Chương 729: Mệnh Lệnh Cuối Cùng Của Phương Trượng

Phương Trượng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đinh Bất Nhị trong huyết ảnh sửng sốt, hòa thượng này lại làm ra trò gì nữa?

Chi thấy trước mắt hoa lên, giống như một hằng tinh phát sáng sinh ra ở trước mắt, mặc dù không có uy lực cụ thể gì, nhưng vạn đạo Phật quang kia cũng không phải là giả.

Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt đã trở thành một vật phát sáng, một công đức kim quang cực lớn lơ lửng sau gáy, quanh người trên dưới hào quang trận trận, chiếu rọi tất cả mọi nơi trên toàn bộ Thiên Thủy hồ.

Nơi xa, đám người Nhiễm Đông Dạ, còn có đệ tử Thiếu Lâm cùng quần hào Trung Nguyên đã rời khỏi ven bờ Thiên Thủy hồ đến nơi xa xem cuộc chiến đang kinh ngạc nhìn kỳ cảnh trước mắt.

Đây nhất định là thần tích của Phật tổ giáng xuống, bản thân con người sao có thể phát ra ánh sáng mãnh liệt như vậy, thậm chí còn sáng hơn so với mặt trời.

Hơn nữa ánh sáng này ấm áp như vậy, rực rỡ như vậy, làm cho người ta không khỏi có cảm giác muốn quỳ lạy.

Nếu lúc này có người nói Hoắc Nguyên Chân chính là Phật tổ chuyển thế, nhất định cũng sẽ nhận được sự đồng ý của mọi người.

– Phật tổ từ bi, phương trượng từ bi. Đệ tử Thiếu Lâm nhìn thấy vạn đạo Phật quang nhất tề quỳ xuống, lòng đầy thành kính, thật tự hào vì mình có thể gia nhập Thiếu Lâm.

Nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên giờ phút này cũng bị bản lĩnh của Hoắc Nguyên Chân làm cho chấn động thật sâu, thực lực của võ lâm Minh chủ này đã lật đổ tất cả nhận thức của mọi người, nhìn thanh thế bậc này, có lẽ đánh bại Đinh Bất Nhị không phải là mộng tưởng.

Đinh Bất Nhị không nhịn được dùng một tay che mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Thân thể của hắn giờ phút này đã không có chỗ nào lẩn trốn.

Không nghĩ đến, Huyết Ảnh Bài Không của mình lần đầu tiên thi triển đã bị vạn đạo Phật quang này xua tan rồi.

Những huyết ảnh kia đã hoàn toàn biến mất không thấy, giống như băng tuyết của mùa Đông gặp phải ánh mặt trời hừng hực, tan rã giống như nước bốc hơi, không để lại một chút dấu vết nào.

– Đây… đây là trò lừa bịp gì vậy.

– A Di Đà Phật, đây chính là Phật Quang trận, là thần tích của Phật tổ giáng xuống trừng phạt yêu tà. Đinh Bất Nhị, ngươi tội ác ngập trời, vạn vật thế gian có nhân có quả, ngươi trồng nhân ác gặt lấy quả ác, hôm nay chính là báo ứng của ngươi đến rồi.

– Không. Ta không tin. Đây chỉ là ánh sáng có thể làm gì được ta sao?

– Ngu độn mất linh, mặc dù trời cao có đức hiếu sinh, nhưng giết người ác cũng là thiện niệm, bần tăng nguyện ý thay trời hành đạo, trừ ma vệ đạo. Đinh Bất Nhị, vì tất cả tội lỗi ngươi đã phạm phải, đi gặp Phật tổ sám hối đi. Thiên Địa Trùng Sinh.

Giờ phút này Hoắc Nguyên Chân phát ra Phật quang trận, nội lực chính đang tiêu hao nhanh chóng, cũng không thể kiên trì quá lâu, liền trực tiếp vận dụng một chiêu cuối cùng của mình.

