Chương 11: Hoàng Phi Hồng

Phương Trượng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đả tự: Mộc Miên | Bachngocsach.com

Chương 11: Hoàng Phi Hồng

Sau khi được Pháp Hoa kinh, Nhất Không mừng rỡ gần chảy nước mắt, thành tâm thật ý với Hoắc Nguyên Chân một cái. Sau đó y không thèm ăn cơm, lập tức chạy như điên về phòng nghiên cứu Phật pháp.

Ánh mắt Tuệ Minh cùng Tuệ Chân nhìn về phía Nhất Không tràn đầy hâm mộ, lại thỉnh thoảng liếc trộm Hoắc Nguyên Chấn, hy vọng hắn có thể lấy ra thêm một quyển kinh thư nữa

Nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có một quyển kinh thư như vậy, chỉ có thể vờ như không thấy ánh mắt mong đợi của hai người, hỏi thăm tiến triển võ công của Nhất Tịnh.

Nhất Tịnh đã sớm nghiên cứu luyện tập Phục Hổ quyền pháp dung hội quán thông, đang mỏi mắt chờ mong Hoắc Nguyên Chân dạy cho mình Thiết Đầu công.

Thấy Nhất Tịnh si mê võ công như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn Thiếu Lâm tự có thêm cao thủ, sau khi ăn cơm tối xong lập tức giao bí tịch Thiết Đầu công cho Nhất Tịnh.

Lấy được bí tịch mới, Nhất Tịnh như nhặt được chí bảo, thận trọng mang bí tịch đi, hơn nữa còn lập tức đi tới hậu sơn.

Hoắc Nguyên Chân biết, sợ là trong một thời gian ngắn kế tiếp không thấy được Nhất Tịnh nữa. Trình độ si mê võ học của tên này đã đạt đến tột cùng, không nghiên cứu Thiết Đầu công cho ra manh mối quyết sẽ không xuất hiện.

Sáng sớm ngày thứ hai, một số thợ rất đông từ dưới chân núi lên núi, Hoắc Nguyên Chân vung bạc ra sửa đường, lát nền, xây tường rào xung quanh.

Toàn là một ít công trình không phức tạp, tiến độ rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân suy đoán trong nửa tháng là có thể làm xong những công trình này.

Đến lúc đó có lệnh bài xây dựng gì cũng có thể sử dụng được.

Chỉ bất quá ngân lượng trước mắt của mình chỉ có thể kiên trì không tới nửa tháng, chỉ riêng khoản mua nguyên liệu cũng chỉ có thể duy trì được khoảng năm ba ngày, còn chưa trả hết thù lao cho đám thợ.

Lần trước không quay trúng được ngân lượng, hiện tại vay mượn là đại sự thiết yếu.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không đợi được đến lúc Tiền Đức Lộc lên núi, đã trực tiếp đi xuống chân núi.

Tới chân núi gặp được Tiền Đức Lộc, còn có một chiếc xe ngựa, hắn bèn lên xe cùng Tiền Đức Lộc đi tới huyện thành.

Hoắc Nguyên Chân cũng rất muốn kiến thức vị chưởng quỹ tú tài này một phen.

Đăng Phong huyện thành cách Lục Dã trấn khoảng chừng ba mươi dặm, đi xe không đầy một buổi sáng đã tới.

Dọc trên đường đi, Hoắc Nguyên Chân hầu như chỉ nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù tuổi hắn còn đang lúc hiếu động, nhưng thân là phương trượng Thiếu Lâm, khí độ vẫn không thể thiếu, cố nén dọc đường không lên tiếng, làm cho Tiền Đức Lộc bực tức vô cùng.

Nhưng trong lòng Tiền Đức Lộc cũng âm thầm bội phục, tính tình người xuất gia này tốt thật, chẳng trách nào tuổi còn nhỏ đã có thể làm phương trượng.

Tiến vào huyện thành, đám quan binh cũng không có vặn hỏi xe ngựa Tiền Đức Lộc. Tiền Đức Lộc thường xuyên đến đây, mọi người đều tương đối quen thuộc, sau khi hàn huyên mấy câu, xe ngựa trực tiếp tiến vào trong Đằng Phong huyện.

