Chương 26: Khách tới giữa đêm (Hạ)

Phương Trượng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 26: Khách tới giữa đêm (Hạ)

Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

– Không sao, tiền vay mượn không vội, trước hết hãy làm xong chuyện này đi.

Bọn Nhất Tịnh, Tuệ Chân cùng Hoàng Phi Hồng bên cạnh đều mừng ra mặt. Mặc dù mặc y phục thế nào không phải là vấn đề gì lớn, nhưng ai mà không muốn mặc đẹp một chút. Đề nghị thay đổi y phục của phương trượng thật là quá tốt, chẳng qua là Nhất Không còn phản đối khắp nơi, quả thật vô cùng đáng ghét, ánh mắt mấy người bọn họ nhìn về phía Nhất Không không có chút thiện ý nào.

Giữa ánh mắt của mọi người, Nhất Không phát hiện ra trong lúc không hay không biết mình đã đứng vào phía đối lập với mọi người, không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn trong lòng. Kiếm tiền thế nào, xài tiền như thế nào đó là chuyện của phương trượng, mình cần gì phải lo lắng, dù sao may y phục mới mình cũng có một phần.

Chuyện này coi như đã định, mấy tên đệ tử tục gia đi học tập Phật pháp cùng Tuệ Chân trước, học xong Phật pháp còn phải đi học tập Phục Hổ quyền cùng Nhất Tịnh, Nhất Không đi mua vải.

Hoắc Nguyên Chân lại thành người rảnh rỗi, bây giờ Thiếu Lâm cũng không có bao nhiêu chuyện, mỗi ngày có một ít người đến chuẩn bị trở thành đệ tử tục gia, mỗi ngày có người tới Vạn Phật tháp thỉnh Phật, những chuyện này mấy người còn lại cũng có thể làm rất tốt. Hàng ngày hắn chỉ cần nghe hồi báo, thu tiền là được.

Cuộc sống như vậy kéo dài một thời gian, Hoắc Nguyên Chân vẫn một mực ở ở trong phòng mình tu luyện Đồng Tử Công.

Tu luyện nội lực là một quá trình tích lũy theo tháng rộng năm dài, vô cùng thử thách tính kiên nhẫn của người tu luyện.

Vì lý tưởng vĩ đại cuối cùng hoàn tục, Hoắc Nguyên Chân mới có đầy đủ động lực cùng kiên nhẫn. Dù sao Đồng Tử Công là hạng mục không thể thiếu, sau khi đại thành mới có thể hoàn tục, hắn không thể nào lười biếng được.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, trong nháy mắt đã tới gần cuối tháng Sáu.

Hoắc Nguyên Chân tính toán thời gian, ngày mai mình là có thể quay Hệ Thống lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Tử Công của hắn có tiến bộ rất lớn, chân khí trong cơ thể đã từ từ có dấu hiệu lưu động, một khi chân khí có thể lưu chuyển toàn thân, coi như là mình tiên vào Hậu Thiên trung kỳ

Vốn định tối nay sẽ hành công một vòng, sau đó nửa đêm sẽ bắt đầu quay thưởng. Nhưng đếm xuống, đột nhiên bên ngoài Tuệ Minh còn báo cáo, nói là bên ở ngoài sơn môn có một đám người tới, nói muốn gặp phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ đi ra ngoài, đi tới trước cửa chùa.

Ra cửa chỉ thấy bên ngoài có chừng mấy chục người, đứng thành đội ngũ chỉnh tề trên sơn đạo không phải là quá rộng, y giáp sáng ngời, rõ ràng là một cánh quân.

Trước mặt có một tướng quân khôi ngô đang đứng, chính là Thượng Quan Hùng rời đi trước đó vài ngày lại trở lại.

Bên cạnh Thượng Quan Hùng còn có một lão nhân tóc bạc, người này nhìn qua chừng sáu mươi tuổi, nhưng cảm giác tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, hai mắt lấp lánh hữu thần. Sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chấn, thậm chí trong mắt lão phóng xuất thần thái kỳ dị.

Thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở cửa chùa, đầu tiên Thượng Quan Hùng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:

– Phương trượng Đại sư, gần một tháng không gặp, ngài có khỏe không?

– A Di Đà Phật, phong thái Thượng Quan thí chủ vẫn như cũ, bần tăng quá mức vui mừng.

Hoắc Nguyên Chân dựng đơn chưởng làm lễ, hàn huyên một câu cùng ThượngQuan Hùng.