Một chiêu Thiên Địa Trùng Sinh này, bất kể sau khi thi triển ra có phải có thể chân chính tiêu diệt thiên địa hay không, Hoắc Nguyên Chân cũng không được phép chùn bước, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

Một chưởng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua trên thế giới này, lần đầu tiên giáng xuống nhân gian.

Từ lúc Đinh Bất Nhị sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy nguy hiểm chân chính giáng xuống.

Lúc trước Thời Luân tôn giả đã từng mang lại cảm giác nguy hiểm cho y, nhưng mức độ nguy hiểm lúc ấy tuyệt đối không thể nào sánh bằng hiện tại.

Nguy hiểm trước đó tối đa cũng chỉ có thể làm cho Đinh Bất Nhị thất bại, nhưng nguy hiểm do Hoắc Nguyên Chân mang tới trước mắt là chí mạng.

Chỉ thấy hòa thượng này sắc mặt trang nghiêm, một tay dựng đứng trước mặt, một tay chậm rãi đẩy về phía Đinh Bất Nhị.

Không khí chung quanh như ngưng đọng lại, lực lượng như Đinh Bất Nhị muốn làm ra một động tác hơi nhỏ cũng phải cực kỳ chật vật, đừng nói tránh né, muốn giơ tay lên cũng không làm được.

Hư ảnh kiếm mà y lấy làm kiêu ngạo lúc này cũng không thể nào giơ lên, ánh mắt trợn trừng nhìn Hoắc Nguyên Chân quát hỏi:

– Xú hòa thượng! Ngươi đây là…. Đây là yêu pháp gì vậy?

Hai mắt Hoắc Nguyên Chân nhắm nghiền, chậm rãi mở miệng:

– A Di Đà Phật! Đinh Bất Nhị, hết thảy cuối cùng cũng tới lúc kết thúc. Ngươi từ đâu tới đây, hôm nay cũng phải trở về đó, cát bụi trở về cát bụi, hết thảy thuộc về ngươi từ nay sẽ không để lại chút dấu vết nào trên thế gian này.

– Ngươi đừng mơ tưởng! Ta là Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị, là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể giết được ta!

– Cố chấp quá đáng cũng là một chuyện đáng buồn, vĩnh biệt Đinh Bất Nhị, xem chiêu, Thiên Địa Trùng Sinh!

Theo Hoắc Nguyên Chân quát to một tiếng, kim quang bắt đầu ngưng tụ trên đơn chưởng. Đinh Bất Nhị cảm thấy tốc độ này vô cùng chậm chạp, nhưng y lại không thể động được chút nào, chỉ có thể nhìn Hoắc Nguyên Chân phát ra một chưởng này.

Đinh Bất Nhị đã lĩnh giáo uy lực Như Lai Diệt Ma, đó chính là một chưởng hết sức thần kỳ, mà Thiên Địa Trùng Sinh này còn chưa xuất thủ, Đinh Bất Nhị cũng cảm giác hỏng bét.

Cả Thiên Thủy hồ cuồng bạo hôm nay đã yên tĩnh lại, hết thảy nhân tố điên cuồng, nóng nảy đều bị buộc dừng lại dưới uy lực của một chưởng này. Gió cũng đã không thổi nữa, đã yên tĩnh lại, đã không cảm giác được có gió tồn tại.

Sấm cũng không đánh nữa, lặng yên không tiếng động ẩn núp cuối chân trời, không còn cảm giác được sấm tồn tại.

Sóng cũng không dâng trào nữa, mặt hồ giống như một đầm nước chết, nếu không nhìn kỹ còn tưởng nơi đó là đất liền.

Mây cũng bất động, không hề biến ảo hình dáng nữa, giống như kẹo đường mềm nhũn bị đông cứng lại, kẹt lại trên trời.

Yên lặng! Chỉ có yên lặng như chết!