So với Tang Lâm thôn cùng Lục Dã trấn, huyện thành náo nhiệt hơn nhiều, trên đường phố người đến người đi, tiếng rao hàng chào mời ồn ào huyên náo vang lên không dứt.

Hai người cũng không có xuống xe lập tức, mà là tiếp tục ngồi xe đi tới trước cửa tiền trang.

Trước khi xuống xe, Tiền Đức Lộc nói với Hoắc Nguyên Chân:

– Phương trượng, người phải chuẩn bị tâm lý trước, tính tình Triệu chưởng quỹ này cũng khá kỳ quái, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin hãy lượng giải một phen.

– A Di Đà Phật, Tiền thí chủ quá lo lắng, chút hàm dưỡng như vậy, bần tăng vẫn phải có.

Hoắc Nguyên Chân miệng niệm Phật hiệu, trong lòng tính toán vạn nhất Triệu chưởng quỹ không chịu cho mình vay mượn ngân lượng, chẳng lẽ là nửa đêm mình phải che mặt cầm dao tới uy hiếp y một phen. Nhưng chân hắn vẫn không ngừng bước, đi theo Tiền Đức Lộc vào tiền trang.

Người trong tiền trang đều biết Tiền Đức Lộc, sau khi hàn huyên mấy câu, y dân Hoắc Nguyên Chân đi vào hậu đường, cũng chính là chỗ ở của Triệu chưởng quỹ.

Đi tới hậu đường, có một thư đồng đi ra, sau khi thấy Tiền Đức Lộc bèn cười nói:

– Tiền chưởng quỹ mới tới.

– Tiểu Hồng, có Triệu chưởng quỹ ở đây không?

– Vậy thì hay quá, vị này là Tung Sơn Thiếu Lâm tự Nhất Giới phương trượng, tới đây thương nghị chuyện vay mượn cùng Triệu chưởng quỹ, xin Tiểu Hồng đi thông báo một chút.

– Phương trượng?

Đứa bé trai này tên gọi Tiểu Hồng, tuổi không lớn lắm, chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ hơn Hoắc Nguyên Chân hiện tại mấy tuổi. Y quan sát Hoắc Nguyên Chân từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên kêu lên như vừa phát hiện tân đại lục:

– Ngươi… ngươi là hòa thượng kể chuyện kia!

Hoắc Nguyên Chân cười hắc hắc, xoa xoa mũi một cái, không ngờ rằng gặp được người hâm mộ tại nơi này:

– Chính là bần tăng.

Thư đồng tên Tiểu Hồng này chạy tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, vốn Hoắc Nguyên Chân thân cao hơn một thước tám, nhưng hài tử mới nhìn qua mười ba mười bốn tuổi này nhìn qua cũng không thấp hơn hẳn bao nhiêu, có lẽ cao hơn một thước bảy. Vào thời cổ đại này chiều cao như vậy là vô cùng hiếm thấy, hơn nữa nhìn qua thân thể rất khỏe mạnh, dường như cũng từng luyện tập qua võ thuật.

– Phương trượng Đại sư, hai ngày trước ta cũng đi Thiếu Lâm tự nghe ngài kể chuyện, chẳng qua là đường xá có hơi xa, mới vừa nghe đến đoạn Tôn Ngộ Không bị vây dưới Ngũ Hành Sơn, đoạn sau lại không nghe được, ngài có thể kể cho ta nghe một chút ở đây chăng?

Hoắc Nguyên Chân còn chưa lên tiếng, Tiền Đức Lộc đã xen lời:

– Tiểu Hồng, chúng ta tìm Triệu chưởng quỹ có việc gấp, quả thật không có thời gian kể chuyện cho ngươi, ngươi mau vào thông báo một tiếng đi.

Tiểu Hồng có vẻ không tình nguyện, thầm nói:

– Chưởng quỹ đang có khách, sợ rằng không thể gặp các ngươi.

