Chương 732: Ngũ Hành Sơn Xuất Hiện

Phương Trượng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nội lực bậc này đã đủ để lấp đầy Đan Điền của Hoắc Nguyên Chân, còn có thừa lại rất nhiều.

Vốn sau khi Hoắc Nguyên Chân hấp thu đầy Đan Điền liền tính toán ngừng lại, nhưng không nghĩ đến Nhiễm Đông Dạ lại khẽ lắc đầu ý bảo mình đừng có ngừng lại, cứ việc hấp thu nội lực của nàng là được.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, đã mơ hồ hiểu được ý tứ của Nhiễm Đông Dạ, trong lòng đau xót, hay cho một nữ tử, hay cho một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không ngờ có thể làm được như vậy.

Khó tiếp thụ nhất là ân của mỹ nhân, lúc này Hoắc Nguyên Chân chỉ có yên lặng hấp thu, biến toàn bộ nội lực của Nhiễm Đông Dạ thành của mình.

Sau khi hấp thu nội lực của Nhiễm Đông Dạ, Đan Điền của Hoắc Nguyên Chân cuối cùng lại lần nữa phát sinh biến hóa.

Sau khi Bắc Minh Thần Công đã liên tục hấp thu nội lực của nhiều người như vậy, cuối cùng đã đạt tới một điểm giới hạn mới, bình cảnh giam cầm mình đã lâu cuối cùng bị đánh vỡ.

Sinh tử huyền quan đã sớm đả thông, hôm nay đả thông là thiên địa chi kiều, là bản lãnh câu thông thiên địa, đây là cảnh giới Ngự.

Không khí bạo ngược xung quanh đều đình trệ, nguyên khí thiên địa điên cuồng tiến vào thân thể của Hoắc Nguyên Chấn, Bắc Minh Thần Công nhanh chóng lớn mạnh.

Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể lúc này cũng nổi lên biến hóa, vốn Dương khí của Cửu Dương Chân Kinh và Đồng Tử Công tổ thành lớn hơn xa Âm khí của Bắc Minh Thần Công, thế nhưng hôm nay Bắc Minh Thần Công đã tiến vào cảnh giới Ngự, khí tức màu xanh trong cơ thể nhanh chóng lớn mạnh, không ngờ đã đạt tới mức cân bằng với khí tức màu vàng.

Tam Phân Âm Dương Khí vào giờ phút này cuối cùng đã đạt được cân bằng.

Âm dương cân bằng mới là đạo của tự nhiên, trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân một trận sảng khoái, cảm giác không cân bằng từ trước tới nay đã biến mất, hôm nay Tam Phân Âm Dương Khí mới xem như là chân chính đạt tới đại thành.

Từ khi chuyển kiếp đến hiện tại, thực lực của Hoắc Nguyên Chân cuối cùng đã đạt tới đỉnh phong.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, dưới sự ủng hộ toàn lực của Nhiễm Đông Dạ, Hoắc Nguyên Chân lại có thể được đột phá, từ nay chân chính trở thành một cao thủ cảnh giới Ngự.

Đường kính của Tam Phân Âm Dương Khí từ tiếp cận năm mét nhảy vọt đạt đến trình độ sáu mét.

Trước mắt, thân thể của Nhiễm Đông Dạ cuối cùng đã yếu đuối ngã xuống, Hoắc Nguyên Chân vội vàng đỡ lấy, lại nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Nhiễm Đông Dạ.

– Đông Dạ, nàng đã sớm biết tình huống này rồi sao?

– Không có chuyện gì, Nguyên Chân, lần này người nhất định phải thành công, ta… chúng ta đều là đại tiểu thư yếu đuối, ngươi cần phải chiếu cố chúng ta cả đời.

Hoắc Nguyên Chân nặng nề gật đầu, quay đầu nhìn về phía Đinh Bất Nhị đang kinh ngạc vì mình đột phá.

– Bạch Phát Huyết Ma, báo ứng của ngươi đến rồi.

Đinh Bất Nhị bằng vào một giọt máu tươi ngưng tụ hồn phách, bảo trì chân linh không tán, nhưng hắn cũng không muốn lập tức khôi phục thân thể.

Một khi Đinh Bất Nhị đã khôi phục thân thể, chính là công lực của hắn đột phá cảnh giới Ngự. Đưa mình vào chỗ chết để tìm đường sống chính là pháp môn có một không hai đột phá cảnh giới Ngự, Đinh Bất Nhị đã lĩnh ngộ được.

Vấn đề hiện tại không phải là giết chết bọn Nhất Giới, giết chết bọn họ đối với Đinh Bất Nhị mà nói dễ như trở bàn tay, chỉ cần đột phá cảnh giới Ngự, trong thiên hạ không có người nào là đối thủ của mình.