Thiên địa đọng lại, giống như yên tĩnh trước tử vong, có lẽ một chưởng này đánh ra, thiên địa sẽ thật sự giống như tên của chiêu này, sẽ không còn tồn tại, chuẩn bị trùng sinh.

Đinh Bất Nhị há to miệng, y muốn kêu lên nhưng không làm được, uy lực một đòn này đã vượt ra khỏi hiểu biết của y.

Tại sao!

Tại sao trên thế gian này lại có chiêu số hùng mạnh như vậy, có thể dồn Bạch Phát Huyết Ma ta vào chỗ chết, chẳng lẽ Nhất Giới hòa thượng này thật sự là khắc tinh của Đinh Bất Nhị ta sao?

Nhiễm Đông Dạ không còn, bị hòa thượng này đoạt đi.

Thần Long giáo không còn, bị hòa thượng này hủy diệt.

Tất cả thủ hạ của mình không còn bị hòa thượng này giết sạch!

Thậm chí hắn còn có thể giải được câu đố đan dược của mình, thậm chí còn thu thập đủ Huyết Ma tàn đồ vốn vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ sự xuất hiện của hắn chính là vì khắc chế mình sao!

Hơn nữa bây giờ, hắn còn muốn đoạt đi tánh mạng của mình, Đinh Bất Nhị không cam lòng!

Không! Ta không cam lòng!

Trong lòng Đinh Bất Nhị phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, một chưởng này chuẩn bị phát ra, Đinh Bất Nhị thà chọn lựa phương thức cực đoan nhất, cũng sẽ không để bị Hoắc Nguyên Chân giết chết như vậy.

Rốt cục hư ảnh kiếm trong tay ngưng kết thành thực thể, sau khi biến ảo vài lần lại hóa thành một giọt máu, xoay tròn xung quanh Đinh Bất Nhị.

Đây là tuyệt chiêu của y, giọt máu này là Đinh Bất Nhị khổ cực trăm năm luyện thành, uy lực vô cùng, nhưng giờ khắc này dùng nó chống lại Hoắc Nguyên Chân là không làm được, bất quá Đinh Bất Nhị còn có một chiêu cuối cùng.

Mắt thấy bàn tay màu vàng kia ảo hóa thành hình, sau đó mang theo uy lực khai thiên tích địa đập vào mặt mình, rốt cục giọt máu trước mắt Đinh Bất Nhị động.

Huyết quang mang theo một đạo tàn ảnh, bắn thật nhanh vào bên trong Mi Tâm Đinh Bất Nhị.

Hoắc Nguyên Chân không biết cảnh tượng này phát sinh, bởi vì từ góc độ của hắn, toàn thân Đinh Bất Nhị đều bị bàn tay màu vàng do hắn ảo hóa ra bao trùm hết thảy.

Dấu bàn tay khổng lồ ngưng tụ, dẫn động thiên địa ảm đạm, nhật nguyệt không ánh sáng, rốt cục một chưởng khai thiên tích địa đánh ra như sấm, ép mạnh về phía Đinh Bất Nhị.

Hạt bụi!

Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị đệ nhất thiên hạ bất khả nhất thế, trước mặt chiêu Thiên Địa Trùng Sinh này chỉ như một hạt bụi, không có chút năng lực chống cự nào cả.

Giống như là Thái Sơn nặng nề đập vào trên người con kiến, thân thể Đinh Bất Nhị dưới một đòn này trong nháy mắt tan thành tro bụi, không còn lại chút dấu vết gì.

Mắt thấy bàn tay màu vàng tiêu diệt Đinh Bất Nhị hết sức dễ dàng, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại không hề cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Bởi vì một chưởng này cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục đánh về phía trước như sấm sét. Hoắc Nguyên Chân không thể khống chế được nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng này vỗ mạnh xuống Thiên Thủy hồ bên dưới.

Ầm!