– Ngươi đi vào hỏi một chút đi.

Tiền Đức Lộc thúc giục.

– Phương trượng, ngài đừng đi, lát nữa ta tới tìm ngài.

Tiểu Hồng cúi đầu đi vào trong, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại Hoắc Nguyên Chân, e sợ Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đi mất.

Hoắc Nguyên Chân âm thầm bật cười, tên tiểu tử này quả thật là thú vị, tính trẻ con như vậy thật sự khiến cho người ta yêu mến.

Đợi một lúc sau, chỉ thấy Tiểu Hồng chạy ra thật nhanh, vô cùng hưng phấn kêu lên:

– Tiền chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ chúng ta nói tạm thời không thể gặp các ngươi, bảo các ngươi chờ ở chỗ này.

Tiền Đức Lộc có hơi buồn bực, nói với Tiểu Hồng:

– Chưởng quỹ các ngươi không tiếp ta, ngươi lại tỏ ra vui mừng như vậy…

– Đó là dĩ nhiên, như vậy phương trượng có thể ở lại chỗ này kể chuyện cho ta rồi.

Tiểu Hồng hưng phấn lôi kéo Hoắc Nguyên Chân cùng Tiền Đức Lộc vào phòng khách, luống cuống tay chân rót hai chén trà, sau đó lập tức ở sát bên cạnh Hoắc Nguyên Chấn, chờ hắn kể cho mình nghe Tây Du ký.

Tạm thời không gặp được Triệu chương quỹ, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chờ ở chỗ này. Hắn quan sát hài tử Tiểu Hồng này một chút, chợt hỏi:

– Tiểu Hồng, đại danh ngươi là gì?

– Ta tên là Hoàng Phi Hồng, phương trượng ngài kể mau đi.

– Hoàng Phi Hồng!

Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh ngạc, quan sát thư đồng từ trên xuống dưới:

– Là chữ Hồng nào vậy?

– Chữ Hồng có nghĩa là màu đỏ.

Hoắc Nguyên Chân đảo tròn mắt mấy vòng:

– Chữ Hồng này không tốt, giống như tên của nữ hài tử, ta thấy không bằng đổi chữ khác đi.

– Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không tốt, nhưng ngày trước mẫu thân ta thích nữ nhi, cho nên mới đặt cho ta cái tên này, ta vẫn muốn đổi tên khác, nhưng không biết đổi tên gì hay.

– Vậy thì được rồi, ngươi cứ đổi thành Hoàng Phi Hồng (chim hồng), phối hợp với chữ Phi là bay, mạnh mẽ hơn chữ Hồng màu đỏ hiện tại rất nhiều.

– Vậy… không biết mẫu thân ta có đồng ý hay không…

– Yên tâm đi, ta sẽ nói với mẫu thân người, bà ấy sẽ đồng ý.

Tiền Đức Lộc có quen biết mẫu thân Hoàng Phi Hồng, thấy dường như Hoắc Nguyên Chân có mục đích gì đó, bèn thuận tiện giúp cho hắn một phen.

Nghe có người nói giúp mình, Hoàng Phi Hồng cũng vô cùng cao hứng, sau này mình sẽ được gọi là Hoàng Phi Hồng rồi.

Hoắc Nguyên Chân tỏ ra hết sức nhiệt tình trong việc đổi tên cho Hoàng Phi Hồng, phải biết sở dĩ Thiếu Lâm nổi danh, ngoại trừ võ công trong thiên hạ có nguồn gốc từ Thiếu Lâm ra, những đệ tử tục gia cũng mang lại danh tiếng cực lớn cho Thiếu Lâm. Mà Hoàng Phi Hồng càng là nhân vật kiệt xuất trong hàng đệ tử tục gia. Mặc dù tên Hoàng Phi Hồng này cũng không phải là vị Hoàng sư phụ đá Vô Ảnh cước rợp trời kia, nhưng ý niệm tự sướng trong lòng Hoắc Nguyên Chân vẫn không hề giảm sút.

