Chương 28: Nhất Vĩ Độ Giang

Phương Trượng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương 28:Nhất Vĩ Độ Giang

Lấy được quyền bí tịch khinh công này có ý nghĩa rất lớn đối với Hoắc Nguyên Chân.

Khinh công cũng là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một cao thủ, cho dù nội lực của bạn vượt qua đối phương nhưng không có khinh công tốt, cũng không có cách nào giữ được đối thủ.

Hơn nữa khinh công cũng không phải là nội công, sử dụng phương pháp khinh thân cũng không cần tiêu hao nội lực, chuyện này đối với Hoắc Nguyên Chân trước mắt là thực dụng nhất.

Lấy được cuốn bí tịch khinh công này, có lẽ không có gia tăng về chất đối với thực lực Hoắc Nguyên Chân, nhưng tuyệt đối là công phu chạy trối chết nhất đẳng.

Sau khi quay trúng ba phần thưởng, lần quay thưởng tháng Sáu này cũng đã kết thúc.

Kết thúc quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân không có lập tức nhận lấy phần thưởng, bởi vì bên trong phần thưởng này lại có một con bạch mã, vạn nhất nó hí lên trong phòng mình giữa đêm khuya cũng khó bề giải thích.

Lệnh bài xây dựng có thể dùng thần tích Phật tổ để giải thích, nhưng bạch mã này cũng không thể nói là Phật tử tặng cho, chẳng lẽ Phật tổ rảnh rỗi tới mức này sao?

Hắn đi ra bên ngoài, tới phía sau Vạn Phật tháp, nơi này không người nào có thể nhìn thấy, lúc này mới nhận lấy phần thưởng.

Bí tịch cùng lệnh bài xây dựng là vật rất nhỏ, thu cất là xong, bất quá bạch mã này quá mức lộ liễu.

Thông thường mà nói hồng mã hoặc hắc mã tương đối cao to, nhưng bạch mã này rõ ràng cho thấy hết sức khác với đồng loại. Nó đứng sừng sững ở độ cao cũng xấp xỉ với Hoắc Nguyên Chấn, chừng một thước tám, toàn thân trắng toát, chỉ có vó có một vòng da lông màu đen, dáng vẻ hết sức thần tuấn.

Sau khi bạch mã xuất hiện, lập tức chạy tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, dùng đầu nhẹ nhàng cọ xát vào má hắn. Nó xuất thân từ Hệ Thống, chỉ nhận Hoắc Nguyên Chân là chủ nhân của nó.

Sau khi vuốt ve bờm nó một lúc, Hoắc Nguyên Chân cũng không lập tức cởi nó, không cần cởi cũng biết đây nhất định là một thớt thiên lý thần cầu.

Hắn để bạch mã đứng ở cửa Vạn Phật tháp, thoáng động ý niệm, bạch mã liền tâm lĩnh thần hội, ngoan ngoãn đi tới cửa Phật tháp đứng ngay ngắn.

Cầm bí tịch cùng lệnh bài xây dựng trên tay, Hoắc Nguyên Chân lại trở về gian phòng của mình.

Ở cùng một chỗ với các hòa thượng khác quả thật có chút bất tiện, mặc dù rất nhanh sẽ có thể vào ở phòng ngủ, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn có phòng xá đặc biệt thuộc về mình.

Trong lòng suy nghĩ, trở lại bên trong phòng đóng kín cửa, Hoắc Nguyên Chân lấy ra bí tịch khinh công Nhất Võ Độ Giang trước.

Nhất Vì Độ Giang coi như là khinh công thượng cao đẳng, suy đoán ở giang hồ này cũng xếp trong mấy hàng đầu. Từ trước tới nay hắn cũng không nghĩ tới chuyện mình có thể lấy được bí tích cao thâm như vậy, quả thật là bất ngờ ngoài ý muốn.

Hắn vô cùng kích động mở bí tịch ra, văn tự hình vẽ trong đó nhanh chóng tiến vào trong đầu, tự động lãnh hội học tập.

Sau chừng nửa canh giờ, lực lượng thần kỳ kia biến mất, Hoắc Nguyên Chân cũng hoàn toàn nắm giữ loại khinh công tuyệt đỉnh này.

Ưu điểm lớn nhất của Nhất Võ Độ Giang là chỉ cần có một điểm mượn lực, người ta có thể một mực giữ vững trạng thái khinh thân mà không cần tiêu hao nội lực.

Nhưng nếu bảo Hoắc Nguyên Chân hiện tại làm như Đạt Ma tổ sư, dùng cành lau vượt qua Trường giang, hắn cũng không làm được.

Bởi vì trên sông có sóng, cho dù là Hoắc Nguyên Chân có thể ngự trên cành lau, nhưng đồng thời còn phải chống đỡ sóng gió, việc này hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi năng lực của hắn.