Cả vùng đất lay động, bàn tay hết sức khổng lồ đập vào hồ nước, cả Thiên Thủy hồ như bị lật nhào.

Giống như một tảng đá lớn ném vào trong thau nước, nước trong Thiên Thủy hồ bị một chưởng này đánh bắn tung ra, hơi nước đầy trời bay lên, bao phủ đỉnh Bạch Đầu sơn.

Trên thế gian chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy, nước của cả một hồ đều bị bắn ra.

Bất kể là bọn Nhiễm Đông Dạ hay là những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên xa xa, giờ khắc này đều không đứng vững, thân thể lay động ngã nhào. Không phải là hạ bàn bọn họ không vững, mà là cả mặt đất chấn động quá mạnh.

Ngay cả tác giả của một chưởng này là Hoắc Nguyên Chân cũng vậy, cũng không chống nổi lay động kịch liệt, thân thể ngã nhào xuống đất.

Nội lực của hắn đã như đèn cạn khô dầu sau một chưởng này, chỉ còn lại chút ít ỏi chảy xuôi trong Đan Điền, không làm được bất cứ chuyện gì.

Cảm giác mất đi lực lượng tràn ngập toàn thân, thân thể Hoắc Nguyên Chân mềm nhũn ngã nhào, giờ khắc này, hắn đã không còn sức chiến đấu.

Bất quá có sức chiến đấu hay không cũng không quan hệ, Đinh Bất Nhị đã chết, Hoắc Nguyên Chân cũng không lo lắng gì nữa.

Nhưng theo thân thể của hắn ngã xuống mặt đất, chấn động kịch liệt và tiếng nổ ầm ầm vẫn không kết thúc.

Những người vốn đang hoan hô một chưởng của Hoắc Nguyên Chân giết chết Đinh Bất Nhị, giờ phút này cũng cảm giác có chuyện khác thường.

Cả mặt đất nổ ầm ầm không dừng lại, sâu dưới đất dường như có thứ gì đó đang vùng vẫy gào thét.

Đầy trời toàn là nước, theo một chưởng Hoắc Nguyên Chân phát ra, bầu trời cũng phát sinh biến hóa, đám mây tích tụ đã lâu sau khi được hơi nước mặt đất bốc lên phụ trợ bắt đầu trở nên bạo ngược. Trong nháy mắt mưa to đổ xuống như trút nước, cũng không biết là nước mưa trên trời hay là nước Thiên Thủy hồ rơi xuống lần nữa.

Tóm lại đây tuyệt đối là một trận mưa lớn nhất nhân gian, căn bản không thấy bất kỳ vật gì trước mắt, chỉ có thể cảm giác được cả vùng đất đang lay động kịch liệt.

Trong mưa, Hoắc Nguyên Chân chợt ngửi thấy một mùi quái dị.

Đó là mùi khói bụi, mùi đốt cháy khét thứ gì đó, nóng bỏng, là mùi lưu huỳnh nồng đậm tràn ngập trong mưa trút đầy trời.

– Đây… đây là mùi gì vậy?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không còn nội lực, mặc dù sau khi hắn đánh chết Đinh Bất Nhị cả người đều buông lỏng không ít, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy khẩn trương.

Rất rõ ràng chiêu Thiên Địa Trùng Sinh của mình đã đưa tới biến hóa không tốt gì đó. Vì sao cả vùng đất run lên kịch liệt như vậy, vì sao chấn động mãi không ngừng, vì sao lại có mùi lưu huỳnh?

Không riêng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy, bọn Nhiễm Đông Dạ cũng giống như vậy.

Nhiễm Đông Dạ hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên có chút kinh hãi chạy nhanh tới bên người Hoắc Nguyên Chân, đỡ thân thể hắn lên:

– Nguyên Chân! Ta nghĩ tới một khả năng không tốt!