Hơn nữa thân thể tiểu Hoàng Phi Hồng này hết sức rắn chắc, có lẽ cũng là tập võ có thành tựu, trải qua mình bồi dưỡng, thành tựu ngày sau chưa chắc đã kém Hoàng Phi Hồng tiền kiếp.

Sau khi nhiều lần hỏi han xác nhận Hoàng Phi Hồng đúng là người tập võ, Hoắc Nguyên Chân mới yên tâm, trong lòng âm thầm tính toán.

Thấy phương trượng trước mắt này chẳng qua dây dưa vấn đề tên cùng võ công của mình, chậm chạp không chịu kể chuyện, Hoàng Phi Hồng có vẻ không nhịn được, không thể làm gì khác hơn là chủ động mở miệng hỏi:

– Phương trượng, theo ngài vì sao Như Lai Phật Tổ lại xấu xa như vậy, cho dù Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, cũng không đến nỗi đè dưới chân núi năm trăm năm mới phải. Nghĩ đến chuyện này ta cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như là ta bị đè năm ngày… không, năm canh giờ ta cũng đã không chịu được.

Tiền Đức Lộc bên cạnh vội vàng xen lời:

– Tiểu Hồng chớ có nói bừa bãi, Như Lai Phật Tổ là đứng đầu vạn Phật, vị trước mắt này càng là phương trượng chùa miếu, ngươi cũng đừng nói xấu Phật tổ.

Hoắc Nguyên Chấn khoát tay áo một cái cười nói:

– Không sao, chẳng qua là lấy sự luận sự, Phật tử từ bị đại độ, ắt sẽ không trách tội.

Những lời này của Hoắc Nguyên Chân càng khiến cho Hoàng Phi Hồng có vài phần hảo cảm với hắn.

Hoắc Nguyên Chân chợt cười nói với Hoàng Phi Hồng:

– Ngươi từng thấy qua tượng Phật chưa?

– Cũng thường thấy tượng Phật tổ, Phật tổ rất mập. Hoàng Phi Hồng cười hắc hắc.

– Đúng vậy, thật ra thì Phật tổ cảm thấy mình mập, một lòng muốn giảm cân.

– Giảm cân!

Hoàng Phi Hồng ngây ngẩn cả người, y là lần đầu nghe nói như vậy.

– Đúng.

Hoắc Nguyên Chấn khẳng định gật đầu một cái, cầm chén trà lên uống một hớp, sau đó nói:

– Phật tổ muốn giảm cân, cho nên mới ăn chay mỗi ngày, ngay cả thịt cũng không dám ăn, nhưng vẫn không thể nào giảm cân. Sau Phật tổ lại phải nghĩ ra một biện pháp, chính là dạo chơi tứ phương, gọi một cách văn hóa là hóa duyên, thật ra chính là mượn cơ hội này vận động một chút, nhưng vẫn không thể giảm béo được chút nào.

– Có chuyện này sao?!

Hoàng Phi Hồng kinh ngạc há to miệng.

Bên cạnh Tiền Đức Lộc nghe vậy càng trợn mắt há mồm, phương trượng này lại dám đặt chuyện Phật tổ như vậy, trời ơi, tên này còn là hòa thượng sao?

Hoắc Nguyên Chân ngược lại không cố kỵ cái nhìn của bọn họ chút nào, mình chỉ nói đùa mà thôi. Mặc dù làm phương trượng, nhưng thật ra thì hắn không có lòng thành kính gì đối với Phật tổ, ở trước mặt người khác cố nhiên phải làm ra vẻ, nhưng bây giờ chỉ có mấy người ở đây, nói đùa một chút cũng không sao.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói, không nói kinh người chẳng chịu thôi:

– Phật tổ nhiều lần giảm cân không có kết quả, rốt cục không chịu đựng nổi, thậm chí cuối cùng nghĩ ra độc chiêu cắt thịt cho chim ưng, kết quả thì sao, vẫn không thể nào giảm cân được.