Nếu như nội lực đạt tới trình độ nhất định, vậy Hoắc Nguyên Chân cũng có thể làm ra hành động dùng cành lau qua sông oanh liệt.

Đã học xong Nhất Vì Độ Giang, quyển bí tịch này liền biến thành bí tích bình thường, Hoắc Nguyên Chấn thu vào, tạm thời không tính toán truyền thụ ra ngoài.

Nhất Tịnh còn chưa luyện Thiết Đầu Công đến tiểu thành, hiện tại đưa thêm cho y quyển bí tịch khinh công thâm ảo này, y sẽ tham nhiều mà nuốt không trôi. Mang cho những người khác cũng được, nhưng những người khác vẫn chưa đạt tới mức khiến cho Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn tin tưởng.

Trong số các hòa thượng Thiếu Lâm, cũng chỉ có Nhất Tịnh là nhân tài luyện võ, những người còn lại đều không phải. Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định để cho bọn họ tập võ, trong chùa miếu không phải là tất cả hòa thượng đều phải biết võ, cái gì cũng có chuyên môn, chỉ để cho võ tăng tập võ là đủ rồi.

Học xong bí tịch, Hoắc Nguyên Chân lại nhìn sang lệnh bài xây dựng sơn môn.

Nghĩ đến lão nhân bây giờ còn đang ở ngoài cửa, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nổi lên một ý niệm.

Lão nhân này có thân phận địa vị, hơn nữa tựa hồ võ công rất cao, còn là tín đồ nhà Phật, mục đích lão tới Thiếu Lâm tự này là hy vọng lấy được một món pháp khí Phật giáo. Nhưng pháp khí Phật giáo trước mắt Hoắc Nguyên Chấn chỉ có một mộc ngư, thật sự là không thể cho lão được.

Nhưng nhìn dáng vẻ lão nhân này, nếu như không cho, chỉ sợ lão sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nên đổi ý nghĩ khác, mà lệnh bài xây dựng sơn môn trong tay hắn hiện tại chính là một cơ hội rất tốt.

Muốn là làm, Hoắc Nguyên Chân lần nữa rời khỏi phòng, đi thẳng tới cửa chùa.

Vừa mở cửa chùa ra, đột nhiên thấy lão nhân kia đang đứng ở bên ngoài cửa chùa, nhìn vào bên trong.

– Ủa, lão trượng không có nghỉ ngơi sao?

Hoắc Nguyên Chân đóng lại cửa chùa hỏi.

Thấy Hoắc Nguyên Chân ở bên trong đi ra, Quan lão tiên sinh vội vàng nói:

– Phương trượng Đại sư, ta nghe có người đi ra, cho nên cố ý chào đón, vốn là muốn nghỉ ngơi rồi.

– Ừm…

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái nói:

– Bàn phương trượng ngủ mơ, lần nữa gặp được Phật tổ.

– Ngài… Ngài trao đổi cùng Phật tổ thật sao?

Trong mắt Quan lão tiên sinh chớp động một vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân.

– Đúng vậy, thuở nhỏ bần tăng đã có thể cầu thông cùng Phật tổ, nhưng cho tới bây giờ Phật tổ không có hiện ra thần tích, làm bần tăng còn tưởng rằng là ảo giác của mình, không dám nhắc tới đối với bất kỳ người nào. Nhưng trước đó vài ngày Phật tổ báo mộng cùng ta, nói rằng sẽ hiển lộ thần tích ở Thiếu Lâm, sau đó liền xuất hiện Vạn Phật tháp, Nhờ vậy bần tăng mới có thể xác định, quả thật mình có năng lực cầu thông cùng Phật tổ.

– Vậy… vậy Phật tổ đã nói gì?

Quan lão tiên sinh cơ hồ líu lưỡi.

Hoắc Nguyên Chân bước về phía trước một bước:

– Phật tổ báo mộng cho ta, nói sẽ triển hiện thần tích lần nữa ở Thiếu Lâm ta, ban cho Thiếu Lâm ta một tòa sơn môn.

Vốn là Quan lão tiên sinh còn có chút nửa tin nửa ngờ đối với lời của Hoắc Nguyên Chân, nhưng bây giờ nghe Hoắc Nguyên Chân nói Phật tổ lập tức sẽ triển hiện thần tích, chuyện này không thể khoác lác, bởi vì một khi khoác lác rất nhanh sẽ bị khám phá. Trong mắt Quan lão tiên sinh lần nữa lộ ra ánh sáng cuồng nhiệt, theo sát sau lưng Hoắc Nguyên Chấn, thè lưỡi liếm môi nói:

– Phương trượng Đại sư, lão hủ năm nay đã có sáu mươi ba, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thần tích Phật tổ, thậm chí còn chưa chân chính thấy qua đồ vật có Phật tính.