Thế nhưng cho dù đã đột phá cảnh giới Ngự, Đinh Bất Nhị cũng không có nắm chắc đối phó núi lửa phun trào.

Thay vì mạo hiểm đột phá, còn không bằng để cho núi lửa hoàn toàn giết chết những người này, sau đó Đinh Bất Nhị lại khôi phục thân thể. Dù sao những người này cũng chết, có phải là mình tự tay giết chết hay không cũng không có gì khác biệt.

Cho nên Đinh Bất Nhị lựa chọn chờ đợi, đợi ngày tận thế của những người này đến.

Không ngờ hòa thượng kia còn không chịu buông tha, bắt đầu hấp thu nội lực của những người khác cường hóa mình, để đánh một trận cuối cùng.

Cũng xem như vận khí của hắn không tệ, không ngờ đã đột phá cảnh giới Tiên Thiền viên mãn, làm cho công lực của hắn thành công tiến vào cảnh giới Ngự.

Hiện tại thực lực của hòa thượng này quả thực vô cùng mạnh mẽ, cho dù hiện tại Đinh Bất Nhị khôi phục thân thể, chiến đấu chính diện với hắn, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng phân ra thắng bại như vậy.

Thế nhưng tất cả không sao cả, núi lửa sắp phun trào, hồn phách của Đinh Bất Nhị liền dừng ở miệng núi lửa, nhìn xem mấy người Hoắc Nguyên Chân bị núi lửa bao phủ chết cháy như thế nào.

Một cột lửa phun lên trời, bên trong cột lửa một tảng nham thạch cực lớn thiêu đốt bay ra, bay lên trời giống như đạn pháo, lực lượng nóng bỏng kia giống như muốn đốt bầu trời ra một lỗ thủng.

Đinh Bất Nhị cười gằn điên cuồng:

– Ha ha ha. Tới rồi, tới rồi. Núi lửa sắp phun trào rồi, các ngươi sắp sửa sẽ phải hài cốt không còn, không cần lão phu động thủ, các ngươi cũng đừng mong sống được.

Hiện tại trong những người này, ngoại trừ Hoắc Nguyên Chân, tất cả mọi người còn lại đều đã mất hết công lực, không khác gì người bình thường. Mọi người đều hoảng sợ nhìn cột lửa phóng lên trời kia, đây căn bản là lực lượng không phải con người có thể chống lại, một khi núi lửa phun trào toàn diện mọi người sẽ vô lực tránh né.

Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cảnh này, nói với mấy người Nhiễm Đông Dạ trên mặt đất:

– Các nàng không cần kinh hoàng, ta còn có một chiêu, nhất định có thể trấn áp ngọn núi lửa này xuống, các ngươi nghỉ ngơi là được rồi.

Nhiễm Đông Dạ nói với hắn:

– Nguyên Chân, chúng ta đã bằng lòng giao một thân công lực cho ngươi, tự nhiên là tin tưởng ngươi, chúng ta tin tưởng ngươi có thể trấn áp núi lửa. Thế nhưng cho dù trấn áp núi lửa, chỉ sợ Đinh Bất Nhị cũng sẽ khôi phục chân thân, đến lúc đó hắn đã vượt quá cảnh giới Ngự, ngươi còn có nắm chắc đối phó không?

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:

– Điều này thật đúng là không dễ nói, chẳng qua nếu đã như vậy, trấn áp Đinh Bất Nhị cùng xuống dưới núi là được.

Nhiễm Đông Dạ ngần người một chút:

– Hắn chẳng qua là một luồng hồn phách hiện hình, không có thực thể, ngươi làm sao trấn áp?

– A Di Đà Phật, xe tới trước núi tất có đường. Bần tăng tin tưởng trời cao sẽ không đoạn tuyệt đường sống của con người như vậy, nếu như chúng ta đã lần lượt nhìn thấy hy vọng, vậy nhất định có thể tìm được biện pháp cuối cùng, bần tăng đi đây.

Hoắc Nguyên Chân nói đến đây, thân thể bay lên không.

Sau khi đã đột phá đến cảnh giới Ngự, Hoắc Nguyên Chân đã chính thức tiến vào thời đại bầu trời, cho dù không có Kim Sí Đại Bằng Điểu, hắn cũng có thể bằng vào lực lượng của mình bay lên không trung.

Thân thể bay lên không, không khí xung quanh vô cùng nóng bỏng, thiên địa dường như đều muốn bốc cháy, núi lửa phía dưới sắp sửa phun trào.