Thượng Quan Hùng cười hắc hắc, quay đầu nhìn lão nhân nói:

– Quan lão tiên sinh, vị này chính là phương trượng Thiếu Lâm ta nhắc tới với ngài, Nhất Giới Đại sư, cao tăng hữu đạo chân chính, người duy nhất trên thế giới này có thể cầu thông cùng Phật tổ.
.
Vị Quan lão tiên sinh này quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân mấy lần, cười một tiếng:

– Tuổi còn trẻ như vậy có thể có được bao nhiêu đạo hạnh, xem ra lần này sợ rằng Quan mỗ lại đi một chuyến tay không.

Đối với thái độ vị Quan lão tiên sinh này, Hoắc Nguyên Chân không kỳ quái chút nào, thấy bộ dáng của mình, bất cứ người nào đều sẽ không cho mình là cao tăng hữu đạo.

Bất quá Thượng Quan Hùng đã biết Hoắc Nguyên Chân, vội vàng giải thích với lão nhân:

– Quan lão tiên sinh, mặc dù Nhất Giới phương trượng còn hơi trẻ, nhưng quả thật có bản lãnh thật sự, chờ một lát bảo hắn gõ mộc ngư cho ngài nghe, ắt ngài sẽ
hiểu.

– Cũng được, dù sao cũng đã tới đây, nghe một chút cũng không sao.

Dường như Quan lão tiên sinh không mấy hứng thú, thờ ơ đáp một câu.

Thượng Quan Hùng không khỏi có chút lúng túng, nhưng lại không dám nói gì với Quan lão tiên sinh, chỉ có thể ngó sang Hoắc Nguyên Chấn:

– Phương trượng, Quan lão tiên sinh là phụ thân Đại nhân của Tiết Độ Sứ, sau khi hạ quan nói chuyện Thiếu Lâm với ông ấy, chúng ta bèn từ phú Tiết Độ Sứ chạy tới đây. Bất quá dường như ông ấy… ngài xem.

– A Di Đà Phật, Thượng Quan thí chủ, có câu nói thuốc chữa bệnh không chết, Phật độ người hữu duyên, ta thấy vị Quan lão thí chủ này tựa hồ cũng không tin tưởng Thiếu Lâm ta, đã như vậy, chắc là vô duyên cùng Thiếu Lâm ta. Mời, các vị trở về đi thôi!

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân bình thản, không nhìn ra vẻ gì khác thường, nhưng miệng hắn dứt khoát từ chối

Không phải là lão coi thường Thiếu Lâm chúng ta sao, không phải là tự nhận chúng ta không ra gì sao. Được, từ đầu tới thì trở về đó đi thôi, Thiếu Lâm tự chúng ta không hầu hạ.

Hoắc Nguyên Chân vừa dứt lời, sắc mặt vị Quan lão tiên sinh kia trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:

– Tiểu hòa thượng, ngươi có biết ngươi sẽ trả giá đắt thế nào vì những lời này chăng?

Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thẳng vị Quan lão tiên sinh này, phảng phất như không thấy sát cơ dậy lên trong mắt đối phương, bình thản chắp tay thi lễ:

– Vị lão tiên sinh này, bần tăng không biết.

– Không biết ta sẽ nói cho ngươi biết, bất kể là đội quân binh sau lưng ta, hay là bản thân Quan mỗ, muốn tiêu diệt Thiếu Lâm ngươi cũng dễ dàng như trở bàn tay, người phải biết như vậy.

Nghe thấy lời nói uy hiếp của Quan lão tiên sinh, Hoắc Nguyên Chân ung dung cười một tiếng, dứt khát ngồi xuống cửa chùa:

– Bần tăng là người xuất gia, tứ đại giai không, thuở nhỏ lắng nghe Phật tổ dạy bảo, biết rõ hết thảy đều là hư ảo, đạo binh của thí chủ há làm khó được bần tăng?

Thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra cứng rắn như vậy, trong mắt Quan lão tiên sinh ngược lại toát ra thần sắc thưởng thức, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra hung tợn nói:

– Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự không sợ chết sao?!

– Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng sợ, Phật viết ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, nếu đổi một cô túi da hôi thối của bần tăng có thể làm cho Quan lão tiên sinh giác ngộ cùng Thiếu Lâm ta bình an, bần tăng không sợ.

Nói xong, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nhắm hai mắt lại, dáng vẻ vô dục vô cầu.

Nhắm mắt chủ yếu là bởi vì ánh mắt của đối phương có vẻ như đâm thấu tâm khảm người khác, hơn nữa cũng tiện chuyên tâm suy nghĩ vạn nhất đối phương đột nhiên động thủ, mình nên kêu to lên hay là nên chạy trốn.

Nhưng làm như vậy ngược lại khiến cho ấn tượng của Quan lão tiên sinh đối với Hoắc Nguyên Chân lập tức thay đổi.