Trong mưa trút, tại đã không nghe được gì, Nhiễm Đông Dạ chỉ có thể sử dụng biện pháp thiên lý truyền âm truyền lại của mình vào tai Hoắc Nguyên Chân.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng có suy đoán nhưng hắn cũng không dám xác định, cũng nhỏ nhẹ dùng truyền âm trả lời Nhiễm Đông Dạ:

– Nàng nghĩ tới điều gì?

Lúc này sắc mặt Nhiễm Đông Dạ tái nhợt:

– Ta nghĩ đến phía dưới Thiên Thủy hồ, thứ mà chúng ta đều thấy… Nguyên Chân, nếu như đó là thật, sợ là chúng ta muốn rời đi nơi này sẽ rất khó khăn, tối thiểu những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, còn có các đệ tử Thiếu Lâm ngươi là không có cơ hội rời đi!

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân tái nhợt, cũng nghĩ đến khả năng Nhiễm Đông Dạ nói.

Nếu quả thật đúng như suy đoán của Nhiễm Đông Dạ, như vậy sợ rằng nhân mã lần này đánh dẹp Thần Long giáo sẽ gặp phải một đòn đả kích chí mạng.

Mình cũng có thể nhờ vào Kim Sí Đại Bằng mang theo rời đi, mấy nữ tử Nhiễm Đông Dạ cũng có thể mang đi, nhưng đệ tử Thiếu Lâm mình làm sao bây giờ?

Bọn họ đều là kẻ vô tội, đầy cõi lòng khẳng khái đến nơi này, rốt cục chờ đến khoảnh khắc đánh chết Đinh Bất Nhị, chẳng lẽ sẽ phải chết ở chỗ này như vậy sao?

Không được! Tuyệt đối không được!

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm hạ quyết tâm, nói với Nhiễm Đông Dạ:

– Đông Dạ, bây giờ đã có vẻ không còn kịp nữa, nhất định chúng ta phải để cho tất cả mọi người chạy ra bên ngoài, chạy lên đỉnh núi, sau đó ta lệnh cho Kim Sí Đại Bằng tận lực mang người ra ngoài, có thể mang ra bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chỉ có như vậy mới có thể bảo tồn sinh lực chúng ta tới mức lớn nhất.

Nhiễm Đông Dạ ra sức lắc đầu, bất chấp nước mưa làm cho áo lụa ướt đẫm dán chặt vào người, bất chấp đường cong tuyệt mỹ của thân thể mình lộ hết ra ngoài, nói với Hoắc Nguyên Chân:

– Không được, nhất định ngươi phải rời đi! Ta dẫn ngươi rời đi nơi này!

– Không! Đây là lúc nào, đệ tử Thiếu Lâm ta tuyệt đối không thể táng thân ở chỗ này!

Hoắc Nguyên Chân trực tiếp cự tuyệt đề nghị Nhiễm Đông Dạ, sau đó vận khởi chút nội lực cuối cùng, truyền âm nói với đệ tử Thiếu Lâm cùng nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên.

– Đệ tử Thiếu Lâm nghe lệnh, quần hào Trung Nguyên nghe lệnh, đây là mệnh lệnh cuối cùng của bần tăng, nhất định các ngươi phải tuân theo vô điều kiện. Nếu bất cứ kẻ nào dám vi phạm, chính là vi phạm cả võ lâm thiên hạ, nhân sĩ võ lâm thiên hạ có thể hợp nhau tấn công!

Vốn là mọi người đang hốt hoảng, giờ khắc này nghe thấy võ lâm Minh chủ truyền âm, đều không hẹn mà cùng yên tĩnh lại.

Trong giọng nói của hắn dường như toát ra mùi vị quyết tuyệt, võ lâm Minh chủ Nhất Giới muốn làm gì?

Tất cả mọi người đều ở trong mưa gió yên tĩnh chờ đợi, giờ phút này bọn họ đã không có chủ ý, chỉ có thanh âm kiên định của Hoắc Nguyên Chân có thể mang cho bọn họ một tia hy vọng.