Từ trên trời cao nhìn xuống, chỉ thấy bên trong Thiên Thủy hồ đã biến thành một vực sâu không đáy, dưới đáy của vực sâu dung nham lửa đỏ vô cùng vô tận đang cuồn cuộn gào thét sôi trào, chấn động cả một vùng thiên địa.

Thỉnh thoảng có một cột lửa từ dưới phần đáy của vực sâu phun ra, hồ dung nham phía dưới không ngừng sôi trào, không ngừng bốc lên, từng khối nham thạch trở thành than lửa, toàn bộ hồ dung nham đều đang không ngừng tăng lên cao nữa, mắt thấy đã đến bờ vực phun trào.

Nhìn cảnh này còn kinh khủng hơn so với địa ngục, Hoắc Nguyên Chân hít một hơi thật sâu, nếu như không thể ngăn cản trận phun trào này, không chỉ người ở nơi này không sống được, chỉ sợ phạm vi trăm dặm quanh Bạch Đầu Sơn sẽ trở thành vùng đất chết, phạm vi ngàn dặm đều không ai có thể sinh tồn.

Cho dù là trong vạn dặm, sợ rằng mọi người cũng phải chịu ảnh hưởng của bụi núi lửa mà ngã bệnh tử vong.

Đây không chỉ là cứu mấy người bọn họ, mà là đang cứu người trong thiên hạ.

Một luồng hồn phách của Đinh Bất Nhị bay lượn phiêu đãng ở phía trên dung nham, hắn căn bản không có thực thể, tự nhiên sẽ không có cảm giác gì cũng không úy kỵ dung nham nóng bỏng, ở nơi đó càn rỡ cười điên cuồng.

– Ha ha ha. Nhất Giới, chúc mừng ngươi tiến vào cảnh giới Ngự, nếu như sớm một thời gian, chỉ sợ lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc tất cả đều đã chậm, ngươi cũng không có cơ hội nữa rồi.

– Tới đi, để núi lửa của Thiên Thủy hồ này cho ngươi một ký ức cả đời khó quên, đến âm tào địa phủ, không nên quên núi lửa này là bị ngươi một chưởng đánh phun trào, đây là nghiệp của ngươi tạo ra, chỉ sợ ngươi tám đời làm trâu làm ngựa cũng không trả hết nợ, ha ha ha ha.

Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn Đinh Bất Nhị:

– Đinh Bất Nhị, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ của biến hóa, cảnh tượng kế tiếp ngươi cũng sẽ vĩnh viễn khó quên, rất có thể, suốt đời ngươi cũng không thấy được lần nào.

Vừa nói chuyện, tay của Hoắc Nguyên Chân lộn một cái, trong lòng bàn tay, năm chữ lớn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ lấp lánh ánh sáng, phát ra ánh sáng có thể so với mặt trời, trong lúc nhất thời, trên bầu trời cũng không cảm thụ được nhiệt độ của núi lửa nữa.

Đinh Bất Nhị ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay của Hoắc Nguyên Chân:

– Ngươi… tại sao trong tay của người lại có mấy chữ?

– Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, đây là Ngũ Hành Sơn, vốn ta muốn dùng trấn áp Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị ngươi, thuận tiện phong ấn núi lửa, nhất cử lưỡng tiện.

– Ngũ Hành Sơn…

Đinh Bất Nhị không thể hiểu được Ngũ Hành Sơn là thứ gì, Hoắc Nguyên Chân cũng lười giải thích cho hắn, chỉ nói với hắn:

– Núi này vừa ra ít nhất trấn áp ngươi năm trăm năm, chẳng qua bần tăng cho rằng năm trăm năm không đủ, chỉ cần ngươi có thể sống trên năm ngàn năm ở dưới núi này, có lẽ ngươi còn có cơ hội xuất thế.

– Năm ngàn năm… Ai có thể sống lâu như vậy? Ta có thể không?

Đinh Bất Nhị có chút sững sờ.

– Tuổi thọ của ngươi vốn có ngàn năm, năm ngàn năm cũng không phải là việc gì khó.

Khóe miệng của Hoắc Nguyên Chân mang theo nụ cười xấu xa.

– Ta có thọ mệnh ngàn năm?

Đinh Bất Nhị ngẩn người một chút, đột nhiên trên mặt của hồn phách kia lộ ra vẻ giận dữ:

– Giỏi một tên hòa thượng thối, con rùa mới có thể sống một ngàn năm, ngươi không ngờ mắng ta là con rùa.

– A Di Đà Phật, bần tăng là người xuất gia, làm sao có thể tùy tiện mắng người chứ. Là bản thân ngươi tương đối có ngộ tính mà thôi.

