đông Thần – Đông Thần Hạo.

Đông Thần chưa từng muốn kết làm thông gia với Tây Thự. Sự thật là chỉ muốn qua hôn sự giả này tiến hành tấn công ồ ạt mà thôi.

Quốc quân đã bày sẵn kế hoạch tấn công.

Nhưng còn vướng một kẻ ở Tây Thự.

Người ta thường nói, Tây Thự chi xử, sinh nhật nguyệt chi tử. Nhị tử giao tương huy ánh, Tây Thự vĩnh thế bất diệt*.

(*) Tạm dịch là:

Nơi Tây Thự sinh ra con của mặt trời và mặt trăng

Hai đứa con ấy cùng tỏa sáng với nhau, Tây Thự trường tồn trọn đời

Nhật nguyệt chi tử này nói đến hai người. Một người là Vương quân Tây Thự – Bạch Vi. Người cũng như tên*, bình tĩnh cơ trí. Có phong thái của người nắm quyền thiên hạ. Người còn lại chính là An vương của Tây Thự – An Thiếu Hàn. Mạnh mẽ anh dũng. Một mình hắn cản được ngàn quân. Là Chiến thần lừng lẫy tiếng tăm của Tây Thự.

Hai người kia, trừ được một là Đông Thần có thể mở đường thuận gió xuôi dòng tóm gọn Tây Thự.

Đông Thần Hạo ngồi xuống, im lặng suy nghĩ.

Đôi mắt chớp lên, Đông Thần Hạo nói với nàng ta: “Thế này đi, Vô Hoan, mấy ngày nữa là ngày hắn đi săn. Ngươi đi theo đi, ta sẽ bố trí quân ám sát.”

Vô Hoan kinh ngạc há to miệng, nói: “Chủ tử, ngài thật sự muốn giết hắn sao.”

Dù muốn giết hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.

Đông Thần Hạo nhướng mày, quét mắt qua ngực nàng ta. Trong lòng khinh bỉ nói: Quả nhiên là ngực lớn nhưng không có đầu óc.

“Không phải muốn giết hắn, mà là muốn ngươi cứu hắn. Nhớ, không để cho hắn có cơ hội ra tay. Nếu hắn ra tay, ngươi tuyệt đối không có cơ hội cứu hắn.”

Vô Hoan gật đầu đáp ứng.

Đông Thần Hạo nghe nàng ta đáp ứng xong mới xoay người rời khỏi phòng.

Đi tới Giang Nam, còn chưa chơi vui được, chờ đến ngày hắn ta đi săn, nhất định phải ra ngoài chơi mới được. Quyết định xong, Đông Thần Hạo liền đi sắp xếp.

Mà phủ An vương, hoặc nên nói là Tây Thự quốc, đang nghênh đón một làn sóng không nhỏ.

“Aiz. Ngươi nói ba người chúng ta tổ một đội được không.” Cưỡi ngựa chiều ngắm hoàng hôn, Mai Vũ đang ngậm cỏ, đột nhiên đề nghị.

Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt liếc sang, không hiểu nhìn nàng.

Nha đầu này lại muốn làm gì đây.

Mai Vũ lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ sức lĩnh ngộ của hai người họ.

Truyện được đăng tại đây
“Các ngươi nghĩ xem, ta là một nhân vật mới, vừa xuất đạo nhất định sẽ bị bắt nạt, binh tôm tướng cá gì cũng sẽ tìm tới cửa. Nhưng nếu ba người chúng ta là một tổ, cao thủ cũng phải cân nhắc xem đầu mình có đủ để chém không mới đến quấy rối.” Mai Vũ dùng giọng điệu vô cùng có lý nói.

Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận, nàng hơi sợ, cũng muốn sớm nổi danh một chút.

Aiz, không thể trách nàng nha. Ai không muốn nổi danh chứ.

Nàng kiếm tiền dựa vào danh tiếng mà. Nếu không có danh tiếng, ai sẽ mời nàng đây.

Hoa Tử Nguyệt suy nghĩ, gật đầu : “Ừm, cũng không phải không thể.”

Mai Vũ vui vẻ kêu : “Đúng vậy đúng vậy. Chúng ta mau đặt cái tên đi.”

Mục Vô Ca suy nghĩ, nghiêm túc nói : “Gọi là Ngân Nguyệt Vô Thanh đi.”

Ngân, là Ngân Hồ Mục Vô Ca.

Nguyệt, là Hoa Tử Nguyệt.

Khóe miệng Mai Vũ giật giật : “Tên cô nương đâu rồi ?”

Mục Vô Ca nhướng mày, kéo dài âm nói : “Ngươi ~ ấy à. Ngươi là gốc cây mây mà, là truyền thuyết đó. Cho nên không cần xuất hiện. Chỉ cần im lặng* là được rồi.”

(*) im lặng = không tiếng động = vô thanh

Mai Vũ nhìn chằm chằm hắn.

Mục Vô Ca trời đánh, ta băm ngươi !

Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt cười thúc ngựa, Mai Vũ vỗ lưng ngựa một cái, phóng lên trước.

Mục Vô Ca vội vàng đuổi theo, lớn tiếng hỏi : “Chúng ta đi đâu đây ?”

Gió tháng sáu không ngừng lướt qua, thổi mái tóc đen của Mai Vũ lên. Mái tóc tung bay trong gió tạo thành một độ cong xinh đẹp.

Đi đâu đây ?

Lần này, lại có ba người.

Ha ha, dù là nơi nào cũng tốt.

Đối với nàng, có người nguyện ý bầu bạn với nàng, vậy nơi nào cũng vui.

Mỉm cười, Mai Vũ kêu to : “Chân trời góc biển, cùng đi chứ !”

Ánh trời chiều rơi trên con đường, chiếu ra ba bóng người đang đi về phương xa không tên.

Thật ra, có lúc đi không có đích đến, mới là tốt nhất.

Không phải sao…