Hai người bên cạnh kinh ngạc ngây người, sững sờ nhìn Hoắc Nguyên Chân, thì ra điển tích Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng là có thật…

– Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng cũng không thể nào giảm béo, kết quả đột nhiên phát hiện Tôn Ngộ Không ăn uống suốt ngày như lang như hổ, lại còn gầy ốm hơn mình rất nhiều. Cho nên Phật tổ cảm thấy ghen tị với con khỉ kia, dưới cơn nóng giận bèn đè Tôn Ngộ Không dưới chân núi Ngũ Hành năm trăm năm, thầm nhủ ta cho người gầy, lần này không cho người ăn cơm năm trăm năm, cho người được gầy đúng mức.

Hai người bị Hoắc Nguyên Chân hù dọa sửng sốt, bất quá vẫn là Tiền Đức Lộc kịp phản ứng trước, rõ ràng là Hoắc Nguyên Chân đang trêu chọc Hoàng Phi Hồng mà thôi, không khỏi bật cười ha hả.

Hoàng Phi Hồng cũng phản ứng kịp, mặc dù biết Hoắc Nguyên Chân trêu chọc mình, nhưng cũng thay đổi về cái nhìn của Hoắc Nguyên Chân. Y cảm thấy vị phương trượng này thật là thú vị, rất hợp tính mình, cũng nở một nụ cười phóng túng theo.

Hoắc Nguyên Chân đùa giỡn một phen như vậy, không khí bên trong phòng khách hết sức vui vẻ, mọi người chờ đợi Triệu chưởng quỹ cũng không còn nhàm chán.

Thấy Hoắc Nguyên Chân cùng Hoàng Phi Hồng ở bên kia cười cười nói nói, Tiền Đức Lộc bên cạnh cảm khái trong lòng. Tên phương trượng này thật đúng là không đơn giản, không hề câu nệ quan niệm nơi thế tục, thân là phương trượng dám lấy Phật tổ ra đùa giỡn, thật đúng là hết sức khác người.

Lần này chờ đợi không có gì nôn nóng, hai người đến vào gần trưa, chờ cho tới sắc trời dần tối, mắt thấy đã đến lúc lên đèn.

Ban đầu Hoàng Phi Hồng còn phụng bồi, sau đó y bị mẫu thân gọi đi, để lại Hoắc Nguyên Chân cùng Tiền Đức Lộc.

Lúc xế chiều, Tiền Đức Lộc đi ra ngoài mua một ít thức ăn, hai người ăn đơn giản một chút.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân muốn dặn Tiền Đức Lộc mua chút thức ăn mặn, nhưng ngại vì thân phận mình là phương trượng Thiếu Lâm xấu hổ không dám nói ra, bất quá hắn hy vọng Tiền Đức Lộc sẽ quên đi chuyện hắn phải ăn chay. Nhưng Tiền Đức Lộc lại là một kẻ hữu tâm, cố ý mua toàn là đồ chay, khiến cho Hoắc Nguyên Chân thầm than dài trong lòng, có khổ mà không nói được

Chẳng những không thể ăn thịt, còn phải giữ vững hình ảnh cao tăng trầm ổn, Hoắc Nguyên Chân một mực nín nhịn chịu đựng, Tiền Đức Lộc bên kia thỉnh thoảng nhìn sang, hắn cũng không thể lộn xộn.

Cứ như vậy mãi cho đến tối, Hoàng Phi Hồng mới xuất hiện.

– Phương trượng Đại sư, Tiền chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ chúng ta mở tiệc mời khách nhân, bảo Tiền chưởng quỹ cùng Đại sư cũng cùng tham dự.

Sắc mặt Tiền Đức Lộc có hơi khó coi, bắt hai người chờ ở chỗ này một ngày, mãi cho đến buổi tối mở tiệc mời người khác, thuận tiện mới mời hai người mình, đây cũng không phải là đạo đãi khách.

Vốn y cho là Hoắc Nguyên Chân sẽ phất tay áo rời đi, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn mỉm cười không nói, đi theo Hoàng Phi Hồng tiến vào trong hậu đường.