Đến lúc này rồi mà Hoắc Nguyên Chân còn không quên chiếm phần hơn về miệng lưỡi, nói đến đây, bàn tay của hắn lộn một cái, hướng xuống phía dưới nói:

– Phật tổ trên cao, hôm nay thiên kiếp sắp xuất hiện, núi lửa sắp bộc phát, thương sinh sắp gặp đồ thán, bần tăng nguyện ý dùng Ngũ Hành Sơn của Phật tổ ban tặng phong ấn nơi này, xin Phật tổ ban núi.

Theo lời nói của Hoắc Nguyên Chân, năm chữ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trong lòng bàn tay luân phiên lóe lên, trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện một tầng mờ mịt.

Phía trên Thiên Thủy hồ, dung nham nóng bỏng kia đã đến điểm giới hạn bộc phát.

Ầm, một tiếng nổ cực lớn, kinh thiên động địa, dường như thiên địa cũng đang chấn động, những dung nham kia điên cuồng dâng trào, nhanh chóng phun lên miệng núi lửa.

Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc nhìn những dung nham kia, vẫn còn thời gian.

Trên bầu trời, khí Ngũ Hành đang nhanh chóng ngưng tụ, các nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bắt đầu lao tới gầm thét, hơn nữa nhanh chóng ngưng tụ thành từng khối bùn đất nham thạch lớn.

Những bùn đất nham thạch kia tụ tập trên bầu trời, giống như mây đen bao trùm hết thảy bên dưới, che khuất bầu trời, rất nhanh đã ngưng kết thành một tòa núi cao vạn trượng.

Phóng mắt nhìn lại, ngọn núi lớn này nhìn qua không thấy bờ, nếu cẩn thận tính toán đại khái vừa đủ để trấn áp Thiên Thủy hồ này ở phía dưới.

Những dung nham kia sau khi lan tràn đến miệng núi lửa phát ra một trận tiếng nổ như sấm, cuối cùng đã sắp sửa phun trào ra ngoài.

Đinh Bất Nhị nhìn ngọn núi lớn trên bầu trời, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến hòa thượng này lại có thể ngưng kết ra một tòa núi lớn như vậy giữa hư không, đây còn là thủ đoạn của con người sao? Đây còn là phạm trù của võ công sao?

– Ngươi… ngươi đừng mơ tưởng ngăn cản núi lửa phun trào, các ngươi đều phải chết.

Lúc này cả người Hoắc Nguyên Chân đang lơ lửng ở phía dưới của Ngũ Hành Sơn.

Mấy người Nhiễm Đông Dạ nhìn biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân, vừa mừng rỡ lại càng thêm một phần lo lắng, lúc này không phải là hắn nên tránh xa sau đó mặc cho ngọn núi lớn này đè xuống, hoàn toàn đè ép những dung nham kia xuống sao?

Tại sao hắn còn không đi, hắn muốn dừng ở đó, chẳng lẽ hắn không biết tiếp tục ở lại chỗ đó, một khi núi lớn kia rơi xuống, hắn không bị dung nham thiêu chết cũng sẽ bị núi lớn đè chết sao?

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân không đau khổ không vui mừng, nhìn Đinh Bất Nhị phía dưới, mở miệng nói:

– Đinh Bất Nhị, hiện tại ngươi duy trì thân thể mình là một luồng hồn phách, cho nên sẽ không bị dung nham thương tổn, nhưng bần tăng muốn biết, sau khi ngươi đã có thân thể có phải vẫn không sợ hãi hay không?

Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, trong lòng Đinh Bất Nhị có một dự cảm không lành, nhưng hắn vẫn nói:

– Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó, lão phu không chịu ngưng tụ thân thể, tự nhiên không sợ hãi, đợi khi ta ngưng tụ thân thể các ngươi cũng đã hóa thành tro rồi.

– Vậy sao, nhưng có rất nhiều chuyện chỉ sợ cũng không phải do người làm chủ.

Hoắc Nguyên Chân nói đến đây, quay đầu nhìn về phía mấy người Nhiễm Đông Dạ phía dưới:

– Đông Dạ, Thanh Hoa, Tình nhi, Như Huyền, Như Sương, Nhất Đăng sự đệ, Thiếu Lâm Bát Bộ Chúng đệ tử của ta, Thập Bát Đồng Nhân, còn có các vị anh hùng thiên hạ…

Hoắc Nguyên Chân lần lượt gọi tên của những người này một lần, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập, nói với bọn họ:

– Bần tăng làm phương trượng Thiếu Lâm mấy năm qua, cho tới bây giờ không hề hối hận tất cả mọi việc mình làm. Mặc dù có một ít chuyện có thế giới luật Phật môn sẽ không tiếp nhận, nhưng bần tăng vẫn cho rằng tất cả những việc ta đã làm đều không thẹn với lòng mình, vẫn là hướng tới, theo đuổi ước mơ.